Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 62: Tức đến ói máu




Thấy Hoàn Nhan Bất Phá không nói lời nào, Thái tử cúi đầu làm như suy nghĩ rồi mở miệng, “Khởi bẩm phụ hoàng, là nhi thần say rượu thất đức, cưỡng ép Giang cô nương, nhi thần bằng lòng gánh trách nhiệm.”
Giọng điệu hắn kiên định, ánh mắt khi liết về Giang Ánh Nguyệt thì tràn đầy thương tiếc và yêu thương.
Yêu thương? Âu Dương Tuệ Như thờ ơ chẳng quan tâm, bởi bản thân vừa bắt được tình cảm trong mắt Thái tử giữ còn đang kinh ngạc.
Nếu theo như miêu tả trong kịch bản, người Thái tử yêu hẳn là Lưu Văn Thanh, đệ đệ của Giang Ánh Nguyệt chứ? Làm thế nào chỉ mới chốc lát, kịch bản lại rối loạn rồi? Chẳng qua là cũng không tính quá rối loạn, tuy rằng Thái tử thích một nam nhân, nhưng đối với nữ nhân vẫn cứng lên được, vậy có thể thấy được thái tử là song tính luyến, nam nữ đều có thể. Như thế, hiện giờ bên cạnh hắn có một phiên bản nữ của Lưu Văn Thanh, việc chuyển dời tình cảm cũng là thuận theo tự nhiên mà thôi. Chị gái với em trai cùng hầu chung một chồng? Ầy, đối với chị em Giang gia tự xưng là hậu duệ quý tộc thiên hoàng mà nói thật là một sự châm chọc lớn bằng trời!
Được lắm! Cũng vậy cả thôi, Giang Ánh Nguyệt, ta lại càng giúp hắn thành toàn với ngươi mới được! Âu Dương Tuệ Như thu hồi ánh mắt nghĩ thầm, càng nghĩ càng cảm thấy màn trước mắt này buồn cười đến cực điểm, rồi nhịn không được mà khẽ cười thành tiếng.
Hoàn Nhan Bất Phá đang muốn mở miệng răn dạy Thái tử, lại bất ngờ nghe tiếng nha đầu cười khẽ, lời muốn nói ra lập tức ngừng ngay lại, ngoảnh mặt lại nhìn nàng, giọng điệu kèm lo lắng hỏi, “Nha đầu làm sao vậy?” Giờ mà còn ccười được, chắc không phải là bị thái tử chọc cho giận đến hồ đồ rồi chứ?
Nghĩ như thế, hắn liết về phía thái tử, trong mắt mang theo vài phần sát khí.
“Phụ hoàng, ta không sao, chính là vừa mới nãy nghĩ đến một chuyện khá buồn cười, nhất thời không nhịn được. Ngài cứ tiếp tục.” Âu Dương Tuệ Như vội vàng ngừng cười, thoải mái giải thích. Giọng điệu của nàng thoải mái vui vẻ như vậy, ánh mắt cũng không thèm nhìn lấy Thái tử một cái, có thể thấy được căn bản không để Thái tử ở trong lòng, chẳng những không thèm để ý chuyện mất mặt của hắn, mà lại còn có tâm tư suy nghĩ đến bật cười.
Nháy mắt, lo lắng trong lòng Hoàn Nhan Bất Phá mất sạch, tâm tình còn theo đó mà tốt lên. Việc vừa rồi lần nữa chứng minh nha đầu không có tình cảm với Thái tử, khát vọng chiếm hữu nàng trong lòng hắn liền càng thêm gấp gáp hơn.
Còn Thái tử cho rằng đấy là cười nhạo, giương mắt nhìn Âu Dương Tuệ Như, trong mắt là hai ngọn lửa tức giận đang cháy, hận không thể đốt nàng thành tro.
“Nghịch tử! Ánh mắt đó của ngươi là ý gì?” Dám dùng ánh mắt như vậy mà nhìn bảo bối của mình, trong lòng Hoàn Nhan Bất Phá dâng lên một sự tàn ác khát máu, cầm lấy ly trà trong tay, quăng mạnh về phía thái tử.
Chén trà vỡ vụn, lúc này đầu thái tử chảy máu, máu lẫn nước trà từ trên trán chảy xuống, thấm vào vạt áo, nhiễm đỏ bả vai hắn, bộ dáng vô cùng thảm thương.
