"Đường công tử." Có giọng nữ truyền ra từ trong rừng, "Ngươi..." Giọng nàng bỗng im bặt, Đường Lệ Từ hơi nghiêng người đi, khóe mắt nhìn thấy cô gái đứng trong rừng cây là A Thùy.
Dưới đất la liệt máu tươi và... thi thể.
A Thùy hoang mang nhìn Đường Lệ Từ, y đứng giữa máu tươi và thi thể, quay đầu lại nhìn nàng bằng ánh mắt giống như yêu vật mất đi linh hồn. Nếu y không kiềm chế nổi, thì đã lao lên tàn sát cả thiên hạ rồi.
"Ngươi... Có sao không?" Nàng khẽ hỏi. Có lẽ nàng không hỏi sẽ tốt hơn một chút, nhưng nàng luôn là một con rối gỗ, lúc nào cần làm cái gì thì làm cái đó. Cho nên nàng hỏi như một con rối, cũng không hề mong sẽ nhận được câu trả lời.
"Cô đến đây làm gì?" Đường Lệ Từ dịu dàng hỏi, giọng y ưu nhã êm tai, êm ái như lụa, nghe vô cùng hoa lệ.
"Ta đến tìm ngươi." Nàng thẫn thờ đáp, "Ngươi còn chưa khỏe hẳn, hôm nay vẫn chưa ăn gì đã xông đến nơi này một mình, mọi người đều rất lo lắng."
Đường Lệ Từ không trả lời, y không trả lời là chuyện rất hiển nhiên. Đường công tử ấy à, dù là Đường công tử mỉm cười, Đường công tử ôn nhu, Đường công tử tỉnh táo hay Đường công tử điên loạn thì y vĩnh viễn cao cao tại thượng như thế. Người đời trong mắt y phần nhiều chỉ như con sâu cái kiến, y muốn cứu thì cứu, muốn giết thì giết. Cũng như người ngoài có lòng quan tâm, y thích để ý thì để ý, thích phớt lờ thì phớt lờ vậy.
A Thùy bất tri bất giác thở dài, Ngọc Đoàn Nhi đứng trong rừng ló đầu ra, "Này! Ngươi còn chưa chết hả! Sao lại giết nhiều người như thế?" Lâm Bô đứng bên cạnh Ngọc Đoàn Nhi, ánh mắt cũng rất quan tâm.
"Các ngươi đến làm gì?" Đường Lệ Từ chậm rãi nói, "Nơi này rất nguy hiểm."
Ngọc Đoàn Nhi lườm y, "Đúng, nơi này rất nguy hiểm, vậy mà ngươi âm thầm lén lút chạy đến đây, hại mọi người đi tìm khắp nơi! Nếu ngươi không bị thương ta đã mặc xác ngươi rồi! Quái nhân lộn xộn, mới nằm trên giường không bò dậy nổi, thoắt cái đã chạy đến đây giết người. Quái vật! Đại quái vật!" Nàng lè lưỡi với Đường Lệ Từ, mắt trợn to, trên mặt viết rõ chữ CHÊ.
Đường Lệ Từ nhìn nàng rất lâu, bỗng dưng bật cười, "A..."
Ngọc Đoàn Nhi hỏi, "Cười cái gì? Có gì buồn cười?"
Đường Lệ Từ đưa tay lên vén mái tóc dài bị gió lạnh thổi bay, "Đã rất lâu... Ta không nghe ai nói vậy rồi." A Thùy nhìn y khó hiểu, y thong thả xoay người quay về, "Đi thôi, trời lạnh lắm."
Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy đưa mắt nhìn nhau, người này luôn thích nói mấy câu làm người ta nghe mà chẳng hiểu. Đường Lệ Từ đi qua trước mặt A Thùy, đột ngột đưa tay ra nắm cổ tay nàng, dắt nàng quay về. A Thùy im lặng đi theo y, chiều theo cơn hứng của y, nghe lời y sắp đặt, đây là niềm vui của Đường Lệ Từ, huống chi... Nếu nàng không chịu nghe lời, y sẽ có biểu hiện giống như muốn chết.
Đã rất lâu không nghe ai mắng y là "quái vật" rồi. Thuở nhỏ, vì không sợ bị thương nên y thường bị người ta gọi là "quái vật". Chỉ có một người không cảm thấy y là quái vật, giúp y đánh nhau, ở bên y một quãng thời gian rất dài rất dài...
