Thiên Hương Bách Mị

Chương 3: Hồ Yêu Cùng Tiên Nhân




Không biết qua bao lâu, Tiểu Bổng Chùy đột nhiên bừng tỉnh, nàng vậy mà khóc mệt ngủ rồi.
Đôi mắt vô cùng đau đớn, yết hầu cũng đã khô rát, Tiểu Bổng Chùy dụi mắt nhìn xung quanh. Trời đã tối từ lâu, hoàng hôn ấm áp chiếu vào sân, trong rừng an an tĩnh tĩnh, chỉ còn có tiếng gió. Thường đến lúc này, sư phụ nếu không bài bạc hoặc không say rượu thì đã trở về rồi.
Nàng nhảy dựng lên, chạy như điên ra cửa, gọi một tiếng: “Sư phụ!”
Không ai trả lời nàng, sân vườn tuy nhỏ, nhưng lúc này lại cực kì trống trải, không có mùi rượu gay mũi, cũng không có lão già hỉ nộ ái ố vô thường kia.
Sắc trời chậm rãi đen lại, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, Tiểu Bổng Chùy cảm thấy cô độc lạ thường, cảm giác ấy cứ như thủy triều vây quanh nàng —— từ nay về sau nàng chỉ có một mình sao? Nếu nàng chờ đợi thì sư phụ có trở về không?
Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ, mắt lại thêm một trận đau đớn, nàng còn muốn khóc.
Tiểu Bổng Chùy hung hăng véo chính mình một cái, lau đi nước mắt vô dụng. Nàng mới không thèm khóc, không bao giờ khóc nữa, giống như sư phụ nói, bản thân nàng phải coi mình như một nam nhân, mà nam nhân đương nhiên là không dễ dàng rơi lệ.
Sau khi tỉnh táo lại, nàng cầm thư của sư phụ xem lại một lần, càng đọc càng cảm thấy không đúng. Trong thư miệng lưỡi ông quá hàm hồ, chỉ nói có việc phải rời khỏi, nhưng nếu là chuyện bình thường, sư phụ tuyệt đối không đến mức mua cho nàng y phục, đưa cho nàng tiền, thậm chí còn để lại một bức thư giống như thư biệt ly.
Cho nên, ông nhất định là gặp đại họa rồi, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, tự biết khả năng sống sót không lớn nên lúc này mới tìm mọi cách ra vẻ ta đây.
Không được, nàng không thể ở trong này ngẩn người, nàng phải tìm được sư phụ! Nhưng…. Nàng cái gì cũng không biết, phương thuật cũng không thể học được, cho dù tìm được sư phụ, nàng có thể làm cái gì?
Tiểu Bổng Chùy bỗng nhiên rất hận chính mình, tại sao nàng không giống Đại sư huynh kỳ tài ngút trời kia, một lần là có thể học được? Nghĩ đến Đại sư huynh, lòng nàng khẽ động —— Đại sư huynh! Vô Nguyệt Đình! Nếu bản lĩnh huynh ấy lớn như vậy, nàng phải tìm được huynh ấy! Tìm được Đại sư huynh, sau đó cùng đi cứu sư phụ!
Nhưng Vô Nguyệt Đình là nơi nào? Nàng đi theo sư phụ mấy năm nay, kiến thức cũng không tính là ít, nhưng chưa từng nghe qua ba chữ Vô Nguyệt Đình này, là môn phái bí ẩn nào sao?
Ở chỗ này suy nghĩ cũng không thay đổi được gì, Tiểu Bổng Chùy cho thêm nước vào thịt kho tàu củ cải, ăn no một chút. Ăn cơm xong, múc nước nghiêm túc tắm rửa một lần, cởi bộ váy mới sư phụ mua, đặt thật cẩn thận trong tay nải, nàng lại mặc bộ quần áo cũ đầy mụn vá kia, quấn tóc lên thành một búi cao, lại trở về giả nam trang.
Tuy rằng không biết Vô Nguyệt Đình ở nơi nào, nhưng nàng sẽ từ từ hỏi đường, chậm rãi tìm, trước tìm được Đại sư huynh rồi sau đó cùng huynh ấy thương lượng chuyện của sư phụ.
Ban đêm núi rừng im lặng mà quỷ dị, thỉnh thoảng xa xa lại vang lên một vài thanh âm cổ quái, cành lá rậm rạp che đi ánh trăng, bốn phía tối đen không ánh sáng, Tiểu Bổng Chùy lưng tuy mang nặng nhưng nàng lại đi rất nhanh.