Vệ vương bị sự thô bạo của phụ hoàng làm cho hoảng sợ, bất giác co rụt thân mình ngồi yên trên ghế, chỉ có mỗi mình Âu Dương Tuệ Như là không đổi sắc mặt, vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Thái tử cảm nhận được sự hung tàn khiếp người tản ra từ trên người phụ hoàng, không dám hô đau, lại càng không dám lau vết bẩn trên mặt đi, lập tức thu hồi tức giận trong mắt, thay vào đó là biểu cảm kính cẩn nghe theo, dập đầu xin tội.
Chẳng qua là tức giận liếc Âu Dương Tuệ Như một cái, Thái tử đã bị đối đãi khắc nghiệt như thế, hơn nữa Thái tử phải quỳ, mà sao Âu Dương Tuệ Như lại có thể ngồi? Tình huống này có chút không hợp với lẽ thường. Chẳng lẽ Âu Dương Tuệ Như còn tôn quý hơn con trai trưởng hoàng gia, Thái tử đương triều hay sao? Mà tại sao?
Nghĩ đến lần trước bản thân mình vì kiểm tra vết thương Âu Dương Tuệ Như rồi ngộ thương nàng cũng bị Hoàn Nhan Bất Phá đập cho đầu rơi máu chảy, lại cẩn thận nhớ lại và phân tích nhất cử nhất động khi hai người ở chung ở trong đầu, Giang Ánh Nguyệt nhíu mắt lại, trong lòng lướt qua một ý niệm kinh thế hãi tục.
Giang Ánh Nguyệt cố đè nén chấn động thật lớn trong lòng xuống, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn hai người phía trước, lặng lẽ quan sát.
Lửa giận trên mặt Hoàn Nhan Bất Phá vẫn như cũ chưa có dấu hiệu tắt, đối với việc Thái tử thỉnh tội làm như không thấy, Âu Dương Tuệ Như cũng không khuyên giải, chỉ lấy thêm một ly trà, rót nước trà nóng rồi đưa tới tận tay Hoàn Nhan Bất Phá, còn nở nụ cười tươi với hắn để an ủi. Nhìn thấy nụ cười của Âu Dương Tuệ Như, nét mặt Hoàn Nhan Bất Phá đang khó chịu nghiêm khắc cũng lập tức nhu hòa lại, thậm chí trong mắt còn thoang thoảng ý cười. Giữa hai người có sự ăn ý khôn kể, bầu không khí chung quanh cũng vô cùng thân thiết, giống như những người đang yêu nhau vậy.
Thấy tình cảnh vậy, suy đoán trong lòng Giang Ánh Nguyệt lại rõ ràng thêm vài phần, nháy mắt cả người rét run, như nứt vụn vỡ tan. Nếu đúng như nàng nghĩ, nàng trèo lên Thái tử còn có tác dụng gì? Thái tử nhất định sẽ bị phế! Nàng muốn xé tan tất cả, muốn đứng lên mà gào thét, nhưng lại chỉ có thể kiềm nén những cảm xúc điên cuồng đó, suy sụp đến vô lực nằm sấp trên mặt đất, lại một lần nữa nàng cảm nhận được cái cảm giác lý tưởng tiêu tan.
“Được rồi, đừng dập đầu nữa. Động vào vợ của hạ thần, ngươi định chịu trách nhiệm thế nào? Nói trẫm nghe xem.” Được nụ cười của nha đầu chữa khỏi, sắc mặt Hoàn Nhan Bất Phá hơi nghiêm, liếc thái tử lạnh giọng hỏi.
Thái tử muốn Giang Ánh Nguyệt, Hoàn Nhan Bất Phá cầu còn không được. Giang Ánh Nguyệt đến bên cạnh Thái tử vô năng mới có thể hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, đến lúc đó, hắn chẳng những có thể tìm hiểu nguồn gốc thanh trừ bọn nghịch tặc này, lại còn có thể từ đây phế bỏ Thái tử, thật sự là nhất cử lưỡng tiện. Chính là, vừa nghĩ đến việc Giang Ánh Nguyệt vào Dục Khánh cung, rồi có thể nguy hại đến an toàn nha đầu, hắn lại cảm thấy có chút do dự.
