Thiên Hạ Vô Song

Chương 527: Âm Mưu Hãm Hại




Thành bảo Thiên Lang là lãnh thổ của Công quốc, cũng vốn là lãnh địa của một quý tộc nào đó. Nhưng thành bảo này lại bị những người xâm lược đánh trở tay không kịp. Thành bảo chỉ được cái kiên cố, nhưng lại không đủ binh sĩ đến thủ vệ. Rất nhanh thành bảo đã bị chiếm đóng. Sau khi thành bảo bị chiếm lĩnh hoàn toàn, kẻ địch tiến hành gia cố và tu sửa đối với thành bảo, biến nó thành một trụ sở của đại quân bọn họ.

Dù sao Công quốc đã chiếm ưu thế về địa lý. Mặc dù quân địch có đông quân đội, nhưng lại thiếu đi sự chỉ huy thống nhất. Về phương diện hậu cần cũng cung cấp không đủ. Sau mấy lần chiến đấu tiếp xúc trước, Công quốc đã ỷ vào thiên thời địa lợi nhân hoà ưu thế, tiêu diệt hơn hai vạn người quân địch. Đương nhiên, bên trong con số này bao hàm cả công lao của Mạnh Hàn. Chỉ có điều đội quân của Mạnh Hàn đã xử lý tám ngàn người trong đó, hơn nữa đều là kỵ binh tinh duệ.

Cho dù là dốc hết lực lượng của tất cả Công quốc cũng chỉ có một vạn kỵ binh chính quy. Thủ hạ của thống lĩnh Lôi Âu là bốn ngàn người. Tuy nhiên đó chỉ là quân đội riêng của mười mấy lãnh chúa mà thôi. Nếu như một chọi một có thể tranh đấu hơn thua với quân tinh nhuệ. Nếu như bốn ngàn đội quân riêng đối đầu với bốn ngàn kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, chắc chắn sẽ phải chịu chết. Cho nên, bọn họ cũng chỉ có thể được gọi là đội quân riêng.

Mặc dù kẻ địch là lực lượng của năm Công quốc hợp lại, nhưng lập tức bớt đi tám ngàn kỵ binh tinh duệ, khoản tổn thất này cũng đủ khiến những gia hoả của năm Công quốc này có chút đau lòng đến mức bệnh tim vành phát tác. Quân đội của Công quốc bên này vững bước tiến lên, đội quân của mấy Công quốc đã tập hợp lại một chỗ, cùng nhau chiếm cứ thành bảo Thiên Lang.

Lúc này quân địch trong thành bảo Thiên Lang có hơn hai vạn người. Phần lớn đều là bộ binh. Chỉ có chưa đây một ngàn kỵ binh. Cư dân trong thành bảo đã sớm bị đuổi rời khỏi thành bảo. Hiện tại trong thành bảo toàn bộ đều là quân địch.

Hai bên giao chiến với nhau, Công quốc đã tổn thất hơn năm ngàn người. Tuy nhiên năm ngàn người đối với hai vạn người, Công quốc vẫn chiếm thế thượng phong. Hơn bốn vạn đại quân, thêm vào quân đội riêng của mỗi lãnh chúa dẫn đến đội lại có gần hai vạn người. Như vậy hơn sáu vạn người bao vây xung quanh thành bảo, chỉ chờ một lần đánh hạ.

Đội quân của Công Quốc nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để công chiếm thành bảo. Bởi vì thống soái quân xâm lược tạm thời hiện tại đang trốn ở trong thành bảo. Quân địch ở xung quanh đã bắt đầu xuất phát tiến về phía này. Muộn nhất là ngày mai, quân đội của Công Quốc sẽ phải đối mặt với đại quân hơn sáu vạn người của kẻ địch.

Ban đầu Đại điện hạ cũng bởi vì đắc chí có thể mua được vũ khí chất lượng tốt từ trong tay Mạnh Hàn. Nhưng sau khi Đại điện hạ báo cáo chuyện này cho bệ hạ Đại Công biết, hắn lại nhận được thời mắng chửi do bệ hạ Đại Công phái người chuyển đến. Đại điện hạ rất không phục:

- Chỉ cần chúng ta có thể mua được số vũ khí này, thực lực của chúng ta có thể tăng lên rất nhiều!

- Đúng là thực lực của chúng ta tăng thêm. Nhưng, mẹ nhà hắn, thực lực kẻ địch của chúng ta cũng tăng thêm nhiều hơn! Đầu óc ngươi bị nước vào sao? Còn muốn bảo vệ tính mạng cho tên gia hỏa kia sao?

Bệ hạ Đại Công hận không thể tự mình đến tiền tuyến đến quá cho chính con trai của hắn một bài học về phương diện chính trị, phương diện quân sự. Nếu không phải hắn thực sự không có nhân thủ nào có thể tin tưởng, chắc chắn hắn sẽ không để Đại điện hạ trở thành thống soái.

