Hôm sau vào giờ dần, tuy rằng không cần vào triều, nhưng Hoàn Nhan Bất Phá vẫn theo thói quen giữa giấc mơ ngủ mà thức dậy. Hắn ôm thân thể trắng mịn mềm mại ấm áp trong lòng, lẳng lặng cảm thụ xúc giác tốt đẹp được cùng nha đầu da thịt thân thiết, đặc biệt phá lệ không muốn rời giường.
Nhưng nhớ tới tối hôm qua còn một đống rắc rối lớn chờ hắn giải quyết, hắn thật cẩn thận buông thân thể nha đầu ra, xác định không đánh thức nàng, rồi dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đang điềm đạm ngủ của nàng, quyến luyến in nụ hôn lên trán nàng, rồi sau đó lẳng lặng thay thường phục, mặt mày tươi cười im lặng rời đi.
“Chăm sóc Hoàng hậu cho tốt, không được đánh thức nàng.” Đi tới cửa đại điện, hắn nhỏ giọng dặn dò hai cung nữ canh giữ ở cạnh cửa.
Bỗng nhiên nghe thấy đế vương thay đổi xưng hô, hai cung nữ cả kinh, khuôn mặt bất giác căng thẳng, cẩn thận nhận lệnh.
Hoàn Nhan Bất Phá vừa đi, Âu Dương Tuệ Như liền mở hai mắt, lẳng lặng nằm trên giường, tinh tế nhẩm nhẩm hai chữ ‘Hoàng hậu’, trong lòng cũng không có cảm giác ngạc nhiên hay vui vẻ mà ngược lại có chút xuống dốc.
Hoàng hậu thì thế nào, cùng lắm thì vẫn là một người trong một đống nữ nhân hậu cung, tuy rằng có địa vị cao, được đế vương sủng ái, thì vẫn cứ phải tranh, phải cướp, phải đoạt. Nàng cần loại tình yêu dựa vào tranh giành cướp đoạt mới có được này để làm gì? Yêu là tình cảm trân quý của nhân loại, không phải là chiến lợi phẩm do đấu đá với nhau. Nàng có được tình yêu của phụ hoàng, thế này là đủ rồi, cũng không cần thiên trường địa cửu gì nữa.
Từ hình ảnh kích tình tối hôm qua, liền hiểu hóa ra phụ hoàng từ lâu sinh ra tình cảm khác thường với nàng, cũng không phải là nàng tự mình đa tình, Âu Dương Tuệ Như thoải mái cười, cảm thấy như vậy cũng đã đủ. Về phần ngôi vị hoàng hậu, nội đấu với Giang Ánh Nguyệt thôi đã làm cho nàng mệt không chịu nổi rồi, nàng thật sự không có hứng thú lại tham gia vào diễn thêm một bộ cung đấu đâu. Hơn nữa, phụ hoàng thật muốn cưới nàng làm hậu, bằng thân phận hai người thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì, đến lúc đó, nhất định nàng cũng bị áp lực một phen.
Chuyện hiện giờ, ta nên tận hưởng cuộc sống thôi. Cười khẽ, cõi lòng nàng đầy mong đợi nghĩ ngợi.
Vừa mới cười tươi, trí nhớ tối hôm qua bỗng nhiên sống lại, biểu cảm Âu Dương Tuệ Như nhanh chóng lạnh như băng, hai tay dùng sức siết chặt, chặt đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch.
Giang Ánh Nguyệt! Định dồn ta vào chỗ chết? Được lắm! Ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta !Nàng cắn môi, đấm thật mạnh xuống giường, đột nhiên ngồi phắt dậy, xuống giường mặc quần áo.
“Hoàng hậu nương nương, người không ngủ thêm một lát sao?” Hai cung nữ thấy nàng xốc màn giường lên, vội vàng đi tới, quỳ bên chân nàng hỏi.
Làm lơ việc hai người vừa xưng hô với chính mình, Âu Dương Tuệ Như ôm chăn, che lấy thân thể trống trơn, lắc đầu cự tuyệt nói, “Không cần. Tìm cho bản cung một bộ quần áo để thay, bản cung phải về Dục Khánh cung.”
“Ngài không đợi Hoàng Thượng trở về sao?” Một cung nữ chần chờ hỏi.
