Thiên Hương Bách Mị

Chương 156: Dạ Đàm*




dạ đàm: cuộc nói chuyện vào ban đêm
Vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, gió đêm gào thét, vô số hòn đảo lớn nhỏ lơ lửng trên bầu trời, dưới ánh trăng hoang vắng, tòa tháp Thư Viện cao nhất phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt nhưng chói lọi.
Lê Phi ngồi trên Hủy Chi Giác an tĩnh nhìn khung cảnh đã nhiều năm không thấy. Vào ngày nàng rời khỏi Thanh Khâu, dường như cũng là đêm trăng khuyết ảm đảm như thế, mà lúc rời khỏi Thư Viện cũng là đêm khuya mịt mù như vậy.
Chớp mắt một cái, đã sáu bảy năm trôi qua.
Trong Thư Viện chỉ có mấy tia linh khí cực kỳ mạnh mẽ, hẳn là của mấy người Tả Khâu tiên sinh. Đúng rồi, lúc này chắc hẳn là trước lúc tuyển chọn tân đệ tử nên mới cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi. Lê Phi ngẩn người nhìn Tàng Thư Tháp dưới ánh trăng, nhớ lại khoảng thời gian ngây thơ và hạnh phúc nhiều năm trước. Vậy mà giờ đây, nàng lại không thể cảm giác được một tia ấm áp nào, quá khứ càng hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ nàng càng cảm thấy lạnh lẽo bấy nhiêu.
Nàng đang muốn dùng Hủy Chi Giác bay xuống vách đá thì đột nhiên hai mắt hoa lên, một nữ tử toàn thân khoác lụa đen đứng trên thanh kiếm màu đen xuất hiện trước mắt. Khi nhìn thấy Lê Phi, nàng ta dường như có chút kinh ngạc nhưng vẫn siết chặt nắm đấm nói: “Đêm khuya ghé thăm Thư Viện, không biết là vì chuyện gì?”
Hắc Sa Nữ ở Thư Viện, vậy thì Hồ Gia Bình đương nhiên là cũng ở đây rồi nhưng huynh ấy không ở cùng Hắc Sa Nữ sao? Đây là vì phát hiện nàng đến tìm hắn nên mối trốn đi sao?
Lê Phi thấp giọng nói: “Ta đến tìm Hồ Gia Bình, nói huynh ấy đến gặp ta.”
Hắc Sa Nữ do dự một chút: “Bình thiếu không muốn thấy ngươi. Ngươi nên trở về đi thôi.”
“Hãy nói cho huynh ấy rằng ta đã biết mọi chuyện rồi, có chuyện muốn hỏi huynh ấy một chút.”
Hắc Sa Nữ vẫn lắc đầu: “Ta sẽ không làm trái ý muốn của Bình thiếu. Chàng ấy không muốn thấy ngươi hẳn là có lý do riêng của chàng, ngươi nên đi thôi.”
Nếu là bình thường, Lê Phi có lẽ sẽ tranh cãi với khí linh bướng bỉnh cứng nhắc này một trận, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không có tâm tình dài dòng. Tâm niệm Lê Phi vừa động một cái, Hủy Chi Giác đã vượt qua Hắc Sa Nữ rồi đi vào Thư Viện. Hắc Sa Nữ vội vàng đuổi theo nhưng ai ngờ Hủy Chi Giác lại bay nhanh hơn rất nhiều so với việc tự bay nên nàng ta không thể đuổi kịp. Hắc Sa Nữ đột nhiên hóa thành một làn khói đen, sau đó ngưng tụ thành một chuôi kiếm màu đen, lưỡi kiếm mặc dù đã gãy nhưng hàn quang vẫn sáng chói như cũ, nó bay nhanh về phía Lê Phi như sao băng, lưỡi kiếm chém về phía nàng một nhát.
Nàng không muốn tổn thương ai mà chỉ muốn ngăn cản, nhưng ai ngờ đâu Lê Phi không tránh cũng không né. Đột nhiên, Lê Phi mở tay ra và nắm lấy thanh kiếm, Thổ Chủ Hộ Thân trên người nàng phát ra ánh sáng màu cam nhàn nhạt dưới bóng đêm. Hắc Sa Nữ cố gắng thoát ra hai lần, nhưng không có cách nào thoát khỏi bàn tay mảnh mai của Lê Phi, trong lòng nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lúc nhìn thấy đứa nhỏ này ở Đấu Pháp Đại Hội chẳng qua là mới đột pháo Bình Cảnh thứ ba, nhưng bây giờ đã lợi hại đến mức này rồi sao?!
