Thiên Hương Bách Mị

Chương 4: Trừ Tà




Có một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lê.n đỉnh đầu nàng, ấm áp dào dạt. Tiểu Bổng Chùy nhịn không được ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có một đôi mắt ôn hòa đang mỉm cười nhìn nàng.
Là ông lão trên hồ lô kia, lông mi, chòm râu và tóc của ông đều ngả màu hoa râm, mang theo chút ý cười, nhìn rất hiền lành. Tiểu Bổng Chùy không khỏi nhớ tới sư phụ nên trong lòng nóng lên, nhích lại gần ông.
“Đừng khóc nữa nhé?” Ông lão cười tủm tỉm cúi đầu nhìn nàng. “Người nhà ngươi ở đâu?Tại sao lại ném một đứa nhóc vào trong núi?”
Tiểu Bổng Chùy ngập ngừng một lúc lâu, nàng quả thật khóc không được vì đó vốn chính là giả vờ.
“Ta, ta ở trên núi...... Cùng sư phụ...... Sư phụ đột nhiên đi rồi, bảo ta đi tìm Đại sư huynh, ta liền, liền đi......”
Nàng cố ý nói năng lộn xộn.
Chấn Vân Tử biểu tình kinh ngạc: “Sư phụ? Các ngươi ở Thanh Khâu?! Ngươi còn tuổi nhỏ mà có thể chống đỡ Thiên Âm Ngôn Linh của ta. Sư phụ ngươi chẳng lẽ là cao nhân ở ẩn nào sao? Tên của sư phụ ngươi là gì?”
Tiểu Bổng Chùy không để ý đến gã, cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
“Không thể tưởng tượng được Thanh Khâu lại có phàm nhân ở….” Ông lão trên hồ lô cũng rất bất ngờ. Nơi này là chỗ ở của yêu quái, có bộ tộc Cửu Vĩ Hồ ẩn nấp trong núi, huống chi địa hình còn cực kì hiểm trở nên phàm nhân căn bản không thể nào leo lên. Ông cẩn thận đánh giá cậu bé bẩn thỉu trước mặt: hơi thở thuần khiết, quả thật là phàm nhân, mà phàm nhân ở trong núi nơi yêu quái và dã thú hiểm ác chiếm đóng khắp nơi đã sống như thế nào thế?
“Sư phụ ngươi đâu? Ông ấy đi đâu rồi?” Ông ôn tồn hỏi.
Việc này giải thích rất phiền toái nêm Tiểu Bổng Chùy chỉ yên lặng đem thư của sư phụ trong tay nải đưa cho ông.
Ông lão cẩn thận xem xong bức thư, đuôi mày không khỏi nhếch lên, rồi đưa thư cho Long Tĩnh Nguyên Quân. Sau khi mọi người truyền xem xong nhất thời cũng không biết nói gì, Long Tĩnh Nguyên Quân cười nói: “Đông Dương chân nhân, đứa nhỏ này muốn tìm Vô Nguyệt Đình, vậy thì sư phụ nàng là đệ tử của quý cao nhân nào đây?”
Ông lão cũng cười: “Thiên hạ lại có loại trùng hợp này sao. Tiểu nha đầu, sư phụ ngươi tên là gì?”
Tiểu Bổng Chùy lắc lắc đầu, nàng không biết sư phụ tên là gì, sư phụ chính là sư phụ.
“Vậy Đại sư huynh ngươi tên là gì?”
Cái này nàng càng không biết, trên thực tế thì nàng cũng mới vừa biết chính mình có Đại sư huynh thôi.
Mọi người thấy nàng cái gì cũng không biết nên cũng không thể nói gì hơn, Long Tĩnh Nguyên Quân giúp nàng búi lại mái tóc gọn gàng, cười khẽ: “Sư phụ ngươi cũng quá không ra gì rồi. Một tiểu cô nương như thế mà lại nuôi dưỡng như một nam hài tử. Được rồi, hiện tại đừng khóc nữa, có thể nói cho ta biết mới vừa rồi con yêu quái kia đi đâu không?”
Tiểu Bổng Chùy tùy tiện đưa tay hướng trong rừng chỉ chỉ, dùng vẻ mặt khờ dại nói dối: “Nó bay về hướng bên kia.”
Mọi người hơi hơi biến sắc, sau một lúc lâu, Chấn Vân Tử rốt cuộc vẫn là tức giận bất bình thở dài: “Thanh Khâu là ổ của nó, nếu đã trốn sâu vào trong núi rừng, thì có đuổi theo xuống dưới chỉ sợ cũng vô ích. Đáng tiếc mấy tháng công sức lại hóa thành nước chảy, vẫn là để cho nó trốn thoát được.”