“Không cần, bản cung phải lập tức trở về. Ma ma và tỳ nữ của bản cung đâu?” Nhớ tới Tần ma ma với Tiểu Vũ, Âu Dương Tuệ Như lộ vẻ lo lắng.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, các nàng đang ở gian ngoài.” Hai cung nữ vừa lên tiếng trả lời, vừa giúp nàng tìm đến một bộ thường phục tinh xảo đẹp đẽ quý giá, vốn định giúp nàng thay, lại bị nàng mất kiên nhẫn đuổi ra, đành phải vâng lời đứng ở một góc chờ đợi.
Âu Dương Tuệ Như lưu loát mặc quần áo, nhanh chóng rời đi tẩm điện, làm như không thấy hai cung nữ đó muốn nói lại thôi định giữ nàng lại. Nàng không rảnh ở lại chờ Hoàn Nhan Bất Phá, nàng muốn giết Giang Ánh Nguyệt, ngay lập tức! Lập tức!
“Tiểu thư, ngài ra rồi, tối hôm qua ngài…” Tần ma ma và Tiểu Vũ sốt ruột chờ đợi một đêm, sáng tinh mơ chờ đợi trước cửa Càn Thanh điện, thấy tiểu thư nhà mình bình yên vô sự đi ra thì mừng rỡ, vội vàng lên đón hỏi han.
“Cái gì cũng đừng hỏi, theo ta trở về, có gì ta lại giải thích sau.” Âu Dương Tuệ Như dương dương tự đắc hếch hàm, ra lệnh rõ ràng.
“Da!” Tần ma ma và Tiểu Vũ thưa vâng, lập tức nín thin, nhắm mắt theo nàng rời đi.
Âu Dương Tuệ Như vừa đi ra chính điện liền thấy cấm vệ thường đi theo nàng nay đang đứng xếp thành hàng ở ngoài điện, khuôn mặt nghiêm túc, bộ dáng nghiễm nhiên chờ đợi đã lâu.
Không e ngại tâm tư đế vương, lại có thể đi vào Càn Thanh điện, có thể thấy được thân phận đội cấm vệ này tuyệt đối không đơn giản! Âu Dương Tuệ Như sáng tỏ, đi đến người đầu lĩnh, nhỏ giọng dò hỏi, “Tình trạng Vệ vương thế nào rồi?”
“Bẩm chủ tử, cây trâm kia của ngài đâm xuyên qua cổ Vệ vương, nhưng vẫn không tổn thương chỗ yếu hại gì của hắn, chỉ là Vệ vương hút quá nhiều ngũ thạch tán, có dấu hiệu trúng độc, tình trạng có chút không tốt lắm, thái y đang bí mật cứu chữa.” Đầu lĩnh cấm vệ bẩm báo chi tiết tình huống, không có ý giấu diếm không báo, cũng không có ý khuyếch đại sự thật.
Tối hôm qua, khi nàng đâm cây trâm vào cổ họng Vệ vương thì cảm xúc vô cùng thuận lợi, không gặp chút trở ngại, có thể thấy cây trâm đã tránh được xương sống chỗ cổ, chỉ xuyên qua cơ thịt giữa cổ; lúc rút trâm ra không có lượng lớn máu tươi phụt ra, có thể thấy được cũng không đâm trúng động mạch cổ. Tránh được hai chỗ yếu hại này, Vệ vương nhiều lắm cũng chỉ bị thương dây thanh mà không nguy hiểm đến tính mạng. Âu Dương Tuệ Như cúi đầu nhớ lại, lập tức liền tin tưởng cấm vệ đầu lĩnh, cũng an lòng hơn một chút.
Vệ vương không bị nàng làm trọng thương là tốt rồi, bằng không, nàng thật không biết sau này đối mặt với phụ hoàng như thế nào. Vệ vương thô bạo với nàng cũng không phải là cố ý, mà do bị dược vật làm mê tâm trí, nếu như không phải bị ép đến đường cùng, nàng cũng không sẽ ra tay phản kích. Nếu lần này Vệ vương không thể sống nổi nữa thì cũng không thể trách nàng, chỉ có thể đổ hết tất cả những chuyện này lên người mở đầu Giang Ánh Nguyệt.
Trong lòng hờ hững nghĩ, Âu Dương Tuệ Như gật đầu nói, “Tìm một con đường nhỏ lặng lẽ đưa bản cung trở về, quan trọng là đừng để cho ai nhìn thấy bản cung từ Càn Thanh điện đi ra.” Nàng không muốn để lộ quan hệ giữa nàng với phụ hoàng.
