Thiên Kiếp Mi

Chương 38.3: Máu Đào Mờ Tối 03




Nhật Ái Cư.
Sau khi Bích Liên Y trọng thương, Uyển Úc Nguyệt Đán đợi trong phòng hắn một lát rồi nhanh chóng về phòng mình. Thiết Tĩnh theo hầu phía sau, thấy hắn tự lần mò lấy ra một bộ quần áo, vài lượng bạc, mấy bình thuốc, gói lại thành một bọc. Chu Nhan vừa mới xông vào cung nên Thiết Tĩnh cực kỳ cẩn thận, thấy hắn gói đồ thành một bọc thì thất thanh hỏi, "Cung chủ muốn ra ngoài sao?"
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười, "Ta muốn ra ngoài mấy ngày."
Thiết Tĩnh nhíu mày, "Ta đi báo cho Diêm Nhi, cung chủ muốn đi đâu?"
"Lần này ra ngoài, ta không mang theo bất kỳ ai." Uyển Úc Nguyệt Đán nhấc cái bọc hắn vừa gói lên, sửa sang lại quần áo của mình, "Cũng không nói trước được bao giờ trở lại, trước khi ta về thì việc trong cung giao cho Bích đại ca chủ trì xử lý. Nếu Bích đại ca bị thương không khỏe trong người, ngươi và Diêm Nhi có thể hỏi ý kiến Tất trưởng lão, rồi hỏi thêm Văn Nhân trưởng lão nữa."
Thiết Tĩnh giật mình kinh hãi, "Cung chủ không mang theo ai ư? Vậy làm sao mà được? Người trong cung từ trên xuống dưới không ai yên tâm cho cung chủ ra ngoài như vậy đâu, xin hãy cho Thiết Tĩnh và Diêm Nhi đi cùng."
Uyển Úc Nguyệt Đán xoay người lại, vẫy tay với Thiết Tĩnh. Thiết Tĩnh ân cần bước lại, "Cung chủ có gì căn dặn..." Chợt cảm thấy bên eo tê rần, tay phải Uyển Úc Nguyệt Đán buông ra khỏi phần eo. Thiết Tĩnh hoảng sợ ngã gục xuống. Cung chủ dùng "Kỳ Lân Thứ" trên thắt lưng đánh ngã hắn, vì sao chứ?
Chỉ thấy Uyển Úc Nguyệt Đán nở nụ cười áy náy mà ôn nhu, hai tay dốc sức kéo Thiết Tĩnh đến bên cạnh giường mình. Hắn vốn định bế Thiết Tĩnh lên giường nằm, nhưng tay không đủ sức, cuối cùng không bê nổi, chỉ đành cho Thiết Tĩnh nằm dưới đất. Hắn mang chăn gấm trên giường đắp lên người, lại lấy cả gối ngọc kê xuống dưới đầu Thiết Tĩnh, tỉ mỉ sắp xếp cho toàn thân Thiết Tĩnh dễ chịu thoải mái rồi mới đứng lên.
Thiết Tĩnh nhìn hắn sửa sang lại chăn gấm, trong lòng ngày càng kinh hãi. Uyển Úc Nguyệt Đán chuẩn bị kỹ như thế, vậy là thật sự muốn bỏ đi một mình. Nhưng hai mắt hắn đã mờ, có một mình làm sao đi được? Mà biết đi đâu chứ? Đang nghi ngờ lo lắng, ngoài cửa chợt có cơn gió nhẹ thổi vào mang theo hơi nóng quen thuộc. Hắn thấy một bóng người in lên vách tường, kẻ này thân hình cao lớn, mái tóc xõa tung, gió nhẹ thổi qua tựa hồ mang theo mùi máu tanh thoang thoảng.
Lẽ nào là... Thiết Tĩnh thấy bóng người kia thiếu mất cánh tay phải, trong lòng kinh hãi đến không thốt nên lời, lẽ nào là... Cuồng Lan Vô Hạnh? Không thể nào! Hắn vừa mới bỏ đi trong tình trạng tả tơi, hắn vừa bị thương nặng, hắn vừa bị Phó Chủ Mai chém đứt một cánh tay, làm sao có thể đột ngột quay về? Có người dũng mãnh đến thế sao?