Hồ yêu đào tẩu có hơn phân nửa nguyên nhân tại tiểu nha đầu này, gã lạnh lùng nhìn Tiểu Bổng Chùy, oán trách: “Nếu ngươi đã cùng sư phụ học phương thuật và có thể đi xuống núi trong đêm một mình, vì sao nhìn thấy hồ yêu lại ngạc nhiên như thế?”
Tiểu Bổng Chùy tiếp tục giả vờ không nghe thấy, Đông Dương chân nhân cười nói: “Cái gọi là phương thuật chẳng qua chỉ là bàng môn tà đạo lưu truyền bên ngoài, chỉ dùng để đối phó những thứ hay quấy nhiễu dân gian. Nếu muốn lấy đế đối phó con Cửu Vĩ Hồ Yêu kia, chỉ sợ không hề có tác dụng. Ta đoán tiểu nha đầu này cũng chỉ học được chút phương thuật của sư phụ, cho dù hàng yêu thì cũng chỉ thu phục được mấy tiểu yêu quái không đáng nói. Nàng chưa từng thấy qua yêu ma lợi hại nên sợ hãi cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.”
Nói xong, ông lại sờ sờ đầu Tiểu Bổng Chùy: “Nhưng mà lá gan ngươi cũng ghê gớm thật, đêm hôm khuya khoắt mà một mình xuống núi, không sợ có thú dữ sao? Vách đá này vô cùng cao và dốc, ngươi lại không biết bay, làm thế nào đi xuống thế?”
“Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy trên núi có thú dữ nào.” Nàng là đang nói thật, một ngọn núi lớn như vậy, bên trong đương nhiên không thể không có dã thú yêu vật, nhưng nàng đi từ trên xuống dưới vô số lần rồi, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua, chẳng lẽ do vận khí nàng vô cùng tốt sao?”
Đi đến bên tảng đá lớn, nàng nhặt lên dây thừng dày bằng cánh tay kia, lắc lắc mặt trên nơi có những chiếc chuông đồng, âm thanh leng keng leng keng lập tức vang lên.
Mọi người thấy cái dây thừng kia một đầu buộc ở trên tảng đá, một đầu rơi vào vực sâu. Vì vực sâu không thấy đáy nên liếc mắt một cái đã sợ hãi, một tiểu nha đầu lại định dựa vào dây thừng xuống vách núi cao và dốc này, chỉ chừng này can đảm cũng đủ để cho các người khác tán thưởng.
“Đã mất dấu vết hồ yêu rồi, thế nào? Có đuổi theo tiếp hay không?” Chấn Vân Tử không muốn ở trong này chậm trễ thời gian, trực tiếp mở miệng hỏi ý kiến.
Chu tiên sinh nãy giờ vẫn không nói gì, rốt cục cũng lên tiếng, y nhìn qua chừng năm mươi tuổi, người mặc một bộ áo bào màu xám, khuôn mặt cực kỳ bình thường, thanh âm cũng rất khó nghe: “Mấy tháng rồi vẫn luôn đuổi theo yêu này, dù chưa diệt trừ được, nhưng cũng làm nó bị thương hơn phân nửa nguyên khí, trong mười năm không thể xuất thế. Lần này cũng không cần đuổi theo nữa.”
Chấn Vân Tử thở dài một tiếng: “Thôi được rồi. Đông Dương chân nhân, Chu tiên sinh, Long Tĩnh Nguyên Quân, mấy tháng rồi cùng chư vị kết bạn mà đi, đã thu được nhiều lợi ích. Chư vị đều là cao nhân huyền thuật tinh diệu, ngày khác nếu như có cơ duyên, mong có thể cùng chư vị luận bàn một phen. Hôm nay không thể hàng phục hồ yêu, quả thật đáng tiếc. Nếu đã tính không đuổi theo nữa, ta đi trước một bước vậy, cáo từ.”
Người này nói chuyện làm việc không chút nào dài dòng, nói đi là đi, vung tay áo dài lên, một thanh bảo kiếm b.ắn ra, trong nháy mắt liền ngự kiếm bay mất không nhìn thấy nữa.
Trên dốc núi mọi người nhìn nhau không nói gì, mấy tháng đuổi giết hồ yêu, đã hẹn nhau cùng thành công, nhưng ai ngờ cuối cùng biến thành như vậy. Long Tĩnh Nguyên Quân cũng thở dài một tiếng: “...... Nếu đã như vậy thì ta cũng cáo từ.”
Bà thấy Tiểu Bổng Chùy lẳng lặng nhìn mình, không khỏi cười cười, nụ cười thật là uyển chuyển hàm súc, so với ánh mắt sắc bén vừa rồi không giống như cùng một người: “Tiểu cô nương, nếu ngươi muốn đến Vô Nguyệt Đình thì tìm lão già bên cạnh kia kìa.”
