Thiên Hương Bách Mị

Chương 208: Thử Sinh Hà Cầu (5)




Trời tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ vang lên những tiếng sóng nhẹ nhàng, gợi cho người ta những giấc mơ đẹp.
Lê Phi đang có một giấc mộng ngọt ngào, nàng đang mơ thấy đoạn thời gian nàng và Lôi Tu Viễn mới vừa yêu nhau. Không giống như cặp đôi được công nhận như Diệp Diệp và Xướng Nguyệt, Lôi Tu Viễn hiếm khi có những cử chỉ thân mật đặc biệt với nàng trước mặt người ngoài, chỉ thỉnh thoảng choàng tay qua vai nàng mà thôi, nhưng khi chỉ có hai người thì hắn lại lớn mật và phóng túng đến bất ngờ.
Lần đầu tiên hắn hôn nàng là ở nơi Đông Hải này. Người ta thường nói “thiếu nữ hoài xuân*”, và nàng cũng là một thiếu nữ bình thường nên thời điểm nàng thầm mến Lôi Tu Viễn, cũng đã thầm mộng tưởng một ít chuyện to gan lớn mật, muốn được hắn ôm vào lòng, muốn được hắn hôn bằng cả trái tim.
*thiếu nữ hoài xuân: những cô gái trẻ thường khao khát một tình yêu đẹp
Tuy nhiên, nụ hôn đầu tiên thật sự dọa nàng sợ hãi, nàng đã từng tưởng rằng đó sẽ là một hành động vô cùng ấm áp và ngọt ngào nhưng thực chất nó lại mang theo dụ.c vọng không thể kiềm chế. Môi hắn nóng bỏng và mềm mại, mang theo mùi hương ngọt ngào khiến nàng choáng váng, môi và lưỡi của họ đan xen vào nhau, công thành chiếm đất, như thể đang cố gắng moi ra những bí mật sâu kín nhất của nàng.
Lúc này, đôi môi trong mộng lại rơi trên mặt nàng, hôn liên tục. Hai cánh tay hắn ôm lấy nàng, giữ chặt như muốn bóp nát nàng, tay còn lại thì lang thang trên cơ thể tr.ần trụi của nàng, trước tiên là từ ngực rồi dần dần đi xuống, sau đó là đến nơi khiến nàng bất an.
Lê Phi đột nhiên từ trong mộng xuân tỉnh lại, ánh sáng ban mai nhàn nhạt chiếu vào đôi mắt đen láy. Lôi Tu Viễn nghiêng người tới gần nàng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với hàng mi và chân mày của nàng. Buổi sáng thức dậy như thế này đối với nàng không còn xa lạ, nàng nhất thời chưa lấy lại tinh thần nên chỉ lẩm bẩm gọi hắn một tiếng: “Tu Viễn.”
Nửa ngủ nửa tỉnh, nàng xoay người muốn tiếp tục giấc mơ ngọt ngào kia, nhưng khi cơ thể cử động thì nàng chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Chăn bông đã không còn nữa, lớp trung y mềm mại trên người gần như bị mở tung, chạm vào làn da của hắn.
Lê Phi sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên giật mình một cái, toàn bộ máu trong cơ thể dồn lê.n đỉnh đầu, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói: “Chàng, chàng đang…”
Lôi Tu Viễn mân mê một lọn tóc của nàng, chậm rãi v.uốt ve trên mặt nàng, cười khẽ: “Ta bắt được một cô Sơn Quỷ nhỏ cởi hết quần áo bò lên giường của ta.”
Lê Phi theo bản năng muốn khép xiêm áo lại, nhưng tay vừa mới đưa lên đã bị hắn ấn lên chăn nệm. Nàng mở miệng muối nói thì môi cũng bị hắn chặn lại.
Một nụ hôn đầy dụ.c vọng, công thành chiếm đất, lặp đi lặp lại khiến nàng khiến nàng nhớ lại cảm giác gần như nghẹt thở ngày hôm ấy, nhưng trong sự chật vật lại có vô số ham muốn dâng trào. Nàng nhớ từng cái ôm và từng nụ hôn của hắn, cơ thể nàng càng nhớ hắn hơn.