"Đến nhanh ghê." Uyển Úc Nguyệt Đán lên tiếng, so với ngọn gió nóng từ ngoài cửa thổi vào, giọng hắn yếu ớt nhu hòa, mang theo chút vui tươi hớn hở như một đứa trẻ đoán trúng câu đố đèn, "Dũng phu đủ sức múa trường kiếm tám thước và cây kích dài hơn một trượng, hẳn sẽ không biết khó mà lui, phải càng đánh càng hăng mới đúng. Ta đoán tiên sinh chắc chắn sẽ quay lại, nhưng không ngờ lại nhanh thế."
Giọng Chu Nhan không hề có vẻ mệt mỏi sau khi trọng thương, tựa như hắn chưa bao giờ có cánh tay phải kia vậy, "Ngươi thu xếp hành lý gọn gàng, là tự tin ta sẽ không giết ngươi sao?"
Khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ cong lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở lớn, có vẻ nghiêm túc, "Ta vẫn luôn tự tin vô cùng."
Miệng vết đứt trên cánh tay phải Chu Nhan đã bôi thuốc băng bó, băng sạch sẽ gọn gàng, không biết hắn đã làm thế nào khi chỉ còn một cánh tay trái. Tay trái hắn chống một cây gậy trúc, tuy là một cây gậy trúc nhưng cầm trên tay hắn lại chẳng khác gì trường kích, "Giết ngươi, ta không cần phí sức."
"Bích Lạc Cung không thù không oán với tiên sinh, tiên sinh muốn giết ta phải có lý do gì chứ?" Uyển Úc Nguyệt Đán đeo cái bọc hơi lộn xộn kia, nhìn như một thiếu niên ôn nhu sạch sẽ yếu ớt, "Tiên sinh có tâm nguyện nào đó không thể hoàn thành, rồi có người hứa hẹn với ngươi sao?" Hắn ôn nhu nói, "Giết ta, dù tiên sinh dũng mãnh tuyệt luân thì nhất định cũng sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái. Nếu tiên sinh tin tưởng năng lực của Uyển Úc Nguyệt Đán, thì liệu có thể nói cho ta biết kẻ kia hứa hẹn với ngươi điều gì không? Có thứ gì nhất định phải dùng đầu ta để đổi, mà không còn đường nào khác?" Hắn nhìn sang Chu Nhan, thần thái hết sức ôn hòa, "Bích Lạc Cung chưa bao giờ muốn làm hại tiên sinh."
Chu Nhan ánh mắt lưu chuyển, nếu mắt Uyển Úc Nguyệt Đán không mờ sẽ thấy ánh mắt kia vô cùng dữ dội, tràn đầy khí thế tàn nhẫn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Ánh mắt như yêu ma kia nhìn chằm chằm rất lâu, hắn mới trầm trầm đáp, "Ta muốn tìm một người."
Uyển Úc Nguyệt Đán chầm chậm lấy từ trong ngực ra một cuộn tranh, giơ lên, "Tiên sinh muốn tìm vị cô nương này sao?"
Chu Nhan liếc nhìn qua, trong phút chốc cây gậy trúc trên tay trái hắn nổ tung, lóng trúc bị đốt thành tro bụi. Hắn gằn từng chữ âm trầm hỏi, "Bức họa này ngươi tìm thấy ở đâu?"
Đúng lúc này, một người cất giọng không cao không thấp, không nhanh không chậm, "Bức họa này là của ta." Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười, một người lướt xuống từ xà nhà, tướng mạo tuấn mỹ, trên mặt có một vết sẹo cho người ta ấn tượng sâu sắc, chính là Thẩm Lang Hồn đang hóa thân làm Phan Nhược An.
