Thiên Hương Bách Mị

Chương 6: Sồ Phượng Thư Viện Sơ Tuyển (2)




Sau nội môn là một sân khác của đình, có mấy cỗ xe được xếp ngay ngắn, điều kỳ lạ chính là thú kéo xe không phải ngựa bình thường, mà là những con hươu có thân hình cao lớn, cặp sừng dài trên đầu trắng như tuyết, kỳ lạ nhất là màu lông trên người chúng nó sặc sỡ giống như cầu vồng bảy màu, cực kỳ loá mắt mỹ lệ.
Tiểu Bổng Chùy lần đầu tiên nhìn thấy động vật xinh đẹp mà lạ lùng như vậy nên kìm lòng không đậu mà nhìn chằm chằm một hồi lâu, chợt nghe phía sau cách đó không xa truyền đến một trận cười nhạo, có một giọng mỉa mai không lớn không nhỏ nói: “Ăn mày từ nơi nào tới thế, từ xa đã nghe thấy mùi thối rồi.”
Tiếng cười vang lên, Tiểu Bổng Chùy quay đầu lại thì thấy xong sân đình có mấy đứa con trai đang ngồi, dáng vẻ ai cũng sạch sẽ, môi hồng răng trắng, bọn họ đang nhìn chằm chằm chính mình cười lớn rồi châu đầu ghé tai làm mặt quỷ, vừa thấy liền biết bọn chúng không nói được lời gì hay ho.
Nàng đi theo sư phụ bên ngoài phiêu bạt, mấy năm ấy gặp qua người tính tình nóng lạnh cũng không ít, luôn luôn phải cẩn thận để không phải rước lấy phiền toái. Mấy đứa con trai này phục sức hoa mỹ, vừa thấy đã biết là con nhà quyền quý, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện nên nàng giả vờ như không nghe thấy, xoay người tiếp tục xem hươu.
“Đồ nhà quê, ngay cả hồng lộc cũng chưa thấy, các ngươi xem, tròng mắt hắn nhìn đến rơi xuống rồi.”
Giọng cười trộm mỉa mai phía sau còn tiếp tục, Tiểu Bổng Chùy yên lặng xoay người né tránh, góc phíaTây Bắc không có ai nên nàng đi qua ngồi xuống đất, thở ra một hơi thật dài.
Trong đình viện đã tụ tập mười mấy đứa, đứa nhỏ nhất nhìn chừng sáu bảy tuổi, còn cô gái lớn nhất so với mọi người xung quanh cao hơn một cái đầu, cao hơn mọi người xung quanh một cái đầu, chắc chắn đều đã vượt qua khảo hạch sơ tuyển. Tiểu Bổng Chùy nhớ tới đám người rộn ràng nhốn nháo bên ngoài, người nhiều như vậy nhưng tuyển đến bây giờ mới tuyển được chừng này. Mới sơ tuyển mà đã khó như vậy, không biết nhị tuyển sẽ như thế nào nữa.
Nảng nhớ đến thanh âm khàn khàn kia xuất hiện ở bên tai mình lúc sơ tuyển, nghe qua hình như là của lão nhân gia nào đó, lão hiện tại có tiếp tục đi theo chính mình hay không?
“Lão tiên sinh...... Lão tiên sinh? Ngài còn có ở đó không?” Nàng thấp giọng kêu to. “Vừa rồi cám ơn ngài đã nhắc nhở ta.”
Không có ai trả lời nàng.
Tiểu Bổng Chùy nhìn xung quanh, nhưng không hề phát hiện bóng người khả nghi nào, nàng lại mở miệng: “Lão tiên sinh? Ngài không còn ở đó nữa sao? Ngài bảo ta ngừng thở là có ý gì? Lão tiên sinh?”
Như trước vẫn không ai trả lời, Tiểu Bổng Chùy gãi gãi đầu, chẳng lẽ vừa rồi là nàng ảo giác sao?