Lê Phi khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, bình tĩnh nói: “Có ngươi ở cùng ta, Hồ Gia Bình sẽ không thể trốn được bao lâu.”
Hắc Sa Nữ trong lòng kinh ngạc hơn. Lệ Phong đột nhiên phát ra một tiếng giòn vang, run rẩy kịch liệt trong lòng bàn tay Lê Phi, ánh sáng của Thổ Chủ Hộ Thân nhanh chóng bị dập tắt. Lê Phi đang muốn thêm một tầng Thổ Chủ Hộ Thân nữa thì chợt cảm thấy có tiếng gió gào thét sau lưng, nàng buông Lệ Phong ra, xoay người lại hành lễ: “Đệ tử Khương Lê Phi, bái kiến Tả Khâu tiên sinh.”
Tiên nhân đối diện nhân râu bạc trắng dài qua eo, tiên phong đạo cốt, đang đứng trên một cây phất trần trắng như tuyết, chính là người đã giúp nàng rất nhiều, Tả Khâu tiên sinh. Nhìn thấy Lê Phi, ông ha ha cười một tiếng, hòa nhã nói: “Nửa đêm canh ba đột nhiên chạy đến Thư Viện là thói quen không tốt, cầm Lệ Phong trong tay càng không phải thói quen tốt.”
Lê Phi khom người nói: “Đệ tử lỗ mãng rồi, chẳng qua là có việc gấp muốn tìm Hồ sư huynh.”
Tả Khâu tiên sinh nhìn về phía nàng, cười nói: “Nó không phải đã chạy đến đây rồi sao.”
Lê Phi nghiêng đầu nhìn một cái, quả nhiên Hồ Gia Bình vẻ mặt lúng túng đang đứng trên đám mây nhỏ dừng lại cách đó hơn mười trượng, quay đầu tránh đi tầm mắt của nàng. Lệ Phong chợt lóe sáng giữa không trung, sau đó lại hóa thành một nữ tử toàn thân phủ đầy lụa đen, nhẹ nhàng đáp sau lưng hắn.
Tả Khâu tiên sinh lại nói: “Đông Hải hôm nay không ngừng có dị động, vì thiên tai ập đến nên Thư Viện năm nay đầu tạm thời không thu nhận đệ tử. Những đệ tử trẻ tuổi các con không nên chạy loạn khắp nơi, Hải Phái đã bắt đầu sơ tán đệ tử, các con cũng nên nhanh chóng trở về môn phái đi, đừng gây thêm rắc rối nữa.”
Lê Phi cung kính đáp một tiếng vâng. Tả Khâu tiên sinh nhìn nàng một lúc, đứa nhỏ này có vẻ như thay đổi không ít, là có tâm sự gì sao? Ông khẽ mỉm cười: “Nếu là tìm Gia Bình thì các con đi mau đi. Gia Bình, con đã lảng vảng trong Thư Viện quá lâu rồi, nếu còn không trở về, chỉ sợ là Nghiễm Vi sẽ chạy đến đòi người với ta mất. Nhanh chóng trở về Vô Nguyệt Đình cùng với sư muội của con đi, mang theo Lệ Phong cùng đi đi.”
Hồ Gia Bình lúng túng đồng ý. Khi Tả Khâu tiên sinh rời đi rồi, hắn vẫn không chịu nhìn Lê Phi mà khoanh tay nhìn vô số hòn đảo nổi phía xa, không hề quay đầu lại. Qua một hồi lâu, hắn mới thở dài nói: “A Mộ, nàng giúp ta đi thu dọn đồ đạc đi, được chứ?”
Hắc Sa Nữ một câu cũng không hỏi mà lập tức bay đi. Hồ Gia Bình cuối cùng cũng từ từ quay đầu lại nhìn Lê Phi một cái: “Được rồi, muội đi theo ta.”
Hắn bay thẳng đến chỗ cao nhất của Tàng Thư Tháp, tựa người vào thành cùa hồ sen, nhìn chằm chằm vào hoa sen trong hồ, hồi lâu mới nói: “Muội muốn hỏi gì?”
Lê Phi cũng ngừng rất lâu rồi mới nói: “Sư phụ một lòng nghĩ đến chuyện Hải Ngoại, vẫn luôn ở lại Cam Hoa Chi Cảnh từ khi quay về từ Hải Ngoại, vậy thì tại sao đột nhiên thu huynh làm đồ đệ? Huynh thật sự là ai?”