Thì ra sáng sớm hôm nay Thẩm Lang Hồn vừa chạy đến Bích Lạc Cung, nói qua về hoàn cảnh khó khăn của Đường Lệ Từ, cũng đưa bức tranh mà Đường Lệ Từ lấy được ở Vọng Đình Sơn Trang cho Uyển Úc Nguyệt Đán. Bức tranh kia rất giống Tây Phương Đào, được treo ở căn cứ bí mật của Phong Lưu Điếm mà thờ cúng, nhất định là người có vai trò quan trọng, hơn nữa rất có thể đã bệnh nặng hoặc qua đời. Đường Lệ Từ mong Uyển Úc Nguyệt Đán điều tra xem người trong tranh rốt cuộc là ai, nếu cô gái trong tranh đã qua đời thì quan tài băng thất lạc của Phương Chu không chừng đã bị Tây Phương Đào lấy đi cho nàng dùng, nàng chắc chắn có liên quan đến bí mật lớn lao trong Phong Lưu Điếm.
Uyển Úc Nguyệt Đán hiển nhiên không thấy dung mạo của cô gái trong tranh, nhưng hắn đã nghe Mai Hoa Dịch Số kể tường tận Cuồng Lan Vô Hạnh và Ngọc Không Hầu – lấy tên giả Tây Phương Đào – đều có tình cảm với biểu muội Tiết Đào của Ngọc Không Hầu. Nếu cô gái trong bức tranh kia trông rất giống "Tây Phương Đào", nàng không phải Tiết Đào thì còn là ai được chứ? Mà Cuồng Lan Vô Hạnh võ công cao cường như thế, trên đời ngoài chữ Tình ra còn thứ gì có thể khiến hắn đi vào nơi nước sôi lửa bỏng, thậm chí vứt bỏ ân nghĩa không thèm bận tâm? Vừa rồi Cuồng Lan Vô Hạnh đột ngột tìm tới, nếu hắn không mang bức tranh này theo người thì giờ đây đã xong đời từ lâu rồi.
Quả nhiên bức họa vừa lấy ra, khí thế của Cuồng Lan Vô Hạnh lập tức thay đổi. Thẩm Lang Hồn hiện thân đúng lúc, Uyển Úc Nguyệt Đán càng thêm bình tĩnh, mỉm cười hỏi, "Vị cô nương này là Tiết Đào ư?"
Chu Nhan nhìn bức họa kia không chớp mắt, dung mạo người trong tranh gần như đúc cùng một khuôn với Tây Phương Đào, nhưng trong mắt hắn hiển nhiên là khác một trời một vực, "Nàng ở đâu?" Tia sáng lấp lánh trong mắt Chu Nhan ngày càng rực rỡ, ác liệt kinh người, "Nói!"
Thẩm Lang Hồn bình tĩnh đáp, "Bức họa này là của ta."
Chu Nhan bỗng ngước mắt nhìn hắn, Thẩm Lang Hồn bình thản nói, "Ta và Đường Lệ Từ Đường công tử tìm ra bức họa này ở Vọng Đình Sơn Trang. Vọng Đình Sơn Trang là căn cứ bí mật của Phong Lưu Điếm, nếu tranh đã ở đó, ta nghĩ chắc người cũng ở đó luôn."
Hắn không nói người trong tranh trông rất kỳ quái, dường như không phải người sống. Nếp nhăn nơi khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán hơi giãn ra, trông vô cùng sảng khoái, "Ngọc Không Hầu..." Hắn vừa nhắc đến Ngọc Không Hầu, sát khí trên người Chu Nhan bỗng dày đặc hơn rất nhiều. Uyển Úc Nguyệt Đán vờ như không biết, tiếp tục nói, "...Cũng có tình với Tiết cô nương, với tính cách của hắn, cho dù hôm nay ngươi lấy đầu ta trở về, liệu hắn có thật sự trả lại Tiết cô nương cho ngươi không?" Đôi mắt hắn lấp lánh, thấp thoáng vẻ thê lương, nhưng khóe mắt vẫn mỉm cười, "Nói cách khác... Hắn sẽ trả lại cho ngươi một Tiết cô nương như thế nào?"
Chu Nhan chắp tay sau lưng, lẳng lặng trầm tư. Hắn vũ dũng tuyệt luân, nhưng cũng không phải mãng phu. Ngọc Không Hầu âm độc tàn nhẫn, nếu không có được tuyệt đối không dễ dàng buông tay, "Ngươi nói... hắn sẽ trả lại cho cho ta một thi thể?" Hắn trầm trầm hỏi, "Hắn dám à?"