Đường Lệ Từ nắm cổ tay A Thùy, mỉm cười đi đằng trước. Tiểu nha đầu mắng y là quái vật bây giờ, ở một mức độ nào đó rất giống người năm xưa kiên định không nghĩ y là quái vật.
Bỗng dưng, dường như tâm trạng Đường Lệ Từ vui lên rất nhiều. A Thùy cố gắng không nghĩ đến bàn tay y đang nắm cổ tay mình, nếu y đã đủ sức xông đến đây cứu người, thì cớ sao không rời khỏi trấn Thừa Phong? Nơi này là căn cứ của Phong Lưu Điếm, vẫn luôn cực kỳ nguy hiểm mà? Đang hoang mang, chợt cảm thấy trên tay nằng nặng, Đường Lệ Từ dựa vào vai nàng rồi cả người ngã gục xuống.
"Đường..." A Thùy vội đỡ y lên, lại thấy hàng mi rủ xuống, hơi thở nhẹ tênh, không biết là ngủ gật hay ngất xỉu đi nữa, tóm lại là cả người ngã xuống. Ngọc Đoàn Nhi đưa tay ra ôm y, "Y làm sao vậy?"
A Thùy lắc đầu, "Không biết..."
Ngọc Đoàn Nhi sờ trán Đường Lệ Từ, "Ôi, nóng bỏng tay!"
A Thùy cũng sờ thử, "Từ nãy đến giờ vẫn sốt mãi, nôn ra bao nhiêu là nước, hôm nay lại chưa ăn gì, trời đông lạnh giá mặc áo mỏng chạy một quãng xa... Ôi..."
Nàng khẽ thở dài, Ngọc Đoàn Nhi nhấc Đường Lệ Từ rảo bước phía trước, "Nhưng y thật sự cứu rất nhiều người! Thôn dân trấn Thừa Phong không ai bị giết, mọi người đều trốn được." A Thùy khẽ mỉm cười, đúng vậy, y luôn cứu rất nhiều người, mà mọi người luôn hoài nghi y, sợ hãi y, nói y là quái vật, bao gồm cả mình.
Đưa Đường Lệ Từ vào nhà, cơn sốt của y trong thời gian ngắn chưa thể lui được. A Thùy nấu cơm xong, mọi người đều ăn một chút, còn đun thêm ít cháo, một nửa cho Phụng Phụng uống, một nửa chờ Đường Lệ Từ tỉnh lại.
"Nếu những người xấu ttrong Vọng Đình Sơn Trang biết y lại ngất thì nhất định sẽ đến đây giết người." Ngọc Đoàn Nhi dùng đũa chọc chọc cải xanh trong đĩa, "Làm sao bây giờ?"
A Thùy lắc đầu, "Bây giờ Vọng Đình Sơn Trang chắc không dám tới, muốn thăm dò tình hình Đường công tử phải chờ đến mai, ngày mai Đường công tử sẽ tỉnh lại."
Lâm Bô chen vào một câu, "Ta có một suy nghĩ, chẳng biết có nên nói ra không."
A Thùy thoáng ngẩn người, ôn hòa nói, "Lâm công tử không cần khách khí với tiểu nữ như vậy, xin cứ nói đừng ngại."
Lâm Bô nói, "Ta cảm thấy Đường công tử ở lại trấn Thừa Phong không đi, một nửa vì bị thương nặng, nửa còn lại vì y muốn làm gì đó ở Vọng Đình Sơn Trang, chắc là muốn thăm dò Vọng Đình Sơn Trang. Cho nên dù Đường công tử mê hay tỉnh, chúng ta đều không thể rời khỏi nơi này. Biết đâu chúng ta có thể giúp Đường công tử hiểu rõ bí mật trong Vọng Đình Sơn Trang."
"Bí mật? Bí mật gì cơ?" Ngọc Đoàn Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Bô, "Có bí mật gì? Trong sơn trang kia toàn là người xấu."
Lâm Bô gật đầu, "Ví dụ như... tối nay Đường công tử giết Phủ Thúy, nhưng trong Vọng Đình Sơn Trang lẽ ra không chỉ có hai cao thủ là Bạch Tố Xa và Phủ Thúy, những người khác đi đâu? Vì sao không ra ngăn cản?"