Thái tử thấy phụ hoàng hơi hòa hoãn, trong lòng vui vẻ, vội vàng mở miệng nói, “Khởi bẩm phụ hoàng, hôn sự Giang cô nương với Văn Thanh chỉ là ước định bằng miệng, lại không có hôn thư, bất ngờ bị chỉ định, người ta chắc cũng không cảm kích, việc này cũng dễ giải quyết.” Nói tới đây, hắn dừng một chút, trên mặt lộ ra biểu tình khá thoải mái, “Chỉ cần bịt miệng mấy cung nữ kia, chuyện hôm nay sẽ không ai biết được, về phía Văn Thanh nhi thần cũng sẽ trấn an thật tốt. Việc đã đến nước này, trong sạch Giang cô nương đã hủy, nhi thần đồng ý gánh lấy trách nhiệm, xin phụ hoàng ban Giang cô nương cho nhi thần, nhi thần phong cho nàng một danh phận để bồi thường.” Hiện Giang cô nương chỉ là một cung nữ thô sử, phụ hoàng hẳn là sẽ không để ý việc nàng đi đâu về đâu, thái tử nghĩ bụng.
Nghĩ cũng thật là hay nhỉ! Phong? Phong thế nào? Tưởng giết ba cung nữ kia là có thể xong việc rồi? Suy nghĩ thật sự ngu đến không ngu hơn được nữa, chỗ này còn có một Vệ vương, chẳng lẽ Thái tử đã quên rồi sao? Con đường trèo lên cao của Giang Ánh Nguyệt mỗi một bước đều là đạp lên máu tươi và thi thể của người khác, chẳng lẽ nàng ta không gặp ác mộng hay sao? Hai người này một tên thì ngu đần, một kẻ thì âm độc, kết thành một đôi quả thực là cẩu nam nữ tốt nhất Đại Kim! Âu Dương Tuệ Như lạnh lùng nghĩ, nhìn hai người trước mắt này lại thấy vạn phần chán ghét. Hừ, muốn trèo cao, không dễ dàng như vậy, hiện tại không thể khiến các ngươi suy sụp, nhưng để làm cho các ngươi run sợ, thuận tiện lại thêm chút phiền toái lại hoàn toàn có thể!
Ôm oán niệm thật lớn, Âu Dương Tuệ Như từ từ mở miệng, “Cách thức xử lý này của Thái tử không ổn lắm, nếu như không thể trấn an Lưu đại nhân, khiến hắn sinh ra oán hận với Thái tử, chẳng thà cùng bị tổn hại, ngọc đá cùng nát thì nhất định việc này sẽ lan truyền ra. Nếu mọi chuyện bị làm lớn lên, danh dự Thái tử trong triều tuyệt đối sẽ bị tổn hại rất lớn. Phải biết rằng, những văn nhân nhã sĩ như Lưu đại nhân, trong mắt đều không chấp nhận được hạt cát .”
Lời nói này làm cho Vệ vương dự thính cũng sáng mắt lên, trong lòng nghĩ ngợi: làm lớn chuyện ra? Ừ, cách này có thể được. Chỉ cần hắn làm cho thích đáng, chuyện này nhất định là vũ khí sắc bén nhất để đả kích thái tử.
Thoáng nhìn Vệ vương cúi đầu trầm tư, khóe miệng Âu Dương Tuệ Như khẽ nhếch lên khó nhận ra.
Thái tử cười nhạt với Thái tử phi, lấy tình cảm hắn và Văn Thanh, làm sao mà không trấn an được? Văn Thanh còn ước không cưới vợ nữa kìa. Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, thái tử lại thay đổi sắc mặt. Chuyện hắn tư tình với Văn Thanh chính là bí mật, Thái tử phi đây là người ngoài cuộc còn quan tâm chuyện này, phụ hoàng thì sao, nếu bọn họ cảm thấy cách xử lý của hắn không ổn, Giang cô nương liền gặp nguy hiểm .
Thái tử vừa cảm thấy lo lắng, Âu Dương Tuệ Như liền lập tức tiếp lời, “Cho nên, con dâu nghĩ rằng, chuyện này cần phải xử lý thận trọng, phải diệt tai họa từ ngọn nguồn mới là biện pháp thỏa đáng nhất, việc này cũng là vì danh dự Thái tử mà suy tính.”
