Thiên Hương Bách Mị

Chương 51: Một Năm




Đông đi xuân đến, xuân tàn hạ chí. Trong nháy mắt, thời gian một năm tu hành ở Thư Viện đã hết.
Ngày thứ ba của tháng Tám một năm trước, mười tám đứa nhỏ tập trung ở Hoa Quang Quận, được xe hồng lộc chở đến Sồ Phượng Thư Viện, đối với cuộc sống tương lai tràn ngập chờ đợi cùng khát khao. Một năm sau, cũng ngày thứ ba đầu tháng Tám, mười tám người trải qua các loại thử thách khó có thể tưởng tượng được mà gian khổ tu hành, qua muôn vàn thử thách, chỉ còn lại mười sáu người tài giỏi chân chính.
Giữa hè mặt trời chói chang, toàn Thư Viện bao trùm một màu xanh lục, trên vách tường đình viện đệ tử phòng leo đầy cây già vàng khô, cây tử đằng nở hoa nặng trịch trĩu xuống, cảnh tượng giống như một năm trước lúc bọn họ mới đến Thư Viện nhìn thấy.
Lê Phi mang đai lưng ngay ngắn, soi soi gương đồng, tiểu cô nương trong gương trên người mặc một bộ váy lụa màu hồng nhạt, thắt một bím tóc qua loa, vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa sạch sẽ. Váy lụa này là một năm trước sư phụ mua cho nàng, khi đó mặc vào cực kì rộng, năm nay mặc lại vừa vặn, rất vừa vặn.
Trên giường có mấy tay nải nho nhỏ, kỳ thật nàng không mang gì nhiều đến Thư Viện, chỉ có mấy bộ quần áo cũ cùng mấy thỏi bạc mà thôi. Đẩy cửa Gian Phòng Ngàn Hương ra, liền thấy trong sân có nhiều thùng cùng tay nải lớn nhỏ khác nhau, hai tay Kỷ Đồng Chu trống trơn tựa lên cửa, chỉ thị đám tay sai khắp nơi thu dọn hành lý giúp mình.
Nhìn thấy Lê Phi, hắn sửng sốt một chút, có chút bất ngờ, vì đã nhìn quen nàng mặc đệ tử phục nên hiện giờ khi nàng mặc một bộ váy lụa hồng nhạt bình thường, hắn dường như nhận không ra. Năm ngoái nàng mặc váy trông rất khó coi khiến người khác không thể đánh giá, năm nay quả thật thay đổi thành một người khác.
“Ngày mười tháng Tám tập trung ở Vương đô Việt Quốc, ngươi đừng có quên.” Hắn nhắc nhở nàng.
Lê Phi cười nói: “Sẽ không quên đâu, ta còn chờ để thấy Vương gia phủ đệ kìa!”
Kỷ Đồng Chu cười nói: “Còn có sơn hào hải vị, để các ngươi biết thế nào là phong thái Hoàng tộc.”
Lê Phi cười phất phất tay, đi ra đình viện.
Hôm trước bài kiểm tra cuối cùng của Thư Viện đã chấm dứt, mười sáu đệ tử toàn bộ đều thông qua kiểm tra, đồng nghĩa với việc một năm tu hành ở Thư Viện sắp chấm dứt và các đại tiên gia môn phái cũng đã muốn bắt đầu tuyển chọn tân đệ tử rồi. Trước khi tuyển chọn, Thư Viện cho các đệ tử mười lăm ngày để nghỉ ngơi, để bọn nhỏ về thăm nhà, dù sao đến Thư Viện tu hành đã một năm, mà nơi này địa thế lại hiểm ác, ngay cả thư từ cũng chẳng có cách nào gửi đến, bọn nhỏ làm sao lại không nhớ nhà? Ngay cả bọn Bách Lý Ca Lâm dù đã là những đứa nhỏ nước mất nhà tan, cũng muốn trở lại cố hương để tưởng niệm.
