Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 6: Lấy lòng




Sau khi chuẩn bị xong việc nghênh chiến Giang Ánh Nguyệt, ngày hôm sau Âu Dương Tuệ Như liền cho gọi một thái y bắt mạch giúp cô.
Lần này, cô xóa đi lớp hóa trang tái nhợt suy yếu, thay bộ áo váy ‘trăm bướm vờn hoa’ với màu sắc tươi mới, kết hợp với sắc mặt cô hồng nhuận khỏe mạnh lại càng xinh đẹp động lòng người, trong lúc trò chuyện cũng không ho khan, không còn thở dốc khó khăn, hai mắt sáng trong, có thần, không thấy còn một chút bộ dạng bệnh tật.
Thái y không cần bắt mạch mà chỉ cần liếc một cái là đã xác định, Thái tử phi giờ đã khỏi hẳn .
Thái y chân trước vừa bẩm báo Thái Hậu biết tin tức việc Thái tử phi đã khỏi bệnh hẳn, Âu Dương Tuệ Như chân sau liền lập tức thu xếp thỏa đáng, mang theo Tần ma ma và Tiểu Vũ lập tức hướng Từ Ninh Cung đi thỉnh an.
Thái Hậu là ngọn núi lớn cho cô dựa vào ở trong cung, nên cần phải để ý lấy lòng, hơn nữa, hiện nay Giang Ánh Nguyệt đúng là muốn mượn ‘sân khấu’ Từ Ninh Cung mà thể hiện tài năng, nhờ đó mà chiếm được sự ưu ái của hai đại boss là Thái Hậu và Thế Tông trong cung. Lúc này cô còn không đi ‘đảo lộn nội dung kịch bản’, ‘cướp vai chính’ thì đợi đến khi nào? Chẳng lẽ đợi đến khi Giang Ánh Nguyệt có được sự bảo vệ của hai đại boss, địa vị khó bị lay động mới đến đấu tranh với cô ta sao? Cô cũng không phải kẻ ngốc.
Âu Dương Tuệ Như đi theo tiểu thái giám, Tần ma ma và Tiểu Vũ thì nối gót theo sau, cùng nhau chầm chậm đi trên lối nhỏ dẫn đến Từ Ninh Cung.
Hai bên đường nhỏ là những giống loài hoa Thu Cúc quý hiếm nở rộ, ‘muôn hình vạn trạng’ , từng khóm từng bụi chen chúc nhau, mùi cúc thơm nồng đậm lan tràn khắp nơi, hấp dẫn đàn ong mật bay đến lấy mật hoa, tuy là đã cuối thu vạn vật bắt đầu úa tàn, nhưng cảnh tượng ở đây lại mang vẻ độc đáo riêng, náo nhiệt một phương.
Âu Dương Tuệ Như đối với cảnh đẹp như vậy nhưng lại không có tâm tình thưởng thức, ánh mắt chỉ nhìn thẳng phía trước, biểu tình trầm tĩnh mặc lướt qua hoa, dần dần đến gần cửa cung nguy nga của Từ Ninh Cung, ngay trước cửa năm thước thì dừng lại, đợi tiểu thái giám đi vào bẩm báo, cô lẳng lặng đứng chờ được tuyên triệu.
“Ôi? Làm sao thân mình mới tốt liền vội vàng đến thỉnh an như vậy? Đứa nhỏ này thật là… Mau … mau cho vào! Đừng để cho Thái tử phi đợi lâu!”
Thái Hậu đang bị tần phi chốn hậu cung vờn quanh muốn lấy lòng thì nghe thấy thái giám vào bẩm báo, cười tủm tỉm liên tục lên tiếng thúc giục.
Nhìn thấy Thái Hậu bình thường lạnh lùng uy nghiêm mà hiện nay trên mặt lộ ra vẻ từ ái hiếm có, chúng tần phi lo lắng lấy lòng nửa ngày lại không chiếm được một chút coi trọng thì trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt lại mỉm cười, đồng loạt nhìn ra hướng cửa cung.
Từ từ bướci vào bên trong, tuy chúng phi đều giấu giếm sự ghen tị và ánh mắt không mấy thiện cảm nhưng không thể qua mắt được Âu Dương – thiên hậu đã quen việc bước trên thảm đỏ, được nhiều người hâm mộ thì nào có để lộ sự xúc động ra ngoài bao giờ.
