Thiên Hương Bách Mị

Chương 22: Một Nhóm Ba Người




Bởi vì cưỡng chế phân nhóm mà ba người một nhóm còn phải dùng chung một hình nhân, nên Lê Phi không thể không cùng hai người nàng ghét nhất đứng cùng một chỗ. Kỷ Đồng Chu cúi đầu đếm phù chú của mình, giống như bên trong cất giấu ngân phiếu, Lôi Tu Viễn thì chắp tay sau lưng không biết nhìn cái gì, ba người ai cũng không nói lời nào, so với các nhóm hòa thuận khác thì nơi này quả thật như mùa đông lạnh lẽo.
Hồ Gia Bình hôm nay lại bày ra bộ dạng tự cao tự đại, tự mình đi xem từng nhóm một, lúc đi đến nhóm bọn họ bên này, chân mày hắn lập tức nhíu lại: “Trước trời tối phải dùng hết năm trăm lá, các ngươi là nghe không hiểu, hay là không biết dùng phù chú? À...... Còn nữa cái gọi là ba người một nhóm, chính là chỉ cần một người không hoàn thành thì hai người còn lại cũng phải chịu trách nhiệm.”
Phải chịu trách nhiệm! Ba người cùng nhau nhìn về phía hắn, nghĩa là chỉ cần một người không thể hoàn thành, ba người đều chỉ có thể ở lại đệ tử phòng tiêu tiền mua cơm?! Ba người nhìn nhau thận trọng mà nghiêm túc, nhưng vẫn không ai nói chuyện như trước.
Hồ Gia Bình hiếm khi đau đầu mà xoa xoa thái dương, nhìn qua bọn họ quả thật ngay cả một câu cũng không chịu nói, không giống những đệ tử khác yên yên ổn ổn, dường như chỉ có bọn họ lại xảy ra rất nhiều chuyện? Lần trước là tiểu nha đầu này học ngự kiếm không được, ngày hôm qua hai đứa con trai này còn đánh nhau, lúc này trên mặt còn dán đầy băng gạc! Hôm nay lại là không chịu chung một nhóm tu hành lô đỉnh, thật phiền toái.
“Ta đếm tới mười, nếu không bắt đầu, về sau cứ ở lại đệ tử phòng mua cơm ăn đi. Một, hai, ba......”
Hắn cố ý đếm thật nhanh, Lê Phi thấy tình thế không ổn, vẫn là do không có tiền nên chột dạ, nàng là người thứ nhất tung phù chú ra, ánh sáng màu đỏ sẫm giống như một làn sương mù ấm áp, trong nháy mắt bao vây tảng đá hình nhân kia, nhưng lại giống như đang bảo vệ nó. Đây là thuộc tính cơ bản nhất của hành Thổ: phòng ngự.
Hồ Gia Bình gật gật đầu, đi đến muốn làm khó hai đứa con trai bên cạnh cười lạnh nói: “Một đứa con gái còn tu hành chuyên tâm hơn các ngươi, đường đường là nam tử hán mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy, nói vậy ngay cả tầng phòng ngự này cũng không thể đánh phá nổi.”
Nói đùa cái gì vậy! Hắn mà không đánh phá được cái tầng phòng ngự hành Thổ mỏng manh này?! Kỷ Đồng Chu tức giận, phất tay b/ắn ra phù chú, cùng lúc đó, Lôi Tu Viễn bên kia cũng ra tay, ánh lửa cùng ánh sáng vàng rực rỡ đồng thời nổ tung trên người hình nhân, tầng hành Thổ phòng ngự trong nháy mắt đã bị phá vỡ, hình nhân bên trong bị đốt đến cháy đen, nửa còn lại bị phù chú đánh cho vỡ thành từng mảnh.
Hồ Gia Bình cười nói: “Cứ như vậy, tiếp tục. Nhìn lại chính mình xem, các ngươi chỉ lo cáu kỉnh không chuyên tâm tu hành, thật sự muốn ném nhóm các ngươi xuống cấm địa tự sinh tự diệt.”