Đường xuống núi nàng không biết cùng sư phụ đã đi qua bao nhiêu lần, nếu đi nhanh, khi bình minh là có thể đến thị trấn. Trước kia cùng sư phụ xuống núi, mỗi khi trời tối đều tìm chỗ để đốt lửa nghỉ chân một đêm, sư phụ chưa bao giờ cho nàng đi vào ban đêm, hiện giờ ông ấy không ở đây, nàng còn nhỏ nhưng gan lớn, buổi tối một mình đi đường núi thật vui.
Quá nửa canh giờ, trước mắt đột nhiên sáng lên, nơi này là vách núi không có một tấc cây cỏ sinh sống, sâu mấy trăm trượng, nơi này rất giống miệng cọp nên sư phụ gọi nơi này là Hổ Khẩu Nhai (vách núi miệng cọp). Vách đá đầy những viên đá kì quái, Tiểu Bổng Chùy đi một lúc rất nhanh liền đụng phải một sợi dây thừng to bằng một cánh tay.
Bởi vì ngọn núi này địa thế cực kỳ hiểm ác, căn bản không có con đường nào bình thường lên núi nên hai thầy trò họ ngày xưa đều là theo Hổ Khẩu Nhai này đi, mấy ngày hôm trước dây thừng mới vừa đổi cái mới, từ trên xuống dưới buộc rất nhiều chuông đồng. Tiểu Bổng Chùy dùng sức nhấc sợi dây thừng, lắc lắc thật mạnh, âm thanh leng keng leng keng từ sâu trong vách đá truyền đến.
Tốt lắm, dây thừng hẳn là không có vấn đề gì.
Tiểu Bổng Chùy lau lau mồ hôi, nàng đi hơn nửa đêm rồi, hiện tại có chút mệt, ngẩng đầu nhìn trời thì trên trời là một vầng trăng khuyết, nàng đoán nếu đi trước giờ Sửu (1-3 giờ sáng), bình minh là có thể tới thị trấn. Nàng ăn chút lương khô, tìm tảng đá có thể cản gió dựa vào ngồi xuống, vốn là định nghỉ ngơi một lát, ai ngờ ăn no mệt chỉ muốn ngủ, mà nàng lại chưa từng thức qua đêm, gió từng đợt thổi qua thật mát mẻ khiến mí mắt liền không tự chủ được mà nhắm lại.
Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ say bỗng nhiên cảm thấy có một luồng khí nóng phả vào mặt, rất nóng, tựa hồ còn mang theo mùi máu.
Tiểu Bổng Chùy rất nhanh liền tỉnh, mở mắt ra, đã thấy trước mắt là đôi mắt thú to bằng hai cái chuông đồng nằm ngang, nàng không tự chủ được mà hít một ngụm khí, cả người đều cứng lại.
Dã thú? Không...... Thật lớn...... Không phải dã thú.
Nó cao mấy trượng, cả người long rậm trắng như tuyết, bốn cái vuốt đạp đất, móng vuốt sắc bén to bằng đùi người, phía sau chín cái đuôi dài lắc lư biến đổi, cực kì hung vĩ. Nó đang cúi đầu nhìn nàng, đồng tử màu lục rất hung ác, hai cái tai cao cao dựng thẳng lên —— hồ ly? Một con hồ ly thật lớn?
Ánh mắt màu lục hung ác của nó nhìn chằm chằm nàng, một lát sau, Tiểu Bổng Chùy kinh ngạc nhìn thấy nó để sát cái đầu thật lớn của chính mình lại đây —— muốn ăn nàng sao?! Nàng cứng ngắc mà lui về sau, đến khi lưng đã muốn dính sát vào tảng đá, không còn đường lui nữa. Nó cúi đầu, ở trên người nàng ngửi ngửi, đôi mắt đầy linh tính lần thứ hai nhìn nàng chằm chằm.
Tiểu Bổng Chùy cảm thấy được nó dường như nhẹ nhàng rê.n rỉ một tiếng, lúc này nàng mới phát giác trên bộ lông trắng như tuyết của nó đầy máu tươi, trên chân có một vết thương thật lớn, từng giọt máu tươi nhỏ xuống. Là bị người đuổi giết sao?
Nàng hé miệng, muốn nói cái gì đó thì bỗng nhiên vách núi đen đối diện có tiếng gió gào thét rít như ngàn vạn cây sáo trúc thổi lên, trong mắt hồ yêu hiện lên một tia lo lắng, nó lại rê.n rỉ lần nữa cầu xin mà nhìn Tiểu Bổng Chùy.
