Thiên Hương Bách Mị

Chương 198: Thử Tâm (4)




Kỷ Đồng Chu cho đến cuối cùng vẫn chưa từng nhìn thấy đứa con không thấy được ánh mặt trời của mình, còn thi thể của Diệu Thanh đã được phủ một tấm vải trắng và vội vàng chôn cất vào ngày hôm sau.
Khi đó hắn ngồi trong đình viện, nhình các thiếu nữ mặc y phục trắng cài hoa đỏ xung quanh, đột nhiên cảm thấy mọi người đều giống Diệu Thanh nhưng chẳng có ai là nàng cả vì có một sự khác biệt rất nhỏ trong cách họ nhìn hắn.
Không biết tại sao trước khi nàng chết, hắn không hề để ý đến tỳ nữ nhỏ bé này, vậy mà sau khi nàng chết rồi, hắn lại thường xuyên nhớ về từng lời nói và từng hành động của nàng. Ánh mắt nàng nhìn mình sau khi có thai dịu dàng như nước, còn có những lời dặn dò vô cùng vặt vãnh kia nữa. Hắn đã là tiên nhân rồi mà nàng vẫn lo lắng hắn cảm lạnh, mệt mỏi, lại sợ hắn không nghe mình nên lần nào cũng dặn dò thật cặn kẽ.
Nàng luôn nói: “Tuy Vương gia trong mắt người khác là một tiên nhân cao cao tại thượng, nhưng trong mắt Diệu Thanh vẫn chỉ là một nam nhân không biết chăm sóc cho bản thân mình mà thôi. Nếu Diệu Thanh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không biết liệu rằng khi đó có người nào có thể chăm sóc cho Vương gia tốt hơn không.”
Nghĩ tới đây, Kỷ Đồng Chu liền cảm thấy mất hết hứng thú. Sau khi chôn cất cho Diệu Thanh xong, hắn liền đuổi toàn bộ tỳ nữ y phục trắng cài hoa đỏ ra khỏi Vương phủ, rồi nhốt bản thân trong phòng suốt hai ngày liền. Đến ngày thứ ba, sư phụ Vô Chính Tử tới.
Tuy nói hắn đã thành tiên nhân, nhưng dù sao Vô Chính Tử cũng từng là sư phụ của hắn nên sự quan tâm của ông đối với hắn vẫn như ngày trước. Sau khi biết được nguyên nhân, Vô Chính Tử giận dữ bùng phát một trận, giận hắn xem mạng người như cỏ rác. Giữa tiên nhân và người phàm vốn không thể có con, thân thể người tu hành vốn đã trải qua sự rèn luyện của linh khí nên từ lâu đã khác với người phàm, cho nên giữa người tu hành với nhau mới xuất hiện cái gọi là đạo lữ, không riêng vì tu hành mà còn vì tuổi thọ nữa.
Hắn không biết, nhưng Diệu Thanh nhất định đã biết, và tất cả mọi người trong Vương phủ hẳn là đều biết, nhưng lại không nói gì. Chẳng trách Diệu Thanh luôn dùng loại ánh mắt đó nhìn mình, chẳng trách các quản sự cũng thường xuyên thương hại nhìn Diệu Thanh.
Hắn có lỗi với nữ nhân này. Năm đó, hắn đã tự tin chất vấn Lan Nhã Quận chúa đã từng nhìn thấy ánh mắt thật lòng của một nữ nhân khi yêu ai đó chưa, hóa ra là hắn đã từng nhìn thấy rồi, nhưng hắn lại tự tay từ bỏ.
Sau đó, có một đoạn thời gian rất dài Kỷ Đồng Chu không quay về Đoan Đồ, Lan Nhã đã tìm kiếm hắn vô số lần, rốt cuộc nàng quyết định đợi trước cửa Tinh Chính Quán và cuối cùng cũng tìm được hắn. Dù tóc đã bạc nhưng hắn vẫn giữ được dung mạo và thân hình vào năm hai mươi tuổi, trong khi Lan Nhã lại nhìn giống như một người nữ tử gần ba mươi.
