Chỉ có điều nhìn Mạnh Hàn, hắn có chút không vừa mắt chế nhạo một tiếng. Dường như hắn đang trào phúng Mạnh Hàn đã không kiên trì đến cuối cùng. Khi xông vào trong thành bảo, hắn còn đặc biệt tới chỗ của lãnh chúa phủ nhìn một chút. Hắn lại không phát hiện ra hình bóng của Mạnh Hàn. Mặc dù hắn biết mình cũng vì dính được chút ánh sáng của Mạnh Hàn nhưng xuất phát từ lập trường hai bên, hắn vẫn không chịu cho Mạnh Hàn thể diện tốt.
Nhờ phúc của Đại điện hạ, ta không gặp phải kẻ địch nào quá mức cường đại, hoàn thành nhiệm vụ, liền trở lại rất sớm.
Mạnh Hàn nở nụ cười vô cùng đáng yêu, giống như đang đối mặt với vị khách hàng đã hợp tác nhiều năm:
- Nhưng không sao. Ta vừa vặn chạy tới nghênh đón điện hạ anh dũng trở về quân doanh!
Ngay cả Mạnh Hàn cũng biết mình lập công lớn, cho nên mới phải nịnh nọt như vậy. Trong lòng Đại điện hạ thầm nghĩ như vậy. Hắn đắc ý ngẩng đầu cao hơn mấy phần. Hắn gần như đã bắt đầu dùng cằm để nhìn người.
Tuy nhiên, hắn rất nhanh sẽ phát hiện, không ngờ lại có một lão già quý tộc từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy, đang ngồi ở một phía khác của hầu tước đại nhân. Hơn nữa lão già quý tộc này không ngờ không đứng lên nghênh đón mình.
Dưới tình huống tất cả các quý tộc kể cả hầu tước đại nhân đều đứng lên nghênh đón mình, tại sao lại có một lão già vẫn ngồi? Điều này khiến Đại điện hạ vô cùng kiêu ngạo làm sao có thể nhịn được? Không chút phong độ, Đại điện hạ chỉ tay vào hầu tước Antony, lớn tiếng hỏi:
- Hắn là ai vậy?
Không đợi bất kỳ người nào trả lời, trong số những quý tộc phía sau Đại điện hạ đã có người bắt đầu quát mắng. Thấy Đại điện hạ anh dũng vinh quang trở về, ngay cả thống soái hầu tước đại nhân cũng phải dọn sẵn rượu ngon ở trước cửa quân doanh, đứng lên nghênh đón. Không ngờ lại có một gia hỏa không biết trên dưới vẫn còn ngồi. Hắn làm vậy không phải là đang lấn lướt qua mặt điện hạ sao? Vì thế, từng câu quát mắng thậm chí tức giận đều truyền tới. Tất cả đều trách mắng hầu tước Antony, đồng thời thay Đại điện hạ tỏ rõ bất bình.
Hầu tước Antony rốt cuộc đứng lên, hướng về phía Đại điện hạ làm một lễ quý tộc vô cùng cung kính. Dường như đang xin lỗi vì mình thất lễ. Nể tình hầu tước Antony tuổi không nhỏ, hơn nữa còn cung kính như vậy, Đại điện hạ quyết định không truy cứu thái độ thất lễ của hắn vừa rồi.
Hầu tước Antony đứng dậy, đối mặt với Đại điện hạ, mang theo một sự áy náy nói:
- Tự giới thiệu mình một chút, kẻ hèn này là thống soái liên quân xâm chiếm quý Công quốc lần này. Ta tên gọi là Antony, hầu tước.
Dừng một chút, giống như để Đại điện hạ tiêu hóa tin tức khiến người ta sợ hãi này, sau đó hắn mới tiếp tục nói:
- Điện hạ không cần khách khí. Thân phận của ta bây giờ là tù nhân. Ta đã là tù binh của thống thoái đại nhân anh dũng của quý Công quốc. Là thống soái đại nhân tuân thủ lễ nghi quý tộc, cho ta đãi ngộ tương ứng mà thôi.
Nói tới đây, hắn lại đơn giản dừng lại một chút:
- Ta chỉ là tấn công một hướng khác của điện hạ, bị thống soái đại nhân tự mình bắt được. Thật đáng tiếc, không thể nhìn thấy thân ảnh anh dũng của điện hạ.
Sau một hồi ngắn ngủi, hầu tước đại nhân đa mưu túc trí đã cùng hầu tước Antony đạt thành hiệp nghị. Cho nên, lúc này hầu tước Antony hoàn toàn đứng ở bên phía của hầu tước đại nhân. Mấy câu nói này đủ thể hiện bản thân hắn là thống soái liên quân có tài ăn nói xuất sắc. Chỉ mấy từ ngắn gọn rất tao nhã lại đâm một đao mạnh mẽ vào trong lòng tự ái đang phồng lớn của Đại điện hạ. Mấy câu nói đơn giản khiến một đám gia hỏa đang vô cùng đắc ý vô cùng kiêu ngạo, lại có vẻ buồn cười như vậy. Biểu hiện trước đó của bọn họ quả thực chính là một trò khôi hài.
