Thiên Hải Nguyên Đường

Chương 30.2: Gặp được Người trong Biển Người




Hùng tâm tráng chí thì thế nào?cơ đồ bá nghiệp thì lại sao?tựu trung đều là nhuốm máu người vào thân,nhuộm đỏ tới mức đến một ngày không còn nhận ra bản thân đang đứng ở đâu trong trời đất.Cuối cùng,cuối cùng chính là không nhận ra người quan trọng nhất.
Hồng trần vạn trượng phồn hoa,kiếp người rồi sẽ hóa hư vô,chớp mắt đã là vĩnh hằng,nhưng hắn thật tâm thật tình chắp tay quỳ ngối trước đất trời,nguyện cầu cho thế gian ồn ào náo nhiệt có thể nào lãng quên đi hắn và ngài?
Chẳng cần phải nhọc lòng lý giải căn nguyên nữa,vốn như thế nào thì cứ để như vậy đi.
Thánh nữ,người có biết trước chuyện này?ta cho là người không biết đi.
Giờ ngài đang ở nơi nào Tư không tuyết sơn?ta phải làm sao mới có thể tìm lại ngài?
-bẩm trưởng lão,phát hiện một đám dấu chân ngựa cách ngoài thành không xa,dời theo hướng tây bắc.
Một toán người trước đó Mặc liên cử đi trinh sát xung quanh,hiện giờ quay lại báo.
Mặc liên nghĩ nghĩ.“tây bắc?hay là gần đây có địa phương nào hắn quen thuộc ?hoặc là…?
Mặc Liên hỏi thuộc hạ.
-có doanh trại nào của Đông hải đóng gần đây sao ?
-quả thật phía tây bắc cách 2 ngày đường là nơi có quân đội Đông hải hạ gần Tần hoài nhất!
Mặc Liên trầm ngâm suy tính.
-2 ngày đường?là hắn chủ động chạy tới đồng thời bây giờ mới gởi thư yêu cầu tiếp viện?hoặc giả quân tiếp viện đã nhận được tin từ trước và sắp đến đây rồi?..dù thế nào,cần phải đuổi kịp tên Tử hồng trước đã…
-nhất định phải kịp!
Kẻ lên tiếng là Huyết vân,hắn đã quay lại và vội vã lên ngựa.Mặc liên thấy vậy cũng nhanh nhẹn lên theo,sau đó cả đám phóng đi.
Tuyết vẫn rơi không ngừng nghỉ,so với cái lạnh kinh dị của Bắc kỳ vẫn chẳng thấm vào đâu tuy thế Huyết Vân vẫn lo cho Tư không.Chắc tên Tử hồng cho ngài mặc đủ áo ấm chứ nhỉ?
Một đường phi nước đại,gió lạnh như cắt da cắt thịt,như những cái tát nhức nhối lên những khuôn mặt vốn đã tím tái.
Tuyết trắng xóa như tấm màn giăng giăng che chắn khung cảnh trước mắt,dưới lớp đất đã phủ lớp bột lạnh,từ từ xóa đi dấu vết lưu lại.
Huyết vân càng thúc ngựa phi nhanh,nhưng so với tốc độ tuyết đang rơi tăng dần,dấu chân dẫn tới chỗ Tư không ngày một mờ đi,cuối cùng hoàn toàn che lấp.
Huyết vân hoang mang cho ngựa đi một vòng chẳng biết cần đi phương nào.Giưã khung cảnh 4 bốn bề một màu tuyết trắng tang thương,chỉ có vài cái cây thông cao chót vót đứng hiên ngang ngạo nghễ với trời u u,phân không rõ đông tây.
Tuyết rơi quá nhanh đi,như thể cố tình dày vò hắn.
Thế rồi đột nhiên giữa một khung cảnh hư ảo như thế,một y nhân ăn mặc kín mít nhìn không biết là nam hay nữ,già hay trẻ,gầy hay béo,phía sau hắn còn có một đám lính quân phục Tây hoàng.Y nhân đó vung tay chỉ hướng,nói.
-cách đây trăm dặm có một trang viện,tả tướng tây hổ kỳ Tử hồng đang ở đó.
Chất giọng cực kỳ cổ quái,nếu không nhìn thấy y e rằng sẽ tưởng âm thanh này được vọng từ chốn u linh.