Cô vẫn duy trì mỉm cười khéo léo, mắt nhìn mũi nhìn tâm, lập tức đi đến trước mặt Thái Hậu thì dừng lại, quỳ gối hành lễ, trong miệng sang sảng vấn an, “Tôn tức (cháu dâu) ra mắt Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu kim an.” Vái lạy Thái Hậu xong, lại khẽ chào hai bên tần phi đang đứng thẳng “Tuệ Như ra mắt các vị nương nương.”
Giọng nói thỉnh an của cô uyển chuyển trong trẻo, âm điệu lúc kết thúc hơi hơi nâng lên, giọng điệu càng có vẻ chân thành mà thanh thoát; động tác lúc cô thi lễ tao nhã đến mức tận cùng, lưu loát sinh động như ‘mây trôi nước chảy’, chỉ một lần là xong rất nhiều động tác, thiếu một động tác lại ngại không đủ, thật sự là một sự hưởng thụ thị giác và thính giác, làm cho tầm mắt mọi người ở đây không tự giác bị cô hấp dẫn, hội tụ lại trên người cô.
Bỏ qua phẩm hạnh cao quý thanh lịch cô sang một bên, lại xem cách ăn mặc cô hôm nay, chỉ đơn giản áo trắng trong thuần khiết, không có gì bất kỳ châu báu hay trang sức dư thừa nào lại càng tôn thêm dung mạo tuyệt diễm, so với hình tượng ngày xưa hay xúc động lỗ mãng, quả thực như hai người khác nhau.
Nhìn thấy Thái Tử Phi như vậy, nhãn tình Thái Hậu sáng lên, trên mặt dâng lên một chút ý cười thật sâu, vội vàng kêu ngoắc lạ: “Mau đứng lên, đến cạnh Hoàng tổ mẫu ngồi. Đáng thương, thân mình mới tốt liền ba ba chạy tới thỉnh an tổ mẫu, thực ngoan!” Giọng nói vô cùng thân thiết, chất chứa hai phần dụ dỗ trêu chọc trẻ con, mà từ ái vui mừng trong mắt không chút nào che giấu.
Thái Hậu đã trông Âu Dương Tuệ Như từ nhỏ đến lúc lớn lên, còn từng mang vào trong cung, tự mình nuôi dưỡng cả một khoảng thời gian, tự đáy lòng đã đem nàng ấy trở thành cháu gái ruột mình mà đối xử. Cho dù tính tình nàng ấy kiêu căng, làm việc lỗ mãng, nhưng trong mắt Thái Hậu cũng chỉ là tâm tính đứa nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ cải thiện, không ảnh hưởng toàn cục.
Âu Dương Tuệ Như quan sát thần thái Thái Hậu, xác định tình cảm Thái Hậu đối với cô là thật tâm yêu thương, chứ không phải là hư tình giả ý, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt liền mang theo vài phần chân thật vui sướng, thoải mái tiêu sái đến bên cạnh Thái Hậu ngồi xuống, hướng Thái hậu cười càng chói sáng.
Âu Dương Tuệ Như ôm lấy cánh tay Thái Hậu, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng nói êm ái như bày tỏ tấm lòng hiếu thảo của mình, biểu cảm đáng yêu kết hợp cùng với đôi mắt nai to ướt át, Thái Hậu nhìn thế thì mặt mày lại thêm hớn hở, ngọt ngào thấm đến tận xương tuỷ, trong lòng thầm nghĩ: người ta đều nói rằng trẻ con hay bệnh, không bệnh không lớn, câu này quả thật không sai. Tiểu Như nay qua một cơn bệnh, chẳng phải đã trưởng thành hơn rồi đấy sao!
Kiếp trước Âu Dương Tuệ Như làm người cũng thuộc loại nhanh nhẹn, còn có thể đóng giả cô gái mười bảy mười tám tuổi,cho nên hiện tại một chút áp lực hay cảm giác khó chịu cô cũng không cảm thấy, cũng ông thể trách được, chẳng qua đây chỉ là bản năng nghề nghiệp mà thôi.
Âu Dương Tuệ Như tự động nhập vai vào nhân vật cháu dâu, cô tuy thiên về diễn xuất, nhưng cũng thật lòng xem Thái Hậu như bà nội ruột của mình, kết hợp với giọng nói dễ nghe, lại dùng mấy câu chuyện đã tích lũy nửa đời người trước đó cùng với những câu chuyện cười từng nghe được từ bên ngoài, khiến cho Thái hậu liên tục cười to, cười ngặt nghẽo.