Chẳng qua bởi vì đám Diệp Diệp lúc trước bị Long Danh Tọa Ngũ Trượng Sơn đuổi giết, lúc sau lại có Chấn Vân Tử như hổ rình mồi, vốn định tiếc nuối mà từ bỏ kì nghỉ này. Thế nhưng lúc sau Lôi Tu Viễn lại nói, trước lúc tuyển chọn tân đệ tử là thời kì cực kì đặc biệt, từng đệ tử đều được theo dõi kĩ càng, ai cũng không dám động thủ ở phía sau, hơn nữa Tả Khâu tiên sinh cũng biết ân oán của bọn họ, đương nhiên có phòng bị, bọn nhỏ vẫn là vui vẻ mà trở về một chuyến.
Lê Phi chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ ở đình viện, giống như ngày đầu tiên vừa tới, lần lượt lưu lại phong cảnh Thư Viện vào đáy mắt, ven đường có rất nhiều đệ tử đều lựa chọn đi bộ, ai cũng không muốn ngự kiếm.
Nơi này là nơi bọn họ sinh sống và tu hành một năm, cũng là bước đầu tiên để tiến vào tiên gia đại môn, tràn ngập các loại kí ức: lần đầu tiên ngự kiếm, lần đầu tiên sử dụng linh khí cạn kiệt, lần đầu tiên trải qua sự tàn khốc của việc tu hành, lần đầu tiên hiểu được đồng tâm hiệp lực là gì...... Rất nhiều lần đầu tiên, những điều này lại làm cho cuộc chia tay sắp tới thương cảm và miễn cưỡng. Ngay cả ngày sau có cơ hội đến thăm lại Thư Viện, cũng sẽ không có loại tâm tình này, không có loại cảm xúc tràn ngập hy vọng và khát vọng với tương lai này nữa.
Rẽ một đường đã đến bãi đất trống trước đệ tử phòng, rất nhiều người đã tụ tập ở đấy, tiên sinh của từng nhóm cũng đều ở đó. Mấy người tiên sinh trên mặt đầy vui mừng bùi ngùi từ biệt các đệ tử của mình, một năm tu hành, cũng như là một năm mài ngọc, đem nội liễm của các đệ tử mài giũa ra được ánh sáng ban đầu, so với cái này còn có gì khiến nhóm tiên sinh cảm thấy đạt được thành tựu nữa?
Hồ Gia Bình vẻ mặt mang ý cười không biết đang nói cái gì cùng đám Bách Lý Ca Lâm. Hắn là tiên sinh tiếp xúc sớm nhất với đám tiểu quỷ này, khi đó bọn họ ngay cả ngự kiếm cũng không biết, mỗi người ngây ngô non nớt, người còn không cao đến ngực mình, Một năm trôi qua rồi, ai cũng cao hơn rất nhiều, Diệp Diệp đã cao đến vai hắn.
Thấy Lê Phi đến gần, Hồ Gia Bình cười nói: “Nha đầu, đến đây, cho ngươi đồ tốt này.”
Lê Phi tò mò đi qua, đã thấy hắn lấy ra hai lá bùa chưa báo giờ thấy qua, đưa cho nàng, nói: “Đây là của ngươi và Lôi Tu Viễn, cứ giấu nó bên người. Nếu bên ngoài mười mấy ngày nay gặp biến cố gì, lập tức thúc giục linh khí là các ngươi có thể trở lại Thư Viện.”
A? Còn có thứ đồ tốt này sao? Hẳn nhất định là nhờ Tả Khâu tiên sinh chuẩn bị cho bọn. Lê Phi nhanh gấp lại, cất lá bùa cẩn thận vào ngực áo, bỗng nhiên Hồ Gia Bình duỗi bàn tay to ra, vuốt vuốt đầu của nàng, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng gì nữa, đã thuận lợi thông qua bài kiểm tra cuối cùng rồi.”
Lê Phi tránh ra thật nhanh để bảo vệ mái tóc vất vả lắm mới chải được thật gọn gàng, nói: “Cái đó, đó vẫn là nhờ tiên sinh ít nhiều có cách giảng dạy….”
Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên*, quả nhiên Hồ Gia Bình trên mặt đều nhanh đã cười toe toét: “Ngươi cũng thật biết nói nha! Tiểu nha đầu, có muốn đến Vô Nguyệt Đình của chúng ta không? Vô Nguyệt Đình chơi vui lắm nha, ngươi với Lôi Tu Viễn cùng nhau vào đi, như vậy hai ngươi không cần tách ra nữa.”
*thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên: Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được, có nghĩa là xu nịnh là chuyện thường, và xu nịnh đã trở thành một cảnh tượng.
Hắn lại ở bên cạnh ỷ vào đặc quyền tiên sinh mà lôi kéo người, lại nói tiếp, đã qua bao lâu rồi, tại sao hắn còn nhớ chuyện khó xử này chứ?
Hồ Gia Bình cười tủm tỉm nhìn tiểu cô nương trước mặt, lúc đầu ngay cả ngự kiếm cũng không học được, nhưng vẫn kiêu ngạo mà kiên trì đến cuối. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nàng trắng nõn, tinh tế mà mịn màng, giống như ngọc vậy, bím tóc thắt sơ sài vắt trên vai, đen như lông quạ, xung quanh có mấy đứa con trai thường trộm nhìn nàng. Nếu mỗi ngày không thấy nàng, thật không dám tin nàng với nha đầu thô lỗ như nam nhân kia là cùng một người.
Nhà có con gái mới lớn, là loại cảm giác này sao?
Tiểu nha đầu Bách Lý Ca Lâm này cũng lại gần đây hỏi: “Tiên sinh, chúng ta được nghỉ mười lăm ngày, ngự kiếm có đến kịp không? Lần trước xe hồng lộc từ Quận Hoa Quang bay đến Thư Viện, là bay hơn hai mươi ngày đó!”
Hồ Gia Bình cố ý nghiêm mặt: “Hồng lộc bay bao lâu? Ngươi ngự kiếm bay bao lâu? Đệ tử ngay cả hồng lộc còn không bay nhanh hơn, dứt khoát đừng trở về tham gia tuyển chọn nữa.”
Bách Lý Ca Lâm làm mặt quỷ với hắn, lại giữ chặt tay Lê Phi: “Lê Phi, ngươi thật sự không muốn cùng chúng ta đi đến Cao Lư sao? Ta rất muốn mang ngươi đi xem nơi chúng ta ở lúc trước! Tuy rằng hiện tại đã thành phế tích rồi, ha ha!”
Lê Phi lắc đầu: “Thật có lỗi, ta muốn trở lại Thanh Khâu xem sư phụ có trở về hay không.”
Đã qua một năm rồi, không biết sư phụ có từng quay về hay không, có thể để lại dấu vết gì đó không, nàng phải đi về nhìn xem.
Diệp Diệp cười nói: “Lê Phi, chúng ta đi trước, đừng quên ngày mười tháng Tám tập hợp ở Vương đô Việt Quốc, sơn hào hải vị rượu ngon ở Vương phủ của Đồng Chu huynh cũng không thể bỏ qua.”
Lê Phi không khỏi cười ra tiếng, hiện giờ vậy mà Diệp Diệp cùng Kỷ Đồng Chu là có giao tình tốt nhất. Hai người bọn họ đều là Hoàng tử, đúng là có thể thân, hơn nữa Diệp Diệp đã trải qua nhiều cảnh ngộ khác nhau, đối nhân xử thế cực kì ổn trọng khoan dung. Kỷ Đồng Chu xấu tính ở cùng hắn vậy mà thay đổi rất nhiều, hai người bọn họ không có việc gì liền xưng huynh gọi đệ, thường bị Bách Lý Ca Lâm châm chọc.
