Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 22: Chuyến săn tây sơn 8




Bên này Âu Dương Tuệ Như đang 囧 囧 thất thần, bên kia mấy người Thế Tông và Âu Dương Tĩnh Vũ nghe đến nhập thần.
Đây là một biên kịch về dị thế không có thật, không có thi tiên, thi thánh hay thi hào gì, hơn nữa tuy Đại Kim xuất thân man di hóa ra lại là phụ quốc Đại Chu, chịu ảnh hưởng Đại Chu quá sâu, vô cùng xem trọng Hán học, những quan viên tùy giá tuy phần đông là võ tướng, nhưng biết thưởng thức cũng có khối người, giữa sân có vẻ cực kỳ yên tĩnh ngược hẳn một màn náo nhiệt trước đó, mọi người đều bị tài thơ Lưu Văn Thanh hấp dẫn hết.
“Thơ hay! Tuyệt diệu!” Lưu Văn Thanh ngâm thơ xong thì cúi đầu, đứng yên một lúc thấy Hoàng Thượng vẫn không biểu hiện gì, đang tính lùi ra, bỗng nhiên Thế Tông vỗ tay trầm trồ khen ngợi, vẻ mặt rất sung sướng, trong mắt tràn đầy thưởng thức nhìn Lưu Văn Thanh.
Âu Dương Tĩnh Vũ cũng vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn ngắm kỹ người thanh niên ngọc thụ lâm phong đang đứng chính giữa, gật gật đầu thầm vừa ý.
Có Thế Tông dẫn đầu, tiếng trầm trồ khen ngợi giữa sân liên tục không ngừng, không chỉ quan viên văn võ, mà còn có rất nhiều quý nữ cũng bị thần thái vẻ ngoài tuấn tú phong hoa của Lưu Văn Thanh hấp dẫn, hai má ửng hồng, hai mắt sáng lấp lánh như sao quan sát hắn, hiển nhiên là cảm thấy rất có hứng thú với hắn.
Thái tử thấy thế, sắc mặt lập tức đen sì sì.
Âu Dương Tuệ Như tâm tình đang bức bối thoáng nhìn thái tử bị có biểu tình bị đè nén, chợt thấy hơi chút cao hứng hơn. Đáng đời! Ai bảo nhà ngươi để tên tiểu bạch kiểm gây náo động, để tìm mấy nữ nhân quấn quýt lấy hắn ta, cho ngươi tức chết!
Đương nhiên, Âu Dương Tuệ Như cũng chỉ là tưởng tượng trong đầu, nàng mới đến, cuộc sống chưa quen, biết đi đến chỗ nào tìm nữ nhân để quyến rũ Lưu Văn Thanh đây? Cũng chỉ có thể tự kỷ trong lòng một chút mà thôi.
Thanh niên trước mắt đoan chính như ngọc, cử chỉ có độ, không kiêu ngạo không nịnh nọt, có một khí khái khác, cộng với tài hoa và vẻ ngoài xuất chúng của hắn, Thế Tông hiện rất thưởng thức hắn, nâng tay ngăn lại động tác muốn lui về chỗ của hắn, hứng thú hỏi thăm, “Ái khanh tên gọi là gì? Nhậm chức thế nào?”
! Ái khanh cũng đã kêu thành tiếng, chị đây đã vô lực ngăn cản tiểu bạch kiểm lên chức rồi! Âu Dương Tuệ Như cúi đầu xoa trán, che lại tuyệt vọng lộ ra trên mặt.
“Bẩm Hoàng Thượng, vi thần Lưu Văn Thanh, đương nhiệm học sĩ Hàn Lâm viện.” Lưu Văn Thanh không chút bối rối khom người trả lời.
“Tốt lắm, ngươi lui ra đi.” Thế Tông trầm ngâm gật đầu, phất tay cho Lưu Văn Thanh lui ra.
Tốt lắm, cái gì tốt lắm? Tuy Hoàng Thượng không nói rõ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, cái tên Lưu Văn Thanh này coi như đã để lại ấn tượng trong lòng Hoàng Thượng, nếu như không tạo ra sai lầm gì, sau này nhất định sẽ được trọng dụng.
Nghe xong hai người tự nói qua lại với nhau, bả vai Âu Dương Tuệ Như vô lực rũ xuống, thần sắc chau mày ủ dột, chỉ cảm thấy con đường phía trước thật mù mờ, làm người ta sinh ra loại cảm giác vô lực. Về phía hậu cung nàng có thể đi trước Giang Ánh Nguyệt được một bước, giờ thì bảo nàng làm thế nào để ngăn cản Lưu Văn Thanh? Chẳng lẽ làm lớn chuyện hắn với thái tử là đoạn tụ, rồi khiến cho thái tử, Thế Tông với Thái Hậu đều giận nàng, Giang Ánh Nguyệt ôm hận độc chết nàng sao? Nàng cũng không muốn chết sớm nha!