Lại thừa dịp Thái Hậu không chú ý, cô miêu tả vị trí những Tần phi đang vây quanh mình cho Tần ma ma, chỉ trong thoáng chốc đã biết được bảy phần trong số đấy.
Chúng tần phi thấy quan hệ ‘bà cháu’ thân mật trước mặt, nhưng khó có thể chen chân, lại tự biết không có tài ăn nói lanh lợi và những ý tưởng kỳ lạ như Âu Dương Tuệ Như kia có thể làm cho Thái Hậu thường nghiêm khắc mà vui vẻ như vậy, nên chỉ có thể lui về một bên, ngẫu nhiên hùa theo cười hai tiếng, coi như có tồn tại.
Không khí trong chính điện Từ Ninh Cung một nửa là nhiệt tình ấm áp, một nửa kia là lạnh tanh buồn tẻ, tù túng ngột ngạt. Đúng lúc này, từ ngoài điện truyền đến âm thanh thông báo “Hoàng Thượng giá lâm”, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Thế Tông hoàng đế đã chắp tay sau lưng, bước nhanh đi vào, vừa đi vừa dùng tiếng nói trầm thấp hùng hậu cao giọng hỏi: “Vì sao mẫu hậu vui vẻ như thế? Nói cho trẫm nghe một chút với.”
Đã lâu chưa từng nhìn thấy mẫu thân mình cười to thoải mái như vậy, từ xa xa Thế Tông đã nghe thấy, trong lòng vô cùng cao hứng, vội vã muốn vào trong điện để tìm nguyên nhân.
Các tần phi nghe tiếng, lập tức thu hồi ý cười trên mặt, đều nghiêm túc quỳ xuống, cúi đầu hành lễ, tư thái tầm thường đến cực hạn. Trong lúc này, không ai có gan nhìn thẳng thánh nhan, không hẳn bởi vì quy củ trong cung, Đại Kim vốn không có quy củ này, chỉ là đơn giản bởi vì khí thế Thế Tông quá mức bức người, các nàng không ai có lá gan kia thôi.
Nhưng mà, rất nhiều người quỳ xuống ở trong này, cố tình Âu Dương Tuệ Như không cảm nhận được một chút e ngại. Bởi vì, trong hiểu biết của cô, Thế Tông và cô giống nhau, cùng là nhân vật ‘bàn đạp’ cho Giang Ánh Nguyệt, chẳng qua so với cô thì chống đỡ lâu hơn thôi. Đều là nhân vật hi sinh, ai so với ai cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Giờ đây, cô quỳ xuống nhưng nụ cười vẫn trên mặt như cũ, còn nhịn không được giương mắt, trộm dò xét tướng mạo Thế Tông.
Dáng người Thế Tông tương đối cao lớn, chừng một thước chín mấy, dung mạo như được gọt đẽo, vô cùng dã tính, xuyên qua triều phục màu vàng, lờ mờ có thể thấy được một thân cơ bắp tinh tráng, ẩn giấu sức mạnh chờ bùng phát, vừa nãy đi lại, phất tay nhấc chân đều tản ra uy nghiêm khí phách vô cùng, như một con sư tử vặn mình chuẩn bị chờ phát động, những nơi đi qua, chúng sinh đều vội vàng tránh né.
Đây là hoàng đế khai quốc Đại Kim, trải qua vô số chiến tranh lớn nhỏ, hăng hái chiến đấu đẫm máu, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, một tay giành lấy khắp giang sơn Đại Kim, Thế Tông hoàng đế quả nhiên danh bất hư truyền.
Âu Dương Tuệ Như cảm thán trong lòng, chợt nhận thấy tầm mắt lợi hại của Thế Tông nhìn qua, theo phản xạ bản năng mỉm cười với hắn, chuyển đầu cúi xuống, tiếp tục gục đầu như mọi người, một loạt động tác cực kỳ tự nhiên.
Thế Tông đột nhiên nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như cười như nắng mới, ngẩn người, trong mắt hiện lên một chút hứng thú cực nhanh.
Bước vào trong điện, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền thấy cô gái này trong đám người.