Cửa trong đen nhánh bỗng nhiên mở ra, lần này cũng liên tiếp tiến vào ba đứa nhỏ phong trần mệt mỏi, nhìn qua cũng không khác gì mình nhiều. Trên quần áo đều là mụn vá, tuy là so với chính mình có sạch sẽ hơn một ít nhưng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, hai cô gái đi trước, theo sau là một đứa con trai, dường như có quen biết nhau, trong đó có một cô gái oa oa nói không ngừng.
“A!” Cô gái đang oa oa nói kia bỗng nhiên kêu to lên, chạy vội tới hồng lộc bên cạnh, hết sức vui vẻ. “Chẳng lẽ đây là tiên thú trong truyền thuyết?! Tỷ! Tỷ nhìn kìa!”
Hành vi khoa trương này hiển nhiên bị đám nhà giàu trong đình kia nhạo báng, một đứa con trai mặc lục y giọng điệu kỳ quái học theo nàng ta: “Tỷ! Tỷ nhìn kìa! Oa, người ta cho tới bây giờ chưa thấy qua nha! Tiên thú nha!”
Cô gái kia bị cười nhạo đến mặt đỏ lên, môi mấp máy dường như muốn đáp trả vài câu, nhưng chàng trai bên cạnh đã nhẹ nhàng kéo nàng qua một bên, thấp giọng nói: “Đừng để ý đến bọn họ.”
Ba người xoay lại thì trông thấy Tiểu Bổng Chùy ở trong góc một thân y phục rách rưới, tất cả đều sửng sốt một chút, chắc không ngờ ở đây lại nhìn thấy một bộ dạng đầy những mụn vá giống mình.
“Ngươi chỉ có một mình thôi sao?” Cô bé cười tủm tỉm đi tới, “Có thể cùng nhau ngồi không?”
Tiểu Bổng Chùy gật gật đầu, dùng tay áo xoa xoa chỗ bên người: “Ngồi đi.”
“Ta tên là Bách Lý Ca Lâm, năm nay mười tuổi, đây là tỷ tỷ của ta, Bách Lý Xướng Nguyệt, năm nay mười hai tuổi rồi. Đúng rồi, hắn là đệ đệ của chúng ta, tên là Diệp Diệp, ha ha, có phải là cái tên rất kì lạ không?”
Xướng Nguyệt, Ca Lâm, có thể đặt tên cho con gái nhà mình những tên thanh nhã như thế, hẳn không phải là vợ chồng nông gia bình thường, huống chi họ “Bách Lý” lại càng hiếm thấy, nàng hình như đã nghe qua ở đâu rồi...... Hai tỷ muội nàng ta sao lại nghèo túng như thế, là vì cớ gì? Lại nói tiếp, chàng trai bên cạnh các nàng là đệ đệ ruột, hay là không phải? Ngay cả họ cũng không giống nhau....
Tiểu Bổng Chùy im lặng đánh giá ba người bọn họ, hai tỷ muội quần áo tuy rách rưới, người dơ bẩn, nhưng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhất cử nhất động đều rất thùy mị, không giống nữ nhân bình thường. Chàng trai tên Diệp Diệp kia cũng là thần thanh cốt tú, rất khác với những đứa trẻ lấm bùn ở vùng quê.
“Ai là đệ đệ của muội.” Diệp Diệp liếc Bách Lý Ca Lâm một cái. “Ta so với muội lớn hơn một tuổi, muội nên gọi ta là ca ca mới đúng.”
Hắn nhìn Tiểu Bổng Chùy gật gật đầu có ý chào hỏi: “Ta là một năm trước mới gặp các nàng, tất cả mọi người không có chỗ để đi, nên chỉ đơn giản là bầu bạn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Ngươi tên là gì?” Bách Lý Ca Lâm dựa gần Tiểu Bổng Chùy, tự nhiên mà kéo cánh tay nàng.
“Tiểu Bổng Chùy, ta cũng mười tuổi.”
“Phụt......” Bách Lí Ca Lâm cười ha hả. “Tiểu Bổng Chùy? Tại sao lại có người tên như vậy? Ngươi họ gì thế?”
Tên này rất buồn cười sao? Tiểu Bổng Chùy rụt cánh tay bị nàng ta kéo trở về: “Ta không có họ, là được sư phụ nhặt về, tên là do sư phụ đặt.”