“Thái tử phi đây là làm sao vậy, biểu tình này là sao? Hay là cảm thấy thơ của Lưu đại nhân không vào mắt ngươi? Cũng phải, phụ thân Thái tử phi là Thừa tướng đại nhân tài trí hơn người, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, học thức Thái tử phi chắc cũng không tệ, không bằng Thái tử phi cũng ngẫu hứng làm một bài thơ nhất cho chúng ta mở rộng tầm mắt thì thế nào?”
Ngồi bên cạnh Âu Dương Tuệ Như, Hoa Dương quận chúa vẫn không cam lòng, vẫn không buông tha cho cơ hội hạ thấp nàng, giờ phút này chú ý tới biểu tình khó coi nàng, hình như có chút phản đối, cố ý lớn tiếng dò hỏi.
Giọng của Hoa Dương rất lớn, mọi người đều có thể nghe thấy nên đồng loạt nhìn về phía Thái tử phi, trong mắt đầy sự chờ mong.
Tài Thơ Thái tử phi như thế nào thì Hoa Dương chẳng biết, nhưng có thể khẳng định một điều, nhất định không thể so với bài mới vừa nãy của Lưu Văn Thanh, giờ phút này đẩy nàng ấy ra, chủ yếu muốn thấy nàng quẫn bách, tiện thể bị xấu mặt.
Âu Dương Tuệ Như liếc mắt nhìn cô bé Lolita kiêu ngạo bên cạnh, trong lòng kích động mười phần, quả thực rất muốn cầm tay cô bé ấy, dùng sức bắt tay. Đang lo không cơ hội thì tự dưng lòi ra màn này, cô bé Lolita cho nàng cơ hội lên đài. Làm thơ thì nàng không biết, ngâm thơ thì nàng cũng bình thường, nếu có thể PK với tiểu bạch kiểm, để cho nàng cóp một bài thơ thì có là gì? Dù không cho nàng bay lên làm thi tiên, thi thánh nàng cũng phải cố mà lên đó nha.
Bài thơ này chẳng những phải phiêu, mà trình phiêu còn phải hơn Lưu Văn Thanh nữa kìa. Thơ về săn bắn vốn cũng khá là ít, càng không nói đến bài thơ có thể hơn được bài do thần thơ Lưu Vũ Tích làm? Vắt hết óc cũng không nhớ nổi còn bài thơ nào miêu tả chuyến săn có thể so với Lưu Văn Thanh, hai mắt Âu Dương Tuệ Như chuyển động, nảy ra ý hay, phải làm thế thôi, chỉ có thể đẩy không khí ào ào lên đỉnh cao. Làm một thiên hậu, khống chế tình huống, đẩy không khí lên cao trào tất nhiên là sở trường của nàng.
Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như đứng dậy dưới sự chăm chú của hàng trăm con mắt, vẻ mặt tự nhiên hào phóng, chắp tay hành lễ theo tiêu chuẩn nam tử với Thế Tông, giơ tay nhấc chân đều ung dung khí khái, tỏa sáng trước mắt người ta.
Không đợi Thái tử phi mở miệng, nháy mắt giữa sân im lặng lại, bởi vậy có thể thấy được thiên hậu ra tay trấn áp là tình huống gì rồi.
Thế Tông thấy cử chỉ Âu Dương Tuệ Như tự nhiên thoải mái không hề lo lắng, mặt mày ý cười giấu cũng giấu không được, hơi hơi nghiền ngẫm rồi mở miệng: “Thái tử phi cũng đã đứng lên, chắc là có câu hay rồi?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi tức chỉ là giới nữ tử, thơ từ làm sao có thể so với Lưu đại nhân xuất thân Trạng Nguyên được? Mới vừa nãy nhi tức có chút suy nghĩ, săn bắn nhất định phải hết sức tập trung, yến tiệc đối ẩm nhất định phải thoải mái vui vẻ, múa đao làm thương, ngâm thơ đối đáp, những việc đó đều vì trợ hứng mà thôi, chủ yếu vẫn là ngoắc miệng nhai thịt, chén lớn uống rượu mới phải.”
Âu Dương Tuệ Như tươi cười sáng ngời, cất giọng nói, nói xong, nàng đưa tay đẩy ly rượu nho nhỏ trước mặt đi, cầm lấy một cái chén không trên bàn, rót rượu đầy tràn, cầm chén nâng cao trước mặt Thế Tông, ” Đời vừa ý phải vui mừng, Dưới trăng, chén ngọc xin đừng để không*. Phụ hoàng, thơ nhi tức không hay, chỉ có thể kính ngài một ly rượu lấy tâm ý!”