Cô gái ấy mặc một thân áo váy trắng trong thuần khiết, không có trang điểm hay trang sức gì đáng chú ý, cũng chẳng có châu báu hoa mỹ tô điểm, thế nhưng hai mắt nàng trong suốt như nhìn thấy đáy, khí chất tao nhã đẹp đẽ đã khiến cho nàng hơn hẳn những tần phi được trang điểm tỉ mỉ rất nhiều lần, lại thêm dung mạo nàng vốn là diễm lệ vô song.
Mà hiện tại, nàng còn có thể thẳng thắn quan sát hắn, lại còn thoải mái cười tươi với hắn, cô gái đặc biệt như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.
Trong lòng không có gì khác ngoài hứng thú, còn thêm vài phần thưởng thức, Thế Tông nâng tay, giọng nói ấm áp bảo mọi người đứng lên, cúi đầu nhìn chăm chú cô gái đang muốn đứng lên rồi lập tức ngồi xuống kế bên hoàng thái hậu.
Thái Hậu chỉ hướng Âu Dương Tuệ Như đứng phía sau cạnh tay phải bà, cười ha ha khoe với Thế Tông, “Còn không phải nha đầu Tiểu Như kia rất biết dụ dỗ người khác, làm ai gia cười không ngừng được, nhìn xem, cười đến nước mắt chảy cả ra .”
Thái Hậu giơ tay, lau lau khóe mắt, đầu ngón tay quả thật có chút ướt ướt.
Thế Tông nhìn về phía cô gái, trong lòng kinh ngạc: Tiểu Như? Âu Dương Tuệ Như? Trong ấn tượng thì Thái tử phi thường mặc đồ đỏ đồ xanh, trang điểm vô cùng đậm lại chính là tiểu nha đầu diễm lệ trước mặt này? Thay đổi này cũng quá sức kinh người!
Đón nhận ánh mắt đánh giá của Thế Tông, Âu Dương Tuệ Như lại quỳ gối hành lễ, hơi cười cười có một chút lấy lòng hướng Thế Tông, “Nhi tức (con dâu) xin ra mắt phụ hoàng, phụ hoàng thánh an.”
Đây chính là cái núi* to nhất trong cung, ngay cả nữ hoàng Giang Ánh Nguyệt cũng muốn tìm cách lấy lòng, cô nhất định phải cướp việc lấy lòng trước, không cho Giang Ánh Nguyệt có cơ hội nào.
(*Chỗ này chữ gốc là “đại thối” tức là đùi, y như cái tựa là ôm đại thối tức ôm lấy đùi??? =__=!!! đừng hỏi tớ, đùi thịt gì ở đây, tớ không biết đâu, có thể là một cách ví von trong giới văn nghệ chăng? Thôi, cứ theo cách hiểu mà tớ hiểu vậy, cao quá, tớ trèo không nổi ^o^)
Giảm đi một chút lớp trang điểm và ăn mặc chưng diện xa hoa, cô gái đó thoáng chốc có vẻ nhỏ lại mấy tuổi, tuy rằng tươi cười có phần hơi nịnh nọt, nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác tục tằng, ngược lại còn cảm thấy nàng tự nhiên hào phóng, chí tình chí nghĩa, có chút đáng yêu.
Thế Tông đã bị nụ cười tươi của cô cuốn hút, cũng nhịn không được cười theo, đối với sở tác sở vi của nàng ngày xưa, bất mãn trong lòng giảm đi không ít.
(sở tác sở vi:所作所为 ý chỉ tất cả những gì mà một người đã làm – nguồn internet)
Mặc dù bất mãn giảm bớt, nhưng mà có nên ‘phủ đầu’ hay không, bằng không, sau này làm sao có tư cách ngồi trên hậu vị? Liên tưởng đến việc Âu Dương Tuệ Như tiến cung trong vòng ba tháng đã gây ra biết bao tai họa lớn nhỏ khác nhau, Thế Tông che giấu tươi cười, trầm giọng mở miệng, “Thái tử phi khỏi bệnh rồi sao?”
Ngữ khí có chút không tốt nha! Âu Dương Tuệ Như âm thầm cảnh giác, cẩn thận trả lời: “Bẩm phụ hoàng, đã bình phục .”
“Ồ? Bình phục là tốt rồi, sau này nhớ chú ý thân thể nhiều hơn. Chỗ trẫm có một phương thuốc hay trị phong hàn, nếu đã tình cờ gặp gỡ, vậy thì ban cho ngươi vậy. Tuy rằng ngươi đã khỏi hẳn, nhưng giữ lại ‘cẩn thận vẫn hơn’.”