Sau khi nói lời từ biệt với mấy người Ca Lâm, Lê Phi nhìn nhìn xung quanh, ngay cả Kỷ Đồng Chu cũng cùng Lan Nhã Quận chúa cũng thu dọn rất nhiều đồ đi ra, nhưng chẳng thấy Lôi Tu Viễn đâu cả, có thể nào hắn đã đi trước rồi? Lời từ biệt cũng không nói?
Lê Phi kéo tay áo của Hồ Gia Bình hỏi: “Tiên sinh, người có nhìn thấy Tu Viễn không?”
Hồ Gia Bình tấm tắc hai tiếng: “Tu ——Viễn...... Tiên sinh không thấy, tự ngươi đi tìm xem.”.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Sự kỳ quái của tiên sinh này đúng là không cứu nổi. Hơn nửa năm nay, bọn họ rất hòa hợp, không so đo hiềm khích trước đây, cũng không ngại mà kêu thẳng tên đối phương, không hiểu được hắn đang kinh ngạc cái gì.
Lê Phi bước nhanh đi trở về đệ tử phòng, gõ cửa Gian Phòng Tĩnh Huyền, đợi nửa ngày cũng không ai mở cửa. Nàng dứt khoát tự mình đẩy cửa đi vào, nhưng thấy trong phòng gọn gàng sạch sẽ, cũng không có một bóng người. Nhớ lại, giống như lần đầu nàng đến đây, gian phòng này đúng như tên, cực kỳ yên tĩnh, ồn ào náo nhiệt bên ngoài một chút cũng truyền không đến nơi này.
Trên bàn trên giường sạch sẽ, trên giá ngoại trừ đệ tử phục dùng để tắm rửa thì vật phẩm cá nhân gì trong phòng cũng đều không có, hắn bình thường cũng sống như vậy sao?
Đệ tử phục còn ở đây, chứng tỏ người vẫn chưa đi. Lê Phi rời khỏi Gian Phòng Tĩnh Huyền, dứt khoát ngự kiếm bay lên, tìm xung quanh đảo nhỏ nơi đệ tử phòng, một lúc sau, đã thấy thiếu niên mặc đệ tử phục ngồi dưới cây tử đằng nở đầy hoa.
Khắp Thư Viện người mảnh khảnh có thể mặc đệ tử phục phiêu dật như vậy cũng chỉ có hắn, Lê Phi nhảy xuống thạch kiếm kêu một tiếng: “Tu Viễn, thì ra ngươi ở trong này.”
Lôi Tu Viễn xoay người lại, trên mặt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, hắn nhìn tay nải trên vai nàng, nói: “Đồ thu dọn xong rồi sao? Ngươi không đi sao?”
Lê Phi thấy hắn còn mặc đệ tử phục, càng kỳ quái: “Ngươi thì sao? Ngươi không quay về sao?”
Thanh âm hắn thật lạnh nhạt: “Ta không có nơi nào để quay về.”
Làm sao lại không có? Lê Phi đang muốn phản bác, bỗng cảm thấy không đúng, hắn không phải là con ruột của Lôi đại nhân, hơn nữa thân thể ốm yếu, chỉ sợ hắn không muốn quay về nơi Cao Lư thương tâm kia. Về phần Lỗ đại ca, người đã chết rồi, hắn một mình trở lại nơi ở lúc trước chỉ thêm phần thương tâm mà thôi, dưới chân núi Tinh Chính Quán lại càng không thể quay về, hắn thật đúng là không có nơi nào để quay về.
Nàng nhất thời không biết nên nói cái gì, lẳng lặng nhìn hắn, Lôi Tu Viễn lại nhìn nàng mỉm cười, ôn hòa nói: “Váy này ngươi mặc bây giờ thật hợp.”
Nàng cúi đầu nhìn váy lụa vừa vặn, gãi gãi đầu, nói: “Tu Viễn, có muốn cùng ta đến Thanh Khâu không?”
Hắn dường như không ngờ đến lời mời của nàng, vẻ mặt ngạc nhiên, không trả lời.