Nàng kinh ngạc nhìn nhìn hắn hồi lâu, đã nhiều năm như thế, vì để có thể gặp lại hắn một lần mà nàng lúc nào cũng cố gắng trang điểm ăn mặc đẹp đẽ. Trước khi nhìn thấy hắn, nàng có lẽ sẽ không nghĩ rằng hai người từng là Kim đồng Ngọc nữ xứng đôi vừa lứa như thế lại có sự khác biệt lớn như vậy. Nữ tử lớn tuổi gần ba mươi lại ăn mặc như một thiếu nữ, ở trước mặt hắn thật giống như một trò cười.
Lan Nhã lúc ấy đã bật khóc, ôm mặt nghẹn ngào nức nở: “Không ngờ Vương gia vẫn còn trẻ trung như thế, nhưng Lan Nhã thì đã già rồi.”
Thiên phú khác biệt khiến cho dung mạo sau khi thành tiên cũng có phần khác biệt, những người tu hành phải tốn mấy trăn năm mới có thể thành tiên được phần lớn đều có khuôn mặt khắc khổ và mái tóc bạc phơ, nhưng Lan Nhã vốn là một người chú trọng dung mạo của mình nên nàng khác với những người kia. Có lẽ trước khi gặp hắn, nàng đã từng nghĩ đến việc nịnh nọt hắn, đồng hành cùng hắn, thậm chí làm đạo lữ của hắn như trước, nhưng bây giờ nàng không thể chịu đựng sự khác biệt như vậy nên đã nghẹn ngào rơi nước mắt.
Kỷ Đồng Chu lẳng lặng nhìn nàng, một lát sau mới mở miệng: “Hàng trăm năm đã qua rồi, nói gì đến tuổi trẻ, chúng ta vốn đã già đi từ lâu rồi.”
Lan Nhã Quận chúa ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tuyệt vọng lại nhen nhóm hy vọng, ánh mắt vẫn tràn đầy d.ục vọng như lúc trước, không phải đối với bản thân hắn mà là đối với tất cả khung cảnh hắn mang đến. Năm đó, các nước chư hầu đều theo Ngô Câu phản loạn nên sau khi Kỷ Đồng Chu thành tiên đã tiêu diệt rất nhiều nước chư hầu tham dự nổi loạn, nhưng chỉ để lại Triệu Dương thuộc về Lan Nhã, đó là phần thưởng dành cho nàng, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn có nàng.
Nàng yêu kiều cúi người hành lễ với người đã trở thành Huyền Hoa tiên nhân trước mắt, thấp giọng nói: “Lan Nhã nguyện hầu hạ Vương gia suốt đời suốt kiếp.”
Kỷ Đồng Chu lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Nàng lại xấu hổ nói: “Lan Nhã tự biết dung nhan mình già nua...”
“Không liên quan gì đến dung mạo hết.” Kỷ Đồng Chu dời tầm mắt đi, giọng nói lạnh như băng. “Ngươi đi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, cũng đừng nhắc đến ta với bất kỳ ai hoặc những chuyện quá khứ nữa. Nếu để ta nghe được một lời nào thì lần này ta tuyệt đối sẽ không tha mạng cho ngươi nữa.”
Lan Nhã ngạc nhiên nhìn ánh mắt của hắn, bỗng nhiên hiểu ra rằng hắn muốn có một khởi đầu mới và muốn cắt bỏ hết quá khứ yếu đuối bất tài kia để trở thành một Huyền Hoa tiên nhân mạnh mẽ. Nam nhân hèn nhát này không muốn đối mặt với mọi thứ nên đã tự tay chôn vùi chúng.
Nhưng nếu như vậy thì còn gì là quá khứ nữa? Trong lòng nàng hiện lên một tia giễu cợt, ngay sau đó, nàng liền bị hắc hõa ùn ùn kéo đến dọa sợ khiến cả người cứng đờ.
Kỷ Đồng Chu ở sau hắc hỏa nghiêm nghị đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Đừng để ta nói đến lần thứ hai.”
Lan Nhã im lặng hồi lâu, cuối cùng lại cúi đầu hành lễ, mang theo sự chế nhạo và sợ hãi xoay người rời đi, quả thật sau lần đó nàng không hề xuất hiện thêm lần nào nữa. Hắn ghét trái tim cô bị thế tục nuốt chửng, nhưng nếu nàng cũng yêu mình giống Diệu Thanh thì hắn có thể hạnh phúc hau không?