A Thùy rùng mình, Dư Khấp Phượng đã đi đâu? Tên áo đen thường xuyên đứng cạnh Phủ Thúy đã đi đâu? Trong Vọng Đình Sơn Trang đầy rẫy bí ẩn, đêm nay không lẽ chúng có hành động đặc biệt? Chúng lưu lại Phủ Thúy và Bạch Tố Xa để bắt Đường Lệ Từ, là vì khinh địch. Nhưng Phủ Thúy chết rồi, Bạch Tố Xa không chạy ra ngoài, trái lại rút vào trong sơn trang, lẽ nào nàng thật sự đoán được Đường Lệ Từ sẽ không xông vào giết người? Hay là vì...
Vì thật ra đám Dư Khấp Phượng ngay ở bên trong, có nguyên nhân đặc biệt nào khiến bọn họ không thể hiện thân?
Nếu là vậy, thì tối nay đúng là cơ hội tốt để thăm dò Vọng Đình Sơn Trang. Vừa rồi Đường Lệ Từ đứng trước cửa sơn trang rất lâu không đi, có lẽ cũng định làm thế, đáng tiếc lực bất tòng tâm.
"Đêm nay Trong Vọng Đình Sơn Trang ắt có việc quan trọng, nếu đêm nay không tra, có lẽ không còn cơ hội nữa." Sắc mặt Lâm Bô trông hơi nghiêm trọng, "Cho nên ta nghĩ... Nếu bọn chúng có chuyện đặc biệt phải làm, Phủ Thúy sống hay chết cũng không để ý, vậy ta sẽ giả làm một người dân bình thường đi thăm dò, biết đâu có thể..."
A Thùy lắc đầu liên tục, "Không được, Lâm công tử không phải người trong võ lâm, liên lụy ngươi dính dáng đến chuyện của võ lâm đã không hay rồi, không thể để ngươi rơi vào nguy hiểm."
Lâm Bô khẽ mỉm cười, "A Thùy cô nương chắc cũng không phải người trong võ lâm..."
A Thùy ngẩn ngơ, cười khẽ, "Nhưng ta không thể thoát ra được nữa."
Ngọc Đoàn Nhi chen ngang, "Ta đi thăm dò có được không?"
A Thùy giữ tay nàng, "Muội còn chưa tìm được hắn, nếu tối nay mạo hiểm rồi gặp nguy hiểm sẽ không được gặp lại hắn nữa, chẳng phải sẽ rất đau lòng sao?"
Ngọc Đoàn Nhi ngẩn người, "A! Vậy ta không đi nữa, phải làm sao đây? Tỷ định đi à? Vọng Đình Sơn Trang đâu phải Lệ Nhân Cư, không lẽ bọn chúng đều quen biết tỷ ư? Không thể nào, bọn chúng đã biết tỷ phản bội."
"Phong Lưu Điếm xây căn cứ đều dựa vào thuật cơ quan mà Phá Thành Quái Khách để lại, ta đã ở hai căn cứ của chúng trong thời gian dài, ta đoán Vọng Đình Sơn Trang cũng giống thế." A Thùy ngắm nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, "Nó hẳn là có bảy mật đạo, ta có thể vào từ mật đạo."
Ngọc Đoàn Nhi kinh ngạc nhìn nàng, "Không được không được, tỷ mà đi, lỡ chạm mặt người trong đó thì làm sao ra được? Chẳng phải sẽ chết bên trong sao? Phụng Phụng vẫn còn đây, nếu tỷ chết thì nó phải sống thế nào?"
A Thùy xòe tay phải, "Trả Sát Liễu cho ta."
Ngọc Đoàn Nhi giật nảy mình, đưa tay vào ngực nắm chắc thanh đao nhỏ kia, "Tỷ muốn lấy nó làm gì?"
A Thùy cắn cắn môi, "Ta muốn mang nó theo người, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút, ta cũng không muốn chết trong đó."
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
"Ôi! Mới vài ngày không gặp mà có người gan dạ hơn nhiều, mấy tiểu cô nương yếu ớt cũng muốn thăm dò Vọng Đình Sơn Trang, có thể thấy Phong Lưu Điếm đúng là ngày càng kém cỏi."
