Thiên Hương Bách Mị

Chương 115: Bách Mị Dạ Hành (1)




Lê Phi mở cửa sổ ra, bên ngoài tuyết đang chậm rãi rơi, nơi nơi đều được phủ màu trắng xóa. Mới đó mà đã là xuân tháng ba rồi, Trụy Ngọc Phong vẫn luôn là nơi bị tuyết trắng bao phủ như vậy.
Nàng nhìn vào gương đồng chỉnh trang lại quần áo, màu đen ở cổ tay áo và cổ áo đã thành ba viền, hiện giờ nàng đã trở thành để tử thân truyền của Xung Di chân nhân. Trong Đại hội Đấu pháp vào đầu năm, nàng vì chữa lành vô số vết ám thương trên người Lôi Tu Viễn mà linh khí tăng lên rất nhiều, sau đó dường như tu vi có đột phá bình cảnh thứ ba, quả thật là một sự trùng hợp.
Đột nhiên trong gương đồng phản chiếu một gương mặt hồ ly to lớn, Nhật Viêm mắt lim dim còn đang buồn ngủ đứng sau lưng nàng, không khách khí chút nào mở miệng: “Tránh ra, chắn mất ta rồi.” Lê Phi chỉ đành phải bước sang một bên và nhường chiếc gương đồng cho con hồ ly này.
Hắn đưa lưng về phía gương đồng, nghiêng đầu nhìn về mặt kính, phong ấn Họa Sùng Chi Niên đỏ như máu vẫn đáng nhấp nháy lóe lên. Nhật Viêm khịt mũi khó chịu: “Còn chưa chịu tránh ra! Làm cái quái gì thế!”
“Phong ấn này hoàn toàn không thế phá được sao?” Lê Phi đeo trang sức lên, quay đầu lại hỏi hắn.
Nhật Viêm không để ý tới nàng, lầm bầm: “Không phải… Hiện giờ ta tự do tự tại như thế giải phong ấn với không giải thì có khác gì nhau?”
Lê Phi xì một tiếng rồi cười lớn. Tự do tự tại? Hắn đúng là biết tự khen bản thân mình, rõ ràng phải là cáu kỉnh nóng nảy mới đúng.
“Cười cái gì mà cười!” Nhật Viêm hất cái đuôi dài của mình, thân hình to lớn đã ở ngoài cửa sổ. “Hôm nay nếu còn không học được Thổ Chủ Hộ Thân, lão tử từ nay không dạy ngươi thêm bất kỳ tiên pháp nào nữa!”
Lời còn chưa dứt, hắn sớm đã biến mất không thấy nữa, cũng không biết đang lang thang ở nơi nào. Từ lúc hắn không cần ngủ say nữa, Vô Nguyệt Đình lớn như vậy mà hắn đã đi gần hết, hắn tuyệt đối là một con hồ ly không thích ngồi yên một chỗ.
Thổ Chủ Hộ Thân… Lê Phi thở dài đi đến cạnh bàn. lời dạy của Nhật Viêm đơn giản là tùy ý truyền dạy, dạy theo cảm hứng. Giai đoạn này nàng cùng lắm chỉ có thể dùng tiên pháp hợp thành từ hai loại linh khí nhưng hắn lần nào cũng dạy nàng tiên pháp cao cấp hợp thành từ ba bốn loại linh khí. Nếu nàng không học được, hắn liền tức giận la lối như sấm, hừ, thế là quá đủ rồi.
Bên cạnh ngọn đèn dầu có một lá thư, trên phong bì có ký hiệu tiên pháp màu vàng sáng nhấp nháy, đó là dấu ấn của Địa Tàng Môn.
Lê Phi mở phong thư ra cẩn thận đọc, trong thư Diệp và Xướng Nguyệt nói bọn họ còn chưa đột phá được Bình Cảnh thứ ba, mỗi người sẽ được sư phụ đưa đi luyện tập với hi vọng sẽ có chuyển biến. Dòng cuối cùng vẫn là câu hỏi đó, hỏi rằng Ca Lâm có viết thư cho nàng hay không.
