Sữa, bọn trẻ lớp Cua Nhỏ chắc chắn đều đã uống rồi, cha mẹ yêu thương bọn chúng thậm chí còn vung tiền như rác mà mua sữa cao cấp về cho chúng, nhưng mọi người không ai chú ý đến việc uống đến như vậy, dùng máy để sữa thở, còn có ly chân cao lắc sữa, đó là chuyện người lớn mới làm (đương nhiên người lớn không uống sữa, mà là uống rượu).
Các bạn nhỏ lớp Cua Nhỏ tuy rằng đều rất rich, nhưng bản chất vẫn là trẻ con, rất thuần khiết, đối với thứ mới mẻ, còn là việc người lớn thích làm nên có thêm bộ kính lọc, ở trong mắt chúng, sữa trong ly của Vạn Tuế có giáo dục cao hơn đã thăng hoa, hoàn toàn không giống như mấy loại sữa khác.
Ngay cả đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cũng động lòng, trừng đôi mắt mèo xinh đẹp, vừa khao khát, vừa buồn bực, buồn bực vì Vạn Vạn Tuế lại thắng mình lần này.
“Hừ. Không phải chỉ là sữa sao?” Cô tiểu thư Hạ Vị Mãn nghển đầu nhỏ lẩm bà lẩm bẩm, “Bổn tiểu thư mới không lạ gì… Ừng ực!”
Đây là tiếng nuốt nước miếng của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn.
Lúc này, Vạn Vạn Tuế và Điềm Điềm đã ăn xong một lớp bên ngoài của màn thầu lớn, dao nhỏ lại cắt xuống, bên trong lại lộ ra nhân bánh có màu khác nhau, bên Vạn Vạn Tuế là đậu đỏ nghiền đặc quánh, bên Điềm Điềm lại là nhân lòng đỏ hoàng kim gấp đến chờ không nổi mà chảy xuôi ra ngoài.
“Oa!” Các em bé lớp Cua Nhỏ chưa từng nhìn thấy thứ này, lại bắt đầu kinh ngạc cảm thán, “Bên trong màn thầu lớn lại có nhân, hơn nữa hai bên còn không giống nhau.”
Có một bạn nhỏ thích ăn lẩu lập tức liên tưởng đến nồi uyên ương, các bạn nhỏ khác rất đồng ý, cảm thấy màn thầu của Vạn Tuế chính là bánh màn thầu uyên ương trong truyền thuyết.
Bánh nhân đậu và bánh nhân lòng đỏ trứng đều là thứ rất thường thấy, nhưng khi chúng ở cạnh nhau lại là thứ hoàn toàn mới với các bạn nhỏ, bọn chúng rất tò mò, tò mò thì sẽ thèm ăn, thèm ăn thì sẽ nuốt nước miếng.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ở mặt này lại không có chỗ nào không giống người bình thường, cô bé vô cùng tức giận bản thân không biết cố gắng, nhéo nắm tay nhỏ, hung hăng giáo dục mình: “Hạ Vị Mãn mình không được nuốt nước miếng! Ừng ực! Mình là cô chủ nhà họ Hạ! Ừng ực! Đúng là không cứu nổi mình! Ừng ực ừng ực!”
Vạn Tuế và Điềm Điềm đương nhiên cũng vui vẻ chia sẻ với bạn, nhìn thấy các bạn khác đều thèm, bọn chúng bèn cắt màn thầu ra thành các miếng nhỏ chia cho mọi người, có bạn nhỏ tò mò sữa uống trong cái ly có chân dài sẽ là mùi vị thế nào còn đứng xếp hàng, dùng ly chân dài dự phòng Vạn Tuế mang theo mà “phẩm” sữa đã thở bằng xe lắc.
Cô giáo Hoa Hoa đám nhóc bình thường kén ăn không chịu được, luôn từ chối uống sữa, thế mà bây giờ lại xếp hàng chờ dùng ly có đế cao để uống sữa, cái nắm nhỏ sẽ nghiêm túc ra hình ra dạng y chang Vạn Vạn Tuế mà nghiêm túc lắc một chút sau đó mới uống, để lại một vòng râu sữa, đều bị dễ thương hóa.
“Ừ.” Cánh tay nhỏ béo của Vạn Vạn Tuế cầm một ly sữa đưa cho Hạ Vị Mãn đang tức giận ngồi một bên.
Bạn Hạ Vị Mãn mời cô ăn kem, cô cũng nên mời cậu ấy uống sữa.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn không nghĩ tới Vạn Vạn Tuế sẽ nhớ mình, cố gắng bắn cái suy nghĩ muốn vểnh khóe miệng ra, ngạo kiều mà dùng sức hừ một tiếng: “Tớ không muốn…” Nước miếng trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống lại chảy ra ngoài.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đỏ bừng mặt ngay tại chỗ, sợ Vạn Tuế sẽ cười mình, cho nên trợn mắt cứu vãn lại tự tôn: “Đây không phải là nước miếng của tớ đâu! Đây là, đây là…”
Hệ thống Nhân vật phản diện vẫn luôn bị đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ném vào phòng tối tích bụi gần đây đã may mắn được phóng thích, nhưng cái giá đắt của sự tự do là trở thành Hệ thống làm công 996, mỗi ngày làm công cho ký chủ ba tuổi rưỡi của nó, hai ngày nay nó đang vâng lệnh nghiên cứu phim hoạt hình Ultraman mà Vạn Vạn Tuế thích nhất, ký chủ ba tuổi rưỡi của nó đang chuẩn bị tìm cửa đột phá trên thứ mà Vạn Tuế thích nhất để đánh bại cô bé.