Thật mệt mỏi, hắn xoay người bỏ đi, nhịn không được thở dài.
Một nhóm ba người này, chỉ sợ tiên sinh là hắn này phải vì bọn họ mà lo lắng nhiều hơn….. Đứa con gái có lúc được có lúc không, hai đứa con trai tuy là người nổi bật trong mưới tám đệ tử, nhưng bọn họ cứ một mực không chịu hòa thuận….. Cho ba người này ở cùng một viện, là trò đùa dai của A Mộ sao? Ba người này biết cạnh tranh nhau là chuyện tốt, tu hành như vậy nhanh hơn, chỉ là tính tranh chấp quá cao, tương lai không đoán trước được…..
Tiên sinh khác rốt cuộc khi nào thì mới đến Thư Viện? Để một mình hắn ứng phó, còn phải giúp đỡ mấy đứa nhỏ này, thật phiền!
Loại tu hành này đối với Lê Phi mà nói quả thật không đau không ngứa vì thân thể của nàng tùy thời tùy chỗ sẽ vì nàng bổ sung linh khí. Năm trăm lá phù chú trong nháy mắt đã dùng xong rồi, một hơi cũng chưa kịp thở, so với hai người cùng nhóm đơn giản hơn nhiều, nàng lần đầu tiên có cảm giác kiêu ngạo.
Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày đều là năm trăm lá phù chú, bọn nhỏ lúc đầu còn cố hết sức, rất nhanh liền thoải mái mà hoàn thành. Dù sao trong 500 lá phù chú, chỉ có 400 lá thật sự cần tiêu hao linh khí, còn100 lá Mộc hành phù chú chỉ để kí/ch thích linh khí của bọn họ, cấp độ này nếu không thể hoàn thành cũng thật quá mất mặt.
Thời điểm mọi người đang nghĩ rằng lô đỉnh tu hành chỉ có như vậy, Hồ Gia Bình cười tủm tỉm mà đem đến một giỏ tre to hơn, nói: “Hôm nay tiếp tục ba người một nhóm lô đỉnh tu hành, mỗi người nhận 100 lá Mộc hành phù chú, còn lại Kim, Thủy, Hỏa, Thổ phù chú mỗi cái 200 lá, trước trời tối phải dùng hết toàn bộ.”
Mộc hành vẫn là 100 lá, cái khác lại đều biến thành 200 lá! Trực tiếp mà tăng gấp đôi!
Sồ Phượng Thư Viện dù sao cũng là Sồ Phượng Thư Viện, mà tu hành cũng vĩnh viễn không thể nào thoải mái dễ dàng được. Lô đỉnh tu hành không những không thú vị, ngược lại còn buồn tẻ nhạt nhẽo, về sau mỗi ngày dường như số lượng đều tăng lên gấp bội, nhưng Mộc hành phù chú để kí/ch thích linh khí luôn là 100 lá. Lô đỉnh không thể nhìn thấy trong cơ thể bọn nhỏ đang dần được điêu tạc khai phá, lúc bắt đầu một ngày 400 lá có chút vất vả, đến một ngày gần một ngàn lá cũng có thể miễn cưỡng ứng phó, ngay cả mỗi đêm trong lúc ngủ, kỳ kinh bát mạch cũng đau nhức vô cùng, tuy nhiên rất nhiều người lựa chọn cắn răng liều mạng kiên trì.
Ngày thứ tám đã tới, mỗi ngày phải dùng hết hết bốn ngàn một trăm lá phù chú, Kim, Thủy, Hỏa, Thổ mỗi cái một ngàn, Mộc hành chỉ có một trăm.
Thời gian dần trôi qua, xung quanh võ trường tiếng uy lực phát ra từ phù chú càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng thưa thớt, sau khi liên tục dùng mấy ngàn lá phù chú, đa số đệ tử đã tới giới hạn, tốc độ dẫn linh khí nhập thể tuy rằng càng lúc càng nhanh, nhưng lại không chịu nổi cứ như vậy mà dùng, huống chi nội tức còn không ngừng vận chuyển, kỳ kinh bát mạch không chịu nổi mức độ rèn luyện cao cường như vậy, mơ hồ bắt đầu co rút đau đớn.
