Thiên Hương Bách Mị

Chương 174: Mưa Lớn




“Tu Viễn?!” Nàng gấp gáp gọi một tiếng, hắn vẫn luôn trốn ở đâu thế? “Buông tay! Tránh xa ta ra một chút!”
Không thể đến gần nàng! Linh khí của hắn sẽ bị nàng hút cạn mất!
Lôi Tu Viễn không lên tiếng, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, hai cái sừng nhỏ trên đầu tràn ngập kim quang, dường như sắp chảy xuống. Hắn đột nhiên há miệng cắn một cái trên bả vai nàng khiến Lê Phi đau đến mức giật mình.
Hắn ôm nàng thật chặt nhưng không phải kiểu những người yêu ôm nhau, hắn cắn nàng cũng chẳng phải kiểu tán tỉnh. Kỳ lạ nhất là Linh Nhập của nàng dường như vô dụng với hắn, giống như đập vào một tấm sắt khiến nàng không thể hấp thu chút linh khí nào từ hắn.
Đáng sợ hơn là nàng cảm thấy như toàn bộ năng lượng đã bị rút cạn khỏi cơ thể, linh khí vô cùng vô tận đang bị nàng điên cuồng hút lấy, thế nhưng cảm giác trống rỗng trong cơ thể nàng càng ngày càng nặng nề —— người trước mắt cướp lấy căn nguyên linh khí của nàng.
Nàng cũng chẳng thể khống chế được dòng chảy của linh khí nữa, Hủy Chi Giác trong phút chốc đã biến mất, nàng sợ hãi la lên nhưng lại bị hắn ôm lấy rơi thẳng xuống dưới.
Rất nhiều tiếng va chạm, những cành lá rậm rạp bị bọn họ hất mạnh ra, những cành gãy cào xước trên mặt và trên người nàng thành những vết thương rỉ máu, sau đó nàng té mạnh xuống đất. Lê Phi cảm thấy toàn bộ xương cốt trong cơ thể mình dường như đều gãy nát, Lôi Tu Viễn vẫn ôm chặt nàng khiến nàng gần như nghẹt thở và đau đớn không tả xiết, trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm rồi ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Lê Phi cảm thấy kiệt sức, trong cơ thể trống rỗng, càng khao khát linh khí hơn lúc trước và nàng có thể cảm nhận được linh khí xung quanh mình rất dày đặc, như dòng nước ấm và sền sệt bao bọc lấy làn da nàng. Mặc dù người còn chưa tỉnh nhưng bản năng đã khiến nàng tham lam hút lấy.
Cơn khát linh khí không thể chịu nổi trong cơ thể rốt cuộc cũng giảm bớt đi rất nhiều, từ xa xa truyền đến tiếng sụp đổ cực lớn khiến Lê Phi giật bắn mình mở mắt ra. Đậo vào mắt là vô số hòn đảo nổi khổng lồ, trên đó có rất nhiều điện nguy nga lộng lẫy, là Bạch Biên Chi Nhai ở trung tâm Trung Thổ. Những đại điện nguy nga lộng lẫy này lần lượt ngã xuống, vì một lượng lớn linh khí đã mất đi nên mọi cây cối ở đây trở nên héo úa, linh khí trong nơi thực tập rung chuyển không ngừng khiến các yêu vật hung thú sợ hãi trốn đi.
Có người nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, cơ thể nàng cuộn tròn trong vòng tay hắn, gò má nàng áp vào ngực hắn, mũi nàng ngửi thấy mùi máu tanh và mồ hôi từ người đó. Lê Phi sửng sốt một lát, sau đó bình tĩnh lại kinh ngạc nói: “Tu Viễn! Chàng vừa rồi…”
Nói được một nửa nàng đột nhiên dừng lại. Vừa rối hắn như thế nào? Muốn giết nàng? Cướp lấy căn nguyên linh khí của nàng? Làm sao nàng có thể hỏi được? Người đang ôm cô bây giờ là Lôi Tu Viễn, hay là Dạ Xoa đang phát điên vì lời nguyền? Nàng đã thoát xác rồi, không còn là thân thể người phàm như trước nữa nên Quả Kiến Mộc sẽ hoàn toàn xuất hiện trước hiện nguyên hình trước mắt hắn. Chuyện gì sẽ xảy ra với hắn đây? Chuyện gì sẽ xảy ra với hai người? Nếu hắn tấn công, liệu nàng có chống cự không?
