Thiên Hạ Vô Song

Chương 61: Chuyện Làm Ăn Độc Quyền (2)




Evan vừa nhìn Mạnh Hàn làm như vậy, lập tức hiểu rõ hắn sắp nói ra suy nghĩ của mình. Hắn không muốn bị người khác nghe thấy. Evan cũng phất tay về phía người của mình một cái. Rất nhanh, những người kia liền rời đi xa, mơ hồ tạo thành một vòng, bảo vệ nơi này.

- Nơi này không có người ngoài. Đại nhân, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi!

Evan bắt đầu mơ hồ giục.

Lúc trước nói chuyện với nhau, đã khiến hắn có suy nghĩ khác hẳn đối với vị lãnh chúa trẻ tuổi này. Hắn mơ hồ cảm thấy, lần này rất có khả năng đúng là một vụ làm ăn lớn.

Mạnh Hàn lại trực tiếp ngồi xổm xuống, tìm một cục đá, bắt đầu vẽ ở trên đất. Evan hơi nhướng mày, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói ra khỏi miệng, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Mạnh Hàn, cẩn thận quan sát hình mà Mạnh Hàn vẽ ra.

- Đây là xe ngựa bốn bánh!

Thứ Mạnh Hàn vẽ cho Evan, chính là một chiếc xe ngựa bốn bánh. Đương nhiên, quan trọng bộ phận quay đầu chuyển hướng cũng được vẽ ra:

- Chỗ này là trang bị chuyển hướng. Xe ngựa bốn bánh sẽ chắn chắn hơn nhiều so với xe ngựa hai bánh, tất nhiên cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Cho dù dùng để chứa hàng, cũng chứ được nhiều hơn.

Evan không hổ danh là người buôn bán trời sinh. Hắn lập tức nhìn ra được lợi ích của thứ này. Chiếc xe ngựa như vậy thật sự có ưu thế hơn nhiều so với loại xe ngựa hai bánh hiện tại.

Nhưng hắn vẫn nhíu mày:

- Xe như vậy, ở trong ngọn núi hoặc là nơi không có đường, cũng không tốt hơn làm mấy?

- Đương nhiên, cái này vốn không phải sử dụng được ở những chỗ như thế.

Mạnh Hàn cũng giật mình trước sự nhạy bén của lão hồ ly này. Thật may hắn đã sớm có chuẩn bị:

- Chiếc xe này có công dụng lớn nhất chính là ở trong thành thị.

- Thứ này dường như cũng không khó để bắt chước. Hơn nữa, cũng chưa chắc có thể bán được nhiều?

Evan nhíu chặt lông mày. Hai người ngồi chồm hổm trên mặt đất, giống như hai lão nông dân cò kè mặc cả, vô cùng buồn cười.

- Cho nên mới phải cần có nhân vật lớn có trấn áp được tình hình, không cho người khác dám bắt chước.

Mạnh Hàn mỉm cười. Tất cả những điều này đều nằm trong dự kiến của hắn, không có chút kỳ quái nào.

Lông mày Evan vẫn chưa giãn ra. Hắn nhìn hình xe ngựa được Mạnh Hàn vẽ ra xiêu xiêu vẹo vẹo, thực sự nghĩ không ra thứ này có thể là vụ làm ăn lớn gì. Đây nhiều nhất chỉ là một sự cải tiến hợp lý. Chuyện làm ăn như vậy có thể xem như là một chuyện làm ăn, nhưng không lớn như trong sự tưởng tượng của hắn:

- Chiếc xe này chỉ có thể bán một kim tệ một chiếc là được. Trừ chi phí cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

- Nếu như Evan tiên sinh chỉ muốn bán chiếc xe này cho những người giao hàng, đây quả thật không kiếm được bao nhiêu tiền.

Mạnh Hàn cười nhắc nhở.

- Ồ? Đúng rồi, có thể bán cho quý tộc.

Evan cũng là người khôn khéo. Hắn lập tức phản ứng lại.

- Đương nhiên, Evan tiên sinh.

Mạnh Hàn nhanh chóng khẳng định:

- Ngài là người già đời trong chuyện kinh doanh, bản thân ngài tính toán một chút đi.

- Nhất định phải chọn vật liệu tốt nhất, thuê thiết kế sư Tinh Linh cao cấp nhất, phải tạo ra được loại xe xa hoa nhất. Trực tiếp khắc ma pháp trận phòng hộ trên xe. Loại kém nhất cũng phải có thể đề phòng được công kích của Kiếm Thánh. Huy hiệu gia tộc, hộ vệ, có thể phối hợp cùng với nó. Trên xe có giường, bên cạnh thành xe chứa rượu ngon. Đứng ở cửa xe có một mỹ nữ thú nhân cực phẩm đã được dạy dỗ tốt, khoác lụa mỏng. Loại mỹ nữ như vậy, chủ nhân vừa vào cửa, không quan tâm có việc gì hay không, cũng phải quỳ xuống kêu một tiếng chủ nhân. Như vậy sẽ càng tao nhã mê hoặc. Vô cùng có mặt mũi.