Giọng nói quen thuộc bỗng truyền vào từ cửa sổ, Ngọc Đoàn Nhi vui vẻ reo lên, "Thẩm đại ca!"
Ngoài cửa sổ một người ló đầu vào, khóe môi mỉm cười, chính là Thẩm Lang Hồn. Hắn đã lau đi son phấn trên mặt, khôi phục diện mạo ban đầu, nhưng vết thương mà ngón tay Đường Lệ Từ để lại trên mặt hắn thì không lau đi được, cắt đứt con rắn đỏ kia ở giữa, trông thật kỳ quái.
"Cô nương quả là can đảm lại thận trọng, không biết võ công mà tự tin có thể thăm dò Vọng Đình Sơn Trang trong đêm, trên giang hồ ngoài cô nương ra e rằng không còn người thứ hai." Ngoài cửa sổ lại có người nhẹ nhàng hỏi bằng giọng hết sức ôn nhu, "Có phải cô nương rất quen thuộc cơ quan mật đạo trong Phong Lưu Điếm không? Xem ra đêm nay phải nhờ cô nương giúp sức thật rồi."
A Thùy quay đầu lại, ngoài cửa sổ một người mặc áo màu lam nhạt, dung mạo thanh mảnh tú nhã, có nụ cười cho người ta cảm giác thoải mái. Người còn lại thì nàng nhận ra, thất thanh nói, "Cuồng Lan Vô Hạnh!"
Người này đứng cạnh thiếu niên áo lam, cao hơn hắn một cái đầu, một tay nắm trường kích, sắc mặt tái xanh, trên xương gò má có một vệt màu xanh đỏ yêu dị. Hắn vốn có tướng mạo anh tuấn, vì vệt xanh đỏ kia mà có vẻ tùy tiện đáng sợ khó tả, chính là Cuồng Lan Vô Hạnh. Thiếu niên áo lam đứng trước mặt Cuồng Lan Vô Hạnh chính là Uyển Úc Nguyệt Đán, hai người đi theo Thẩm Lang Hồn cả ngày lẫn đêm, chạy đến trấn Thừa Phong đúng vào tối nay, đứng ngoài cửa sổ nghe Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy nói chuyện với nhau.
"Y sao rồi?" Thẩm Lang Hồn đẩy cửa bước vào, A Thùy chỉ vào phòng, "Ngủ rồi, y vừa cứu thôn dân bị Phong Lưu Điếm bắt giữ rồi giết Phủ Thúy."
Thẩm Lang Hồn ho một tiếng, "Vết thương của y còn chưa lành, mà vẫn giết được Phủ Thúy?"
Ngọc Đoàn Nhi gật đầu, "Y còn muốn giết A Thùy tỷ... ưm..." A Thùy vội bịt miệng nàng, Ngọc Đoàn Nhi sặc một ngụm khí, giãy ra khỏi tay nàng, "Tóm lại là rất kỳ quái! Y chang quái vật ấy."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười, "Vết thương của y sao rồi?"
A Thùy nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Ngoại thương đã khỏi hẳn, nhưng hình như có vật gì đó ngưng đập, y nói 'Lạ thật, tại sao nó không đập?' "
"Không đập?" Uyển Úc Nguyệt Đán thoáng trầm ngâm, "Là vì nhát đao của Thẩm đại ca sao? Nhát đao kia đâm vào, có gì khác lạ không?"
Thẩm Lang Hồn ngẩn người, "Có gì khác lạ là sao?"
"Ngươi là sát thủ hạng nhất, vung đao giết người, vết thương sâu đến đâu, lẽ nào không tự biết sao?" Uyển Úc Nguyệt Đán mò mẫm bước vào phòng, "Nếu ngươi muốn giết người, nếu đã thành công, thì tại sao y không chết?"
Thẩm Lang Hồn lại ngơ ngác, cảnh tượng lưỡi đao đâm vào Đường Lệ Từ hôm đó bỗng hiện ra trong đầu. Hồi tưởng một lúc, hắn vò vò đầu, "Nhát đao kia đâm xuống, y không chết ta cũng thấy lạ, mũi đao đã đâm trúng thứ gì đó." Hắn rút thanh đoản đao kia ra từ thắt lưng, chăm chú nhìn mũi đao, "Đúng là đâm vào vật gì nên bị cản lại, bằng không nhát đao kia tuyệt đối không thể thất thủ."