Nói xong, quanh thân bà bỗng có một vầng sáng rực rỡ, trên người không biết khi nào lại khoác lên một dải lụa màu trắng, chuyển động trên vầng sáng, như bảo như ngọc. Bà nhẹ nhàng bay khỏi xuống vách núi, dải lụa phảng phất như một đôi cánh nâng nàng lên, trong nháy mắt liền bay xa.
Chu tiên sinh hướng Đông Dương chân nhân chắp tay, không nói một lời, cũng là người thoáng một cái liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trên vách núi hiện tại liền thừa hai người là nàng và Đông Dương chân nhân. Ông lão này tay áo tung bay, còn đứng trên hồ lô, cười tủm tỉm đánh giá nàng nhưng cũng không nói gì. Tiểu Bổng Chùy nhìn ông lại nhớ đến sư phụ của mình, hơn nữa lúc nãy ông còn ra tay tương trợ nên trong vài người này, nàng có cảm giác thân thiết với lão nhất.
Làm sao bây giờ? Ông ấy dường như là người của Vô Nguyệt Đình. Có nên nhờ ông giúp mình đi tìm Đại sư huynh hay không? Ông nhìn qua rất hiền lành, cười ha hả, chắc là rất dễ nói chuyện? Người lớn thích đứa nhỏ như thế nào, nàng rất rõ ràng.
Tiểu Bổng Chùy hắng giọng, thân mật mà gọi một tiếng: “Lão gia gia, ngài có thể mang ta đến Vô Nguyệt Đình không?”
Đông Dương chân nhân cười cười, vừa không gật đầu cũng không lắc đầu: “Ngươi thử xem có thể đuổi theo ta được hay không.”
Thân hình ông thoáng một cái liền hóa thành một luồng gió mát, trong nháy mắt liền biến mất trước mắt nàng.
Tiểu Bổng Chùy ngây người một lúc, người đâu rồi? Nàng nhìn xung quanh, trên vách núi sâu lởm chởm những viên đá hình thù kì dị,trên bầu trời ánh trăng vắng lặng, nửa con người cũng không có mà chỉ có bóng của một mình nàng bị ánh trăng thảm đạm kéo dài.
Vách đá bỗng nhiên lóe lên một bóng người, là Đông Dương chân nhân với áo bào trắng, Tiểu Bổng Chùy nhất thời tỉnh lại nên vội vàng đem dây thừng vòng trên hai cổ tay thả người nhảy xuống vách núi, leo xuống như một con khỉ.
Từ đỉnh núi leo xuống đáy vực, Tiểu Bổng Chùy chỉ cần chưa đến một canh giờ, dọc theo con đường nhỏ hẹp giữa vách núi mà đi, chỉ khoảng nửa khắc đã vào đến núi rừng. Gió đêm gào thét mà thổi, bốn phía tối đen không có chút ánh sáng nào, nàng duỗi dài cổ nhìn xung quanh khắp nơi, chợt thấy phía trước cách đó không xa hiện lên một bóng người, mà mắt nàng rất tốt, một chút đã nhận ra được đó là Đông Dương chân nhân.
“Lão gia gia!” Nàng kêu một tiếng, nhưng ông lại giống như không nghe thấy mà đứng trên hồ lô cách mặt đất ba thước, rồi chậm rì rì bay về phía trước.
Tiểu Bổng Chùy liền chạy đuổi theo, bất chấp đường núi gập ghềnh, suốt đường nghiêng ngả lảo đảo, chạy được chừng ba bốn dặm, nhưng bóng người kia vẫn luôn không xa không gần, cho dù nàng có liều mạng đuổi theo như thế nào, cũng đuổi không kịp. Nàng thở gấp đến hoa mắt, đến khi thật sự chạy không nổi nữa thì dựa vào cây mà há miệng th.ở dốc.
Dường như phát hiện nàng đã mệt rã rời chạy không nổi nữa, bóng người trôi lơ lửng ngừng lại, nhưng vẫn như trước không xa không gần, hồ lô lay động lên xuống, trên mặt của lão tiên nhân đầu bạc mang theo ý cười, đây là đang khảo nghiệm nàng? Hay là trêu đùa nàng?
Nàng mệt muốn hộc máu, trong lòng lại sợ ông chạy mất nên gắt gao nhìn chằm chằm bóng trắng kia. Đầu bạc, râu cũng bạc trắng, ống tay áo bay bay khiến nàng nhớ tới sư phụ, nhớ đến việc ông không từ mà biệt, nhớ đến lá thư ông để lại cho mình nói nàng phải đi tìm đại sư huynh.