Uyển Úc Nguyệt Đán hỏi ngược lại, "Hắn lẽ nào không dám?"
Chu Nhan bật cười, "Ý ngươi là muốn ta đến Vọng Đình Sơn Trang tìm người, mà không chờ Ngọc Không Hầu giao người ra, tránh cho hắn nổi điên nổi khùng giết Tiết Đào. Hừ! Ngươi tưởng ta không biết ý ngươi sao... ngươi và hắn đều muốn dỡ tung Vọng Đình Sơn Trang, chẳng qua các ngươi không đủ sức... "
"Không sai." Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ mỉm cười, thản nhiên thừa nhận, "Ta mong tiên sinh có thể san Vọng Đình Sơn Trang thành bình địa. Ngươi muốn cứu Tiết Đào cô nương, ta cũng có người muốn cứu. Ngươi muốn giết Ngọc Không Hầu, ta cũng muốn giết Ngọc Không Hầu, chỉ vậy thôi." Hắn thong thả nói, "Ta không muốn thấy một thi thể trong Vọng Đình Sơn Trang, cũng không muốn tiên sinh thấy một thi thể khác trong Vọng Đình Sơn Trang. Chúng ta võ công chưa đủ mạnh, không thể làm gì Vọng Đình Sơn Trang, nhưng tiên sinh muốn tìm tung tích Tiết cô nương chẳng lẽ không cần chúng ta giúp đỡ? Nếu chuyến này không cứu được Tiết cô nương thì mạng Uyển Úc Nguyệt Đán nằm trong tay tiên sinh, muốn giết người muốn lóc thịt tùy ý tiên sinh."
Chu Nhan bỗng phất tay áo, đanh giọng đáp, "Được!" Hắn không quan tâm mình hợp tác với ai, đối thoại cùng ai. Dùng cách nào cũng được, chỉ cần giúp hắn nhanh chóng gặp lại Tiết Đào.
Hắn phải gặp Tiết Đào, hắn có một câu nói muốn nói với nàng!
Thẩm Lang Hồn liếc nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán. Hắn đến Bích Lạc Cung để cầu viên, chỉ mong Bích Lạc Cung có thể phái nhiều đệ tử đến trấn Thừa Phong cứu người, ai ngờ Uyển Úc Nguyệt Đán lại đích thân lên đường, không mang theo một binh một tốt. Hắn càng không ngờ Bích Lạc Cung trải qua kiếp nạn Cuồng Lan Vô Hạnh, Uyển Úc Nguyệt Đán lại dám lấy mạng mình ra đặt cược, cầu thắng trong hiểm cảnh. Vị thiếu niên cung chủ này ôn nhu yếu ớt, đứng trước mặt Cuồng Lan Vô Hạnh giống như một con thỏ trắng. Nhưng nói càng nhiều, hắn lại càng không cảm thấy Uyển Úc Nguyệt Đán yếu đuối, trái lại còn có một luồng khí chất vương giả toát ra trong từng cử chỉ của người này.
Hắn chỉ thấy trí và dũng của Uyển Úc Nguyệt Đán, mà không biết thật ra Uyển Úc Nguyệt Đán quyết định bảo hổ lột da không chỉ vì hắn không muốn để người của Bích Lạc Cung đến trấn Thừa Phong mạo hiểm, cũng không hoàn toàn vì muốn giành lại một tia hi vọng sống từ tay Chu Nhan, mà vì hắn thật lòng mong mình đi Vọng Đình Sơn Trang một chuyến có thể giúp được Cuồng Lan Vô Hạnh.
Uyển Úc Nguyệt Đán là tình thánh, mà Cuồng Lan Vô Hạnh là tình điên.
Cố chấp với tình cảm là chuyện tốt đẹp, nhưng cố chấp cùng cực, cố chấp đến nỗi bị người ta lợi dụng cũng chẳng quan tâm, cuối cùng vẫn không có được kết quả mình mong muốn, đó là chuyện vô cùng bi ai.