Lôi Tu Viễn áp môi của mình lại gần môi nàng, nhẹ giọng hỏi: “Có thể không?”
Có thể không? Nàng cũng muốn hỏi chính mình điều này, Lê Phi cố gắng giãy giụa lần cuối: “Không phải đã nói sau khi tỉnh dậy sẽ nói chuyện nghiêm túc sao?”
Hắn dùng trán mình chạm nhẹ vào trán nàng: “Hiện giờ đang nói đây này, nàng mau đồng ý đi.”
“Mà nàng đang uy hiếp ta đấy à?” Tay hắn chạm vào vòng eo trần của nàng khiến Lê Phi cảm thấy ngứa ngáy, không khỏi cười lớn. Nàng vừa liên tục né tránh, vừa vội la lên: “Nếu ta nói không thì sao?”
Môi của Lôi Tu Viễn cắn một cái trên môi nàng: “Vậy thì ta chỉ có thể nói xin lỗi trước thôi.”
Hắn cố ý nhéo một cái ngay hông nàng, khiến nàng bật cười mà vặn vẹo trốn tránh. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, tay của hắn lại đặt lên ngực nàng, khoảnh khắc tiếp theo, môi hắn đã chạm vào môi nàng.
Sự bối rối, tiếng cười, sự v.uốt ve và sự thân mật đã lâu không thấy khiến Lê Phi cảm giác như mình bị kéo vào một vòng xoáy thật sâu, ở trong đó bọn họ dường như đang lưỡng lự và dò xét lẫn nhay. Có lẽ chỉ có mình nàng là người do dự, những suy nghĩ hỗn loạn, dè dặt của nữ nhân kia, nàng không muốn trở thành một cô Sơn Quỷ cứ như thế mà lao vào vòng tay hắn. Chính là vì hắn chưa thể nhớ lại mọi chuyện nên liệu hắn có nghĩ rằng nàng là một người vô cùng dễ dãi không…
Hắn đang ép buộc nàng, và chính nàng cũng đang buộc mình phải đưa ra quyết định nhanh chóng.
Tay của Lôi Tu Viễn đã chạm vào nơi dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể nàng, Lê Phi đột nhiên run lên, toàn thân căng thẳng, nắm chặt lấy cánh tay hắn. Nàng lo lắng không biết phải làm sao, chỉ có thể bất lực nhìn hắn, đôi mắt đã ươn ướt. Tay của hắn dừng lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giọng khàn khàn: “Nàng có muốn ta dừng lại không?”
Lê Phi cảm thấy nước mắt sắp trào ra, vội vàng quay đầu đi rồi lắc đầu, một lúc sau lại chuyển thành gật đầu. Cuối cùng nàng cũng lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy: “Chàng có phải sẽ cảm thấy…”
Nói đến một nửa lại không thể nói tiếp. Đây quả thật không phải là điều có thể nói nên lời, huống chi bây giờ có muốn hỏi thì cũng đã muộn rồi.
Lôi Tu Viễn cười hai tiếng, nâng mặt nàng lên mà xoa xoa như đang nhào bột: “Đứa nhỏ ngốc, bây giờ chỉ nhìn ta là được rồi.”
Hắn cẩn thận hôn lên gò má nàng, giọng nói dần dần trở nên mơ hồ: “Lê Phi, nhìn ta này. Ta có sừng, ta vốn chính là Hải Ngoại Dạ Xoa, trước khi chúng ta quen biết, ta đã như thế này rồi…. Ta và Lôi Tu Viễn trước kia đều yêu nàng như nhau, ta yêu nàng.”
Hai chiếc sừng nhỏ màu đen nhánh trên đầu đã nhô ra, kim quang trong mắt lóe lên, hắn cầm tay nàng như muốn mời nàng chạm vào và vu.ốt ve nó. Lê Phi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai chiếc sừng nhỏ kia, ngay sau đó nàng đã bị một vòng tay nóng như sắt vây chặt lấy.
Không còn ai nói gì nữa, trong buổi sáng dịu dàng của Đông Hải, bọn họ đang quấn lấy nhau mặc kệ tất cả mọi thứ, như thể họ đã trở lại tiểu viện dưới chân núi Tinh Chính Quán kia, lần đầu tiên trải qua dụ.c vọng, và họ không thể phân biệt được ai đang bám vào ai và ai đang đòi hỏi ai.