Bách Lí Ca Lâm vội vàng áy náy: “Thật có lỗi, ta không cố ý......”
“Nhìn xem, miệng lưỡi nhanh nhảu nên suốt ngày đắc tội với người khác.” Diệp Diệp gõ nhẹ trên đầu Bách Lý Ca Lâm, lại nói: “Muội ấy nói chuyện luôn luôn không nghĩ trước sau, ngươi đừng nghĩ nhiều. Ngươi có sư phụ sao? Có dạy ngươi tiên pháp không?”
Tiểu Bổng Chùy gật đầu: “Ừm, sư phụ có dạy ta phương thuật, đáng tiếc ta không có thiên phú nên không học được.”
“Đừng khiêm tốn như thế.” Diệp Diệp cười rộ lên. “Có thể qua được sơ tuyển của Sồ Phượng Thư Viện thì thiên phú cũng không kém đâu.”
Sơ tuyển...... Kỳ thật nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc là làm thế nào mà qua được sơ tuyển...... Tiểu Bổng Chùy sờ sờ đầu, nàng lại nghĩ tới âm thanh khàn khàn kia, hẳn là không phải tưởng tượng ra, lão rốt cuộc là ai? Làm sao có thể khiến cho chính mình ngừng thở được?
Có lẽ là tiếng cười nói bên này của bọn họ càng lúc càng lớn nên đám con trai nhà giàu trong đình kia lại bắt đầu châm chọc khiêu khích: “Ăn mày đứng cùng nhau, thật sự là đáng gờm nha, đang thương lượng cùng nhau xin cơm sao?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Lý Ca Lâm lộ ra vẻ chán ghét, thấp giọng nói: “Thật đáng ghét, những người này.”
“Để ý đến bọn họ làm gì.” Diệp Diệp ngồi xổm bên người nàng. “Hẳn là mấy đệ tử trong nhà có quyền thế, cứ để mặc cho bọn họ khua môi múa mép đi, nói không chừng đến nhị tuyển ai cũng không qua được.”
“Nhị tuyển như thế nào, ngươi có biết không?” Tiểu Bổng Chùy thấy lời hắn nói tựa hồ như rất hiểu biết nên không khỏi thắc mắc.
Diệp Diệp lắc đầu: “Ngươi ngẫm lại xem, một nơi nhỏ như Lục Công trấn lại tuyển ra nhiều người như vậy, vùng Trung Thổ chúng ta ở có nhiều nơi như vậy thì không biết có thêm bao nhiêu người? Mỗi năm chỉ có hơn mười người có thể vào Sồ Phượng Thư Viện, như vậy chẳng phải trong mười vạn, trăm vạn chỉ chọn một thôi sao?”
Vừa mới dứt lời, chợt thấy phía sau có một bóng đen bay đến, trúng ngay gáy của hắn, Diệp Diệp đau đến kêu lên một tiếng, chịu không nổi ngã mà ở trên mặt đất. Bên người hắn có một cái gì đó lăn đến, là mấy thỏi bạc năm lượng. Mấy đứa con trai trong đình nhìn bọn họ mà hoa chân múa tay làm mặt quỷ, cười to nói: “Thưởng cho các ngươi! Một đám ăn mày huyên thuyên, còn không quỳ xuống tạ ơn sao?!”
Khinh người quá đáng. Tiểu Bổng Chùy chân mày cau lại, đang muốn đứng dậy thì chợt thấy Bách Lý Xướng Nguyệt bên cạnh nãy giờ không nói gì xoay người nhặt bạc lên, từng bước một đi về phía đình bên kia.
“Xướng Nguyệt!” Diệp Diệp bắt lấy nàng. “Ta không sao hết, ngươi đừng đi.”
“Ngươi bị đánh rồi.” Bách Lý Xướng Nguyệt khẽ cau mày, ngữ khí lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với muội muội cười nói hoạt bát kia.
“Ta không đau, ngươi đừng gây chuyện!” Diệp Diệp giữ nàng không buông.