Văn Nhân Noãn đã chết, hắn mong Tiết Đào chưa chết.
Cho dù Tiết Đào đã chết, hắn cũng không muốn Cuồng Lan Vô Hạnh sau khi giẫm đạp lên đạo nghĩa và danh vọng lại thấy thi thể Tiết Đào trong tay Tây Phương Đào.
Tình thánh đối với tình điên, luôn có một phần đồng cảm.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Đêm tối mịt mùng.
Ngoài cửa Vọng Đình Sơn Trang đèn đuốc treo cao, hai mươi người bịt mặt mặc áo đen thêu hoa đứng thành một hàng. Những thân cây trong khu rừng gần cửa sơn trang treo đầy người, cửa sơn trang cũng dựng lên hai cọc gỗ, bên trên treo một đứa trẻ và một ông già. Hai người đều bị trói chặt tứ chi nhưng không bịt miệng, đứa trẻ khóc đến rát cổ bỏng họng, ông lão khàn khàn rên rỉ yếu ớt. Trong rừng cây cách đó không xa, người thân của họ cũng đang than khóc đứt ruột đứt gan. Tiếng khóc bi thương tuy vang vọng, nhưng trong đêm đen yên tĩnh lại trở nên mỏng manh yếu ớt, cô độc lạ thường.
Phủ Thúy bưng một đĩa chân giò hầm, ngồi cách cây cọc gỗ không xa đánh chén ngon lành. Bạch Tố Xa đứng bên cạnh gã, nàng không nhìn Phủ Thúy ăn, cũng không xem hai người treo trên cọc gỗ. Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn bóng đêm mịt mờ đằng xa, cứ như đang chờ đợi điều gì.
Đêm đã trôi qua quá nửa, mấy người Đường Lệ Từ vẫn chưa xuất hiện. Bạch Tố Xa quan sát cẩn thận, trong đêm tối vô biên vô tận, dường như cả giang hồ, cả thiên hạ này chỉ còn lại một góc được ánh lửa soi sáng, chỉ còn hai ba chục người bên cạnh, những công nghĩa, chính đạo, thiện ác, thương sinh đều tan biến trong màn đêm. Nàng nhìn vào bóng tối đăm đăm không chớp mắt, mỗi buổi đêm đều tối tăm như vậy, mỗi buổi đêm nàng đều khao khát nhìn thấy gương mặt mình muốn gặp, mong nó có thể cho mình dũng khí bước tiếp. Nhưng dù nàng khao khát đến đâu, trước cửa sổ vẫn không có gì xuất hiện, thậm chí những oan hồn bỏ mạng dưới tay nàng cũng không đến tìm nàng đòi mạng.
Trì Vân chết rồi...
Nàng cảm thấy bi ai hơn mình tưởng. Nàng chưa bao giờ định gả cho Trì Vân, về chuyện này nàng không hề áy náy. Nhưng nàng cũng chưa từng đối xử tốt với Trì Vân, về chuyện này... Nàng cảm thấy vô cùng bi ai. Nếu hai người không quen biết nhau trong hoàn cảnh ấy, nếu chưa từng có loạn Phong Lưu Điếm, nếu chưa từng có Đường Lệ Từ, nếu nàng không bị cha mẹ hứa hôn cho Trì Vân, có lẽ... Có lẽ... Mọi chuyện sẽ không rơi vào kết cục này.
Bóng đêm nồng đậm, giống như có thể nuốt chửng mọi thứ. Dù cây đuốc cháy rất đượm, nhưng ngón tay vẫn lạnh băng.
"Ờ... ta thấy y không đến đâu, chém." Phủ Thúy gặm được một nửa cái chân giò hầm, trông có vẻ hài lòng, phất tay không thèm để tâm, "Chém!"
Hai tên áo đen rút bội kiếm đánh xoẹt một tiếng, chém vào cổ hai người bị trói trên cọc gỗ. Trường kiếm vốn là vật nhẹ nhàng linh hoạt, hai tên đó chém như trường đao, kể ra cũng oai phong mạnh mẽ.