Lê Phi lại nói: “Ngươi có thể tận mắt chứng kiến phong cảnh Thanh Khâu, ta còn có thể dẫn ngươi đến Hổ Khẩu Nhai, đúng rồi đúng rồi, măng với nấm trên núi ăn ngon lắm. Sau khi chúng ta đi đến Thanh Khâu, lại tiện đường đến Việt Quốc tìm Kỷ Đồng Chu luôn, nhà hắn có tiền, có thể ăn đủ loại sơn hào hải vị.”
Lôi Tu Viễn nhìn nàng một lát, suy nghĩ, nói nhỏ: “Ngươi tại sao lại mời ta thế?”
Tại sao? Lê Phi nhún nhún vai: “Chẳng tại sao cả, ta mời bằng hữu về nhà chơi, cần có lý do sao?”
Hắn cười một tiếng: “Đúng thật là không cần lý do.”
Lê Phi cười nói: “Đúng không? Vậy chúng ta đi thôi?”
Lôi Tu Viễn cúi đầu làm ra bộ dạng lo lắng, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, suy nghĩ thật lâu, lâu đến nỗi Lê Phi nâng tay làm bộ muốn đánh: “Nhanh lên một chút, có đi hay không?”
Hắn cầm cổ tay nàng, cười nói: “Ừm, ta đi.”
Lê Phi nhất thời vui vẻ ra mặt,n àng rất ít khi cười rạng rỡ như vậy, gần đây số lần nàng cười cũng nhiều hơn. Lúc trước mặt nàng cứ như cương thi, hơn nữa da còn đen thui, nói chuyện ngắn gọn, bảy tám phần giống đứa con trai, về sau lại trắng ra, như con bướm phá kén, bỗng nhiên thành một tiểu mỹ nhân, nhưng lại không giống mấy đứa con gái biểu tình phong phú khác, luôn toát ra cảm giác khó gần, rất nhiều nam đệ tử chỉ dám thỉnh thoảng nhìn trộm nàng vài lần, không dám đến gần nàng.
Chẳng qua dáng vẻ nàng cười toe toét thật sự đáng yêu, Lôi Tu Viễn muốn đưa tay chọc chọc, bỗng nhiên thấy nàng đưa cho mình một lá bùa, nói: “Là của Hồ Gia Bình cho, cất bên người thật kỹ đi. Nếu gặp được biến cố gì, vận chuyển linh khí, trong nháy mắt liền có thể trở về Thư Viện.”
Lê Phi thấy hắn cất lá bùa thật kỹ, nhưng dáng vẻ lại như nói đi là đi, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngươi không thu dọn đồ đạc sao? Cứ mặc đệ tử phục như vậy?”
Đệ tử phục của thư viện trắng đỏ đan xen, kiểu dáng cũng không giống bình thường, nói thật ra, mặc ra ngoài có chút nổi bật.
“Ta không có đồ gì cả, hơn nữa quần áo cũ đều mặc không vừa nữa.”
Ai, đây đúng là đứa nhỏ nghèo đến đang thương, lúc đến hai tay trống không, lúc đi hai tay cũng trống không, ngay cả quần áo cũng không mang theo. Nhìn Kỉ Đồng Chu xem, thu dọn đồ đạc có thể chất đầy một xe ngựa, đúng là Vương gia có khác.
Lê Phi sờ sờ nén bạc trong bọc quần áo, lúc đến đây sư phụ cho nàng năm mươi lượng, sau khi đến Thư Viện dường như chẳng tiêu chút tiền nào, củng đủ mua cho hắn quần áo, giày dép với mấy vật linh tinh.
“Chúng ta trước tiên đến Lục Công Trấn đi, mua một chút quần áo giày dép.” Nàng cười kéo tay áo Lôi Tu Viễn, đi nhanh ra ngoài. “Đã lâu không về nhà, có thể cái gì cũng không thể sử dụng được nữa, ta đây là lần đầu tiên dẫn bằng hữu về nhà đó, cũng không thể quá keo kiệt được, thuận tiện mua một chút nhu yếu phẩm luôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.