* Hai câu trong bài thơ “Thương tiến tửu” Xin mời rượu của Lý Bạch. 人生得意須盡歡,莫使金樽空對月 Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Đại ý: Đời người nếu vừa ý thì nên tận hưởng niềm vui, đừng có để chén vàng không dưới trăng. Chắc tại vậy nên người xưa thì hay uốn rượu dưới trăng chăng? Trên mạng tớ tìm thấy có khá nhiều bản dịch. Các nàng có thể xem thêm , tớ cảm thấy câu tớ chọn không phải hay nhất nhưng phù ợp với hình tượng nữ của nàng ADTN.
Dứt lời, Âu Dương Tuệ Như ngửa đầu uống một hơi hết rượu trong chén, lại lật úp chén xuống, đưa về bốn phía, ý nói đã uống sạch rượu, một loạt hành động mây bay nước chảy lưu loát, thoải mái tự nhiên không kềm chế được, quả nhiên là tiêu sái đến cực điểm, làm cho mọi người ở đây không thể dời mắt, tâm trí bất giác cũng bị lôi cuốn theo.
Nữ tử đại khí hào sảng như vậy, sao bọn họ chưa từng gặp qua? Dã tính và nhiệt huyết của người Nữ Chân chảy trong máu thịt đều bị một loạt hành động lời nói của Âu Dương Tuệ Như kích thích, không đợi Thế Tông mở miệng, đã có người lớn tiếng khen ngợi, “Ha ha, tốt! Thái tử phi nói rất đúng! Đêm nay phải uống thật say mới đúng!”
Tên này nhất định là tên bợm rượu! Âu Dương Tuệ Như giờ như mây đen giăng đầy đầu nghĩ thầm.
Thế Tông liếc liếc người ủng hộ nọ một cái, không chỉ trích, ngược lại còn tự mình nhịn không được cười ha hả, tiếng cười sang sảng cực kỳ.
Ngoắc miệng nhai thịt, chén lớn uống rượu? Câu này Thái tử phi nói rất đúng, quả thực nói đến trúng ý mấy người này rồi. Nếu không phải dõi theo suốt quá trình trưởng thành của Thái tử phi, Thế Tông thật sự hoài nghi Thái tử phi chính là hậu duệ người Nữ Chân bọn họ, tính tình thế này thật đủ vị!
“Đời vừa ý phải vui mừng, Dưới trăng, chén ngọc xin đừng để không. Tuyệt diệu! Thái tử phi quá khiêm tốn rồi, thế này còn nói thơ không hay thì người khác làm hay chỗ nào? Quả nhiên là được Thừa tướng dạy dỗ, lời nói và việc làm đều mẫu mực, nhãn giới rất cao!” Thế Tông vỗ tay khen thưởng, cặp mắt đen nhánh dấy lên hai ngọn lửa cực nóng, liếc mắt nhìn thật kỹ tiểu nha đầu làm hắn hoa mắt mê muội dưới đài, rồi cao giọng ra lệnh cho người hầu phía sau: “Người đâu, đổi cho trẫm cái chén lớn, trẫm muốn uống với Thái tử phi.” Giọng điệu vui mừng khôn xiết khó nén nổi.
Giang Ánh Nguyệt cố hết sức duy trì vẻ mặt bình thản, mang một cái chén lớn đến cho Thế Tông. Nhưng trong bụng vô cùng khó chịu nghĩ ngợi: bản thân mình và Hoàng đệ thật vất vả mới có cơ hội ra mặt, mà Âu Dương Tuệ Như này lần nào cũng đến phá rối, thật đáng chết!
Thế Tông nhận cái chén, rót đầy rượu mạnh, nhấc tay một hơi uống cạn, lại lật ngược úp chén không xuống trước mặt thủ hạ, đôi mắt ưng sắc bén, cười lớn hỏi Âu Dương Tuệ Như: “Trẫm uống xong rồi, tiểu nha đầu có thấy vừa lòng không?”
Âu Dương Tuệ Như mặt mày cong cong, trong mắt đầy giảo hoạt, chắp tay trêu ghẹo: “Phụ hoàng sảng khoái! Nhi tức đâu chỉ là vừa lòng, quả thực là thụ sủng nhược kinh.” Nổi bật thế này chắc hẳn cũng đủ đè bẹp Lưu Văn Thanh rồi? Đợi đến lúc Thế Tông muốn nâng đỡ hắn, cũng chẳng biết là đến ngày tháng năm nào, nói chung là tạm thời an toàn.