Vẻ mặt Đại điện hạ đặc sắc dị thường. Trong chớp mắt ngắn ngủi, từ vênh váo tự đắc, trong chớp mắt biến thành kinh ngạc, khiếp sợ, không tin, không dám tin tưởng. Vẻ mặt biến ảo với tốc độ nhanh chóng như vậy, khiến Mạnh Hàn không chút nghi ngờ, nếu như biểu hiện của Đại điện hạ lúc này đặt ở Hollywood kiếp trước, tuyệt đối có thể thu được một vòng nguyệt quế cho vai nam chính tốt nhất.
- Ha ha ha ha!
Mạnh Hàn cũng không nhịn được nữa, liền lớn tiếng cười như điên. Tuy rằng lúc này vẫn là đêm khuya, nhưng tâm tình của hắn lúc này thật giống như ban ngày. Khắp toàn thân từ trên xuống dưới, dường như mỗi lỗ chân lông đều được ăn mật vậy, ngọt đến tận trong tâm khảm. Vẻ mặt Đại điện hạ quả thực chính là món thức ăn nhắm rượu ngon nhất. Bưng chén rượu lên, Mạnh Hàn làm một hơi uống cạn. Sau đó hắn đứng dậy, lại cười ha ha một tiếng:
- Quả nhiên rất đặc sắc. Ta mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi! Điện hạ, xin lỗi!
Mạnh Hàn đang muốn rời khỏi, lại bị một quý tộc ở sát bên cạnh kéo lại. Người kia thân là bá tước quý tộc, vẻ mặt đầy bất mãn:
- Tại sao hiện tại đã đi rồi? Chúng ta còn chưa lên sân khấu cơ mà?
Dưới sự sốt ruột, hắn một tay lôi kéo Mạnh Hàn, vừa bắt đầu báo chiến công của mình:
- Ta không có vận khí tốt như hầu tước đại nhân. Ta chỉ giết được hai quý tộc liên quân, còn có một tướng lĩnh thống binh mà thôi. Ôi, thật thất bại!
Có hắn mở đầu, các quý tộc ngồi đây gần như đều sắp xếp theo đội đứng lên. Mỗi người khoe khoang chút "Công lao" đáng thương của mình. Từng người một lần lượt đứng lên. Nghe từng câu bọn họ nói ra, vẻ mặt Đại điện hạ càng thêm âm trầm hơn một phần. Ánh lửa trong hai mắt dường như càng lúc càng thiêu đốt mãnh liệt hơn một phần.
Mà giờ phút này những quý tộc phía sau Đại điện hạ đã hoàn toàn biến thành những quả cà héo. Mỗi người bọn họ đều cúi đầu. Không người nào dám nhìn vẻ mặt Đại điện hạ chủ tử của mình nữa. Nghe các quý tộc bên này lần lượt hết người này tới người khác báo mình giết chết được mấy quý tộc. Mỗi người đứng lên nói một câu, đều mang ý nghĩa bọn họ đã lần lượt tát một tát vào mặt của Đại điện hạ.
Đợi đến một người quý tộc cuối cùng nói xong, Đại điện hạ vẫn không có biểu thị gì. Mạnh Hàn vẫn đợi bọn họ nói xong xuôi, lúc này mới lại một lần xoay người, dự định rời khỏi.
- Tử tước Antonio, còn ngươi thì sao?
Giọng nói của Đại điện hạ bỗng nhiên vang lên phía sau Mạnh Hàn:
- Công lao của ngươi thế nào?
- Ngươi ở trong trận chiến đấu này đã làm được gì?
Đại điện hạ nói, trong bóng đêm âm thanh truyền tới rõ ràng lọt vào trong tai của mọi người:
- Mọi người đều có công lao lớn, vậy Tử tước Antonio ngươi thì sao?
- Ta sao?
Mạnh Hàn chỉ tay vào mũi mình. Sau khi thấy Đại điện hạ gật đầu xác nhận, trên mặt Mạnh Hàn lộ ra một tia ngượng ngùng, hời hợt nói:
- Ta không có công lao gì lớn, chỉ là dựa theo mệnh lệnh của thống soái đại nhân, công kích lãnh chúa phủ mà thôi.
- Kết quả thì sao?
Sắc mặt của Đại điện hạ không thay đổi, từng bước ép sát. Trải qua màn biểu diễn của những quý tộc kia, hỏa khí của Đại điện hạ đã bốc cao tới cực hạn. Hắn cũng đang cố gắng kiềm chế đến cực hạn, đồng thời lại thâm trầm đến cực hạn.