Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 17:




Giang Đức Thanh được lệnh liền lui ra, Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Bách Nhận: “Trời cũng không còn sớm, ngươi bị thương không tiện xuất cung, tối nay liền ở đây đi.”
Bách Nhận vừa nghe lời này, sắc mặt liền thay đổi. Kỳ Kiêu cười nhạo một tiếng: “Yên tâm, trên người ngươi có thương, tuy rằng ta vô sỉ, nhưng cũng không đến mức ngay lúc này cưỡng bức ngươi.”
Bách Nhận an tâm, khẽ cúi đầu không nói, hắn chỉ mặc một kiện trung y màu trắng mỏng, khoác một tấm chăn mềm vàng nhạt. Bởi vì có chút mệt mỏi, cả người đều uể oải theo, tình trạng này lại ngồi trên giường, chung quanh còn có hơn mười cái gối mềm tinh xảo, thấy thế nào cũng rất có lực hấp dẫn.
“Có lạnh không?” Kỳ Kiêu làm bộ thay Bách Nhận chỉnh lại chăn, không dấu vết đem người ôm chặt, thấp giọng cười, “Nếu ngươi có thể cả ngày mềm mềm nằm lười thì tốt biết bao, lúc có tinh thần thật rất dễ khiến người ta tức giận.”
Bách Nhận nghe người này nói một lúc mới giật mình, vội lui về sau. Kỳ Kiêu làm sao có thể cho hắn chạy, đơn giản trực tiếp ôm chặt người vào lòng, cười: “Được rồi, ta đều đã nói sẽ không làm gì ngươi, có qua có lại, ngươi cũng phải cho ta một ít chỗ tốt đúng không…. Được rồi, đừng động, cẩn thận chạm phải vết thương.”
Điểm yếu của mình còn nằm trong tay hắn, Bách Nhận cũng không dám chống cự kịch liệt, chỉ đành phải nhẫn nại. Kỳ Kiêu thấy Bách Nhận không lại đấu tranh, tay chân bắt đầu không thành thật, theo vạt áo nhếch lên của Bách Nhận mà sờ soạng vào….
“Thái tử!” Bách Nhận nháy mắt xù lông, lại đẩy hắn không được, gấp đến mắt cũng đỏ lên, Kỳ Kiêu vẫn bình tĩnh thong thả, vừa cẩn thận tránh đi vết thương của hắn vừa kéo sát người vào lòng, hạ giọng cười: “Sao lại sợ hãi như vậy? Không khác gì tiểu thư…. Được rồi, đừng phá, ta hỏi ngươi mấy câu, đáp đúng ta liền buông.”
Bách Nhận chán nản, hắn có quyền lựa chọn sao? Lúc này hắn xem như đã nhìn ra, Kỳ Kiêu quả thật là nham hiểm, thoạt nhìn một bộ ôn hòa, thật ra ý xấu so ai đều hơn, cố tình mình còn không thể cãi lời!
Kỳ Kiêu nhìn gương mặt ửng đỏ của Bách Nhận chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, tay lại càng thêm mềm nhẹ, chậm rãi vuốt ve sống lưng Bách Nhận, hỏi: “Nói thật… lúc ở Lĩnh Nam, có thị thiếp hay không?”
Tuy rằng Kỳ Kiêu đã điều tra qua tất cả những người trong Lĩnh Nam vương phủ ở hoàng thành, không có người hầu hạ Bách Nhận qua đêm, nhưng Bách Nhận đã mười lăm tuổi, ở Lĩnh Nam có thị thiếp cũng là chuyện thường.
Bách Nhận bị Kỳ Kiêu sờ đến ngượng, một lúc lâu sau mới lắc đầu, Kỳ Kiêu ở trên trán hắn thưởng một nụ hôn, thanh âm càng thêm ôn nhu: “Vậy có cho nha hoàn hầu hạ ngươi qua đêm không?”