"Khoan đã." Xa xa trong rừng cây có người lên tiếng, thanh âm hơi yếu ớt, nhưng ngữ điệu rất điềm tĩnh, "Thả người."
Y chỉ nói bốn chữ, Phủ Thúy đã lập tức nhả cái chân giò đang ngậm trong mồm ra đĩa, "Hơ! Đường Lệ Từ? Má nó chứ, ngươi còn chưa chết thật à?"
Trong rừng cây có một người chậm rãi bước ra, sau lưng y rất nhiều già trẻ trai gái vội vàng chạy trốn, họ vừa mới được người này cứu từ trên cây xuống. Bạch Tố Xa chầm chậm chớp mắt, nàng vẫn luôn nhìn về một hướng, ánh mắt gần như không hề thay đổi, cứ nhìn đăm đăm vào người vừa tới, dường như trong mắt không hề có tình cảm.
Đường Lệ Từ mặc một bộ trường sam màu hồng, đây là áo do A Thùy dùng chăn của gia đình nông dân kia sửa lại giúp y. Áo rất vừa người, chỉ hơi đơn giản so với quần áo ngày xưa của y. Dưới ánh lửa màu cam, sắc mặt y trở nên tái nhợt khác thường, bước chân loạng choạng, cứ vịn tay lên gốc đại thụ bên cạnh. Tròng mắt Bạch Tố Xa hơi co lại, cho dù đã rơi vào tình cảnh này, y cũng kiên trì phải đi cứu người sao?
Phủ Thúy bật cười ha hả, chỉ vào cọc gỗ, "Chém ngay lập tức cho ta!" Hai mươi tên áo đen không đợi gã dặn dò đã vây kín xung quanh Đường Lệ Từ, hai tên cầm trường kiếm vung càng mạnh hơn, một lần nữa nhắm vào cổ hai người bị trói trên cọc gỗ. Kiếm đi được nửa đường thì nghe hai tiếng keng keng, lập tức đứt lìa. Phủ Thúy nhảy dựng lên, "Xem ra nhát đao của Thẩm Lang Hồn đâm lên người ngươi đúng là không đủ sâu."
Đường Lệ Từ tay vẫn vịn đại thụ, thứ vừa đánh gãy trường kiếm là hai viên minh châu. Lúc này minh châu rơi xuống đất, vẫn hoàn hảo không tỳ vết, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh lửa. Phủ Thúy cười hì hì đứng trước cọc gỗ, "Ái chà, viên châu này chí ít cũng đáng giá trăm lượng bạc, vật Đường công tử ném ra quả nhiên không tầm thường. Không biết vàng bạc châu báu chất thành núi trong Vạn Khiếu Trai đêm nay có cứu được mạng Đường công tử hay không."
Sắc mặt Đường Lệ Từ trắng tái, Bạch Tố Xa đã gặp y mấy lần mà chưa từng thấy y tái nhợt như thế. Chỉ thấy y liếc nhìn hai người trói trên cọc gỗ, nói, "Thả người."
"Nực cười!" Phủ Thúy khẽ vung tay, một binh khí hình thù kỳ lạ giống roi mà không phải roi, giống kiếm mà không phải kiếm bay ra. Trên binh khí kia chi chít gai ngược, mềm hơn nhuyễn kiếm, nhưng không co duỗi tự nhiên như trường tiên, "Hôm nay không giết được ngươi, ta sẽ đổi tên thành Tiểu Thúy!"
Đường Lệ Từ đưa tay đè lên bụng, tinh thần không tốt lắm, lạnh nhạt nhìn Phủ Thúy, "Ngươi có biết... ta giết Vi Bi Ngâm chỉ dùng một chiêu không?"
Phủ Thúy hơi biến sắc, "Hừ! Ngươi làm sao biết ta không thể giết Vi Bi Ngâm bằng một chiêu? Tố Tố lui ra, đêm nay một mình ta đấu với Đường công tử!" Bạch Tố Xa vốn đã rút đao ra khỏi vỏ, nghe vậy thì hơi cúi người lui xuống.
"Một người?" Đường Lệ Từ thở ra một hơi, "Không ân hận chứ?"