Nàng sững người trong giây lát, nhịp tim quen thuộc của Lôi Tu Viễn vang lên bên tai. Nàng nhớ vừa nãy hắn có rất nhiều vết thương trí mạng ở trước ngực và sau lưng nhưng giờ đây đã hoàn toàn khỏi, là nhờ cướp lấy căn nguyên linh khí của nàng sao?
Lê Phi miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Ai khiến chàng bị thương thế? Chàng… chàng giết người rồi sao?”
Lôi Tu Viễn im lặng một lúc rồi bỗng nhiên cười hai tiếng: “Ừ, đã giết sạch.”
Nàng giống như bị giật mình mà nhảy dựng lên một chút, xoay người lùi lại vài bước rồi tựa vào vách đá nhìn chằm chằm hắn. Mây đen giăng đầy khiến bầu trời tối sầm, toàn thân hắn dính đầy máu, trên mặt cũng không ngoại lệ, ngay cả hai sừng nhỏ trên đầu cũng loang lỗ máu. Đôi mắt chứa đầy kim quang sáng chói đang nhìn nàng, không rõ đang nghĩ gì, dường như đang châm biếm nàng, nhưng cũng giống như đang giễu cợt chính mình.
Trong lòng Lê Phi đột nhiên cảm thấy buồn bã, nàng đang nghi ngờ hắn, nàng vậy mà lại nghi ngờ hắn.
“Nàng thoát xác rồi.” Lôi Tu Viễn nhẹ giọng nói.
Thời điểm nàng thoát xác, hắn đã cảm thấy được khi đang ở cách xa ngàn dặm. Theo bản năng, hắn đã đi theo mùi hương của nàng đến Thanh Khâu trước khi vết thương kịp lành, còn những chuyện xảy ra tiếp theo giống như một cơn ác mộng. Khi tỉnh lại, hắn mới phát hiện nàng đang hấp hối, xương cốt cả người đã bị gãy hơn nửa, nội tạng cũng đã vỡ tan, nếu không nhờ căn nguyên linh khí mạnh mẽ thì nàng có lẽ đã chết trước mắt hắn rồi.
Lê Phi gật đầu một cái, nhưng nàng cũng chẳng biết nói gì nữa. Xin lỗi? Lôi Tu Viễn vừa nãy đã đối xử quá đáng với nàng như thế nhưng cũng chẳng nói xin lỗi, có lẽ là vì tất cả những lời xin lỗi chỉ là để trấn an bản thân. Họ đã làm tổn thương nhau, nếu nói lời xin lỗi thì chỉ càng tăng thêm khoảng cách giữa bọn họ mà thôi.
Quả Kiến Mộc có thể hấp thu linh khí nhưng lại không hút được của Dạ Xoa, thay vào đó căn nguyên linh khí còn bị lấy đi. Dạ Xoa vô cùng mạnh mẽ nhưng vì bị nguyền rủa mà tranh đoạt Quả Kiến Mộc chẳng màng chém giết lẫn nhau. Bọn họ đơn giản là khắc tinh của nhau, dây dưa với nhau từ khi sinh ra đến lúc chết đi.
Khác một trời một vực như thế nhưng có thể vượt qua ngàn dặm biển cả, vượt qua thiên lôi biển lửa, và ở nơi Trung Thổ lớn như thế, bọn họ vẫn có thể gặp nhau và lớn lên bên nhau. Có lẽ là như lời Nhật Viêm nói, đây là ý trời chăng?
Qua hồi lâu, nơi thực tập này đột nhiên tí tách đổ mưa, từ từ rửa sạch máu trên người hắn. Dòng nước đỏ thẫm chảy từ dưới gốc cây đến tận vách đá, đi qua nơi nào thì cỏ dại nơi ấy liền trở nên tươi tốt, nhưng sau đó lại nhanh chóng khô héo đi.
Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nói: “Có nơi nào đau hay khó chịu không?”
Lê Phi lắc đầu nhỏ giọng nói: “Chàng thì sao? Không sao chứ?”
“Không chết được. Tại sao nàng đột nhiên thoát xác như thế? Ai cho nàng tự tiện rời khỏi Cam Hoa Chi Cảnh?”