Mặt Bách Nhận lại càng đỏ, mẫu phi hắn xuất thân từ nhà võ tướng, kiêng kị nhất việc cho con trai trưởng thành trong son phấn, sợ có hại tính cách. Bách Nhận cũng không giống các thế tử khác, từ nhỏ đã không thích nha đầu hầu hạ, hơn nữa lại vì vị trắc phi kia, mỗi lần Bách Nhận chọn nha đầu cũng chỉ dám chọn vài người vô cùng ít lời thành thật, trong viện hắn tổng công cũng chỉ có vài mươi nha đầu, diện mạo lại hoàn toàn bình thường, cho nên… loại chuyện này… đương nhiên cũng sẽ không có.
Không cần Bách Nhận nói Kỳ Kiêu cũng đã nhìn ra, trong lòng càng thêm thỏa mãn, cúi đầu chạm trán vào trán Bách Nhận, hạ giọng: “Vậy Sầm Triều Ca thì sao, có làm qua chuyện này sao?”
Bách Nhận ngầm giận trong lòng, mắt nhìn Kỳ Kiêu cũng mang theo một tia tức giận. Nếu nói thật, chắc chắn sẽ khiến Kỳ Kiêu đắc ý, nếu nói dối… chuyện mình bị Sầm Triều Ca lừa gạt, Kỳ Kiêu cũng biết, nếu nói cho Kỳ Kiêu mình đã từng có chuyện gì… vậy chẳng phải chính mình trở nên không ra gì sao.
Kỳ Kiêu nhìn bộ dáng xù lông của Bách Nhận chỉ cảm thấy thú vị, kỳ thật hắn chỉ muốn đùa Bách Nhận. Đến cùng Bách Nhận đã từng thân thiết với người khác hay chưa, Kỳ Kiêu cũng không quá để ý, nhưng xem tình hình này… chẳng lẽ thật là mình nhặt được tiện nghi lớn?
Kỳ Kiêu không nhịn được bật cười: “Không có đúng không?”
Bách Nhận cật lực bảo hộ một chút tự tôn cuối cùng, lạnh giọng: “Làm Thái tử thất vọng rồi, từng có.”
Kỳ Kiêu thầm buồn cười, trên mặt lại một bộ như thật tin, lại liên tiếp hỏi không ít chuyện xấu hổ, càng hỏi Bách Nhận càng nói không ra lời. Kỳ Kiêu nhìn vui vẻ, thẳng đến lúc hỏi làm Bách Nhận á khẩu không trả lời được, cuối cùng mới bật cười, cốc nhẹ đầu hắn: “Còn dám nói dối ta, này đó đều không biết, còn dám nói từng có chuyện với Sầm Triều Ca.”
Bách Nhận bị người lật hết gốc gác, sắc mặt có chút không tốt, Kỳ Kiêu lại vẫn mỉm cười, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, bất quá là thấy hôm nay ngươi tức giận, muốn đùa ngươi vui vẻ, nếu trong lòng không còn khó chịu, ta lại để bọn họ làm một bàn thức ăn đưa đến, ngươi dùng xong thì ngủ sớm.”
Bách Nhận không nghĩ đến Kỳ Kiêu còn nhớ rõ việc này, sửng sốt một lát mới gật đầu. Lúc này Kỳ Kiêu mới buông người trong lòng ra, quay đầu gọi: “Giang Đức Thanh.”
“Có nô tài.” Giang Đức Thanh vẫn hầu ở bên ngoài, nghe Kỳ Kiêu gọi vội lên tiếng, “Điện hạ, muốn đi rồi?”
Kỳ Kiêu nói: “Không gấp, đi sai người chuẩn bị một ít món thanh đạm đến, Thế tử phải kiêng ăn, dặn bọn họ cẩn thận một chút.”
Giang Đức Thanh đáp ứng, Kỳ Kiêu liếc nhìn thân thể gầy gò của Bách Nhận, lại noi: “Cũng… đừng quá thanh đạm, làm một bát canh thịt bò, thịt nát một chút lại… ta nhớ rõ bọn họ hầm chim cút rất được, mở nồi chọn một vài con đến.”
Giang Đức Thanh liên tục đáp ứng, Kỳ Kiêu xoay người nhìn Bách Nhận, cười: “Sợ rằng ta ở đây ngươi ăn không ngon, ta đi trước.”
Rõ ràng vừa rồi vẫn là bộ dáng lưu manh, lúc này lại ôn nhu như đại ca mình, Bách Nhận thật sự nhìn không rõ, chỉ phải gật đầu, nhìn Kỳ Kiêu xoay người rời đi.