Chu Nhan vốn thờ ơ đứng xem, chẳng thèm quan tâm vì sao Đường Lệ Từ trúng đao mà không chết. Nhưng nghe mấy người càng nói càng lạ lùng, hắn chợt đưa tay ra nắm thanh đoản đao kia, nhìn kỹ một lượt, "Đâm trúng xương."
Thẩm Lang Hồn gượng cười, "Nhìn vào mũi đao thì hẳn là đâm trúng xương, nhưng nếu ta đâm một đao trúng xương eo của y thì y làm sao bò dậy được?" Sức mạnh trên lưỡi đao của hắn không tầm thường, dù đâm trúng một tảng đá lớn cũng làm đá vụn văng tung tóe, huống chi là xương người? "Vả lại ta dốc toàn lực xuất đao cũng chỉ đâm sâu hơn hai tấc, thanh đoản đao chưa đâm vào hết đã bị cản lại."
Vị trí đó không thể là xương eo, trong bụng cũng chẳng còn loại xương nào khác. Hắn chợt vỗ đầu, "Đúng rồi, Đường Lệ Từ từng nói đâm trúng trái tim kia."
"Trái tim?" Uyển Úc Nguyệt Đán kinh ngạc. Thẩm Lang Hồn nói qua một lượt về lai lịch trái tim Phương Chu trong bụng Đường Lệ Từ. A Thùy bừng tỉnh, "Thì ra nói 'Không đập' ý nói trái tim Phương Chu không đập nữa, có lẽ là vì trúng một đao."
Nhưng Chu Nhan lại cất giọng lạnh lùng, "Dù là hai trái tim người cũng không ngăn nổi một đao của ngươi, nhất định đã đâm đến xương, trong tim không lẽ lại mọc xương?"
Tim... Cõi lòng A Thùy tức thì lặng xuống, nàng đã thấy thứ trong bụng Đường Lệ Từ, đúng là không giống một trái tim, "Nhưng nếu không phải trái tim Phương Chu, thì nó là gì?"
Chu Nhan làm như không nghe thấy, hắn vốn không ham bàn luận về Đường Lệ Từ, trầm giọng hỏi, "Bao giờ xuất phát?"
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười, "A Thùy cô nương hãy dẫn đường, Thẩm đại ca và Chu tiền bối đi cùng cô, đêm nay nhất định sẽ tìm ra bí mật trong Vọng Đình Sơn Trang." Hắn đưa tay vào ngực, đưa bức tranh vẽ Tiết Đào cho A Thùy, "Đêm nay cô nương có dám đi một chuyến không?"
A Thùy vui vẻ mỉm cười, "Vậy thì đi thôi." Nàng liếc nhìn Phụng Phụng, lại nhìn sang cửa phòng Đường Lệ Từ rồi bước ra ngoài trước.
Bên trong phòng, Đường Lệ Từ còn đang ngủ mê man, không hề phát hiện những thay đổi ngoài kia. Thẩm Lang Hồn và Chu Nhan đi theo A Thùy vòng ra đằng sau Vọng Đình Sơn Trang, Uyển Úc Nguyệt Đán thì ở lại, nói mình buồn ngủ. Ngọc Đoàn Nhi chỉ vào phòng Lâm Bô bảo hắn đi ngủ, Uyển Úc Nguyệt Đán không nhìn thấy hướng nàng chỉ, rất tự nhiên đi về phía trước, bước vào phòng Đường Lệ Từ, tiện tay khép cửa phòng lại. Ngọc Đoàn Nhi trợn mắt nhìn Lâm Bô, Lâm Bô cũng kinh ngạc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nhưng tập trung lắng nghe hồi lâu vẫn không nghe ra đằng sau cánh cửa có tiếng động gì khác thường.
Lẽ nào Uyển Úc Nguyệt Đán không cảm nhận được có Đường Lệ Từ nằm trên giường? Hắn ngủ ở đâu? Trên ghế? Trên bàn? Dưới đất? Ngọc Đoàn Nhi chống cằm nhìn cánh cửa kia, cả buổi tối đều suy nghĩ vấn đề kỳ quặc này.