Giọng điệu không chút do dự và kiêu ngạo này đã lâu không nghe rồi. Lê Phi cười khổ hai tiếng: “Người tự tiện là chàng mới đúng, suýt chút nữa đã chết rồi phải không? Một khi ta đã thoát xác thì sẽ trở nên bất khả chiến bại đó, chàng còn kém xa lắm.”
Lôi Tu Viễn cau mày “Xì” một tiếng: “Nếu chết thì làm thế nào đây?”
Lê Phi cũng cau mày: “Đám tiên nhân kia không giết được ta, nhưng vừa rồi chàng suýt chút nữa đã giết ta rồi đó.”
Nói xong lời này, hắn lại không nói thêm gì nữa. Lê Phi chợt nhận ra câu đùa thuận miệng này đối với hắn mà nói không chỉ đơn giản là đùa giỡn, nàng thấp giọng nói: “Ta chỉ đùa thôi, chàng đừng coi là thật.”
Lôi Tu Viễn nói nhỏ: “Ừ, ta biết.”
Việc thiếu chút nữa là chết không phải chỉ là nói chơi nên hắn không thể nào không coi là thật. Là hắn làm, tuy lần này không chết nhưng ai biết được những lần sau sẽ như thế nào. Hắn là một lưỡi dao sắc bén mang theo ánh sáng lạnh lẽo, nếu nàng cứ để mặc nó đâm vào ngực mình thì không biết lúc nào lưỡi dao sắc bén này sẽ xuyên qua trái tim rồi lấy mạng nàng.
Lôi Tu Viễn bỗng nhiên vươn tay kéo nàng qua, mũi của Lê Phi đập mạnh vào ngực hắn khiến nàng không nhịn được mà la lên. Hắn cuối đầu xuống, giống như ngàn vạn lần trước mà dán đôi môi mềm mại mà nóng bỏng của mình lên môi nàng.
Bốn cánh môi quấn chặt lấy nhau, hắn không hề cử động, chỉ lẳng lặng hôn nàng. Lê Phi thử lùi về sau một chút nhưng hắn lập tức giữ chặt gáy nàng, không cho phép nàng động đậy.
Hai đôi môi vừa khít nhau dần trở nên ẩm ướt và nóng bỏng, Lê Phi vừa bối rối vừa ngạc nhiên, mở to đôi mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên những tia kim quang. Một lúc lâu sau, kim quang rung chuyển dữ dội rốt cuộc cũng biến mất trong hai con ngươi đen láy kia, hàng mi dài khép lại, hắn cuối cùng cũng di chuyển, tuy có năm phần thận trọng nhưng tựa như cũng có năm phần không cam lòng và giận dỗi mà liế.m lấy môi của nàng.
Một nụ hôn rất cẩn thận, không giống như phong cách thường ngày của hắn, hắn lướt theo hình dáng đôi môi xinh đẹp của nàng rồi từ từ tiến đến m.út lấy, không phải đang trêu chọc cũng chẳng phải đang thân mật gần gũi mà giống như đang tính toán đề phòng cái gì đó.
Đây tuyệt đối không phải là một nụ hôn dễ chịu, Lê Phi càng bị hắn hôn càng cảm thấy khó chịu, nàng dùng hai tay đ.ẩy ngực hắn. Lôi Tu Viễn liền ngừng lại một lúc, rồi rất nhanh sau đó lại tiếp tục cẩn thận mà hôn dọc theo gò má hướng lên trên chóp mũi, sống mũi, rồi đến mí mắt, cúi cùng dừng lại trên trán nàng thật lâu.
Hắn không thể hôn nàng mà không bị phân tâm được nữa và cũng không thể ngăn bản thân mình cướp lấy căn nguyên linh khí của nàng. Chỉ cần có Quả Kiến Mộc thì Dạ Xoa vĩnh viễn sẽ không chết, vĩnh viễn sẽ không thua.
Thế nhưng hắn thật ra đã thua rồi, thua bởi lời nguyền nghiệt ngã đó.
Lôi Tu Viễn không cam lòng nhắm mắt lại, hắn không muốn thua, sẽ không thua, và không thể thua.
“Tu Viễn?” Lê Phi thấp giọng gọi hắn.
Hắn không trả lời mà chỉ ôm nàng thật chặt. Gió ở nơi này rất lớn, mưa cũng như thác đổ mà ào ạt rơi xuống, mưa to gió lớn như thế khiến nàng không ngừng run rẩy, nhưng có lẽ người run rẩy không phải nào, hết lần này đến lần khác, trái tim nàng dường như sắp chìm xuống vực sâu.