Đầu lĩnh cấm vệ đó gật đầu, vươn tay làm một tư thế dẫn đường, Âu Dương Tuệ Như vội vàng đi theo phía sau hắn, đoàn người ẩn vào một con đường nhỏ u tĩnh, không nhanh không chậm rời đi.
Đánh một vòng lớn, rời xa phạm vi Càn Thanh điện, đoàn người điều chỉnh phương hướng, đi về Dục Khánh cung, đến một cái hồ nhỏ chỗ hẻo lánh, Âu Dương Tuệ Như dừng bước chân, ngạc nhiên nhìn về phía hồ.
Giờ dần, trời còn chưa sáng rõ, buổi sớm mặt hồ bị hàn khí đông lại thành băng, hình thành một đám sương mờ mờ. Một cung nữ vì đường gần, đang cầm một cây quải trượng, nơm nớp lo sợ đi qua đám sương, từ đầu hồ phía bên kia đang đi về phía hồ đầu bên này, cung nữ kia sải bước rất nhanh, đến bờ hồ, biểu tình thả lỏng, thở mạnh một luồng khói trắng ra.
“Qua lại trên mặt băng, nhất định là rất nguy hiểm?” Từ trong bóng râm bước ra, Âu Dương Tuệ Như ôn hòa hỏi.
“Nô tỳ tham kiến Thái tử phi!” Cung nữ kia bị tiếng nói bất thình lình của Thái tử phi làm cho hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ, kinh sợ đáp, “Khởi bẩm Thái tử phi, mới đầu quả thật có chút nguy hiểm, nhưng đi rồi thì biết lớp băng khá dày, có thể đi qua được, bởi vậy khá an toàn, chỉ là trong lòng vẫn sẽ có chút hồi hộp mà thôi.”
Cung nữ trả lời vô cùng thành thật.
“À.” Âu Dương Tuệ Như không nói gì chỉ đáp lại một tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú mặt băng trơn nhẵn trước mắt, im lặng không mở miệng, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Thật lâu sau, nàng hoàn hồn, nhìn về phía cung nữ, vươn bàn tay như ngọc bạch ra, ôn hòa hỏi, “Quải trượng của ngươi thật tinh xảo, có thể cho bản cung mượn được không? Ngươi tên là gì? Làm việc ở chỗ nào? Sau này bản cung trả lại cho ngươi một cái tốt khác.”
Cung nữ nghe vậy, vội vàng giơ hai tay lên cao quá đầu, cung kính dâng quải trượng, nhất quyết nói không cần Thái tử phi trả lại.
Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, lại kiên nhẫn mở miệng, yêu cầu kia cung nữ để lại tên tuổi, giọng điệu vô cùng kiên định, không để cho người cự tuyệt. Cung nữ không còn cách nào, để lại tên tuổi rồi mặt mũi vẫn còn kích động.
Đợi cung nữ rời đi, Âu Dương Tuệ Như bước về phía mặt hồ.
“Chủ tử đừng vọng động, để cho bọn thuộc hạ qua thử đường trước rồi hãy đi sau.” Đầu lĩnh cấm vệ vội vàng ngăn cản nàng đang định hành động khinh suất.
Âu Dương Tuệ Như mỉm cười gật đầu, lo lắng giao phó một câu, “Cẩn thận một chút.”
Những người này xuất thân ám vệ, tất cả đều là cao thủ thăm dò tra xét, công phu rất cao, một khắc liền xem xét toàn bộ lớp băng mặt hồ một lần, nguy hiểm ra sao, an toàn thế nào đều biết rõ ràng.
Từ từ đi tới tâm hồ, bước trên một mảng băng được các cấm vệ đánh dấu là an toàn, Âu Dương Tuệ Như cầm lấy quải trượng trong tay dùng sức đánh, nghe thấy lớp băng truyền ra tiếng vang thanh thúy, nàng mỉm cười gật đầu, lấy bản thân làm tâm, lấy quải trượng làm bán kính, vẽ một vòng tròn tại chỗ. Bước khỏi vòng quải trượng vẽ ra, nàng nhìn cấm vệ, dò hỏi, “Có thể đánh vòng băng này tới mức độ muốn vỡ lại không vỡ hay không?”
“Xin hỏi Thái tử phi, cái gì gọi là mức độ muốn vỡ lại không vỡ?” Đầu lĩnh cấm vệ hiển nhiên là người làm việc hết sức có trách nhiệm, mọi việc đều phải hỏi cho hiểu rõ ràng, y thế mà làm.