Hồ Gia Bình im lặng nhìn bọn nhỏ miệt mài cố gắng, thân làm tiên sinh, hắn đương nhiên hiểu được bốn ngàn lá phù chú là một đường ranh giới tuyệt đối, và mười tám đệ tử tư chất cao thấp, hôm nay có thể liếc qua đã thấy ngay. Đây không phải nhiệm vụ liều mạng cố gắng có thể hoàn thành được, tất cả chỉ dựa vào thực lực chân chính mà nói chuyện.
“Bộp”, ở góc Tây Bắc có một đứa con trai vì phóng thích linh khí quá độ nên bất tỉnh trên mặt đất, gây nên một trận ồn ào nho nhỏ, nhưng rất nhanh lại trở về yên lặng vì bọn nhỏ không còn tinh lực đi quản chuyện người khác. Trong chốc lát, lại có một đứa con gái ngất xỉu trên mặt đất, Hồ Gia Bình ôm hai đứa nhỏ đến góc võ trường—— buổi trưa còn chưa đến, hai đứa nhỏ này về sau cơ bản là vô vọng.
Lê Phi cũng đang trong trạng thái vô cùng gian nan, lúc đầu bốn trăm lá rất đơn giản, nên nàng nghĩ việc tu hành này đối với chính mình không tính là khó, nhưng dần về sau, nàng cuối cùng cũng nếm được đau khổ.
Bốn ngàn lá phù chú đối nàng mà nói, quả thật như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nàng không cần dẫn linh khí nhập thể, thân thể sẽ tự động vì nàng hấp thu linh khí, lúc mới bắt đầu nàng rõ ràng bởi vì đặc thù của thể chất chiếm ưu thế, nhưng về sau, lại mệt mỏi dần dần. Tốc độ cơ thể hấp thụ linh khí luôn cần tiết tấu rõ ràng, mà linh khí nàng cần tiêu hao lại càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh, những người khác bởi vì mấy ngày này tu hành nên tốc độ dẫn linh khí nhập thể đều rất khả quan, nhưng nàng trước sau lại không thay đổi gì.
Linh khí trong cơ thể đã sắp khô cạn, Lê Phi thở hổn hển, cảm giác mệt mỏi cực hạn bao phủ nàng, thì ra cảm giác hao hết linh khí là như vậy, so với cảm giác mệt mỏi còn mỏi mệt hơn gấp trăm lần.
Nàng nhìn hai đứa con trai bên cạnh, Kỷ Đồng Chu giống nàng th/ở dốc hồng hộc, trên khuôn mặt trắng như tuyết đã đỏ bừng bừng, xem ra cũng nhanh đã đến cực hạn; Lôi Tu Viễn tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, xem ra bốn ngàn lá phù chú đối với bọn họ mà nói đều là nhiệm vụ gian khổ.
Sau khi Kỷ Đồng Chu ném ra lá phù chú thứ hai ngàn ba trăm tám mươi mốt, ngực bỗng nhiên bỗng nhiên co thắt một trận, thật sự không thể chịu đựng được nữa, nhịn không được cúi đầu kêu đau một tiếng. Nói thật ra, hắn đã sắp tới cực hạn cuối cùng, phía sau có vài là phù chú đều là mạnh mẽ cắn răng chống đỡ đem linh khí cuối cùng mới có thể tung ra, chỉ là Khương Lê Phi bên cạnh trước sau giống như có thể theo kịp tiết tấu của chính mình, Lôi Tu Viễn bên kia một lần sai lầm cũng không có, nếu bây giờ mình dừng lại, chẳng phải sẽ cho mọi người thấy mình là yếu nhất sao? Sao có thể được!
