Thiên Hương Bách Mị

Chương 43: Kiểm Tra (1)




Giờ Tỵ còn chưa tới, trước điện luyện võ nghệ, mười sáu đệ tử đã tập trung đầy đủ.
Hôm nay có hai bài kiểm tra, người không qua được sẽ bị Thư Viện không lưu tình chút nào mà đuổi khỏi. Khác với lần trước bọn nhỏ vừa đến Thư Viện, thời gian bọn nhỏ đã ở Thư Viện đã hơn bốn tháng. Trong thời gian bốn tháng đến nay, dường như ngày nào đêm nào cũng đều cần cù tu hành, tình đồng môn cũng vì vậy mà dần dần lớn hơn, cho dù là người nào không vượt qua được bài kiểm tra, cũng sẽ không giống lần trước nhẹ nhàng bâng quơ là có thể quên đi.
Càng khiến người khác kinh ngạc chính là Thư Viện dường như cực kỳ coi trọng hai bài kiểm tra này, hương khói nghi ngút trên đài cao giữa Trọng Lâu Bách Điện. Những ngày qua có rất nhiều băng tuyết đọng trên cái đỉnh đồng thật lớn, nhưng không biết từ khi nào đã được rửa sạch không nhiễm một hạt bụi, mùi hương thanh nhã cổ xưa tràn ngập gian phòng, mà dưới đài cao, năm vị tiên sinh còn đến sớm hơn so với các đệ tử, ai cũng mặc miện phục* chỉnh tề. Ngay cả Hồ Gia Bình ngày thường hoàn toàn không có một chút dáng vẻ của tiên gia đệ tử lúc này nhìn qua lại dường như có thêm phong thái tiên phong đạo cốt.
*miện phục: lễ phục dùng trong dịp lễ
Bách Lý Ca Lâm vốn lo lắng đến nỗi trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng sau khi được thấy Mặc Ngôn Phàm mặc miện phục, một lòng toàn bộ hướng về dáng người tuấn dật phi phàm của hắn rồi.
“Cho dù hôm nay không qua được bài kiểm tra này ta cũng không tiếc nuối nữa.” Tiểu cô nương này rõ ràng đã bị sắc đẹp thoát tục của hắn câu dẫn đến thất hồn lạc phách, bắt đầu nói năng lộn xộn,
Sau hai tháng chuyện Lâm Du giả, bọn họ đều nghĩ Mặc Ngôn Phàm sẽ không dạy lớp quyền kiếm nữa, ai ngờ hắn vẫn quay lại, trước sau như một mà dạy các đệ tử quyền pháp cùng kiếm pháp. Tả Khâu tiên sinh đã tận lực dặn dò, hy vọng ba người Lê Phi biết nội tình không cần nói chuyện Mặc Ngôn Phàm và A Tiêu ra ngoài, Lê Phi và Lôi Tu Viễn đều cảm kích và nhớ rõ ân tình của Tả Khâu tiên sinh, miệng ai cũng kín như bưng, chỉ có Kỷ Đồng Chu thỉnh thoảng nói thầm vài câu, cảm thấy hắn phá hủy hình tượng của Tinh Chính Quán, chuyện này thật đúng là nên như vậy mà chôn chặt dưới lòng đất.
Đến giờ Tỵ, tiếng chuông vang vọng trong Thư Viện, trên đài cao giống như một bức tranh thủy mặc, bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh. Lê Phi mắt tốt, một chút liền nhận ra bên trong có bóng dáng của Tả Khâu tiên sinh, mấy người còn lại tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn tràn đầy sinh khí, cũng có người có khuôn mặt cực kỳ trẻ tuổi, nhưng nhìn phong thái cử chỉ này cũng chẳng khác nhau mấy, đây chắc hẳn là mấy người sáng lập Sồ Phượng Thư Viện.
Hồ Gia Bình quay lại hành lễ, cất cao giọng nói: “Kính chào các vị tiền bối, giờ Tỵ đã đến, có phải nên bắt đầu kiểm tra rồi hay không?”
Tả Khâu tiên sinh nhè nhẹ vuốt cằm: “Bắt đầu đi, bài kiểm tra lần này rất quan trọng, xin năm vị tiên sinh cẩn trọng.”