Lê Phi thầm than một tiếng, không biết có chuyện gì với Ca Lâm nữa. Hồi ấy, khi bọn họ vừa từ Đông Hải trở về, gần như ngày nào bọn họ cũng liên lạc với nhau trong hơn một tháng, nhưng bỗng nhiên một ngày, không hề báo trước, không còn tin tức gì của Ca Lâm nữa. Nàng ấy cũng không nói là phải đi luyện tập hay là làm gì, tin cuối cùng để lại cho Lê Phi là nàng đã bắt được một con rắn khác làm vật cưỡi và cho họ xem khi gặp lại.
Thuật Truyền Tin có thể truyền đi chứng tỏ rằng Ca Lâm không hề xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ấy vần luôn không hồi âm, chẳng lẽ có cuộc luyện tập bất ngờ nào mà không được phép liên lạc với bên ngoài sao? Thời gian đã quá lâu rồi, cũng phải mấy tháng rồi đấy chứ.
Lê Phi cất lá thư vào ngăn kéo, ngăn kéo đầu giường chứa vô số lá thư của những người bạn này trong sáu năm qua. Phong thư của Diệp Diệp và Ca Lâm có ký hiệu tiên pháp màu vàng sáng rực rỡ, bên cạnh là thư của Kỷ Đồng Chu, trên phong thư có kí hiệu tiên pháp hai màu đen trắng, chỉ có Tinh Chính Quán mới có.
Kỷ Đồng Chu cũng chẳng gửi thư cho nàng nữa.
Đã lâu lắm rồi, mới có thể bình tĩnh hơn khi nghĩ đến Kỷ Đồng Chu, hắn nhất định đã trải qua điều gì đó trong ảo giác, vị Tiểu vương gia này bề ngoài cởi mở nhưng bên trong mong manh, càng khó thoát khỏi ảo giác hơn bất kỳ ai trong số họ, đó là lý do tại sao hắn đã làm ra những điều khó tin như vậy.
Bây giờ hắn đã trở lại Tinh Chính Quán, trở lại tu luyện bình thường, hẳn là dần dần có thể thoát khỏi ảo ảnh phải không? Nghĩ đến hành vi điên rồ, quá đáng mình đã làm, liệu hắn có hối hận không? Có cười nhạo phản ứng yếu ớt của chính mình hay không? Dù sao đi nữa, nàng vẫn hi vọng khi gặp lại Kỷ Đồng Chu, hắn có thể trở về như lúc trước, nếu không thì ngượng ngùng quá.
Giờ Mẹo đã đến, Lê Phi đứng dậy đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng đi đến sảnh giữa. Chiêu Mẫn đã sớm ở bên trong ăn sáng, Lê Phi cúi đầu chào nàng, Chiêu Mẫn đặt đũa xuống, khẽ gật đầu. Giây tiếp theo, vô vàn ánh sáng bạc bỗng nhiên phun ra từ lòng bàn tay nàng ta. Lê Phi phản ứng rất nhanh, lập tức biến ra một đám khói xanh để tránh sấm sét trên đầu, lòng bàn chân nàng lúc này nóng bức người, từng ngọn lửa mạnh bất chợt bùng lên, Lê Phi triệu ra một đóa sen nước trong vắt, bước lên. Nàng cười khổ với Chiêu Mẫn: “Sư tỷ, tỷ ngày nào cũng như vậy, ta còn chưa ăn nữa!”
Chiêu Mẫn khẽ mỉm cười: “Thứ đệ tử tu hành cần chính là khả năng tùy cơ ứng biến này, ngồi xuống dùng bữa đi.”
Còn tùy cơ ứng biến nữa, nói trắng ra là Chiêu Mẫn sư tỷ muốn tìm người đấu pháp mà thôi. Lê Phi âm thầm lắc đầu, Đấu pháp Đại hội lần trước thua Tần Dương Linh, thậm chí còn bị nhiễm Hàn Độc Lưu Tứ. Vị sư tỷ này mặc dù bên ngoài trông bình tĩnh thế thôi chứ trong lòng hẳn là rất khó chịu, từ đó trở đi, nàng ấy bắt đầu tìm Lê Phi đấu pháp.