Đang lúc nói chuyện, cửa trong màu đen lại mở ra, một tiểu cô nương mặc xiêm y đẹp đẽ dung mạo tuyệt đẹp tiến vào, đám con trai trong sân đình đều không nhịn được mà nhìn trộm nàng. Tiểu cô nương vẻ mặt kiêu căng, lưng đi thẳng, không chớp mắt đi vào, giống một con phượng hoàng nhỏ. Trong đình mấy đứa con trai cũng ngừng gâu rối, chỉ chốc lát sau, bên trong chạy ra một tiểu tử mặc y phục màu vàng, không biết cùng nàng nói gì đó, rồi mời nàng tới trong đình ngồi chung.
“Nhìn dáng vẻ này hẳn là nữ nhi vương công quý tộc.” Diệp Diệp nhịn đau cười cười, một tay kéo Bách Lý Xướng Nguyệt trở lại ngồi bên chính mình. “Ta không sao, với tính tình hung dữ của ngươi nếu tiến lên là phải đánh nhau rồi, tại sao phải tìm phiền toái làm gì?”
Hắn giật lấy bạc và ném thật xa, mà không thèm liếc mắt một cái.
“Có đau hay không?” Bách Lý Xướng Nguyệt duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa cổ hắn. “Sưng rồi.”
“Vẫn chưa gãy được.” Hắn lắc lắc đầu. “Nhìn xem, vẫn còn tốt đây này.”
Bách Lý Ca Lâm ha ha cười rộ lên, nhìn hắn làm mặt quỷ: “Da dày thịt béo!”
Có thể bởi vì trong đình có thêm một tiểu mỹ nhân nên bọn họ cũng không muốn làm nàng không vui, đám đệ tử nhà giàu kia cũng tạm thời yên tĩnh. Dần dần, đúng như lời Diệp Diệp nói, những đứa nhỏ thông qua sơ tuyển ngày càng nhiều, mắt thấy mặt trời đã lặn xuống phía Tây, sơ tuyển sẽ sớm kết thúc. Nghe nói hồng lộc kéo xe này đưa những ai thông qua sơ tuyển tiến hành đi nhị tuyển, không thông qua liền bị đưa về nhà.
Tiểu Bổng Chùy nắm chặt lấy chuỗi hương châu trên cổ tay, nếu nàng không thông qua nhị tuyển, xe sẽ đưa nàng đến đâu? Sư phụ đi rồi, nàng đã không còn nhà nữa, nếu không thông qua nhị tuyển, có lẽ cả đời cũng không có cơ hội tìm được sư phụ cùng Đại sư huynh, vậy thì sư phụ làm sao bây giờ? Một mình nàng phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể một mình lưu lạc nơi chân trời sao?
Nàng đang suy nghĩ đến thất thần thì thấy cửa màu đen lại mở ra, một cậu bé rụt rè sợ hãi đi vào trong. Hắn nhìn qua khoảng bảy tám tuổi, y phục tả tơi dơ bẩn, nhưng hắn không giống mấy người Bách Lý Ca Lâm tùy ý lớn mật mà vẫn luôn co bả vai đi vào đình viện, đầu cũng không dám nâng, khi không cẩn thận đụng vào người khác liền cúi đầu xin lỗi —— hắn nhất định là đứa nhỏ đã trải qua vô vàn khó khăn.
Tiểu Bổng Chùy bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nếu không thông qua nhị tuyển, lại không có sư phụ, nàng về sau có lẽ cũng sẽ biến thành như vậy, cái gì cũng không biết, không có cái gì để mưu sinh mà chỉ có thể miễn cưỡng cười vui mà sinh sống, bị cuộc sống áp bức phải khúm núm nịnh bợ, gặp người liền sợ hãi.
Cậu bé nơm nớp lo sợ tìm một góc mà lui về. Trong chốc lát, đại khái là phát hiện trong đình có một vị tiểu cô nương hoa lệ lại mỹ mạo, ngay cả hắn cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn vài lần. Bộ dạng sợ hãi rụt rè của hắn rất dễ gây chú ý, đám đệ tử nhà giàu trong đình lúc này ngồi không yên, có đứa nhảy dựng lên rống to: “Này! Mắt chó của ngươi đang nhìn loạn cái gì đó!”