Hiện giờ hắn đã là Huyền Hoa tiên nhân nổi danh khắp thiên hạ và Việt Quốc dưới sự che chở của hắn đã trở nên vô cùng lớn mạnh, không người nào dám hó hé động đậy. Bàn về thiên phú tu vi, chẳng người nào bì được hắn; bàn về khí phái quyền thế, hắn cũng đứng đầu thiên hạ. Thế nhưng, ngọn lửa trong lòng hắn vẫn còn đang cháy, nó còn muốn cháy đến khi nào nữa? Đến khi nào thì hắn mới biết thỏa mãn, mới biết được cảm giác hạnh phúc là gì?
Bên ngoài truyền tới tiếng cười đùa, lại là đứa nhỏ Kỷ Cảnh Ngô này. Không biết từ lúc nào nó đã làm quen được mấy tỳ nữ xinh đẹp trong Vương phủ mà cười nói vui vẻ như thế.
Kỷ Đồng Chu đẩy cửa sổ ra thì thấy Kỷ Cảnh Ngô đang đứng trong khoảng sân còn tuyết đọng khoa tay múa chân với hai tỳ nữ nhỏ tuổi không biết nói gì khiến hai cô nương kia cười khúc kha khúc khích. Hoàng tộc Việt Quốc vậy mà có thể sinh ra một tiểu tử có duyên nữ nhân tốt đến thế, đúng thật là một kỳ tích.
Dường như nhận ra sư phụ đang nhìn mình, Kỷ Cảnh Ngô lập tức ngoan ngoãn rụt cổ đến gần. Hôm nay tâm tình Kỷ Đồng Chu không tốt nên cũng chẳng có hơi sức đâu để mắng cậu nữa, chỉ hỏi: “Con thích mấy nàng ấy sao?”
Kỷ Cảnh Ngô sửng sốt một chút: “Ý sư tôn là loại thích nào?”
“Mấy sư tỷ sư muội của con ở Tinh Chính Quán, lần trước là sư muội ở Vô Nguyệt Đình, còn bây giờ là tỳ nữ ở Vương phủ, vậy con thích người nào?” Kỷ Đồng Chu có chút tò mò về nội tâm của đứa nhỏ này.
Kỷ Cảnh Ngô không ngờ rằng người sư phụ luôn chỉ thúc giục mình đi tu hành lại muốn tâm sự với mình nên cậu không biết nên vui mừng hay hoảng sợ nữa, chỉ sờ đầu lẩm bẩm nói: “Con, con cũng không biết nữa. Dù sao con chỉ cảm thấy vui vẻ khi nói chuyện với các nàng thôi và điều này luôn giúp con thoải mái và vui vẻ.”
“Đó là do con không biết mình thích ai.” Kỷ Đồng Chu hiếm thấy nở nụ cười châm biếm. “Ta hỏi con, con tu hành là vì điều gì? Muốn được mỹ nhân trong thiên hạ vây quanh sao?”
Kỷ Cảnh Ngô liền vội vàng lắc đầu, do dự: “Để trở nên lợi hại hơn? Để bảo vệ Việt Quốc?”
Nhìn dáng vẻ kia hẳn là thậm chí còn không biết mình muốn gì, giống như năm đó vậy.
Kỷ Đồng Chu chậm rãi nói: “Vi sư năm đó cũng chẳng khác gì con. Vì có cuộc sống an nhàn, muốn gì được đó nên không biết cái gì gọi là cấp bách. Bốn trăm năm trước, Việt Quốc suýt nữa đã bị diệt vong và đó là lý do ta trở thành như ngày hôm nay. Có phải ta cũng phải cho con thấy tai họa ập đến trước mắt thì mới tỉnh ngộ ra đúng không?”
Sắc mặt Kỷ Cảnh Ngô đột nhiên thay đổi, nhưng trong nháy mắt lại yên tâm trở lại, nhỏ giọng nói: “Có sư tôn ở đây…”
Đúng vậy, có hắn ở đây nên cậu mới vô lo vô nghĩ, cuối cùng hắn cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Huyền Sơn Tử khi đó.