Lần sau hãy để nàng đấu pháp cùng Lôi Tu Viễn, hai người bọn họ đều cuồng đấu pháp giống nhau.
Lê Phi nhấc cái chén lên, cầm đũa định ăn, đột nhiên bên tai vang lên tiếng chuông rõ ràng, một lá bùa rơi xuống bên cạnh nàng, bao phủ nó là một luồng ánh sáng trắng trong suốt bao phủ, chính là Lệnh Triệu Hoán của trưởng lão quen thuộc.
Mới sáng sớm sớm mà có trưởng lão cho gọi nàng? Nàng còn chưa ăn sáng nữa!
Lê Phi nói tạm biệt với Chiêu Mẫn, lập tức vận chuyển linh khí, trong nháy mắt đã được đưa đến chính điện của Văn Cổ Phong. Nàng chỉ thấy bên trong toàn là trưởng lão tiên nhân, một đệ tử cũng không có, Lê Phi trong lòng cực kỳ ngạc nhiên. Giọng nói của Xung Di chân nhân vang lên trước mặt nàng: “Lê Phi, đến đây.”
Là sư phụ cho gọi nàng sao?
Lê Phi bước nhanh đi tới, quỳ xuống hành lễ: “Đệ tử Khương Lê Phi bái kiến sư tôn, bái kiến các vị trưởng lão.”
Xung Di chân nhân cười nói: “Còn có Thúy Huyền tiên nhân cùng Thủ Trung tiên nhân.”
Lúc này Lê Phi mới phát hiện, trong điện có mười mấy vị trưởng lão đang cung kính đứng, đối diện họ là hai vị tiên nhân có phong thái phi phàm, hẳn là ở Vô Nguyệt Đình còn có địa vị cao hơn cả trưởng lão. Nàng càng kinh ngạc hơn, ở Vô Nguyệt Đình đã gần sáu năm rồi, nàng chưa từng nhìn thấy vị tiên nhân nào ngoải các vị trưởng lão, hôm nay tại sao lại xuất hiện tận hai người?
“Đệ tử bái kiến Thúy Huyền tiên nhân, Thủ Trung tiên nhân.” Nàng cung kính hành lễ.
Thúy Huyền tiên nhân mặc áo xanh với đôi mắt nửa hé nửa khép khiến Lê Phi cảm thấy người này có vẻ như đang buồn ngủ, nhưng trong ánh sáng từ khe hở nhỏ xíu trong mắt ông ta rất đáng sợ, nàng hoảng sợ cúi đầu xuống né tránh.
“Ngươi chưa đột phá Bình Cảnh, nhưng lại có tu vi vượt qua Bình Cảnh, thật sự rất thú vị.” Thúy Huyền tiên nhân đột nhiên mở miệng, thanh âm cũng có chút mơ màng buồn ngủ.
Thủ Trung tiên nhân với khuôn mặt trẻ con, tóc bạc trắng ở một bên cười nói: “Thiên hạ rộng lớn như vậy, không thiếu cái lạ. Xung Di, nàng ta là đệ tử ngươi muốn mang theo sao? Khó khăn lắm mới lên được Bình Cảnh thứ ba, chỉ sợ sẽ mang thêm phiền toái. Bọn ta còn có việc quan trọng khác, chỉ sợ là không thể bảo hộ chu đáo, ngươi nhất định phải mang theo sao?
Xung Di chân nhân chắp tay nói: “Xung Di tự biết bảo vệ đệ tử của minh, không dám quấy rầy hai vị tiền bối.”
Đây là muốn làm gì? Lê Phi cúi đầu, một chữ cũng không dám hỏi, sư phụ muốn dẫn nàng ra ngoài sao? Cùng với hai vị tiên nhân lão bối này?