So với Hải Yến điện ấm áp lưu luyến, trong nội điện Càn Thành cung lúc này hoàn toàn có thể nói là tràn ngập giông tố.
Lúc hoàng đế trách đánh Kỳ Hoa, đương kim hoàng hậu đang hàn huyên cùng vài vị phu nhân cáo mệnh mới tiến cung, mọi người tuy là vì Đôn Túc trưởng công chúa mà đến, nhưng theo lệ đều phải trước tiên thỉnh an hoàng hậu. Phùng hoàng hậu ứng phó một ngày sớm đã mệt mỏi, đang muốn tìm lý do đưa các cáo mệnh đi gặp Đôn Túc trưởng công chúa thì được tin, nhất thời sợ đến thất sắc, miễn cưỡng cười tiễn hết các cáo mệnh đi, mời lập tức lên kiệu đến Càn Thanh cung.
Phùng hoàng hậu cho dù chạy nhanh thế nào cũng không kịp cứu Kỳ Hoa, chỉ có hai mươi gậy, đánh một lát là xong. Lúc hoàng hậu đuổi tới Càn Thanh cung, Kỳ Hoa đã được người nâng trở về Chiêu Dương điện, hoàng hậu đau lòng vô cùng, sau khi hỏi, biết chỉ là bị thương bên ngoài mới thoáng yên tâm, xoay người vội vã vào nội điện thỉnh tội với hoàng đế.
Phùng hoàng hậu thỉnh tội là giả, hỏi tội mới là thật, nếu là lúc bình thường hoàng đế đại khái cũng sẽ chỉ qua loa vài câu rồi bỏ qua, hôm nay hoàng đế lại thật nổi giận, cười lạnh một tiếng: “Hoàng hậu không cần tự trách, dưỡng ra đứa con như vậy, lỗi của trẫm lớn nhất, trẫm còn đang tìm ngày thích hợp đi Thái miếu thỉnh tội đây!”
Phùng hoàng hậu nghe lời hoàng đế nói, ngược lại sửng sốt, hơi nhíu mày: “Hoàng thượng… sao lại nói như thế….”
Hoàng đế đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, nói đến những lời của Kỳ Hoa không khỏi lại nổi giận, vỗ bàn: “Hắn đây là sợ chuyện năm đó quá ít người biết đúng không! Kỳ Kiêu càng ngày càng lớn, khuôn mặt hắn, ánh mắt hắn… hoàn toàn là từ khuôn mẫu của đại ca khắc ra! Vài năm này không thiếu lão thần đều bắt đầu cố ý vô tình giúp đỡ Kỳ Kiêu, đây là thời điểm quan trọng thế nào! Kỳ Hoa hắn….”
Phùng hoàng hậu thầm kêu khổ, nàng đến vội vàng, chỉ biết là cùng Lĩnh Nam vương Thế tử xuống tay, lại không biết Kỳ Hoa nói bừa như vậy, vội khuyên nhủ: “Hoàng thượng bớt giận, long thể trọng yếu a…. Hoa nhi hắn… hắn bất quá chỉ là nhất thời lỡ miệng mà thôi….”
“Nhất thời lỡ miệng?” Hoàng đế cười lạnh, “Những lời này muốn nói thì nói sao, hắn còn không quen thân Bách Nhận mà có thể ‘nhất thời lỡ miệng’, không biết có lẽ còn nhất thời lỡ miệng với biết bao nhiêu người!”
Trong lòng hoàng hậu cũng giận Kỳ Hoa lỗ mãng, nhưng thấy hoàng đế như vậy cũng chỉ có thể kiệt lực thay Kỳ Hoa giải thích, ôn nhu nói: “Hoa nhi còn nhỏ, chưa quá ổn trọng… hoàng thượng cũng đã phạt hắn, hắn bị dạy dỗ lần này, về sau nhất định sẽ cẩn thận, sau lại khiến hắn đi tạ lỗi với Thế tử, chuyện này cũng liền xong. Nếu không được… ta để người chọn vài thứ quý giá đưa đến cho Thế tử, xem như bồi thường hắn….”