Đã lâu lắm rồi nàng mới buông thả như thế, Lê Phi vẫn có chút chưa thích ứng được, sau đó thậm chí không mở mắt ra được mà trực tiếp ngủ quên trên nệm. Trong lòng nàng vẫn luôn căng thẳng, khi mở mắt ra nàng sẽ nhìn thấy biểu cảm gì trên mặt hắn? Ánh mắt dịu dàng như mọi khi? Hay là cái lạnh như băng sau khi sức nóng dần rút đi?
Trong lúc hoảng hốt, nàng cảm thấy người bên cạnh sắp rời đi nên nàng vô thức nắm chặt lấy y phục của hắn, lẩm bẩm: “Đừng đi…”
Hắn lại xoay người nằm xuống bên cạnh, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, đôi môi mềm mại không biết mỏi mệt của hắn lần lượt đặt lên mái tóc và khuôn mặt nàng. Lê Phi dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn và chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, cả người Lê Phi cuộn tròn trong chăn, quấn thành một quả cầu. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến nàng khó chịu, nàng vội vàng lấy chăn che mặt lại, động tĩnh nhỏ này đã khiến Lôi Tú Viễn đang ngồi ở bàn viết chú ý. Hắn đi đến vỗ nhẹ vào chăn, nhỏ giọng nói: “Nàng tỉnh rồi à? Có đói không? Muốn ăn cái gì?”
Lê Phi thò đầu ra khỏi chăn, mơ màng nhìn hắn, lắc đầu một cái, sau đó đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn: “Chàng đang làm gì vậy?”
“Ngủ đến mức chẳng biết gì cả.” Lôi Tu Viễn bật cười rồi dứt khoát bế quả cầu chăn bông này lên đi về trước bàn ngồi xuống, vừa ôm nàng vào lòng vừa tiếp tục viết. Hắn viết xong một chữ sẽ hôn một cái hoặc thổi một hơi lên mặt nàng mà trêu chọc.
Lê Phi từ từ tỉnh lại, nhìn thấy trên một cuốn sổ trống xuất hiện chằng chịt chữ viết của hắn, đều là tên bộ tộc và các đặc thù của những thi thể thu thập được trong Tiểu Thiên Thế Giới. Không ngờ rằng hắn cũng có hứng thú ghi lại những chuyện này giống như sư phụ của mình vậy.
Nàng nhìn hồi lâu, bỗng nhiên chỉ vào những nơi hắn đã viết lên: “Nếu chàng có thể vẽ thì có một bức tranh kèm theo không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, tên bộ tộc thì có nhưng lai lịch lại không có, những điều như đến từ đảo nào, phong tục tập quán như thế nào đều có thể viết thêm. Sau này nếu có thể biên soạn thành một cuốn sách thì tốt biết bao.”
“Nàng quả thật là có dã tâm.” Lôi Tu Viễn đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay, vén tóc nàng ra khỏi chăn. “Viết xong rồi cũng sẽ được vài chục quyển nhưng chỉ e rằng mọi công sức vất vả này sẽ trở nên vô ích thôi.”
Nàng nhất định là muốn để lại những kiến thức này cho tiên gia Trung Thổ, nhưng cũng giống như tấm bia linh khí kia, khả năng cao là nó sẽ bị phủ đầy bụi lần nữa.
Lê Phi nói: “Bây giờ bị phủ bụi, nhưng không có nghĩa nó vẫn sẽ như thế trong bốn trăm năm nữa. Ta còn có một chủ ý khác, mọi người biên soạn những điều về Hải Ngoại, còn ta sẽ viết về Trung Thổ cho người Hải Ngoại đọc, như vậy có phải có ý nghĩa hơn rồi không?”
Lôi Tu Viễn lắc đầu: “Thứ duy nhất ở Trung Thổ khiến người khác thèm muốn chính là linh khí, ngoài ra, ở đây chẳng có gì đặc biệt nữa. Hầu như tất cả yêu vật và hung thú ở đầy đều có thể tìm thấy ở Hải Ngoại.”