Trong điện chợt vang lên tiếng chuông, Lê Phi hoa mắt một hồi lại thấy bóng người của Lôi Tu Viễn xuất hiện ở cách đó không xa, hắn nhìn xung quanh một vòng, phản ứng nhanh hơn nàng rất nhiều, lập tức khom người hành lễ: “Đệ tử Lôi Tu Viễn, bái kiến sư tôn, bái kiến các vị trưởng lão, bái kiến hai vị tiền bối.”
Hai vị lão tiên nhân hiển nhiên có hứng thú với hắn nhiều hơn, ngay cả Thúy Huyền tiên nhân cũng mở to đôi mắt ngái ngủ kia, mỉm cười nhìn hắn, sau khi đã quan sát tỉ mỉ, lão cười nói: “Rất tốt, vậy mà đã ở cuối giai đoạn của Bình Cảnh thứ ba, sau Thanh Thành, đã không có ai xuất sắc như thế này, người tuyệt đối đừng thua hắn.”
Lôi Tu Viễn cung kính nói: “Tiên nhân quá khen rồi, đệ tử thẹn không dám nhận.”
“Đây chính là hai đệ tử đi theo đúng không? Thân là sư phụ, hai người phải bảo hộ cho tốt đệ tử của mình là yêu cầu đầu tiên và trước nhất, mọi chuyện còn lại bọn ta sẽ chịu trách nhiệm.” Thúy Huyền tiên nhân chậm rãi đứng dậy, người lão dần dần hóa thành điện quang rồi biến mất trước mặt mọi người.
“Họp mặt vào buổi trưa, mỗi người tự trở về chuẩn bị đi.”
Xung Di chân nhân nhìn thấy vẻ mặt bối rối Lê Phi mặt đầy nghi ngờ, không khỏi mỉm cười nhỏ giọng nói: “Mau trở về thu dọn đồ đạc, phải chuẩn bị đi rồi.”
Lê Phi vội vàng hỏi: “Sư phụ, người muốn đưa ta đi đâu?”
“Vô Nguyệt Đình nằm ở trung tâm của Trung Thổ, có một nơi để thực tập gọi là Bạch Biện Chi Nhai, dành cho các đệ tử chuẩn bị độp phá Bình Cảnh thứ sáu. Nơi thực tập con không đi được, nhưng mà muốn con có nhiều yêu vật và thú dữ lợi hại, ta dẫn con đi luyện chế pháp bảo, đã thành đệ tử thân truyền rồi sao có thể để con tự mình luyện chế pháp bảo được?”
Luyện chế pháp bảo? Lê Phi có chút sững sờ, nàng hoàn toàn không biết làm sao để luyện chế pháp bảo.
“Lưu Ly Kính này không được tính là pháp bảo sao?” Nàng lấy mặt kính kia từ trong áo ra, nó giúp nàng rất nhiều vì nàng không thể cảm nhận được yêu khí, linh lực mạnh mẽ của nó đủ để che giấu thể chất đặc biệt của nàng, Lê Phi không thể nghĩ ra pháp bảo nào hữu dụng hơn thứ này.
Xung Di chân nhân cười cười: “Pháp bảo chỉ có tự mình luyện chế, mới có thể phát huy tối đa uy lực của nó. Hơn nữa, luyện chế pháp bảo cũng là phương pháp thăng tiến tu vi nhanh nhất. Nếu không nào có nhiều người lên trời xuống đất khắp nơi tìm tìm yêu vật lợi hại để luyện chế pháp bảo như thế? Nghiễm Vi trưởng lão hẳn là cũng có ý nghĩ giống ta nên mới đưa đuôi Bạch Hổ cho Lôi Tu Viễn, nó thừa sức tấn công nhưng phòng thủ còn yếu. Những đệ tử có khả năng tấn công xuất sắc chỉ có thể dùng pháp bảo để tăng cường phòng ngự, ta đoán Nghiễm Vi trưởng lão hẳn là muốn bắt một con Toàn Quy*.”