Phủ Thúy vung binh khí, nó quấn lấy y như một con rắn, "Ngũ Thúy Khai Sơn!"
Năm ngón tay phải Đường Lệ Từ khẽ xòe ra, mọi người chỉ thấy bóng mấy chục bàn tay lướt qua không trung. Ba tiếng "bốp bốp bốp" liên tục vang lên, binh khí hình thù kỳ lạ mọc đầy gai ngược của Phủ Thúy đã rơi vào tay Đường Lệ Từ. Trên người gã trúng ba chưởng, miệng trào ra máu tươi.
Đường Lệ Từ khẽ giật tay, binh khí kỳ quặc kia thoát khỏi tay Phủ Thúy. Y cầm binh khí kia giống như cầm một con rắn bạc, ánh mắt buồn chán vô vị, bình thản nói, "Hạng người như ngươi, hoàn toàn là phế vật. Dư Khấp Phượng, Lâm Song Song, Vi Bi Ngâm cộng thêm một cao thủ Võ Đang không biết tên, bốn người còn chẳng làm gì được ta. Ngươi tưởng Phủ Thúy nhà ngươi cao minh hơn bốn người kia nhiều lắm hay sao? Ta chỉ hơi váng đầu, vẫn chưa đến nước sa cơ lỡ vận đâu."
Phủ Thúy nổi giận đùng đùng, trở mình đứng lên, "Chết tiệt!" Gã đưa tay vào ngực áo rút ra một thanh đoản đao, dấn thân lao lên. Vóc người gã mập mạp, thế mà thanh đoản đao kia đâm lên chém xuống lại vô cùng linh hoạt. Đường Lệ Từ lại phất tay phải một cái, bóng chưởng với nhiều hình dạng khác nhau lướt qua không trung, thanh đoản đao kia nháy mắt đã rơi vào tay Đường Lệ Từ.
Phủ Thúy ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng thì một làn gió đêm lạnh lẽo đã thổi qua mặt. Đường Lệ Từ lướt qua trước mặt gã, điểm trúng huyệt đạo hai tên đao phủ kia, đoạt được một thanh trường kiếm. Trong nháy mắt quang hoa lóe lên, máu tươi bắn tung tóe, hai mươi tên áo đen kêu gào thảm thiết rồi ngã gục, rất nhiều kẻ thương vong. Bạch Tố Xa vừa rút đao ra, Đường Lệ Từ đã đặt tay lên sống đao của nàng, "Đừng để ta nhắc đến lần thứ ba, thả người." Bạch Tố Xa còn chưa đáp lời, mấy tên áo đen may mắn chưa bị thương đã vội vàng thả hai người trói trên cọc gỗ xuống. Hai người kia vừa đặt chân xuống đất, còn không kịp nói lời cám ơn Đường Lệ Từ đã dìu nhau chạy trối chết.
"Đúng là ta không dễ chịu cho lắm," Đường Lệ Từ hờ hững nhìn Bạch Tố Xa, "Nhưng còn chưa đến nỗi không phá hủy nổi Vọng Đình Sơn Trang. Muốn giết bất kỳ ai trong số các ngươi đều không phải chuyện khó với ta." Y nâng cánh tay lên, chống vào thân cây sau lưng Bạch Tố Xa mà nhìn nàng, "Sở dĩ các ngươi còn sống, là nhờ ta ban ơn... Thật nực cười, đường đường Đông công chúa Phủ Thúy của Phong Lưu Điếm, đường đường Bạch y dịch sứ Bạch Tố Xa lại không hiểu..."
Bạch Tố Xa hơi ngửa đầu ra sau. Khi nói ra những lời này, ánh mắt Đường Lệ Từ vô cùng tịch mịch. Người nói mang sức mạnh tuyệt đối, nhưng cái mạnh này tràn đầy trống rỗng, cứ như không có bất cứ nơi nào để dừng chân. Nàng lạnh nhạt nói, "Tính mạng hai thôn dân kia trong mắt Đường công tử khác nào con sâu cái kiến. Nếu ngươi không đến để giết người, thì lẽ nào thật sự đến cứu người sao?"