Nàng cắn răng một cái, có một luồng khí lực mãnh liệt cũng không biết từ nơi nào sinh ra, cất bước lại bắt đầu đuổi theo, lão tiên nhân trên hồ lô cũng bắt đầu chậm rãi bay về phía trước, nhưng như thế nào cũng không đuổi kịp.
Không biết lại chạy bao lâu, từ phương Đông đã hiện ra ánh sáng màu lam nhạt, dưới chân Tiểu Bổng Chùy đột nhiên bị vướng thứ gì đó, té ngã thật xa khiến đầu đập mạnh lên tảng đá, nàng chỉ cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng, trước mắt tối sầm, hôn mê đi mất.
Đông Dương chân nhân không khỏi dừng bước chân cách đó không xa, nàng vậy mà đã đuổi theo ông chạy năm sáu dặm, thật là một đứa nhỏ có nghị lực, chỉ là đáng tiếc.
Mới vừa rồi lúc ông sờ đầu nói chuyện với nàng đã lặng lẽ thả ra linh lực thử kỳ kinh bát mạch, tư chất nàng không tồi, nhưng chỉ là không tốt lắm, cũng chỉ có thể coi là bình thường, nếu mang về làm đệ tử thì chỉ tu hành được hai trăm năm là cùng.
Loại đệ tử này Vô Nguyệt đình chưa bao giờ thiếu, đại tiên nhân lưu phái bọn họ, hiện giờ còn thiếu kỳ tài ngút trời, dù sao Hải Vẫn sắp đến, lo trước khỏi hoạ*.
*lo trước khỏi họa: phòng bệnh hơn chữa bệnh
Người xưa từng nói cần cù bù thông minh, nhưng những tiên nhân đắc đạo như bọn họ hiểu rõ nhất bốn chữ này là phàm nhân tự mình an ủi. Nếu tư chất đã không được thì cho dù có nỗ lực cố gắng ngàn vạn lần, cũng không thể đạt được thành tựu gì được. Chỉ có thể cố gắng mài giũa tư chất hơn nữa, thậm chí còn cần vận khí thì mới có thể tu thành chính quả.
Đứa nhỏ này quả thật chẳng học được một chút phương thuật nào, lại không có nền tảng căn bản, thể lực cũng bình thường, nếu có thể đuổi theo được mười dặm thì cũng chỉ có thể không cao không thấp như thế, tuyệt không thể nào đạt tới cảnh giới chính quả, thật quá đáng tiếc.
Đông Dương chân nhân nhẹ nhàng than một tiếng, đành thế vật, ông không thể đưa nàng đến Vô Nguyệt Đình được mà chỉ có thể giúp nàng thuận buồm xuôi gió đi đến thị trấn trên, rồi quay về trong phái thay nàng tìm Đại sư huynh.
Thật có lỗi, tiểu nha đầu.
Ông xoay người muốn bế nàng lên, chợt thấy gió trong rừng bỗng gào thét, đàn chim bay tán loạn, trong lòng ông không khỏi hơi kinh hãi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đúng là lúc hai giờ Dần Mão* giao thoa khiến âm dương hỗn độn hết sức. Vào lúc này bầy yêu thường lui tới, gần sáng thú quay về rừng, là thời khắc nguy hiểm nhất trong rừng rậm.
*giờ Dần: 3-5h; giờ Mão: 5-7h
Tiểu nha đầu nếu không hề phòng bị mà ngủ ở trong rừng sâu sẽ rất nguy hiểm.
Đông Dương chân nhân bay nhanh trở về thì thấy Tiểu Bổng Chùy ngủ mê man ở dưới một gốc cây. Ông không khỏi nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, yêu vật chướng khí tràn ngập trong rừng như là chạm được vách tường khi đến cách chỗ nàng mấy trượng, đều tránh đi, bên cạnh nàng có vô số con kiến chậm rãi né tránh, chỗ nàng ngủ ở chỗ ẩm ướt bẩn như thế nhưng trên người như thế lại không có một con côn trùng nào bò qua.
Trên người nàng mang theo bảo vật trừ tà gì sao? Không, không giống, tất cả bảo vật đều có linh khí, ông lại hoàn toàn không cảm giác được, không phải là bảo vật. Đây là do thể chất của nàng sao? Đứa nhỏ này hình như là cô nhi? Chẳng lẽ thể chất đặc biệt do di truyền?
Hắn nhớ tới mới vừa rồi ở trên vách núi, nàng nói chính mình ở trên núi trước nay chưa từng gặp qua dã thú, chuyện này căn bản không hề có khả năng, nhưng hiện giờ nhìn thấy cảnh tượng này ông lại tin. Đây là thể chất có thể trừ tà tích uế sao?
Đông Dương chân nhân lâm vào trầm ngâm, nếu đã như thế thì mặc dù tư chất nàng không tốt, cũng miễn cưỡng có thể phá lệ một lần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.