Lá thứ hai ngàn ba trăm tám mươi hai! Hắn lại liều mạng tung phù chú ra, nhưng nó không hề bắn ra mà mềm nhũn dừng lại trên mặt đất—— kỳ kinh bát mạch của hắn đã đến cực hạn, cuối cùng không thể hấp thu vận chuyển linh khí được nữa. Kỷ Đồng Chu sắc mặt trắng bệch, thở phì phò kinh ngạc nhìn lá phù chú kia, hắn thật sự thua hai đứa ăn mày này sao?
Lôi Tu Viễn không bị dao động mà tiếp tục tung phù chú, nhưng lá phù chú của hắn cũng giống của Kỷ Đồng Chu không thể dán trên hình nhân mà nhẹ nhàng rơi xuống, lưng hắn đã ướt đầm mồ hôi, cúi đầu thấy hai tay chính mình ngăn không được mà run rẩy, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ta phải nghỉ ngơi một lát.”
Kỷ Đồng Chu cười lạnh: “Nhanh như vậy đã không được rồi?”
Lôi Tu Viễn không đáp lời, chỉ nhìn hắn, rồi lại nhìn lá phù chú rơi trên mặt đất kia của hắn, ánh mắt đã nói lên tất cả.
Kỷ Đồng Chu cũng có chút hối hận vì đã mau mồm mau miệng, hắn từ nhỏ đã không biết cái gì gọi là để người khác đi trước một bước, cho tới bây giờ đều là cưỡng từ đoạt lý. Vậy mà từ lúc vào Thư Viện đến nay, hắn bị chèn ép khắp nơi, lúc đầu cũng rất tức giận, nhưng dù sao hắn cũng không phải là một tên ngốc vô phương cứu chữa, dần dần hắn phải công nhận thiên hạ to lớn, kỳ nhân dị sĩ nhiều, thế gian có rất nhiều người tài năng, và Hoàng quyền chẳng là gì khi nhắc đến tiên gia môn phái, hắn chung quy muốn học làm đệ tử tu hành đứng đắn, chứ không phải muốn làm Anh Vương gia của Việt Quốc.
Hắn hừ một tiếng, không hề cùng Lôi Tu Viễn so đo, hai chân khoanh lại, nhắm mắt ngưng thần, miễn cưỡng khiến kinh bát mạch đã đạt cực hạn tiếp tục từ từ dẫn linh khí nhập thể.
Cảm tạ ông trời...... Lê Phi nhẹ nhàng thở ra, may mắn là bọn họ dừng lại, nếu không nàng chỉ sợ bọn họ giống hai đệ tử lúc nãy ngất đi. Bình thường không dùng hết linh khí chính mình như vậy, nàng lần đầu tiên phát hiện tốc độ hấp thu linh khí của cơ thể mình lại chậm đến thế, hoàn toàn không thể đuổi kịp cường độ tu hành cao như vậy, nhưng nàng cũng không dẫn linh khí nhập thể giống những người khác, không thể tưởng tượng được lần thứ hai tu hành nàng cũng gặp phải khó khăn.
Kỷ Đồng Chu vẫn ngồi ở bên cạnh vận chuyển nội tức đột nhiên mở miệng nói: “Hai người các ngươi, không cần kéo chân sau của ta, nếu ai hôm nay dám dùng không xong bốn ngàn lá phù chú, ta tuyệt đối không tha!”
Lôi Tu Viễn nhắm mắt ngưng thần, giống như không nghe thấy, Lê Phi lại không hài lòng với thái độ này của hắn, lúc này cười lạnh: “Lời này nên nói với chính ngươi, đừng để nhóm chúng ta cùng ngươi dùng bữa ở đệ tử phòng. Nếu ngươi thích bị phạt phải tiêu tiền, vậy thì tự mình chịu đi.”
Lại nói tiếp, vì ăn trong đệ tử phòng tương đương với bị phạt, vị tiểu Vương gia cao quý này đã thay đổi quan niệm, hắn hiện tại chỉ dùng bữa miễn phí ở phía Bắc, Lan Nhã cùng đám tay sai vẫn kiên trì ở đệ tử phòng tiêu tiền ăn, còn bị hắn hung dữ khinh thường một hồi.