Thế Tông mỉm cười, nâng tay bảo Âu Dương Tuệ Như ngồi xuống, nghĩ thầm trong lòng: thế này mà thụ sủng nhược kinh sao? Sao Trẫm vẫn cảm thấy sủng ngươi mãi mà vẫn chưa đủ thế nhỉ?
Quét suy nghĩ kỳ lạ vừa nảy lên trong lòng sang một bên, Thế Tông cất cao giọng nói với chúng thần: “Đã lâu rồi chưa từng uống thoải mái như thế, quả nhiên là sảng khoái! Đúng như lời Thái tử phi nói, yến tiệc đối ẩm cũng nên nhẹ nhàng nhưng phải vui vẻ thoải mái, mọi người chớ quá gò ép, đêm nay chỉ cần tận tình vui vẻ mà thôi, không say không về!”
“Vâng! Không say không về!” Các võ tướng dưới đài đã bị hào hùng Hoàng Thượng cuốn hút, trăm miệng một lời đáp lại, chẳng mấy chốc, người người đều quẳng chén nhỏ đi, thay bằng chén lớn, không khí sôi nổi đến cực hạn, như trở lại lúc Đại Kim chưa đến Trung Nguyên, săn bắn quan ngoại, trắng đêm điên cuồng uống rượu vui vẻ sảng khoái.
Các văn thần cũng đã bị không khí sôi nổi này cuốn lấy, nói nói cười cười cũng trở nên lớn tiếng, thậm chí có người rượu vào nhiều, quên đi rụt rè của văn nhân, cũng thay chén lớn, rước lấy trêu chọc của các võ tướng, quan hệ văn võ đại thần nhất thời vô cùng hòa hợp, hợp với mục đích mà Thế Tông tiến hành vây săn lần này.
Âu Dương Tĩnh Vũ ngồi thủ vị văn thần, nhận lấy thái độ bốn phương tám hướng thừa nhận Thái tử phi, trong lòng cảm thấy tự hào. Đứa bé này, ngày xưa bảo nó đọc sách, nó lười biếng biết bao nhiêu, không nghĩ tới cũng học được vài thứ, ngày thường đều là thâm tàng bất lộ mà thôi, quả nhiên vẫn là kế thừa thông minh tuyệt đỉnh của hắn mà.
Thái Hậu bên kia quả thực cười như hoa nở. Chiêu ấy của tiểu nha đầu thật tuyệt diệu quá! Chỉ dùng sức một người có thể đẩy không khí yến hội lên đỉnh điểm, phá vỡ ngăn cách giữa người Nữ Chân với người Hán, văn thần với võ tướng, thúc đẩy tâm nguyện Hoàng Thượng, thật sự đúng là quốc mẫu tương lai!
Sắc mặt Hoa Dương quận chúa xanh mét, hối hận bản thân mình sao lại lắm miệng thế kia, tự dưng khi không lại tặng cho Âu Dương Tuệ Như một cơ hội náo động lớn như thế. Đợi Âu Dương Tuệ Như ngồi vào chỗ của mình, quả thực còn gật đầu cho nàng một nụ cười đầy cảm kích, biểu tình thật tình chân thành, Hoa Dương lúc này tức muốn ngã ngửa.
Về phần Lưu Văn Thanh, bài thơ của hắn làm quả thật rất xuất sắc, nhưng Thái tử phi vừa ra tay, hào quang chói mắt như mặt trời giữa trưa, chấn động sự hiểu biết mọi người, kích động nhiệt huyết mọi người, khiến cho chỉ trong nháy mắt không khí yến hội đã được đẩy lên đỉnh điểm. Lưu Văn Thanh người này trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước, nếu đặt một chỗ với Thái tử phi, lập tức liền có bị mất màu mất sắc, bị người ta quẳng ra sau đầu.
Lưu Văn Thanh im lặng ngồi y nguyên chỗ mình, thê lương nhìn màn cụng chén náo nhiệt giữa sân, trên mặt vẫn mang theo tuấn dật tươi cười vân đạm phong khinh như cũ kia, chỉ là dưới bàn, hai tay đặt trên gối nắm chặt thành đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Thật vất vả mới có được một cơ hội xuất hiện, lại bị biểu hiện xuất chúng của Âu Dương Tuệ Như áp chế mất hết không còn sót chút gì, bại dưới tay kẻ thù, bảo hắn làm sao có thể cam tâm? Nhưng ngược lại nghĩ đến Âu Dương Tuệ Như thuận miệng ngâm ra hai câu thơ kia, hắn lại cảm thấy không thể không thừa nhận, đối phương quả thật tài hoa hơn người, chẳng kém gì hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.