Thế Tông dứt lời, nhấc tay lên tiếng: “Người đâu, đi lấy thuốc cho Thái tử phi.”
Những cung nhân đi theo Thế Tông có người nhận lời rời đi, sau đó không lâu, một nữ quan ăn mặc thanh lệ hai tay cầm theo một hộp gấm màu tím đi vào, lập tức quỳ bên chân Âu Dương Tuệ Như, hai tay giơ cao quá đầu, vô cùng cung kính đem thuốc trình lên.
Hộp gấm tinh xảo cùng dược liệu quý báu cũng không hấp dẫn tầm mắt Âu Dương Tuệ Như được nửa phần, toàn lực chú ý của cô đều tập trung vào cô gái đang quỳ trước mắt này.
Khí chất cô gái này dịu dàng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, như bách hợp trong gió, mai trong giá rét**, làm cho người ta nảy sinh ý muốn tiếp cận che chở, lại khiến người ta không thể không tôn trọng.
(Không hiểu sao người TQ hay ví người đẹp mà đặc biệt miêu tả những người đẹp có ý chí kiên cường, sức sống mãnh liệt là “mai trong tuyết lạnh”? Chắc muốn nhấn mạnh ‘vẻ đẹp mong manh’ chăng? Theo tớ hiểu là như vậy đó nhưng không dám ‘phán’ bừa -___- nên … chỗ này có bạn nào hiểu rõ thì nhớ chỉ tớ nghen)
Dung mạo cùng với khí chất đủ để sánh với Âu Dương Tuệ Như lại không phải là lý do mà Âu Dương Tuệ Như chú ý tới cô gái đó, cái gọi là tính tình gì mà ‘Người đẹp xem thường vẻ ngoài’, bản thân cô chưa bao giờ trải qua suy nghĩ như thế. Cô gái này hấp dẫn cô, là vì tướng mạo cô ta so với Lưu Văn Thanh thì cũng phải tương tự đến tám phần. Cô có thể khẳng định, người trước mắt này chính là Giang Ánh Nguyệt một trăm phần trăm.
Thấy Âu Dương Tuệ Như nhìn chằm chằm Giang nữ quan không thôi, cũng không có ý nhận thuốc, hoàng đế Thế Tông nhíu mày, lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Thái tử phi có ý kiến gì với nữ quan của trẫm sao?” Chẳng lẽ tháng trước nháo động trong Dục Khánh cung còn chưa đủ sao?
Âu Dương Tuệ Như hoàn hồn, vội vàng dời tầm mắt, tiếp nhận hộp gấm, thoáng nhìn hàng chữ ‘Hóa ứ cao’ (hự! chính là kem tan máu bầm) nho nhỏ trên bình thuốc, cô giật mình, cười với Thế Tông càng thêm vẻ nịnh nọt , “Nhi tức (con dâu) không dám! Nhi tức ngưỡng mộ tài danh Giang nữ quan đã lâu, lại được gặp mặt nên có chút tò mò, không cẩn thận liền nhìn lâu một chút, phụ hoàng chớ trách, nhi tức tạ ơn phụ hoàng ban thuốc.”
Khốn kiếp, trong hoàng cung này quả nhiên chỗ nào cũng không thể thoát khỏi ‘tai mắt’ của Thế Tông, Hoàn Nhan Cảnh nói là giúp cô che giấu sự thật cô bị thương ở đầu, vậy mà Thế Tông lại rõ ràng quá trình việc cô bị thương, hay là do cảm thấy phẩm hạnh cô không có đủ lễ nghi, lòng dạ hẹp hòi, khó có thể đảm đương trọng trách Thái tử phi, muốn phủ đầu cô đây. Đồng thời đây cũng là cảnh cáo hành vi dối gạt của thái tử và cô.
Ý thức nguy cơ đến gần, Âu Dương Tuệ Như nhanh chóng nhận lấy thuốc, lại tiếp tục khen ngợi Giang Ánh Nguyệt thêm vài câu, đột nhiên hưng trí lên, còn dạt dào cao hứng ngâm bài《thủy điều ca đầu 》 một ‘tác phẩn lớn’ của cô ta, càng làm cho Thế Tông vui vẻ.