Kỷ Đồng Chu cả giận nói: “Ồ, ta đã quên, hai người các ngươi là hai đứa ăn mày! Trả không nổi từng này tiền!”
“Có tiền cũng không giống đồ ngu ngươi lãng phí vô dụng.”
“Ngươi nói cái gì?!” Kỷ Đồng Chu nhảy dựng lên.
“Có sức cãi nhau không bằng dùng hết phù chú sớm một chút.” Hồ Gia Bình vẫn luôn đi kiểm tra vừa vặn đi ngang qua nơi này, mắt thấy bọn họ lại bắt đầu cãi nhau, đau đầu mà nhắc nhở. “Ba người các ngươi, không thể yên lành mà ở chung với nhau sao?”
Kỉ Đồng Chu hừ lạnh một tiếng: “Tiên sinh, ngươi chưa từng nghe qua “Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã”* chưa?”
*Câu nói này là của Khổng Tử, nguyên văn là “Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán”, có nghĩa là: Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy bảo, gần thì vô lễ, xa thì oán hận. (theo NTD Việt Nam)
Hồ Gia Bình lạnh nhạt nói: “Các ngươi đều là tiểu nhân, đứa nhỏ xấu xa, lông còn chưa mọc đủ. Đều ít nói nhảm lại cho ta, tranh thủ luyện tập.”
Kỷ Đồng Chu thiếu chút nữa lại nổi trận lôi đình, nhưng lại không làm gì được vì người hạ thấp hắn lại là tiên sinh của Thư Viện, phải giả vờ không nghe thấy, chỉ có thể hung hăng ném phù chú ra chỗ hình nhân.
Ngày thứ mười, mỗi người bốn thuộc tính phù chú mỗi loại bốn ngàn lá, nhưng phù chú Mộc hành chỉ còn hai mươi lá, bọn nhỏ nhất thời ồ lên một tiếng.
Hồ Gia Bình nhìn xung quanh mấy đứa nhỏ trước mặt, mở miệng nói: “Hôm nay sẽ có tiên sinh Thư Viện mới, lô đỉnh tu hành cũng là ngày cuối cùng. Trước buổi trưa, bốn ngàn hai mươi lá phù chú này, ta muốn nhìn thấy các ngươi dùng hết toàn bộ không dư một lá nào...... Đây là khảo nghiệm, người qua khảo nghiệm mới có thể bước vào giai đoạn tu hành kế tiếp, qua không được...... Nhân dịp này mà nhìn Thư Viện nhiều hơn một chút đi.”
Khảo nghiệm...... Chẳng trách.
Lúc này đây, không ai kinh hô cảm khái, bọn họ đều là đứa nhỏ tư chất ưu tú nhất ngàn chọn vạn tuyển được chọn ra, nhưng mà như vậy không có nghĩa là sau khi vào Thư Viện bọn họ vẫn là ưu tú nhất. Lô đỉnh tu hành mấy ngày này, có thể thấy tư chất của mọi người cao thấp ra sao, trong mười tám người, đã có hai người bị phạt không được đi về phía Bắc ăn cơm, những người khác trong nhóm của bọn họ cũng bị liên lụy đều chỉ có thể ngoan ngoãn ở đệ tử phòng chịu đói.
Không ai nói gì, sáu nhóm đệ tử đều cẩn thận mà sử dụng phù chú trên người hình nhân, trong võ trường chỉ còn tiếng phù chú hóa thành ngũ hành.
Trải qua mấy ngày tu hành tàn khốc này, lô đỉnh của mọi người so với lúc trước đã lớn hơn mấy chục lần, bốn ngàn lá phù chú cùng hai mươi lá phù Mộc hành, tuy rằng khó khăn, cũng không phải là chuyện không thể hoàn thành, nhất là hai người Kỷ Đồng Chu và Lôi Tu Viễn kỳ tài ngút trời này. Bốn ngàn lá phù chú đều được dùng hết, nhưng Mộc hành phù chú bọn họ chỉ dùng một nửa, đều đang tự ngồi một bên bổ sung linh khí.