Lê Phi vốn nghĩ hai bài kiểm tra hôm nay giống như trước kia, ai ngờ đột nhiên lại long trọng như vậy, khiến nàng cực kì lo lắng. Phía sau có mấy nam đệ tử đang thì thầm nói nhỏ: “Ta nghe nói bài kiểm tra linh căn thuộc tính năm rồi hình như bị đào thải ít nhất hơn một nửa số người. Năm nay chúng ta có mười sáu người, nếu như bị đào thải một nửa chẳng phải chỉ còn lại vài người thôi sao?”
Năm rồi đệ tử bị đào thải một nửa? Nàng càng lo lắng hơn nữa, có lẽ là bởi vì Nhật Viêm ngủ hai tháng chưa tỉnh dậy, nàng cảm thấy không có đủ tự tin, chỉ dựa vào một mình nàng thì có thể không? Haiz, nàng cũng thật quá mức ỷ lại Nhật Viêm rồi, như vậy không được, không tốt.
Tay áo dài của Hồ Gia Bình rung lên, các đệ tử chỉ cảm thấy có một trận gió mát thổi vào mặt, đại môn của mười sáu điện diễn tập võ nghệ bỗng nhiên biến mất, bên trong đen kịt, cái gì cũng nhìn không thấy, khiến người có chút hốt hoảng.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Trước giờ Mùi, đệ tử không thể tự rời khỏi Kiêm Gia Sơn, sẽ bị đào thải.”
Dứt lời tay áo dài lại rung lên, bọn nhỏ cảm thấy sau lưng như là bị một bàn tay đột nhiên đẩy một chút, không tự chủ được mà tách ra chạy về phía mười sáu điện diễn tập võ nghệ. Lê Phi mới vừa tiến đến đại môn của điện diễn võ, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, gió lạnh hỗn loạn tuyết đập trên mặt, nàng đi qua cửa, đứng giữa một cánh đồng tuyết hoang vu.
Nơi này chính là Kiêm Gia Sơn? Núi ở nơi nào? Nàng cẩn thận đánh giá xung quanh một chút, nơi này vậy mà không có chướng khí trải rộng giống rừng cây lúc nhị tuyển hay trong cấm địa, gió lạnh như lưỡi kiếm, nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái. Ở phía xa có vô số ngọn núi cao chót vót và hiểm trở giống như vô số đường thẳng trên bầu trời xám xịt, tuyết như lông ngỗng rơi trên đầu và vai, ngoại trừ tiếng gió, không còn âm thanh nào khác.
Tiên sinh Hồ Gia Bình này rất không có trách nhiệm, thí nghiệm hôm nay quan trọng như vậy, hắn cứ vậy mà thuận miệng nhắc tới, hại bọn họ một chút chuẩn bị đều không có. Gió thổi bốn phương tám hướng, nàng đứng thẳng còn không xong, chỉ có phía Tây gió thổi nhẹ hơn một chút lại còn mang theo một ít hơi thở núi rừng. Lê Phi ném thạch kiếm trên hông ra, ngự kiếm đi nhanh về phía Tây.
Thời gian không nhiều lắm, chỉ có hai canh giờ, yêu cầu để thông qua là rời khỏi Kiêm Gia Sơn, như vậy có thể đoán được không khác với nhị tuyển lắm, phải hoàn thành yêu cầu nào đó, cửa mới có thể xuất hiện. Cho dù là như thế nào, trước tiên phải tìm được mấy đệ tử khác, người nhiều sức lớn.
Bay một lát, cảm thấy tuyết rơi trên cánh đồng liên miên không dứt, thấy những vách đá hiểm trở khiến người khác sợ hãi, Hổ Khẩu Nhai ở Thanh Khâu còn cao và hiểm trở hơn hơn ngọn núi ở đây nên chỗ này quả thật giống một sườn núi nhỏ mà thôi. Lê Phi đang nhìn xung quanh, muốn tìm tung tích của những đệ tử khác, chợt nghe thấy tiếng gió sau đầu, nàng phản ứng cực kì nhanh, một tầng phòng ngự hành Thổ đỏ sẫm lập tức vòng quanh thân, chỉ nghe nổ “Đùng” một tiếng. Sau lưng hình như bị thứ gì đó công kích, lần này không hề nhẹ, ánh sáng đỏ sẫm của tầng phòng ngự Thổ hành nhạt đi không ít.
Nàng lập tức một lần nữa dựng nên tầng phòng ngự, thân kiếm xoay nhanh trong không trung, xoay người lại, ai ngờ phía sau lại là một con điểu yêu thật lớn, hai cánh đen tuyền mở ra còn dài hơn so với nàng thêm hai người nữa, dưới mỏ dài còn có một bướu thịt lớn, hai mắt đỏ ngầu, nhìn qua vô cùng ghê tởm.