“Vi sư rất ít nói chuyện quá khứ với con bởi vì con còn nhỏ.” Kỷ Đồng Chu nhìn cậu. “Nhưng bây giờ con đã mười hai tuổi rồi, cũng nên hiểu được một số chuyện, lớn rồi thì sẽ càng khó định hình. Điều quan trọng đầu tiên là phải biết tại sao mình tu hành và hiểu được tâm tu hành của mình. Ta hỏi con, nếu như Việt Quốc bị diệt và con chẳng có chút năng lực nào thì con có sợ hay không?”
Sắc mặt Kỷ Cảnh Ngô lại thay đổi, yên lặng gật đầu: “…. Dạ có.”
Kỷ Đồng Chu gật đầu: “Ta không thể nào bảo vệ cho con cả đời được. Trên đời này có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, hai trăm năm trước ta cũng suýt nữa đã mất mạng rồi vì khi đó có quá nhiều người muốn lợi dụng lúc ta không cảnh giác mà tấn công, chẳng qua là con chưa từng trải qua mà thôi. Sách trong thư viện có ghi lại, nếu con đọc sẽ hiểu được thôi.”
Kỷ Cảnh Ngô thấp giọng đáp một tiếng “Vâng”. Kỷ Đồng Chu kể lại chi tiết một số chuyện nguy hiểm vào năm đó, kể đến mức sắc mặt của cậu tái nhợt. Đến buổi tối, quản sự lại đưa đến một ít ghi chép cổ xưa, đều được sử gia ghi lại bốn trăm năm trước. Ngày hôm sau gặp Kỷ Cảnh Ngô, đứa nhỏ này rõ ràng đêm qua ngủ không ngon và thần sắc nghiêm túc hơn trước rất nhiều.
Đương triều Hoàng đế Việt Quốc đã chạy đến Anh Vương phủ thỉnh an từ sáng sớm. Kỷ Cảnh Ngô vừa thấy Phụ hoàng, lập tức hỏi: “Phụ hoàng, những ghi chép này đều là thật sao?”
Cậu đưa ra một cuốn sách được sử gia ghi lại và hỏi rất nghiêm túc, dường như trong lòng đứa trẻ vẫn tin tưởng vào Phụ hoàng mình hơn.
Vẻ mặt Hoàng đế nghiêm túc, gật đầu nói: “Đúng vậy, lẽ ra con nên biết những chuyện này đã lâu rồi, và đừng tưởng rằng trên đời này mọi thứ đều dễ dàng có được. Việt Quốc ta có thể có ngày hôm này đều là nhờ biết bao nhiêu công sức Huyền Hoa tiên sinh bỏ ra, con có thể bái ngài ấy làm thầy là một điều vô cùng may mắn.”
Kỷ Cảnh Ngô cuối cùng cũng bị thuyết phục, cứ trốn một mình trong phòng không biết nghĩ gì. Việt Quốc Hoàng đế cười khổ cúi người hành lễ trước mặt Kỷ Đồng Chu, nói nhỏ: “Huyền Hoa tiên sinh, đứa nhỏ Cảnh Ngô này rất nghịch ngợm, xin hãy nghiêm khắc dạy bảo nó.”
Kỷ Đồng Chu nói: “Nếu ta dạy dỗ quá nghiêm khắc, đứa nhỏ này có thể mất đi nửa cái mạng, tính tình cũng sẽ thay đổi lớn, ngươi có bằng lòng không?”
Việt Quốc Hoàng đế trả lời: “Vậy cũng hơn là không thành tài, lãng phi một thiên phú tốt.”
Kỷ Đồng Chu cười một tiếng. Hắn đã gieo mầm mống sợ hãi vào trong lòng Kỷ Cảnh Ngô rồi, còn cậu có thể trưởng thành ra sao thì phải dựa vào bản thân cậu rồi.
Hắn gọi quản sự lại: “Đi kêu Cảnh Ngô đến đây. Ta muốn dẫn nó đến Đông Hải một chuyến.”
Đông Hải có hung thú tên Thận khiến người ta thấy được chuyện mình mong muốn và sợ hãi nhất. Lần đi này có lẽ không chỉ là cho Kỷ Cảnh Ngô thực tập mà còn một khảo nghiệm đối với chính hắn cũng như làm dịu những cơn sóng do món quà của Chiêu Mẫn tạo nên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.