Huyết vân vừa nghe được tin tức liền vung dây cương phóng đi,Mặc liên cho mấy chục đám thuộc hạ bám theo,bản thân thì cho ngựa tới gần hơn y nhân lạ mặt đó.Trên bả vai người đó có con cú trắng mắt mơ màng nhìn nàng,Mặc liên lờ mờ nhận ra hình như là biết,có từng gặp qua một lần,chính là lần họp mặt trong đại trướng của hai nước.
Mặc liên nghi hoặc vấn.
-các hạ chính là vị quân sư đi theo thái tử Tư mã phi long?
Y nhân đó nhìn người hỏi mặc tử nhuyễn giáp quân phục Bắc kỳ,đã sớm nhớ ra người này,lại đáp vấn đề khác.
-trăm nghe không bằng mắt thấy,còn tưởng y sư của vương gia Tư không bày ma pháp thạch trận đủ trấn động.Các hạ xem ra còn cao hơn một bậc.
Nàng ngạc nhiên nhìn y,chuyện này sao có thể nhận ra được?hay y nhân này có mặt trong thạch trận tử chiến đó,không đúng,Mặc liên tự phản đối,hoặc là ở gần lúc thạch trận đang bày?Nàng nhìn chăm chú vào hắc y nhân như thông tin tìm kiếm viết trên đó.
Khu vực xung quanh thạch trận hầu như không có cây cối hoặc đá tảng để nhân có thể ẩn nấp.Xa hơn nữa mới có ngọn núi đá,ở khoảng cách đó sao nhận ra ai với ai được?Nhưng y nhân này chỉ đơn giản là vì do thám tình hình lên đến trước đội quân Tây hoàng?với thân phận của y thì đâu cần đích thân,là có thuộc hạ tài giỏi đi.
Trong đầu lưu chuyển một loạt câu nghi vấn,nhưng Mặc liên lạinói vấn đề khác.
-chủ tử đã bỏ mạng mà quân sư còn ở đây dông dài?đáng ra đã phải tới địa phương đó lấy đầu tên Tử hồng?
-tại hạ không có chủ tử nào cả!
Mặc liên trố mắt nhìn y,hắn không phải là con chó của thái tử sao?
-vậy sao các hạ giúp hắn lên ngôi thái tử?
-tại hạ là đang giúp Tây Hoàng nhanh chóng diệt vong…
Mặc liên một lần nữa lại sững sờ bàng hoàng,tên dị nhân kia rốt cuộc là ma quỷ nơi nào chứ?Đột nhiên con cú trắng mắt lơ mơ chớp chớp mấy cái,thân hình tròn vo bám víu nghiêng ngả,Mặc liên buột miệng vấn.
-Này,con cú đó của các hạ,sẽ không vì mê ngủ mà ngã lăn xuống đất chứ?
Y nhân nhìn nhìn nàng một chút rồi đáp,giọng cực kỳ quái đản,vừa nhẹ,mỏng,như bám vào gió,vương vào sương,u u lành lành.
-Phi Long sẽ không.
-Phi Long?sao giống tên của thái tử Tây hoàng vậy?
Mặc liên lại buột miệng vấn.Cái con sủng vật trông như cục bông tuyết đó mà “phi long”cái gì?
-không đúng,là tên đó giống tên của Phi Long nên tại hạ mới muốn đùa giỡn với hắn một chút…
Y nhân đưa tay cọ cọ thú cưng,Phi long cũng cọ cọ đáp trả rồi ngay ngắn đứng lại chỉnh tề…
Mặc liên nhìn y chằm chằm,tên dị nhân kỳ cục này…
-chúng ta hợp tác đi!
Y nhân bất ngờ phang một câu không đầu không đuôi,Mặc liên cảm thấy người này thật quá ư đặc biệt rồi.Cư nhiên có thế khiến nàng trong một lúc kinh ngạc nhiều lần.
Mặc liên quay đầu đi,cười.Mắt đẹp chớp chớp nhìn thinh không xám xịt mây mù,lại nhìn không gian tắm trong tuyết trắng thê lương.Khung cảnh cũng không đến lỗi tệ,có thể cười thêm chút nữa.
-kẻ địch của kẻ địch chính là bạn,trước mắt,hợp tác thế nào?
Y gật nhẹ xác định câu bình phẩm của Mặc liên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.