“Điểm chết người không phải là Bách Nhận.” Hoàng đế cau mày, lại nghĩ đến lúc Bách Nhận nói những lời kia, Kỳ Kiêu nghe cũng mặt không đổi sắc, “Trẫm lo lắng là Kỳ Kiêu… xem tình hình, hắn có lẽ đã biết.”
Hoàng hậu nghe cũng không ngạc nhiên, mặc kệ nàng và hoàng đế phong tỏa tin tức thế nào, bọn họ cũng không thể chặn miệng Đôn Túc trưởng công chúa. Thân thế Kỳ Kiêu, ngay từ đầu Phùng hoàng hậu đã biết sẽ không giấu được, chỉ có thể nhiều kéo một ngày thì kéo một ngày mà thôi. Ngoài mặt Phùng hoàng hậu chưa bao giờ bạc đãi Kỳ Kiêu, người ngoài nhìn vào, chỉ thấy nàng đối xử với Kỳ Kiêu còn tốt hơn cả với Kỳ Hoa, nàng một chút cũng không lo lắng sẽ bị người chỉ trích.
Hoàng đế thở dài: “Hoàng hậu… trẫm không nói đến thân thế của Kỳ Kiêu, mà là… ý chỉ của đại ca năm đó, còn có… chuyện Hiếu Hiền Hoàng hậu.”
Nhắc đến Hiếu Hiền Hoàng hậu, sắc mặt Phùng hoàng hậu lập tức thay đổi, miễn cưỡng lắc đầu: “Hoàng thượng quá lo, chuyện năm đó… ngay cả Đôn Túc trưởng công chúa cũng không biết, Kỳ Kiêu có thể nào biết được….”
“Trên đời không có gió không lùa tường, cũng là trẫm sơ sót, chỉ cho rằng Kỳ Kiêu giống như đại ca, trời sinh tính tình lãnh đạm, không nghĩ đến… có lẽ từ khi còn nhỏ hắn đã biết, trẫm vẫn không tin, thầm nghĩ nếu hắn biết, chắc chắn sẽ thể hiện ra, ai lại nghĩ hắn giả vờ nhiều năm như vậy….” Hoàng đế nhớ lại bộ dạng lạnh băng vừa rồi của Kỳ Kiêu, lại nghĩ đến Kỳ Hoa, hoàng đế mệt mỏi xoa hốc mắt, chậm rãi nói: “Con cái không có hiếu a….”
Trong lòng Phùng hoàng hậu lộp bộp một tiếng, con cái không có hiếu…. Hoàng đế không phải chỉ có một mình Kỳ Hoa là con trai, nhưng hoàng hậu lại chỉ có một đứa con này.
Trái tim Phùng hoàng hậu phát lạnh, nàng đã không còn trẻ, mà hoàng đế đối với nàng cũng là kính trọng có thừa, sủng ái không đủ, nếu lại muốn một hoàng tử là chuyện không có khả năng, hoàng đế lại còn trẻ khỏe, thứ tử sẽ càng ngày càng nhiều, Phùng hoàng hậu cũng không cho rằng hoàng đế sẽ không phải đích tử thì không được, chung quy… hoàng đế cũng là thứ tử a.
Phùng hoàng hậu nhắm chặt mắt, đem đau lòng ném ra sau, ôn nhu nói: “Hoàng thượng yên tâm, chờ Hoa nhi khỏe lại, thần thiếp nhất định sẽ nghiêm khắc chỉ dạy, tất sẽ không lại khiến hoàng thượng thất vọng.”
Hoàng đế cũng không lạc quan như vậy, Kỳ Hoa đã mười sáu tuổi, mười sáu tuổi vẫn là cái dạng này, hoàng đế không cảm thấy về sau hắn sẽ có bao nhiêu tiền đồ. Cho dù có tiến bộ, muốn so với Kỳ Kiêu, hoàn toàn kém xa.
Phùng hoàng hậu nhìn hoàng đế không quá để tâm, trong lòng càng phát lạnh… cũng đến lúc phải nghiêm khắc dạy dỗ Kỳ Hoa, nhân tiện… cũng phải cảnh cáo vài tần phi đang có mang, không nên có mắt không tròng, có tâm tư không nên có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.