Hồ Gia Bình cười khổ: “Muội thật sự là biết hết mọi chuyện, muội biết điều đó ở đâu?”
“Huynh đã sớm biết sư phụ những năm này vẫn luôn bị Vô Nguyệt Đình tiên nhân hành hạ, vậy mà lại có thể tươi cười vui vẻ như thế sao?”
“Vậy thì ta phải làm thế nào?” Vẻ mặt của Hồ Gia Bình cuối cùng cũng nghiêm túc. “Khóc lóc vì người báo thù, sau đó cùng nhau bị g.iết chết sao? Ba người chúng ta chết không rõ nguyên nhân là được rồi?”
“Huynh dễ chết như vậy sao?” Lê Phi nhìn chằm chằm hắn.
Hồ Gia Bình hơi nhíu mày: “Trước kia ta không dễ chết như thế, nhưng bây giờ không được. Sừng của ta đã bị chém đứt rồi, lời nguyền của Kiến Mộc cũng biến mất, trí nhớ đã mất gần đây cũng dần dần quay trở lại, ta thậm chí còn không nhận ra muội khi nhìn thấy muội trước kia. Sư phụ là kẻ thù lớn của ta, cũng là ân nhân cứu mạng của ta. Người cho ta một sinh mạng mới, điều ta có thể làm là trân trọng nó.”
Lê Phi hít một hơi thật sâu: “Huynh quả nhiên là con Dạ Xoa bị chém đứt sừng kia.”
“Ngày đó ta và Lôi Tu Viễn bị kẹt trong Sâm La Đại Pháp, thời gian quay ngược lại hàng trăm năm.” Hồ Gia Bình cuối cùng cũng thẳng thắn nói ra mọi chuyện. “Ta và đệ ấy đều biến thành trẻ con, năng lực giảm đi rất nhiều. Vất vả lắm mới phá vỡ được Sâm La Đại Pháp, nhưng sư phụ lại dùng một kiếm chặt đứt sừng Dạ Xoa của ta, lời nguyền của Quả Kiến Mộc cũng vì đó mà bị phá vỡ, ta chạy trốn cùng Lôi Tu Viễn về Đông Hải nhưng lại bị lạc mất nhau. Sau khi sừng Dạ Xoa bị chém, ta mất đi trí nhớ rồi rơi vào ngủ say. Khi tỉnh lại thì người đầu tiên thấy đó chính là sư phụ, người thấy ta mất đi trí nhớ và biến thành một đứa trẻ bình thường nên đã đặt cho ta một cái tên, hết lòng dạy dỗ ta, rồi đưa ta đến Vô Nguyệt Đình gần đó, tình cờ gặp được Nghiễm Vi chân nhân hiện giờ, vì thấy tư chất của ta quá xuất sắc nên mới mang ta về Vô Nguyệt Đình, nhờ đó mới có Hồ Gia Bình ngày hôm nay đứng trước mặt muội. Thành thật mà nói, ta rất thích cuộc sống bây giờ nên ta không muốn trở lại cuộc sống trước kia khi bị quả Kiến Mộc nguyền rủa nũa. Ta rất thích hiện tại vì ít ra ta có thể sống như một con người.”
Lê Phi ngạc nhiên nhìn hắn: “... Ý huynh là gì?”
Hồ Gia Bình cười một tiếng: “Khi muội vẫn còn là quả trên cây đã bị sư phụ lấy từ Kiến Mộc mang về Trung Thổ nên ngay cả lai lịch của mình cũng không biết. Không biết cũng tốt, nếu không thì sẽ giống như ta mất không biết nên coi sư phụ là ân nhân hay kẻ thù. Tiểu tử Lôi Tu Viễn kia cũng là ta sau đó mới nhận ra, ta không biết đệ ấy đã trải qua những gì mà còn bị thương nặng hơn ta và vẫn còn chịu lời nguyền rủa từ Quả Kiến Mộc. Chẳng trách, từ nhỏ đệ ấy đã quấn lấy muội, cố gắng hết sức để ở cùng muội. Chuyện hai người muội trở thành đạo lữ, ta không biết nên than thở hay chúc phúc đây.”