*Toàn Quy: một loài rùa trong truyền thuyết của Trung Quốc, thân rùa nhưng lại có đầu chim và đuôi rắn.
Đang nói chuyện thì Nghiễm Vi chân nhân đi đến cười nói: “Hay lắm, ngươi lại đoán được ta muốn bắt Toàn Quy chứ gì, còn ngươi thì sao? Muốn cho đứa nhỏ nhà ngươi bắt con gì?”
Linh căn của Khương Lê Phi là chủ Thủy phó Thổ, muốn luyện chế pháp bảo nên đi con đường phụ trợ, nghĩ đi nghĩ lại, hắn có lẽ có thể luyện chế ra một loại pháp bảo trừ tà giống Lưu Ly Kính kia.
Ai ngờ Xung Di chân nhân lại vòng vo: ” Bây giờ ta không nói, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Nghiễm Vi chân nhân lại bị y kíc.h thích, nắm lấy tay áo của y, nhất quyết hỏi rõ ràng. Lê Phi thấy hai vị trưởng lão cãi nhau, lặng lẽ nắm lấy tay Lôi Tu Viễn, ngẩng đầu cười với hắn: “Chúng ta lại ở cùng nhau rồi, thật tốt quá, chàng có biết làm sao để luyện pháp bảo không?”
Lôi Tu Viễn không trả lời, hắn nhìn chằm chằm về hướng Thúy Huyền tiên nhân vừa rời đi, dường như đang thất thần. Lê Phi lắc lắc cánh tay hắn, Lôi Tu Viễn mới định thần lại. Thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng, hắn không khỏi bật cười: “Nàng tưởng là đi chơi sao?”
“Nghiễm Vi trưởng lão nói sẽ bắt một con Toàn Quy cho chàng luyện pháp bảo.” Lê Phi để cho trí tưởng tượng hoang đường của mình bay bổng, chẳng lẽ từ nay Lôi Tu Viễn sẽ có một cái mai rùa trên người mỗi khi làm phép? Cái mai rùa đó để ở đâu chứ? Đội nó trên đầu giống như cái nón? Hay đeo nó ở trên lưng? Nàng càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn được cười ra tiếng.
Lôi Tu Viễn siết chặt tay nàng hai lần, Nghiễm Vi chân nhân bỗng gọi hắn: “Tu Viễn, các con trở về thu dọn đồ đạc đi, lần đi Bạch Biên Chi Nhai này đường xá xa xôi, chớ có để quên cái gì.”
Hai người đồng loạt đáp vâng, Lê Phi thấy Xung Di chân nhân gật đầu một cái, liền đùa giỡn với cánh tay của Lôi Tu Viễn, vừa cười vừa bước đi.
Xung Di chân nhân nhìn bóng lưng thân mật của hai người, cười nói: “Nghiễm Vi, tại sao đột nhiên nảy lòng tham muốn dẫn Lôi Tu Viễn đi cùng?”
Nói là muốn bắt Toàn Quy làm pháp bảo, nhưng đối với đuôi Bạch Hổ của Lôi Tu Viễn mà nói, thứ hắn cần nhất lúc này không phải là pháp bảo phòng ngự, mà là cách sử dụng Bạch Hổ. Lão đầu này đột nhiên nảy lòng tham, trước đó còn khiến y kinh ngạc một phen.
Vẻ mặt của Nghiễm Vi chân nhân, dần dần trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói: “Lần đi Bạch Biên Chi Nhai phong ấn Dị Dân Mộ này, ta định tìm cơ hội để nói cho nó biết, càng phải để cho bọn nhỏ biết một chút về Dị Dân Mộ. Các đệ tử không thể suốt ngày chìm trong bóng tối mà không biết gì về Hải Ngoại. Hiện giờ dị tượng đã xuất hiện, chậm nhất mười năm nữa Hải Vẫn sẽ buông xuống. Nếu như chúng ta phải bỏ mạng trong thảm họa này, ít nhất là các đệ tử ở lại sẽ không mờ mờ mịt mịt và không lặp lại sai lầm của năm trăm năm trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.