Ngô Hoàng không nói chuyện này lại cho ba túi sữa nhỏ, khoanh tay lừa gạt chúng: “Vì sao chị ma nhảy lầu là một câu chuyện rất phức tạp, hiện giờ mấy đứa còn quá nhỏ, nói cho mấy đứa nghe mấy đứa cũng nghe không hiểu. Chờ mấy đứa trưởng thành, anh sẽ kể lại cho mấy đứa.”
“Hugo không muốn chưởng chành (trưởng thành).” Hugo nghe thấy từ trưởng thành, kháng cự mà lắc lắc cái đầu nhỏ, trốn ra sau lưng Thâm Thâm và Vạn Tuế, lộ ra biểu cảm rối rắm vừa muốn biết câu chuyện, lại cũng không muốn lớn lên.
Thâm Thâm chậm chạp kháng nghị với Ngô Hoàng: “Em đã 500 tuổi, đã trưởng thành.”
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế nghiêm túc, mũi chân hơi nhón, cao thêm mấy centimet, cô bé cũng tỏ vẻ: “Em cũng trưởng thành rồi.”
“Không thể.” Ngô Hoàng đè Vạn Vạn Tuế trở lại 90 centimet, “Chờ một chút, anh đi kiếm ma nữ, nói cho cô câu chuyện mà cô đã quên mất này, như vậy, cô có thể rời khỏi trường học, mấy đứa cũng không cần phải chạy qua đây nữa…” Anh vừa nói vừa nhíu mi, nhìn về phía Ung Dập cười phởn phơ: “Vì sao mày cười dâm như thế thế?”
Ung Dập lập tức thối mặt: “Mày nó…” Vốn miệng muốn phun hương, nhưng Vạn Vạn Tuế nhón chân, lẳng lặng xuất hiện trong tầm mắt của cậu chàng, nhắc nhở cậu chỗ này có thiếu nhi, đừng nói những lời không – hợp – với – thiếu – nhi, cho nên cậu chàng đành nuốt hương về, giả dối nở nụ cười với Ngô Hoàng, “Tao cười mày động tác chậm chạp, ban đêm tao cũng đã kêu đàn em tao tìm ma nữ rồi.”
Nhìn thấy Ngô Hoàng lộ ra biểu cảm cạn lời, Ung Dập cảm giác mình đã thắc, nhướn cao hàng mi dài, khoe khoang: “Tiểu gia nhanh hơn mày.”
“Được, mày nhanh, mày nhanh nhất.” Ngô Hoàng châm chọc mà cười lạnh, “Cho nên, mày muốn tao gọi mày là tay súng siêu tốc không?”
Ung Dập bị lửa đánh đến nội thương, nhưng vào lúc cậu chàng muốn giao lưu võ học với Ngô Hoàng, Đầu Dưa Hấu sốt ruột hoảng hốt mà chạy tới: “Đại ca! Không hay! Ma nữ xảy ra chuyện rồi!”
Ba túi sữa nhỏ liếc nhau, cực kỳ ăn ý mà bò lên “vật cưỡi” của mình –––– quản gia, Đào Yêu và Ngô Hoàng.
Vạn Vạn Tuế nằm bò trên gáy Ngô Hoàng, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ nghiêm túc: “Cha.”
Ngô Hoàng: Nếu không phải ruột rà…
Đoàn người chạy theo Đầu Dưa Hấu đến khu dạy học, Đầu Dưa Hấu vừa chạy vừa nói những thứ cậu ta biết với mọi người: “Em nghe đại ca bảo tìm ma nữ, định nói chuyện thằng oắt Phùng Hạo kia với cô một chút, nhưng em còn chưa gặp được, đã thấy phó hiệu trưởng cùng với Phùng Hạo dẫn theo một đám ông già mặc áo đạo đi lên lầu, em sợ phó hiệu trưởng nhìn thấy nên nấp đi.
Đầu Dưa Hấu thở hồng hộc mà rằng: “Em nghe bọn họ nói, từ sau khi ma nữ nhảy lầu, bọn họ cứ mơ thấy ác mộng, cảm thấy là Mạnh Mộng đang quấn lấy họ, cho nên tìm một cao thủ cực kỳ lợi hại, định thực hiện ở tòa hành chính, khiến cho ma nữ hồn bay phách lạc.”
Phùng Hạo chính là nam sinh hôi thối đã bịa đặt chuyện Mạnh Mộng và hắn ở bên nhau.
Ung Dập nghe Đầu Dưa Hấu nói xong, tức đến xù lông: “Thằng nhãi Phùng Hạo kia có còn biết xấu hổ hay không? Ma nữ căn bản còn chả nhớ ra nó, hơn nữa cả trường học cũng không thoát ra được, sao quấn lấy nó được? Rõ ràng là bọn họ côt giật mình!”
“Còn phó hiệu trưởng nữa, lão già đó nhất định cũng có vấn đề!” Đầu Dưa Hấu cùng mắng người với đại ca nhà mình, “Em cứ tự hỏi, một phó hiệu trưởng đặt nhiều vật trừ tà trong văn phòng của mình như vậy làm gì, không làm chuyện trái lương tâm, sợ gì ma gõ cửa!”
“Bảo người của chúng ta chuẩn bị đi, kiếm lúc nào đó trùm bao tải đánh hai thằng cháu trai này thật mạnh vào, rồi đẩy vào gầm cầu, cho bọn chúng biết xã hội hiểm ác!” Ung Dập lập tức sắp xếp cho Đầu Dưa Hấu.
“Khi nào bọn mày đi?” Ngô Hoàng vẫn luôn không nói gì đột nhiên hỏi.
“Mày quản lí bọn tao?” Ung Dập đang tức tối, nói năng tiêu cực.
“Ý tao là.” Ngô Hoàng cõng Vạn Vạn Tuế, lười biếng mà nghiêng mắt nhìn Ung Dập, “Tao cũng muốn cho bọn chúng đi học.”
Nghe Ngô Hoàng chung mục đích với mình, giọng điệu Ung Dập vẫn rất tệ, nhưng sắp xếp thời gian vẫn rất hợp lí: “Nhất tam tao, nhị tứ mày, thứ sáu cùng đến.”
Ngô Hoàng gật đầu, ý bảo đã nhớ thời gian.
Trùm trường hai trường chi nhánh bắc nam lần đầu tiên hòa thuận hợp tác, đồng thời bọn Vạn Vạn Tuế cũng đã tới khu lầu hành chính.
Cách thật xa đã nhìn thấy đằng trước có một đám người vây quanh, một đám ông già mặc áo đạo đang cung cung kính kính đứng một bên, trước bọn họ là một dáng người mặc áo choàng mang mũ không nhìn thấy rõ lắm, người đó dáng vẻ rất thấp bé, cũng cao xấp xỉ bọn Vạn Vạn Tuế, Phùng Hạo và phó hiệu trưởng trốn ở xa, trong miệng còn giở cái ngôn từ chó chết với đứa bé kia cái gì mà “nhất định phải khiến cô hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể tìm đến bọn họ được nữa”.
Bọn họ đều đang chăm chú nhìn đứa bé mặc áo choàng, cho nên không chú ý đến bọn Vạn Vạn Tuế.
“Đó chắc hẳn là cao thủ mà bọn Phùng Hạo cùng phó hiệu trưởng mời tới.” Đầu Dưa Hấu chỉ vào đứa bé kia, thấp giọng nói với những người còn lại.