Nàng bỗng nhiên cười hai tiếng, đưa tay ôm chặt lấy hắn: “Sợ cái gì? Ta sẽ không chết đâu.”
Nàng dùng hai tay giữ mặt hắn, ngẩng đầu chủ động hôn hắn khiến môi cứng đờ rồi run lên, toàn thân hắn không nhúc nhích như muốn tránh nàng nhưng lại không kiềm được mà muốn đến gần nàng hơn. Ngón tay Lê Phi lặng lẽ di chuyển, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy hai chiếc sừng của hắn rồi dùng đầu ngón tay v.uốt ve, hai cánh tay Lôi Tu Viễn bỗng nhiên siết chặt, suýt chút nữa khiến nàng nghẹt thở.
“Hoặc là thu lại, hoặc là cho ta chơi một chút, tùy chàng quyết định.” Lê Phi đắc ý nhìn khuôn mặt lúc đỏ bừng lúc trắng bệch của hắn, Lôi Tu Viễn như vậy thật sự rất hiếm thấy!
Hắn có vẻ tức giận, xụ mặt xuống, hung dữ trừng mắt nhìn nàng.
Lê Phi không hề sợ hãi mà xấu xa cười với hắn: “Có trừng ta cũng vô ích thôi.”
Trước kia đều là hắn ức hiếp nàng, hiện tại nàng đã có thể đòi lại một chút rồi. Nàng nhẹ nhàng búng búng hai cái sừng, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên run lên, hai chiếc sừng kia nhanh chóng biến mất, hắn bóp lấy mặt nàng rồi lạnh nhạt nói: “Nàng đây là muốn đùa với lửa sao?”
Lê Phi cười nói: “Chàng không phải đã thu lại rồi sao? Chẳng khó chút nào hết.”
Lời còn chưa dứt thì cả người đã bị hắn đẩy mạnh vào gốc cây khiến nàng kêu lên một tiếng. Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi và chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn đã xâm nhập miệng nàng, hoàn toàn khác một trời một vực với nụ hôn khi nãy, nàng sắp thở không nổi nữa, đôi tay hốt hoảng không biết là đẩy hay là giữ chặt hắn.
Đai lưng đã bị hắn mở ra từ lâu, bàn tay đang vu.ốt ve làn da ẩm ướt của nàng, dường như có tia lửa đang bùng cháy theo từng cái chạm của hắn.
Dù đây là nơi thực tập hay nơi hoang dã, Lê Phi cũng không còn ý định chống cự và từ chối nữa. Những thứ này thì có là gì? Nàng và hắn đều cần một số cảm giác để xác định, để thích ứng với cơ thể đã thoát xác này, thích ứng với một mối quan hệ ngày càng trở nên nguy hiểm giống như bước đi trên lớp băng mỏng này.
Khi tỉnh táo trở lại thì mưa lớn đã tạnh, bọn họ ngồi dưới gốc cây bên rìa vách đá, nàng cuộn tròn trong vòng tay hắn, bên tai là tiếng tim đập đều đều của hắn. Trên người hắn mùi máu tanh, mùi mồ hôi và mùi nước mưa xen lẫn với nhau, Lê Phi bịt mũi lẩm bẩm: “Thật khó ngửi.”
“Cố chịu một chút.” Hắn rất bình tĩnh.
Còn nói nàng cố chịu nữa…. Lê Phi lại đưa tay sờ lên đầu hắn, khi nãy lúc hắn đang hưng phấn nhất thì hai chiếc sừng lại thò ra. Nàng định trêu chọc hắn một chút nhưng chỉ chạm vào mái tóc ướt, Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng cắn lên tay nàng một cái: “Thất vọng rồi?”
Lê Phi “Xì” một tiếng, đang định nói thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng chuông dồn dập, Lôi Tu Viễn đưa tay lên biến ra một luồng ánh sáng xoay tròn trên đầu ngón tay, nhưng rất nhanh sau đó luồng ánh sáng kia lại tắt đi và tiếng chuông vang lên cũng ngừng hẳn. Hắn không nói một lời mà mở thông báo ra, liếc nhìn dòng chữ trên đó rồi chậm rãi cau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.