“Cái gọi là muốn vỡ lại không vỡ đó là, chúng ta đứng ở phía trên, đứng thì không vỡ, nhưng nếu ta dùng quải trượng trong tay đánh mạnh xuống hai cái, trong chớp mắt lớp băng này có thể vỡ vụn.” Âu Dương Tuệ Như kiên nhẫn giải thích.
“Có thể làm được!” Đầu lĩnh cấm vệ chắp tay lĩnh mệnh, chỉ huy các cấm vệ hành động. Chưa đến một khắc, một vòng tròn trên mặt băng đã bị bọn họ đánh đầy vết nứt. Âu Dương Tuệ Như tự mình bước lên mặt băng thử, đầu lĩnh cấm vệ rất tin tưởng công việc của mình, cũng không ngăn cản.
Tiếng vỡ vụn hơi không thể nghe thấy truyền đến, lớp băng không bị sụp đổ, Âu Dương Tuệ Như vừa lòng gật đầu.
“Lấp tuyết che lại vòng tròn này đi. Các ngươi đứng ở bên bờ, không nghe thấy bản cung gọi, không cho phép lại đây.” Âu Dương Tuệ Như cẩn thận bước ra khỏi vòng băng, mặt không chút thay đổi tự mình hạ lệnh.
Nếu Hoàng Thượng đưa bọn họ cho Thái tử phi, Thái tử phi là chủ tử bọn họ, các cấm vệ đối với mệnh lệnh của nàng không có suy nghĩ khác thường, tuy rằng nghi ngờ hành vi của nàng nhưng cũng không có hỏi nhiều, chỉ để ý xếp thành hàng chỉnh tề, bình tĩnh đứng ở bên hồ nhìn nàng, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra bảo hộ.
Ngày hôm qua bọn họ đã thất thủ một lần, tuyệt đối không thể thất thủ lần thứ hai. Mang ý nghĩ như vậy, biểu tình mọi người căng thẳng, đề phòng cao độ.
“Ma ma, ngươi đi lấy bản tập tranh Vệ vương cho ta đi, đợi lát nữa, chúng ta liền mang theo tập tranh lập tức ra cung đi tìm cha ta. Tiểu Vũ, ngươi lập tức đến Dục Khánh cung, nói cho Giang Ánh Nguyệt, ta biết bí ẩn lớn nhất cuộc đời này của nàng, nếu nàng không muốn chết khó coi, liền lập tức tới nơi này gặp ta.”
Âu Dương Tuệ Như xoay mặt nhìn về phía Tần ma ma và Tiểu Vũ với vẻ mặt chẳng hiểu chi hết, gằn từng tiếng.
“Cũng đừng hỏi gì nhiều, đi nhanh đi.” Lại thúc giục, vẻ mặt Âu Dương Tuệ Như lạnh lùng, trong lời nói ẩn ẩn tỏa ra vài phần sát khí.
Tần ma ma và Tiểu Vũ vội vàng gật đầu, nhanh chóng chạy về Dục Khánh cung.
Cùng lúc đó, ở Dục Khánh cung, Giang Ánh Nguyệt một đêm không ngủ, đang nghe Hình Phương Lan bẩm báo, tin tức ‘Vệ vương lạc đường ở trong cung, Vệ vương phi nóng lòng như lửa đốt, sau yến tiệc luống cuống đại náo’, nàng vui sướng cười rộ lên.
“Âu Dương Tuệ Như đâu? Cũng không trở về?” Giang Ánh Nguyệt chắc chắc hỏi.
“Bẩm chủ tử, đúng vậy. Đêm qua Thái tử phái người tìm, đến khi nghe nói Vệ vương cũng mất tích, sắc mặt rất khó coi, người được phái đi cũng lập tức kêu trở về.” Hình Phương Lan nhếch khóe miệng, thấp giọng cười nói.
“Hoàn Nhan Bất Phá đâu?” Giọng điệu Giang Ánh Nguyệt có chút căng thẳng. Nàng chú ý nhất vẫn là phản ứng của Hoàn Nhan Bất Phá.
“Hắn cũng phái người tìm một đêm, đến bây giờ còn điều tra chưa từng ngừng. Mới vừa rồi nô tỳ còn thấy vài đội cấm vệ vội vàng đến Dục Khánh cung.”