Diệt tai họa từ ngọn nguồn, mọi người ở đây đều hiểu được hàm nghĩa Âu Dương Tuệ Như nói, đó là ban thưởng cái chết cho Giang Ánh Nguyệt, xóa sạch hoàn toàn chuyện hôm nay. Trong cung một cung nữ bệnh chết cũng là chuyện bình thường, như thế, Lưu Văn Thanh cũng không thể nói gì.
Đệ muội suy nghĩ thật chu toàn, thật sự là lo cho Thái tử chu đáo, nếu như bổn vương có hiền thê như vậy, thì lo gì không có địa vị, không lọt vào mắt phụ hoàng? Vệ vương vừa mới nghĩ ra cách hay để mà đả kích Thái tử, chưa gì đã bị Âu Dương Tuệ Như nói hai ba câu phá hỏng hết, trong lòng không khỏi nhụt chí, theo đó vừa hâm mộ lại ghen tị với Thái tử.
Thái tử cũng không cảm kích, ánh mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Tuệ Như như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, Giang Ánh Nguyệt vừa bị đả kích, vẫn quỳ rạp trên mặt đất như người chết bỗng bật thẳng người dậy, trong mắt đầy kinh hãi nhìn nàng.
Đối mặt Âu Dương Tuệ Như, toàn bộ những tính toán của nàng đều là công dã tràng, chẳng lẽ nàng không thoát khỏi vận mệnh hay sao? Nàng không thể trả thù được hay sao? Nghĩ như vậy, Giang Ánh Nguyệt che ngực trái, chân mày bỗng siết chặt, môi khẽ nhếch, một chút đỏ tươi tràn ra khóe môi.
Lại rơi vào trong tay Âu Dương Tuệ Như lần nữa, chẳng những lý tưởng tiêu tan, mà ngay sinh tử đều bị nàng nắm trong tay, lúc này rốt cuộc Giang Ánh Nguyệt không chịu nổi sự đả kích của việc thất bại nặng nề, tức giận đến ói máu.
Thấy nàng ói máu, thái tử lòng nóng như lửa đốt, vội vàng đưa tay ôm nàng vào lòng, an ủi không ngừng.
Nha đầu này chỉ mở miệng thôi mà có thể khiến cho Giang Ánh Nguyệt ói máu, thật sự là làm cho hắn mở rộng tầm nhìn mà! Hoàn Nhan Bất Phá thấy buồn cười nghĩ thầm, nhưng cũng từ lời nói cử chỉ của nha đầu cũng đủ biết, nàng không muốn bỏ qua cho Giang Ánh Nguyệt, vẫn muốn dồn nàng ta vào chỗ chết.
Tuy rằng bớt đi Giang Ánh Nguyệt thì việc tra xét vây cánh đám nghịch tặc sẽ thêm chút khó khăn, nhưng mà hắn cũng rất tin tưởng ám vệ của mình, cùng lắm là mất thêm chút thời gian với tinh lực mà thôi.
Nghĩ như vậy , Hoàn Nhan Bất Phá thoải mái cười, dịu dàng nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như, giọng điệu dung túng mở miệng, “Thái tử phi nói rất đúng. Thái tử, tự ngươi xem xét mà làm đi.”
“Phụ hoàng, xin đừng! Người không thể tàn nhẫn như vậy! Nhi thần cam đoan người, chuyện này nhi thần nhất định sẽ xử lý thích đáng, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, phụ hoàng người hãy tha cho Giang cô nương đi, là nhi thần có lỗi với nàng, tất cả đều là lỗi của nhi thần!” Vẻ mặt Thái tử đầy kinh hãi, quỳ lết đến tới bên chân Hoàn Nhan Bất Phá cầu xin.
Hoàn Nhan Bất Phá thờ ơ lạnh nhạt, không hề động đậy.
Bỗng Thái tử bừng tỉnh, quay lại nhìn Âu Dương Tuệ Như, khép nép nhận lỗi, liên tục cầu xin, bày ra tư thái khúm núm thấp hèn mà trước giờ Âu Dương Tuệ Như chưa từng chưa thấy qua.
Hoàn Nhan Cảnh, vì một nữ nhân, có một ngày mà kẻ luôn hướng lỗ mũi lên trời như ngươi cũng quỳ xuống cầu xin ta, thật sự là hiếm thấy mà! Liếc thái tử đang quỳ gối bên chân mình đau khổ cầu xin, trong lòng Âu Dương Tuệ Như vô cùng vui sướng.