Yêu quái vậy mà có thể công kích nàng! Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay!
Lê Phi vừa thả ra một làn sương che đậy thân hình, vừa ngưng thần tập trung linh khí. Chỉ một lúc, từng ánh lửa nổ tung trên người điểu yêu, đây là Hỏa hành tiên pháp cơ bản, Ly Hỏa Thuật. Điểu yêu bị Ly Hỏa Thuật thiêu cháy da lông, nhất thời tức điên, mỏ dài mở ra, một làn khói đen dày đặc phun ra từ miệng.
Lê Phi tránh làn khói không kịp, hít một ngụm khói đen, chỉ thấy tanh hôi nức mũi, nhất thời mắt hoa cả lên. Nàng đứng thẳng không xong nên suýt nữa từ trên thân kiếm ngã xuống. Nếu ngã xuống từ đây, nàng sẽ thịt nát xương tan mất! Nàng lập tức rút Vụ Huyễn Thuật lại, kim quang chợt lóe lên, vừa bay nhanh xuống mặt đất, vừa gọi ra Mộc hành linh khí, bao phủ quanh thân, trừ khử yêu độc mới vừa rồi.
Con điểu yêu bị đốt trụi hơn phân nửa lông chim kia như thế nào lại buông tha nàng, lúc này đuổi theo không bỏ. Nó sải cánh thật lớn, vỗ vài cái đã đuổi theo thạch kiếm, há miệng lại phun ra một làn khói đen.
Lê Phi vừa né tránh, vừa kinh ngạc. Thể chất nàng đặc biệt, từ nhỏ đã không gặp yêu quái dã thú, về sau lúc rơi xuống cấm địa, yêu quái nơi đó thấy nàng tránh không kịp, còn tặng cho nàng đồ để ăn, chưa động đến một ngón tay của nàng. Tại sao con điểu yêu này không sợ nàng? Không phải thể chất nàng trừ tà khử uế sao?
Sau lưng lại “Đùng” một tiếng, con điểu yêu kia lại hung hăng mổ một cái. Cứ như vậy bay xuống không được, chi bằng tốc chiến tốc thắng. Lê Phi ngưng thần vận chuyển linh khí, đang muốn xuống tay thì chợt thấy trên đỉnh đầu có vô số ánh kim quang chiếu xuống, trong nháy mắt xuyên qua thân thể của con điểu yêu kia, nó hú lên quái dị, thân thể thật lớn trong nháy mắt liền biến thành một tờ giấy trắng, bị gió núi thổi bay đi.
Giấy trắng? Lê Phi nhất thời nhận ra, con yêu này là đồ giả do tiên pháp cùng yêu lực thêm vào, chẳng trách lại có thể công kích nàng! Xem ra Thư Viện vì bài kiểm tra này, thật sự hao tâm tốn sức rồi.
Phía sau lại truyền đến từng đợt tiếng kêu của điểu yêu, nàng quay người nhìn, lại thấy một thiếu niên ngự kiếm bay cách đó đó không xa. Xung quanh hắn có hơn mười con Điểu Yêu vây quanh, khói đen nhả ra, hắn vậy mà có thể khéo léo tránh đi.
“Lôi Tu Viễn!” Lê Phi thấy đồng môn, không khỏi kích động, vừa rồi giế.t chết con điểu yêu kia nhất định là do Thái A Thuật của hắn! Ngoại trừ hắn không ai có thể dùng Thái A Thuật ngang ngược như vậy.
Hắn dường như nghe thấy tiếng kêu của nàng, khoát khoát tay, như là kêu nàng đi mau, nhưng nàng làm sao có thể đi! Nhiều điểu yêu đuổi theo sau hắn như vậy, một mình làm sao đối phó được?
Lê Phi bay nhanh về phía hắn, vận chuyển linh khí, tạo một tầng phòng ngự Thổ hành xung quanh hắn. Thấy con điểu yêu gần hắn nhất há miệng muốn phun ra khói yêu độc, nàng lập tức tung ra mấy phiến lá xanh biếc, đây là Mộc hành tiên pháp cơ bản, Đằng Triền.
Phiến lá dán lên cái mỏ dài của nó, trong nháy mắt biến thành vô số dây, trói miệng nó lại thật chặt, lại là vô số ánh kim quang bắ.n ra, đánh con yêu này tan nát, không cam lòng mà hóa thành giấy trắng vỡ vụn biến mất.