"Mạng người... Chẳng đáng là gì, ta từng giết rất nhiều người." Khóe mắt Đường Lệ Từ khẽ cong lên, y lại mỉm cười, "Ta chưa bao giờ thích bị người uy hiếp." Ngón tay trắng ngần của y chỉ vào rừng cây, sau đó từ từ chỉ vào bóng tối sau lưng Bạch Tố Xa, "Mạng người cũng vậy, loài sâu kiến cũng thế, đều phải để ta ban ơn ban phước, vì thế mà cảm kích ta ủng hộ ta... Sống, là nhờ ta ban ơn mới sống; muốn chết, cũng phải nhờ ta cho phép mới được chết..." Y dịu dàng nói, "Ta không cho phép các ngươi tàn sát người già yếu bệnh tật, nghe hiểu không?"
Bạch Tố Xa bình thản nhìn y, trong mắt phảng phất có ánh hào quang rực rỡ lóe lên, lại giống như từ đầu đến chân nàng đều lãnh đạm như cũ, "Nghe hiểu."
Đường Lệ Từ mỉm cười, "Rất tốt." Tay y chậm rãi buông thanh đao của Bạch Tố Xa, "Lần sau để cho ta nhìn thấy chuyện giống như hôm nay, ta gặp ai giết nấy, không tha cái mạng chó nào."
Bạch Tố Xa thu đao về, ánh mắt Phủ Thúy vừa kinh ngạc lại không cam lòng, không sao hiểu nổi một người lẽ nào thật sự có thể toàn trí toàn năng đến mức này sao? Đường Lệ Từ quay đầu, hờ hững nhìn Phủ Thúy, "Ngươi muốn chết phải không?"
Phủ Thúy nhổ ra một ngụm máu, "Lão tử liều mạng với ngươi!"
Gã lại nhảy lên một lần nữa, ba đao ba mươi ba thức lao về phía Đường Lệ Từ, Đường Lệ Từ phất tay áo, Phủ Thúy bay lên khỏi mặt đất đánh "đùng" một tiếng, lưng đụng vào một gốc đại thụ, máu tươi phun ào ào. Bạch Tố Xa thấy tình thế không ổn, bèn quát một tiếng "Rút lui!" rồi gấp rút lui về Vọng Đình Sơn Trang cùng với những thủ hạ còn sót lại. Cửa sơn trang đóng chặt, tựa như lớp ván mỏng manh kia thật sự ngăn được hung thần ngoài cửa.
Phủ Thúy không ngừng hộc máu, "Ngươi... thật sự... khụ khụ khụ..." Đường Lệ Từ buông ống tay áo, thản nhiên nhìn cánh cửa Vọng Đình Sơn Trang đóng chặt, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Phủ Thúy vừa hộc máu vừa cười, "Ha ha... Khụ khụ khụ... Với bản lãnh của ngươi, xông vào giết đến không còn manh giáp chẳng phải chuyện khó khăn gì, cớ sao ngươi không vào? Ngươi hoảng rồi à? Ha ha ha... Ngươi sợ Vọng Đình Sơn Trang là đầm rồng hang hổ, hàng người gì cũng có, ngươi sợ..."
Chợt nghe một tiếng "bộp" vang rền, tiếng cười của Phủ Thúy tắt lịm, há mồm lè lưỡi thành một gương mặt cười quỷ dị. Một thanh trường kiếm từ sau lưng Đường Lệ Từ bắn tới, xuyên qua ngực gã rồi ghim vào gốc đại thụ sau lưng.
Máu tươi văng lên, rơi xuống đất như bọt nước trở về biển cả, máu Phủ Thúy đã sớm chảy thành vũng trước mặt gã. Khi gã cất tiếng cười quái dị, Đường Lệ Từ khẽ nhấc chân phải, gót chân chạm vào chuôi một thanh trường kiếm, cứ thế giết Phủ Thúy.
Y thậm chí còn không thèm ngoảnh lại.
Xông vào ư?
Đường Lệ Từ nhìn Vọng Đình Sơn Trang bằng ánh mắt lạnh lẽo mà tràn đầy sát khí, lẳng lặng đứng yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.