Nói như vậy cũng có hơi ác, chẳng qua là nàng cũng muốn nhìn bộ dạng thê thảm hai người này một chút mà thôi. Một tên quỳ xin, một kẻ ói máu, nàng vừa lòng, nhưng cũng có chừng có mực. Bởi, giờ mà giết chết Giang Ánh Nguyệt sẽ không còn gì vui nữa. Vốn dĩ Thái tử phi từng chịu những đau đớn gì, bị mưu hại tới tình cảnh sống không bằng chết thế nào, thì nay Giang Ánh Nguyệt cũng phải chịu hết y vậy mới được, dù sao, đột nhiên thay đổi quỹ đạo này là tự nàng lựa chọn .
Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra một chút không đành lòng, khi mở mắt ra, trong mắt đã đong đầy nước, ngóng trông nhìn Hoàn Nhan Bất Phá, chần chờ mở miệng, “Phụ hoàng, thái tử chưa từng cầu xin con dâu như vậy, con dâu thật sự nhận không nổi. Con dâu nghĩ rồi, chuyện này hai người đều không ai sai, cùng lắm là say rượu không khống chế được mà thôi. Thái tử nói có thể xử lý thích đáng, mấy câu kia là con dâu suy nghĩ nhiều quá, phụ hoàng có không thể cho con dâu thu hồi lời nói lại không?”
Vệ vương bĩu môi, trong lòng thở dài: quả nhiên là nữ nhân, dễ bị tình cảm che mờ tâm trí, ngay cả thông minh tuyệt đỉnh như Thái tử phi cũng không ngoại lệ. Bất quá như vậy càng tốt, chỉ cần cung nữ này không bị phụ hoàng ban cho cái chết, chính là chứng cứ rõ ràng việc thái tử thất đức, hắn còn có thể lợi dụng việc này để đả kích thái tử.
Hoàn Nhan Bất Phá liếc biểu tình giả vờ không đành lòng của nàng, thiếu chút nữa là bật cười. Hay một nha đầu giảo hoạt! Lời ác độc vừa rồi đều là cố ý, chỉ để tra tấn hai người này một phen, để Giang Ánh Nguyệt vào Dục Khánh cung mới là mục đích cuối cùng của nàng! Cùng múa với sói, lá gan thật sự là lớn mà! Thôi, nha đầu muốn làm cái gì, hắn nhất định sẽ ủng hộ, từ hôm nay trở đi, phái thêm một đội ám vệ bảo vệ nàng ngày đêm là được!
Suy tính xong hết, Hoàn Nhan Bất Phá nhìn Thái Tử Phi với biểu tình ngoan ngoãn đáng yêu, đang chờ hắn đáp lời, cố kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, bất đắc dĩ gật đầu: “Nếu Thái tử phi đã cầu tình, cái chết Giang Ánh Nguyệt có thể cho qua. Thái tử, nhớ kỹ lời hứa của ngươi, nếu như trẫm nghe thấy đồn đãi gì không hay, mạng nữ nhân này bất kỳ lúc nào trẫm cũng có thể lấy đi.” Nói thế nhưng ý nghĩa chính là hắn mặc kệ.
Thái tử nghe thấy thế thì quá vui mừng, vội vàng dập đầu tạ ơn, Giang Ánh Nguyệt cũng dập đầu theo, nhưng trên mặt không có chút vui sướng còn sống sau tai nạn, ngược lại vẻ mặt có chút hoảng hốt. Nàng đã bị Âu Dương Tuệ Như tra tấn đến chết lặng, hơn nữa, thấy rõ quan hệ của Âu Dương Tuệ Như với Hoàn Nhan Bất Phá, trong lòng nàng rõ ràng: lựa chọn thái tử, nàng đã đi một nước cờ thua, con đường phía trước vẫn tối đen mờ mịt.
Vậy mà đến cuối cùng Phụ hoàng buông tay mặc kệ thái tử, trong mắt Vệ vương cũng lộ ra vài phần vui mừng. Phụ hoàng không nhúng tay vào, thái độ thờ ơ không quan tâm, là thành dung túng cho hắn ra tay, chuyện này nếu bị truyền ra thì nhất định là danh dự thái tử cũng bị hao tổn rất lớn, đây biến thành trừng phạt. Đáng thương cho thái tử còn dập đầu tạ ơn, ngu đến hết nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.