“Ai nói thế?” Lê Phi trừng hắn. “Nhật Viêm không phải đã nói ở Hải Ngoại không có hung thú Thận sao? Đúng rồi, nơi này là Đông Hải, Thận chỉ xuất hiện ở đây thôi, chàng có muốn đi bắt một con để nhìn một lần không? Ta còn chưa từng nhìn thấy Thận trông như thế nào đâu.”
Lôi Tu Viễn trầm ngâm một lát: “Loại hung thú như Thận có thể tạo ra ảo ảnh, khác với những con hung thú bình thường. Nếu không phân biệt được thật giả, ngay cả người mạnh nhất cũng sẽ bỏ mạng, quá mức nguy hiểm, không cần đi.”
Lê Phi ôm cổ hắn, thoải mái cười một tiếng: “Lần này ta có lòng tin tuyệt đối, sẽ không có ảo giác nào có thể mê hoặc ta được nữa.”
Lôi Tu Viễn h.ôn lên chóp mũi nàng, cười khẽ: “Vậy nàng không lo lắng cho ta sao? Ta rất là yếu đuối đó.”
“Ta sẽ bảo vệ chàng.” Lê Phi gõ trán hắn một cái.
Rất nhiều năm chưa từng quay lại Đông Hải, nơi này đã trở thành một nơi vô cùng xa lạ, không còn chút dấu vết nào của quá khứ. Kỷ Đồng Chu lẳng lặng nhìn khung cảnh xa lạ này, không biết trong lòng đang thất vọng hay nhẹ nhõm.
Trong bốn trăm năm qua, hắn đã đi đến rất nhiều nơi, bao gồm cả vùng đất hoang ở phía Tây Bắc và dãy núi man di ở phía Nam, nhưng hắn chưa từng một lần về lại Đông Hải.
Ở đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, dù hắn có muốn thừa nhận hay không thì vẫn vô cùng khó quên. Có lẽ vì không thấy được cảnh tượng nên ký ức của hắn vẫn còn đang ngủ yên, đây hẳn là một điều tốt.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Cảnh Ngô đến Đông Hải. Chàng thiếu niên ngây ngô này khi nhìn thấy biển liền quên hết mọi phiền muộn trước đó, không ngừng hỏi: “Sư phụ! Sư phụ! Đó là biển sao?”
Kỷ Đồng Chu bình tĩnh trả lời: “Là biển. Thời gian ở đây đủ để con nhìn đến chán, không cần ngạc nhiên như thế.”
Hắn nhìn xung quanh ở phía xa một vòng, khẽ cau mày. Bây giờ đã là giờ Tỵ hơn nửa giờ, lúc này phần lớn các trưởng lão và tiên nhân của Vạn Tiên nên ở lại trong môn phái để hướng dẫn đệ tử tu hành, nhưng vào lúc này, số lượng tiên nhân tới lui ở Đông Hải lại nhiều đến bất thường. Hơn nữa, bọn họ dường như đang âm thầm tìm kiếm thứ gì đó, trên đường đến đây có vô số cặp mắt cảnh giác nhìn hắn.
Có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra với Vạn Tiên Hội.
Kỷ Đồng Chu thấy Kỷ Cảnh Ngô vẫn còn đang nhảy nhót như một con khỉ, hắn ghét nhất mỗi khi cậu như thế nên lập tức lạnh lùng nói: “Nếu con thích nhảy nhót như thế thì lúc quay về ta sẽ cho con nhảy cả ngày.”
Kỷ Cảnh Ngô lập tức nín thở yên lặng đi theo sau lưng hắn, ngay cả tay cũng không dám nhúc nhích một chút nào.
Kỷ Đồng Chu ngự kiếm chậm rãi bay về phía trước, khi đến gần bờ biển, đột nhiên cảm thấy quen thuộc —— đúng rồi, tấm bia linh khí năm đó Khương Lê Phi làm ra là ở nơi này.
Hắn theo bản năng nhìn về hướng tấm bia linh khí, nhưng lại kinh ngạc phát hiện nơi đó trống trơn không có thứ gì, chỉ có từng nhóm người phàm vây quanh, chỉ trỏ về phía bãi đất trống rỗng mà bàn luận sôi nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.