Trong mười ngày này, sự tiến bộ của hai người họ chỉ có thể dùng hai từ thần tốc để hình dung, nhưng Lê Phi lại ngược lại, lúc đầu nàng còn dư lại mấy trăm lá phù chú, trong cơ thể lại trống rỗng, cái gì cũng dùng không được.
“Này, nhanh lên được không!” Kỷ Đồng Chu không kiên nhẫn mà thúc giục nàng. “Ngươi không hoàn thành được thì thôi đi, còn hại hai chúng ta bị phạt!”
Lê Phi cắn chặt răng, nàng không cam lòng, nhưng nàng không có cách nào, đang muốn ra sức tung lá phù chú tiếp theo, chợt nghe phía sau võ trường truyền đến một trận tiếng khóc, sau đó có một đứa nhỏ điên cuồng chạy lại đây, quỳ trên mặt đất ôm lấy chân Kỷ Đồng Chu.
“Vương gia! Vương gia ngài cứu ta với! Giúp ta nói vài lời với! Ngài xem ta ở bên cạnh ngài hầu hạ nhiều năm như vậy!”
Ba người đều ngẩn cả người, Lê Phi nhìn nửa ngày mới nhận ra đứa nhỏ đang khóc trên mặt đất là trong đám tay sai của Kỷ Đồng Chu, người ngày đó ngất xỉu hình như cũng là hắn.
Kỷ Đồng Chu nhíu mày nói: “Ngươi đang làm gì đó? Đứng lên nói! Còn ra thể thống gì!”
Đứa con trai kia vừa khóc vừa kính cầu hắn: “Ngài giúp ta nói vài lời với! Van cầu ngài Vương gia! Nếu như ta bị Thư Viện đào thải, Hoàng Thượng khẳng định sẽ không bỏ qua cho nhà của ta! Cha mẹ tỷ muội huynh đệ ta đều bị liên lụy!”
Kỷ Đồng Chu cả kinh nói: “Bị Thư Viện đào thải?”
Sao lại thế này? Vào Thư Viện còn có thể bị đào thải?
Hồ Gia Bình đi tới túm đứa con trai đang khóc sướt mướt kia lên, thấp giọng nói: “Thực lực không bằng người khác, tu hành chính là như vậy. Tuy rằng khảo nghiệm chưa xong, nhưng ta thấy đến hôm nay ngay cả linh khí trong cơ thể ngươi cũng không điều động được, vậy thì quay về đệ tử phòng thu dọn một chút, đợi lát nữa theo ta đi gặp Tả Khâu tiên sinh.”
Kỷ Đồng Chu vội la lên: “Chờ, chờ một chút! Tiên sinh, người phải đuổi gã đi sao?”
“Vào Thư Viện không có nghĩa là được thư thái vô tư như vậy.” Hồ Gia Bình liếc hắn một cái. “Mỗi một gia đoạn tu hành đều có khảo nghiệm, người không thể thông qua khảo nghiệm sẽ bị đào thải ra khỏi Thư Viện. Đi theo ta, không cần ở trong này ầm ĩ.”
Hắn túm đứa con trai kia đến góc võ trường, cách xa như vậy, tiếng khóc còn loáng thoáng từng trận truyền đến.
Kỷ Đồng Chu mấp máy môi, thấp giọng nói: “Gã...... Về sau là bị đuổi ra sao?”
Không ai trả lời vấn đề này rõ ràng, nói vậy đứa nhỏ kia sau khi trở về, tất cả vinh quang phú quý Hoàng tộc cho gia tộc gã đều bị bắt trả về, chẳng trách gã ta lại khóc lớn như vậy mà đến cầu xin hắn—— người không có tư chất nhất định sẽ bị vứt bỏ tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.