Cậu bé đột nhiên”A” một tiếng, chỉ vào vị tiểu mỹ nhân kia kêu lên: “Ngươi...... Ngươi......” Hắn lắp bắp, mặt đỏ lên như là vừa tức vừa vội, cả người run nhè nhẹ.
“Ngươi quen biết hắn sao?” Trong đình một cậu bé áo trắng nhịn không được hỏi.
Tiểu mỹ nhân không vui mà nhíu mày: “Ta làm sao có thể quen một tên ăn mày như vậy! Tên ăn mày này cũng thật to gan! Dám chỉ tay của ngươi vào ta!”
Đám con trai trong đình bắt ồn ào, có người nhặt lên một cục đá ném qua, kêu to: “Mau cút đi!”
Cục đá vừa vặn ném trúng trán của cậu bé, mặt hắn lập tức đầy máu, đau đến “Oa” một tiếng khóc lớn lên, khóc đến tê tâm liệt phế.
Nhưng mà, hắn càng khóc, đá ném về phía hắn ngày càng nhiều. Sau vài lần ném, máu trên đầu hắn chảy nhiều hơn, ngồi bệt xuống đất tiếng khóc càng ngày càng nhỏ.
“Thật quá đáng!” Bách Lí Ca Lâm giận đến hai mắt bốc hỏa. “Không có ai quản sao?!”
Vừa dứt lời, Tiểu Bổng Chùy bên cạnh đã chạy tới, nàng túm đứa nhỏ đang gào khóc kia, cả giận nói: “Khóc cái gì?! Thật vô dụng!”
Bị nàng quát, đứa nhỏ kia lại khóc to hơn, nước mũi nước mắt cùng máu chảy xuống, khiến mặt hắn càng khó coi hơn.
Sau đầu tiếng gió vang lên, Tiểu Bổng Chùy linh hoạt né tránh mấy cục đá ném vào nàng, nàng xoay người, lạnh lùng nhìn đám con trai trong đình: “Hôm nay ta thay cha mẹ các ngươi giáo huấn các ngươi một chút.” Nàng xắn tay áo lên, xoay người nhặt lên thật nhiều đá, dung hết sức mà ném, chỉ nghe “Bốp” một tiếng, một đứa con trai trong đình mặt bị cục đá đập trúng lập tức sung lên, hắn bụm mặt hét rầm lên.
Tất cả mọi người sợ ngây người, ai cũng không nghĩ tới đứa ăn mày này lại dám đánh mấy đứa nhỏ trong đình này, đó toàn là con cháu của những gia đình vương công quý tộc gàu có thôi!
Động tác cực nhanh, nàng học phương thuật không được, nhưng quyền cước công phu lại khá tốt, lấy cục đá nhắm thật chuẩn ở giữa hai má mỗi người. Trong đình lập tức vang lên tiếng khóc tiếng la không ngừng, một đứa nhóc áo trắng nhìn qua như lão đại mà giờ đây lung ta lúng túng chỉ vào đầu nàng run run, nói lắp bắp: “Ngươi, ngươi thật to gan…… Ngươi có, có biết ta là ai hay không hả?!”
“Bạc trả lại cho ngươi!” Tiểu Bổng Chùy lại nhặt lên mấy đĩnh bạc vừa rồi bị bọn họ ném tới kia, cổ tay vừa chuyển động, bạc lại “Bốp” một tiếng trên mặt đứa nhỏ áo trắng kia một tiếng cực vang. Lợi hại hơn chính là, bạc trên mặt hắn không chịu rơi xuống, ngược lại còn bật lên, vừa vặn dừng trên đỉnh đầu hắn, không sai chút nào.
Trong đình ngoại trừ tiểu mỹ nhân sắc mặt xám ngắt kia, đã không ai còn đứng nữa, ai nấy đều che mặt ôm đầu k.êu rên. Tiểu Bổng Chùy vỗ vỗ tay, hướng đình bên kia mà vẫy vẫy nắm tay, cười lạnh: “Thoải mái chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.