“Hừ! Hay cho một chiêu giấu đầu hở đuôi! Hoàn Nhan Bất Phá có phái cấm vệ lúc nào cũng đi theo Âu Dương Tuệ Như, nàng mất tích khó hiểu ở một gian trong phòng, hắn làm sao mà tìm không thấy? Phòng ngầm đó chỉ có thể giấu được hắn nhất thời, tuyệt không thể gạt được cả đêm. Lúc này chắc chắn hắn đã tìm được hai người, chính là trong lòng còn có không nỡ, không biết nên xử lý thế nào, ẩn mà không phát ra thôi.” Giang Ánh Nguyệt quấn tay vào khăn thêu, ngữ điệu vô cùng chắc chắn.
Nàng đã có thể tưởng tượng thảm trạng của Âu Dương Tuệ Như. Hồng Hoàn, ngũ thạch tán, hai loại mê huyễn dược cao nhất này không phải ai cũng có thể tiêu thụ! Dùng chung với nhau, Âu Dương Tuệ Như không muốn ân ái với Vệ vương cũng không khống chế được.
Thấy nữ nhân mình yêu tương nhất kích tình với người khác trước mặt, không biết tâm tình Hoàn Nhan Bất Phá như thế nào. Phải biết rằng, hai người có tư tình, hắn ngay cả Thái tử nhìn Âu Dương Tuệ Như thêm một cái cũng không cho, nay chuyện xấu phát sinh ngay tại dưới mí mắt hắn, nhất định hắn tức giận tới thiêu gan đốt phổi. Không chiếm được thì hủy diệt hoàn toàn, đây là tác phong Hoàn Nhan Bất Phá đã từng làm; một miếng bạch lăng hoặc một ly rượu độc, đây là vận mệnh mà Âu Dương Tuệ Như trốn không khỏi.
Nghĩ đến đây, Giang Ánh Nguyệt nở nụ cười đầy đắc chí.
Hình Phương Lan thấy tâm tình nàng tốt, đúng lúc đưa nghi hoặc trong lòng ra, “Chủ tử, làm sao ngài biết Âu Dương Tuệ Như nhất định sẽ chọn gian phòng kia? Sao người biết được nhất định là nàng sẽ một mình vào thay quần áo? Nếu những bước này xuất hiện sơ sót gì, kế hoạch chúng ta sẽ hỏng.”
Giang Ánh Nguyệt liếc nàng một cái, tươi cười càng sâu, “Âu Dương Tuệ Như này cực kỳ khôn khéo, hơn nữa có tính đa nghi. Thấy Bích Lan có hành vi kỳ lạ, nhất định nàng sẽ sinh ra cảnh giác, nàng có cảnh giác thì tốt rồi, khi lựa chọn phòng nhất định sẽ tránh chỗ xông hương, bởi vì nàng sợ hương xông có vấn đề. Nhưng Bích Lan lại là đại cung nữ có uy tín bên người Thái Hậu, cho dù nàng cảnh giác Bích Lan thì cũng sẽ không làm ra hành động vô lễ là để cho cấm vệ trông giữ Bích Lan, nàng phải để lại hai nô tài săn sóc ‘Chăm nom’ Bích Lan kia. Ha ha ~ Âu Dương Tuệ Như tuyệt đối không thể tưởng tượng được, nhất cử nhất động của nàng đều là vì tự cho là thông minh, ngược lại khiến nàng nhảy vào trong cạm bẫy của ta.”
Hình Phương Lan gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kính nể, rồi lại lộ vẻ sầu lo, “Nếu Hoàn Nhan Bất Phá tức giận, tra rõ chuyện này thì làm sao bây giờ? Chúng ta có thể bị điều tra ra hay không?”
Giang Ánh Nguyệt lắc đầu, trầm giọng nói: “Yên tâm, ta đã dặn Bích Lan đổ hết tất cả lên trên đầu Vệ vương rồi. Vệ vương có tính hoang dâm hám đẹp, hoang đường thì loại chuyện lúc u mê cưỡng gian đệ muội này hắn tuyệt đối làm được. Hơn nữa ngũ thạch tán hắn hút đã được ta hóa luyện lần thứ hai, dược tính rất mãnh liệt, tuyệt đối không thể hút quá liều. Vệ vương kẻ này không biết tiết chế, lúc này e là đã hôn mê, cả đời chắc vẫn không thể tỉnh lại, vết dơ này hắn gánh trên lưng chắc rồi.”
“Chủ tử, ngài thật sự là tính không một kẻ hở!” Hình Phương Lan nghe xong tự thuật của nàng, giơ ngón tay cái lên, nịnh nọt nói.
Hết chương 70 – Hitsuji.