- Bên ngoài xe dùng bảo thạch và vàng để trang trí. Hoa văn dùng của Tinh Linh Tộc. Một năm dùng thêm mấy chục cân hương liệu đỉnh cấp với đủ mùi hương khác nhau. Lại tìm một con ma thú cấp chín kéo xe có thể xuất phát bất kỳ lúc nào. Như vậy chỉ một chữ, quý! Ra ngoài một chuyến phải tốn trăm tám mươi kim tệ. Đánh xe không phải Kiếm Thánh thì chính là Pháp Thánh. Nếu như tiên sinh tìm được một ma đạo sư, tiên sinh cũng sẽ cảm thấy ngại khi chào hỏi chủ nhân của một thứ như vậy. Tiên sinh nói xem, một chiếc xe như vậy nên bán bao nhiêu tiền?

- Một ngàn kim tệ?

Evan đã bị ý nghĩ kỳ lạ và cách nói này của Mạnh Hàn mê hoặc. Hắn vô cùng phối hợp nói ra cái giá mà trong lòng hắn thầm nghĩ.

- Một ngàn kim tệ? Đó là chi phí. Phải từ năm ngàn kim tệ trở lên. Tiên sinh đừng ngại đắt, càng không nên giảm giá. Tiên sinh phải nghiên cứu tâm lý mua sắm của các lão gia quý tộc. Quý tộc chịu tốn một ngàn kim tệ mua xe, căn bản không để ý sẽ dùng thêm mấy ngàn. Cái gì gọi là quý tộc tiên sinh biết không? Quý tộc chính là mua vật gì cũng mua thứ đắt nhất, không mua thứ tốt nhất. Cho nên, chúng ta làm xe khẩu hiệu chính là, không cầu tốt nhất, nhưng cầu quý nhất.

Mạnh Hàn chưa thấy đã, lại nói một hơi lời kịch bị bóp méo nào. Hắn chỉ cảm thấy nếu mình không nói ra tâm tình sẽ không khoan khoái.

Cáo giá Evan chưa từng nghe qua cách buôn bán nào sáng tạo như vậy lại có đạo lý như vậy. Cả người hắn đã ngồi xổm bắt đầu ảo tưởng vụ kinh doanh xe ngựa của mình có thể làm được lớn tới mức nào. Hắn hồn nhiên không tiếp tục cân nhắc trong này còn có thứ gì không thể nữa.

- Cái này, hình như bắt tay vào làm rất khó?

Rốt cuộc, Evan phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hàn lắc đầu cười khổ nói:

- Muốn Kiếm Thánh và Pháp Thánh đánh xe, thật thiệt thòi đại nhân nghĩ ra được.

- Không có Kiếm Thánh và Pháp Thánh, vậy dùng võ sĩ và ma đạo sư cao cấp. Có thể sử dụng hạng người thì dùng hạng người đó.

Mạnh Hàn cũng nở nụ cười, xem ra, cuộc trao đổi này có sự khởi đầu.

- Tuy nhiên, đại nhân nói không sai. Quý tộc, chính là như vậy.

Evan đã gặp được nhiều quý tộc hơn so với Mạnh Hàn không biết bao nhiêu lần. Đối với lời nói này của Mạnh Hàn, trong lòng cũng có phần yêu thích:

- Nhưng nói tất cả mọi người như thế, có thỏa đáng hay không?

- Đơn giản, phân cấp khác nhau!

Đầu óc của Mạnh Hàn nhanh chóng xoay chuyển, lập tức đã có biện pháp giải quyết:

- Người bình thường chỉ có thể dùng loại bình thường nhất. Nam tước dùng loại của Nam tước, hầu tước dùng loại dành riêng cho hầu tước. Quốc vương Đại Công dùng loại dành cho quốc vương Đại Công. Chia cấp bậc của xe theo các mức khác nhau dựa theo địa vị mà có loại xe tương ứng. Có tiền cũng không mua được, còn phải có địa vị mới được.

Mạnh Hàn nhớ kỹ, Rolls-Royce hình như đã từng là loại có tiền cũng không chắc có thể mua được.

- Được!

Evan ngồi chồm hổm trên mặt đất vỗ đùi đứng lên:

- Chuyện làm ăn này, ta làm!

Tuy rằng Evan quyết định rất nhanh, nhưng chuyện này cũng không phải là kết quả hắn nhất thời hưng khởi bị Mạnh Hàn lừa.

Là một thương nhân khôn khéo, tộc trưởng hiện tại của gia tộc Smith, hắn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái như lúc trước khi Mạnh Hàn miêu tả thứ này. Hắn bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về lợi ích có thể đạt được trong chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.