Mấy trận chiến đấu lúc trước đã đủ chứng minh Đại điện hạ thực sự không thích hợp làm thống soái quân sự. Hầu tước đại nhân danh chính ngôn thuận cướp đoạt địa vị thống soái. Cho dù vị trí thống soái vẫn là Đại điện hạ, nhưng thực tế quyền chỉ huy đã rơi vào trong tay hầu tước đại nhân.

Tử tước Antonio, nếu đội thân vệ của ngươi nắm giữ thực lực cường hãn như thế, ta nghĩ, nhiệm vụ tấn công pháo đài thủ vệ nghiêm mật nhất, trừ ngươi ra không còn ai khác có thể làm được.

Đại điện hạ nhìn Mạnh Hàn, đưa ra đề nghị không có ý tốt. Theo lời nói của hắn, lập tức có một nhóm lớn quý tộc và tướng lĩnh nhảy ra, đều phụ họa theo lời của Đại điện hạ.

- Quân đội của ta mạnh hơn, cũng chỉ có hai trăm người. Chuyện công thành như vậy, không thích hợp!

Mạnh Hàn ung dung thong thả nói một câu đẩy đề nghị của Đại điện hạ trở vào trong miệng. Ai cũng biết, hai trăm người đối phó với hai vạn người đang trấn giữ bảo vệ thành bảo căn bản không tính là gì cả. Lý do cự tuyệt này thực sự không có bất kỳ vấn đề gì.

- Ta cũng không phải nói là tấn công thành bảo, mà lãnh chúa phủ bên trong!

Đại điện hạ giống như đã sớm dự đoán được Mạnh Hàn sẽ nói như vậy. Hắn không chút hoang mang cười nói rất có đạo lý:

- Căn cứ vào tin tức tình báo của chúng ta, thống soái tạm thời của kẻ địch xâm lược chúng ta, ở ngay trong phủ thành chủ. Việc tấn công chiếm thành bảo do binh lính của chúng ta hoàn thành. Nhưng phủ thành chủ cuối cùng nhất định là nơi được bảo vệ nghiêm mật nhất. Cao thủ cũng nhiều nhất. Chúng ta cần giải quyết thành bảo Thiên Lang trước khi viện quân của bọn họ tới đó.

Nói ra những lời này, ngay cả hầu tước đại nhân cũng tán thành. Thời gian không đợi người. Trên thực tế, hầu tước đại nhân vẫn đang đau đầu vì điều này. Dù sao ai cũng biết, mấy cao thủ đặc biệt là mấy cao thủ ma pháp sư trong loại chiến tranh như vậy có ý nghĩa như thế nào. Nếu như có người có thể kiềm chế được cao thủ của đối phương, tuyệt đối có thể khiến mục đích chiến lược càng dễ dàng thực hiện hơn.

Quân đội thế như chẻ tre xông tới thành bảo Thiên Lang. Nếu như bởi vì lùi bước khiến đại quân của kẻ địch tụ tập lại, như vậy tiếp theo không chỉ phải đối mặt với vấn đề sĩ khí giảm xuống. Rất có khả năng, bọn họ sẽ phải đối mặt một trận đánh khiến người ta thất bại.

Vào lúc này Đại điện hạ đưa ra đề nghị như vậy, bất kể là người của Đại điện hạ, hay người của hầu tước điện hạ đều bắt đầu cân nhắc. Hầu tước đại nhân coi trọng Mạnh Hàn, nhưng cũng không có nghĩa là mọi người đều coi trọng Mạnh Hàn. Mọi người đối với Mạnh Hàn hoặc là đố kị hoặc là nhìn hắn với sự thù hằn. Mặc dù phía bên hầu tước đại nhân cũng có khối người như vậy. Vòng tròn, chính là vòng tròn lớn chụp cái vòng nhỏ hẹp. Có thể ở giữa một cái vòng tròn lớn, nhưng không có nghĩa là sẽ ở giữa một cái vòng nhỏ. Đây chính là chính trị.

- Tony, đến đây với ta một chút!

Hầu tước đại nhân nhìn thấy tình hình như vậy, có chút suy ngẫm, sau đó gọi một mình Mạnh Hàn ra nói chuyện.

- Chúng ta đang đối mặt với một cuộc chiến đấu rất khó khăn. Tony.

Hầu tước đại nhân cũng không vòng vèo, gọn gàng dứt khoát nói với Mạnh Hàn suy nghĩ của mình:

- Tuy rằng tên gia hỏa kia rõ ràng rắp tâm bất lương, nhưng ta không thể không nói, ta thật sự cần sự giúp đỡ của ngươi.

Mạnh Hàn đã bắt đầu có chút hối hận. Tại sao vào thời điểm mấu chốt này hắn lại sốt ruột khoe thành tích. Kết quả lập tức chạy tới một trận chiến đấu như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.