Cô ngâm theo tiêu chuẩn của cấp bậc Thiên hậu, tức là có thể trực tiếp thu phát sóng trên màn ảnh Hoa ngữ toàn cầu, đương nhiên là hấp dẫn lực chú ý Thế Tông, làm cho ấn tượng đối với cô thay đổi rất nhiều. Lại thấy cô toàn không e ngại mình, còn vội vàng hành vi có lấy lòng, biết là cô hiểu được cảnh cáo của chính mình, nên cố gắng xoay chuyển hình tượng, muốn lấy lòng chính mình, trong lòng không khỏi xúc động, bỗng nhiên liền cảm thấy cô quả nhiên giống như Thái Hậu nói, là tâm tính tiểu hài tử, thủ đoạn mặc dù trực tiếp đơn giản, nhưng lại hơn ở chỗ tâm tư thuần khiết, trái lại càng có vẻ đáng yêu.
Lực chú ý Thế Tông toàn bộ tập trung trên người Âu Dương Tuệ Như, Giang Ánh Nguyệt cũng phản ứng nhanh nhạy, tự giác ẩn vào đứng trong một đám cung nhân.
Khi Âu Dương Tuệ Như ca ngợi nàng thì mặt nàng ửng đỏ, hơi ngượng ngùng, diễn thành hình tượng một cô gái ngây thơ vô cùng sắc sảo, đợi cho Âu Dương Tuệ Như từ từ ngâm xong bài thơ của nàng, giành được vài phần kính trọng của Thế Tông, khóe môi nàng hơi nhếch lên, trong mắt phát ra sát khí khiếp người lệ, nháy mắt biểu tình dữ tợn, giống nhau chỉ là ảo giác, lại rất nhanh trở về như cũ,.
Mà giờ khắc này, Âu Dương Tuệ Như vừa vất vả lấy lòng ‘hai lão đại’ trong cung, lại vừa âm thầm quan sát Giang Ánh Nguyệt, thoáng trong nháy mắt thấy cô ta lộ cảm xúc ra ngoài, trong lòng có chút thả lỏng, thư thái nghĩ ngợi: quả nhiên vẫn là đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, cho dù tâm cơ thâm sâu thế nào cũng khó tránh khỏi có chỗ vẫn chưa thành thục, có vẻ dễ đối phó. Nếu như để cho cô chính thức đấu với Võ Tắc Thiên, chỉ nghĩ thôi thì da đầu cô liền run lên.
Trong lòng thả lỏng, Âu Dương Tuệ Như càng thêm có dũng cảm dụ dỗ hai đại boss, toàn bộ chính điện, cũng chỉ nghe thấy giọng nói một mình cô thanh thanh lượng lượng uyển chuyển cao thấp tự thuật, nghe một hồi, làm cho trong lòng người ta cũng thoải mái.
Ấn tượng Thế Tông đối với cô thay đổi rất nhiều, Thế Tông không lập tức cắt đứt hành vi khoe mẽ lấy lòng của Âu Dương Tuệ Như, mặc cho cô lại vây quanh chính mình và Thái Hậu nói rất nhiều chuyện vui, tâm tình vui vẻ, lúc này mới đứng dậy cười nói, “Tốt lắm, Thái tử phi một khi đã có thể nói như vậy, không bằng ngày thường cứ đến làm bạn với Hoàng tổ mẫu, thay Thái tử báo hiếu. Trẫm còn có việc, đi trước một bước.”
“Phụ hoàng dạy phải. Sau này nhi tức (con dâu) nhất định mỗi ngày sẽ đến trình diện với Hoàng tổ mẫu, không câu nệ nói chuyện phiếm hay là niệm kinh, có thể bồi Hoàng tổ mẫu nhiều thêm một khắc cũng rất tốt.” Âu Dương Tuệ Như vội vàng đứng dậy bày tỏ thái độ, trên mặt lộ vẻ tươi cười mang theo thành khẩn như khi mới nhận lời mời làm nhân vật chính mới ở kiếp trước mới có.
Thế Tông đảo qua hai mắt chân thành của cô, trong lòng cảm thấy vừa lòng, gật đầu liền nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo Giang Ánh Nguyệt nhắm mắt theo đuôi đi phía sau hắn, tâm trạng Âu Dương Tuệ Như lên xuống không ngừng, cuối cùng dứt bỏ tạp niệm, nghĩ nóng lòng muốn tỷ thí: rốt cục cũng gặp mặt rồi, Giang Ánh Nguyệt. Trong vở kịch này, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, đợi đến khi tất cả đều kết thúc, xem đến tột cùng là ai có thể cười đến cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.