“Ta......” Nàng phun ra một chữ, âm thanh sắc bén như tiếng sáo trúc vang lên thật lớn, chớp mắt đã có người ở gần đây, hết thảy đều xảy ra trong chớp nhoáng, mấy bóng đen lao lên vách đá như tia chớp, theo sát là kiếm quang lóe sáng, có người hét lớn một tiếng: “Dừng lại!”
Kiếm quang sắc bén dừng trước trán của Tiểu Bồng Chùy hai tấc, tiếng sáo trúc chói tai kia dường như là thanh âm từ thân kiếm phát ra. Hô hấp nàng chợt ngừng lại, trên mũi ngứa ngứa, là mấy nhúm tóc bị kiếm cắt đứt, không tiếng động mà rơi xuống.
“Là con người?!” Có người la to.
“Là một đứa con trai! Người phàm sao?!”
“Vớ vẩn! Đêm khuya như thế, Thanh Khâu làm sao lại có người phàm!”
Một bàn tay đưa về phía nàng, không hề dung sức. Dưới ánh trăng mờ ảo, Tiểu Bổng Chùy mới nhìn rõ người đuổi theo nàng là một nữ tử trung niên, bà mặc trường bào màu đen trắng, khuôn mặt rất đẹp, nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, đang nghi ngờ mà đánh giá chính mình.
Phía sau nữ tử trung niên là hai thanh kiếm nhẹ nhàng bay trên không, thân kiếm như ánh sáng của ánh sao lạnh lẽo tỏa ra chói lọi, đúng là mới vừa rồi thiếu chút nữa là đầu nàng đã rơi xuống rồi.
“…. Ngươi là đứa nhỏ của nhà ai? Đêm khuya như thế này sao lại ở trên núi?” Nữ tử trung niên chậm rãi hỏi.
Tiểu Bổng Chùy không trả lời, nàng lẳng lặng đánh giá mọi người đứng trước mặt, một nữ ba nam, đều là trường bào tay áo tiên phong đạo cốt, thần binh lợi khí vờn quanh khắp người, phía sau kia một ông lão có chòm râu hoa râm đang đứng trên một quả hồ lô thật lớn, cách mặt đất vài thước nhưng đứng thật là vững chắc.
Bọn họ là ai? Biết bay? Tiên nhân sao? Nàng cùng sư phụ ở trên núi nên cho tới bây giờ chưa thấy qua người ngoài, đường lên xuống núi chỉ có theo Hổ Khẩu Nhai đi. Thế nhưng Hổ Khẩu Nhai là nơi nguy hiểm, ngoại trừ hai thầy trò bọn họ không ai có thể lên hoặc xuống nữa, nhưng bọn họ lại biết bay, là bay lên sao?
Nàng lại nhìn vết máu trên mặt đất, là của con hồ yêu vừa rồi để lại, nhưng nó đi đâu rồi? Trong nháy mắt lại không thấy nữa?
“Đứa nhỏ này là bị dọa đến ngốc rồi? Tại sao lại không nói lời nào?” Nữ tử trung niên đưa tay quơ quơ trước mặt nàng. “Ngươi có thấy yêu vật không? Có thể nói cho chúng ta biết, hắn trốn ở nơi nào hay không?”
Tiều Bổng Chùy có chút do dự, nói hay không nói? Nàng nhớ đến ánh mắt cầu xin của con hồ yêu kia, yêu cũng có cảm xúc sao? Nhìn vài người trước mặt, bọn họ là đang đuổi giết con hồ yêu kia?
“Để ta hỏi đi.”
Một thanh niên áo trắng chậm rãi đi lên trước, xoay người nhìn chằm chằm hai mắt nàng, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt người này lạnh như băng rét lạnh, khiến nàng không khỏi run lên. Gã thấp giọng nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi vừa rồi có nhìn thấy một con hồ yêu trắng thật lớn không?”
Thanh âm của gã so với ánh mắt còn lạnh hơn, giống như dưới mười chín tầng u tuyền (dòng suối tối tăm), vừa nghe không khỏi khiến người ta phát run, đáy lòng không kìm được mà muốn thuận theo gã, nói ra tất cả tiếng lòng. Tiểu Bổng Chùy có chút hoảng sợ, cảnh giác nhìn gã, lặng lẽ lui từng bước, vẫn là không chịu nói.