Lê Phi bay đến bên người Lôi Tu Viễn, đang muốn nói chuyện, hắn bỗng nhiên tiến lên ôm lấy eo nàng, bay nhanh xuống mặt đất. Mắt thấy sắp đâm vào tuyết trên đất, hắn đột nhiên nhảy xuống thân thạch kiếm, liên lụy Lê Phi cũng đứng không vững, hai đứa nhỏ hung hăng ngã trên mặt tuyết, lăn vài vòng.
“Này!” Lê Phi lăn đến choáng đầu hoa mắt, lúc này cực kì tức giận.
“Đợi một chút hẵng nói.” Lôi Tu Viễn đứng dậy nhắm mắt ngưng thần, kim quang ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, dần dần giống như một vầng thái dương trong lòng bàn tay.
“Đi!” Hắn quát to một tiếng, viên kim quang kia chợt mở tung, hóa thành vô số mảnh vụn nho nhỏ bay giữa không trung. Trong nháy mắt vô số mảnh vụn lại biến thành vô số đạo kim quang, rơi từ trờ xuống, bao phủ phạm vi vài dặm. Mấy con điểu yêu vốn đuổi theo không dứt này bị kim quang xuyên qua, toàn bộ lập tức biến thành giấy trắng. Trong rừng còn lờ mờ truyền đến tiếng yêu vật rống lên, chắc hẳn yêu vật trong phạm vi vài dặm đều bị tiên pháp Kim hành của hắn xuyên qua mà chết rồi.
Trong tu hành, chỉ có Lôi Tu Viễn có thuộc tính Kim mới học được tiên pháp này, Kim hành tiên pháp xưa nay không gì phá nổi, nói về lực công kích, là mạnh nhất trong ngũ hành.
Lôi Tu Viễn thở ra một hơi thật dài, quay đầu lại nhìn Lê Phi cười cười, nói: “Nếu ngươi không đến, ta vốn định dẫn thêm nhiều yêu vật đến gi.ết chết một lúc, thật đáng tiếc.”
Lê Phi nhất thời không nói được gì, lòng tốt của nàng lại thành vật cản trở hắn?
Nàng đứng dậy phủi phủi tuyết trên ngươi, lạnh nhạt nói: “Xem ra ngươi có thể đi một mình, không cần giúp đỡ, ta đành tìm những người khác đồng hành vậy.”
Nàng đang muốn đi, chợt thấy phía sau Lôi Tu Viễn chậm rãi ngồi xổm xuống. Nàng rốt cuộc vẫn là không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy hắn băng bó mắt cá chân, hình như có vẻ đau đớn.
“Ngươi làm sao vậy?” Lê Phi chạy nhanh qua. “Bị thương rồi?”
Thanh âm của Lôi Tu Viễn rất nhẹ: “Mắt cá chân hình như bị trật rồi, xem ra, ta vẫn là cần ngươi giúp đỡ rồi, làm sao bây giờ?”
Lê Phi lại hết nói nổi, trình độ lươn lẹo của đứa nhỏ này quả thật càng ngày càng kém, không muốn nàng đi cứ việc nói thẳng! Muốn khoe khoang bản lĩnh giống Kỷ Đồng Chu cũng cứ việc nói thẳng!
Nàng vừa lắc đầu vừa cởi giày hắn ra, quả nhiên mắt cá chân hắn có chút sưng, xem ra vừa rồi từ thân kiếm nhảy xuống mà bị thương.
Nàng biến ra lưới băng màu lam trị liệu, bọc mắt cá chân hắn lại. Trong nhóm bốn người, bởi vì nàng được Tả Khâu tiên sinh định là linh căn thuộc tính chủ Thủy phó Thổ nên loại lưới trị liệu Thủy hành này chỉ có nàng học qua, ngay cả Bách Lý Ca Lâm linh căn phó Thủy cũng không học đến lưới trị liệu.
Bỗng nhiên, một bàn tay vén vén tóc trên trán nàng, Lê Phi ngạc nhiên ngẩng đầu, đã thấy Lôi Tu Viễn ngồi đối diện nhìn nàng mỉm cười: “Tóc rối rồi.”
Nàng tức giận vò vò tóc trên đầu hắn: “Ngươi cũng vậy.”
Hắn lại không nói lời nào, ánh mắt ướt sũng giống như cất giấu sương mù vẫn nhìn nàng, Lê Phi lúc đầu còn nghi hoặc nhìn hắn vài lần, hắn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.
Dần dần, nàng bị nhìn đến cả người phát cáu, rốt cuộc nhịn không được vội la lên: “Ngươi nhìn cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.