Lê Phi không khỏi im lặng, nàng nhớ đến lời của Nhật Viêm lúc trước, nếu muốn làm người bình thường thì đừng hỏi gì cả, hãy coi mình như một người bình thường, bởi vì một khi đã biết tất cả, nàng sẽ không bao giờ có thể làm người bình thường được nữa. Thật ra là hắn đã giảo hoạt dời sự chú ý của mình đi vì đáng lẽ ra người nắm quyền lựa chọn là chính nàng mới đúng. Là vì nàng quá yếu đuối nên mới tình nguyện vùi đầu vào trong cát, cho là những thứ mình không biết thì không hề tồn tại.
Nàng nên đưa ra lựa chọn sau khi biết mọi chuyện, vì như vậy nàng mới có thể hiểu được trái tim mình muốn gì.
Nàng đi về phía trước mấy bước, tựa vào thành hồ sen như Hồ Gia Bình, đứng bên cạnh hắn rồi thấp giọng nói: “Huynh hãy kể ta nghe thêm về lời nguyền của Quả Kiến Mộc đi.”
Hồ Gia Bình đưa tay chạm vào mũi và tiếp tục cười: “Thật sự ổn sao? Ta không muốn làm mấy chuyện chia rẽ uyên ương này đâu. Nếu tên tiểu tử Lôi Tu Viễn kia biết ta lắm mồm thì rất phiền toái đó. Hai sừng ta đã bị sư phụ chặt đứt không còn cái nào, hiện giờ không phải là đối thủ của đệ ấy đâu.”
“Xin hãy nói cho ta.”
Hồ Gia Bình thở dài một tiếng: “Đây là một truyền thuyết lâu đời của bộ tộc Dạ Xoa. Dạ Xoa đã từng lấy trộm quả trên cây Kiến Mộc nên từ đó phải chịu nguyền rủa, từ đó trở đi tộc nhân của ta vì tranh giành Quả Kiến Mộc nên chém giết lẫn nhau. Quả Kiến Mộc có một sự cám dỗ không thể cưỡng lại đối với chúng ta, có thể khiến sức mạnh của Dạ Xoa tăng lên vô số lần, nên theo bản năng sẽ muốn đoạt lấy mà độc chiếm. Tộc nhân của chúng ta đã nhiều năm vì tranh đoạt Quả Kiến Mộc nên đã chém giết nhau rất nhiều và sau khi đã bị mất sừng mất đi trí nhớ, từng người một đã rời đi chỉ còn lại ta và Lôi Tu Viễn tranh giành Quả Kiến Mộc. Năm trăm năm trước, Kiến Mộc không hề kết quả nên chúng ta theo thiên lôi biển lửa của Hải Vẫn đến Trung Thổ. Trong Dị Dân Mộ của tu tiên môn phái đó ở Bạch Biên Chi Nhai có một xương cánh tay của Quả Kiến Mộc bị phong ấn từ xưa, nhưng ai ngờ không lấy được xương cánh tay mà lại gặp phải một vị tiên nhân lợi hại như sư phụ, càng không ngờ đến rằng người có thể đi đến Hải Ngoại mang Quả Kiến Mộc về Trung Thổ. Tất cả những điều này đều là do nhân duyên trùng hợp, thiên ý trêu người mà thôi.”
Hắn thấy Lê Phi hồi lâu không nói gì, cũng không nhìn ra được gì từ vẻ mặt của nàng, lại nở nụ cười khổ: “Tiểu nha đầu, chúng ta cũng coi như là được sư phụ ban cho cuộc sống thứ hai, còn về việc muốn làm gì thì muội phải tự quyết định thôi.”
Lê Phi nói nhỏ: “Huynh thì sao? Sau này huynh muốn như thế nào?”
Hồ Gia Bình ha ha cười nói: “Muội nói thử xem? Ta đời này đã quyết định làm Hồ Gia Bình. Được ở cùng nữ nhân mình yêu mến, thoát khỏi lời nguyền của Quả Kiến Mộc, còn là thiên tài đệ tử của một tu tiên môn phái, cuộc sống tốt đẹp như thế ta cầu còn không được.”
Thấy Lê Phi vẫn không lên tiếng, hắn nghiêm mặt nói: “Tiểu nha đầu, ta bây giờ đã có cuộc sống mới. Bảy năm trước ở Thư Viện, lúc mới thấy muội, ta đã mơ hồ nhớ lại một ít chuyện của trước kia, nhưng dù vậy, ta vẫn là muốn làm Hồ Gia Bình. Đây là câu trả lời cuối cùng của ta cho câu hỏi của muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.