“Chấn Vân tiên sinh, nó chẳng qua là một thiếu niên phàm giới, ngươi không cần dùng Thiên Âm Ngôn Linh Đại Pháp để đối phó chứ?” Nữ tử trung niên cau mày, vẻ mặt có chút bất mãn.
Chấn Vân Tử cười nhạt: “Long Tĩnh Nguyên Quân nói quá lời rồi, ta chỉ nghĩ mấy người đuổi theo con hồ yêu hung ác kia cũng mấy tháng rồi, mắt thấy ở Thanh Khâu sắp hàng phục, nửa đường đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử cổ quái, hiện giờ hồ yêu không thấy nữa, ta không thể không cẩn thận chút.”
Long Tĩnh Nguyên Quân nhất thời nghẹn lời, quay đầu thở dài: “Chu tiên sinh, Đông Dương chân nhân, hồ yêu cực kỳ giảo hoạt, có thể đã bỏ chạy xa rồi, phải làm như thế nào cho phải?”
Phía sau, hai người cũng là thở dài liên tục, Chấn Vân nhàn nhạt nói: “Hỏi trước đứa nhỏ này rồi nói sau.”
Gã ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn Tiểu Bổng Chùy, nói nhỏ: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Lại tới nữa, cái loại cảm giác không thể khống chế mình, muốn thuận theo hắn ngày càng mãnh liệt, Tiểu Bổng Chùy ngậm chặt môi, nàng muốn chạy trốn...... Nhưng bọn họ biết bay, nhất định là rất giỏi, cho dù sư phụ có ở đây cũng trốn không thoát.
“Đứa nhỏ nhỏ như vậy, chắc là bị dọa sợ rồi. Chấn Vân tiên sinh, tạm thời tha cho nó đi.”
Long Tĩnh Nguyên Quân nhớ tới chính mình mới vừa rồi phi kiếm thiếu chút nữa cắt đầu đứa nhỏ này đi, cũng khó trách đứa nhỏ này đến bây giờ nói không nên lời. Bà cảm thấy áy náy, ngồi xổm trước mặt Tiểu Bổng Chùy, âm thanh nhẹ nhàng, nói nhỏ: “Tiểu đệ đệ, đừng sợ. Ngươi có nhìn thấy yêu vật hay không?”
Tiểu Bổng Chùy nhìn chằm chằm bà, đột nhiên “Oa” một tiếng gào khóc lên. Long Tĩnh nguyên quân bị nàng dọa nhảy dựng, thình lình bị nàng ôm cánh tay chính mình bắt đầu lớn tiếng khóc, vừa nấc vừa kêu “Có yêu quái”. Long Tĩnh nguyên quân thấy trên tay áo mình bị dính đều là nước mũi nước mắt, ướt một mảng lớn nên không khỏi nhíu mày, nhưng đối phương là một đứa nhỏ, bà lại không biết làm thế nào, chỉ có thể yên lặng chờ đến khi nàng khóc xong.
Tiểu Bổng Chùy tính toán khóc được nửa canh giờ, nàng đối với mấy người này không hề có hảo cảm chút nào, nữ tử kia vừa ra tay thiếu chút nữa g.iết chết nàng, bọn họ vậy mà không hề áy náy mà còn hỏi một cách trịch thượng, chưa kể những người khác chỉ đứng xem. Nàng thà rằng giúp con hồ yêu kia, ít nhất nó còn dùng ánh mắt đầy khẩn cầu nhìn mình.
Ai ngờ vừa gào chưa được vài cái, ánh mắt lạnh như băng của Chấn Vân liền quét qua, nhẹ nhàng đi đến sờ đầu của nàng, lòng bàn tay gã giống băng đến nỗi xương rét lạnh. Nàng cảm thấy như có một luồng từ đỉnh đầu truyền xuống thì chợt nghe thấy âm thanh như u tuyền của gã: “Không được khóc.”
Luồng khí lạnh kia dần dần lan khắp người, như là bao vây cả thân thể nàng, Tiểu Bổng Chùy không khỏi run lên vài cái, âm thanh gào khóc liền lập tức ngừng.
“Chấn Vân tiên sinh.” Ông lão đứng trên hồ lô kia bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm ôn hòa. “Nó chỉ là đứa nhỏ người phàm, xin đừng tức giận.”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay đem Tiểu Bổng Chùy nhẹ nhàng kéo qua, luồng khí lập tức biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.