Hệ thống phản diện đang xem đến say mê, đột nhiên cảm thấy cảm xúc của Hạ Vị Mãn có sự xao động, nhanh chóng chân chó mà xông ra, hiện giờ nó không thể bỏ lỡ bất kì một cơ hội thể hiện nào –––– lỡ như ký chủ nó vui hơn, đồng ý làm nhiệm vụ thì sao?
Hy vọng tuy xa vời, nhưng hệ thống phản diện vẫn muốn dùng sức bắt lất, nó nhanh chóng nắm tình huống, cũng tích cực đưa ra biện pháp cho Hạ Vị Mãn.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn lần đầu tiên chảy nước miếng trước mặt người khác, xấu hổ đến nỗi trong đầu nhỏ trống rỗng, cho nên cũng không nghĩ kỹ cách mà hệ thống phản diện đưa ra là gì, đã nhanh chóng nói ra lời của hệ thống phản diện để ứng phó khẩn cấp: “Đây là máu của tớ! Thật ra tớ là người ngoài hành tinh, máu trong suốt! Không phải tớ chảy nước miếng, là hộc máu!”
Khuôn mặt nhỏ cứng đơ một chút, dưới sự xúi giục của hệ thống phản diện, bắt đầu không được tự nhiên mà diễn kịch ––– ôm ngực chậm rãi ngã xuống, kêu ra tiếng “er”.
Người ngoài hành tinh? Vạn Vạn Tuế trước sau luôn bình thản đôi mắt mở to lên một chút, xoay người rót đầy sữa, đặt sữa bên cạnh Hạ Vị Mãn, sau đó vươn một ngón tay, trong miệng lẩm bẩm: “Bi bi bo bo bo bo bo.”
Chào mừng người ngoài hành tinh! Hãy uống nhiều sữa một chút!
Hạ Vị Mãn đang giả chết thật ra đã bắt đầu hối hận, trong lòng mắng hệ thống phản diện đưa ra biện pháp bậy bạ, vừa định bò dậy, đã nghe thấy ngôn ngữ sao hỏa kia của Vạn Vạn Tuế, thầm mở một con mắt, khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế cực kỳ nghiêm túc, không giống như đang chế nhạo cô bé.
Chẳng lẽ… cậu ta thật sự tin mình là người ngoài hành tinh?
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn thoáng rối rắm một chút, có nên vì một ly sữa mà từ bỏ quê quán trái đất hay không, nhưng nghĩ đến việc nếu không vào hộ khẩu người ngoài hành tinh, Vạn Tuế sẽ thật sự cảm thấy cô chảy nước miếng, còn nói hưu nói vươn để che giấu, cô tiểu thư Hạ Vị Mãn lập tức không còn do dự, hạ tâm tàn nhẫn, cũng vươn một ngón tay về phía Vạn Vạn Tuế, khẽ cắn môi, cũng nghiêm túc mà: “Bô bô bô bi bô bi bô.”
Nó hoàn toàn không biết mình đang nói gì, nhưng Vạn Tuế đã hiểu.
Người ngoài hành tinh Hạ Vị Mãn đang nói: đừng nói với người khác cậu ấy là người ngoài hành tinh.
“Bi bô.” Vạn Tuế làm ra dấu tay OK, xoay người để lại không gian riêng tư cho người ngoài hành tinh Hạ Vị Mãn.
Lớp Cua Nhỏ náo nhiệt bất thường, không ai chú ý tới ngoài cửa sổ lớp học có nhiều thêm một loạt hoa, nếu các bạn nhỏ tì lên cửa sổ nhìn xuống, sẽ nhìn thấy một hàng đàn ông lực lưỡng đội chậu hoa, lặng lẽ ngồi xổm dưới cửa sổ.
Đứng đầu hàng của đội đàn ông cường tráng này là một nắm nhỏ, cái đầu trụi lủi của nắm nhỏ cũng đội chậu hoa, bên trong mọc ra một cây xương rồng bàn tay thật dài bù đắp cho sự thấp bé của cô ta với người đàn ông đằng sau.
Cái nắm nhỏ đội xương rồng đang ra sức hút nước miếng chảy ra.
Không sai, nắm nhỏ này chính là Thiên Linh Linh buổi sáng bị cô giáo Hoa Hoa “bắt”, cô Hoa Hoa ôm cô ta đến chỗ các giáo viên phụ trách lớp nhận mặt một vòng, phát hiện lớp nào cô ta cũng không phải học sinh của lớp đó, dù vậy vẫn không thả cho cô ta đi, đang vào lúc trước khi cô giáo kịp báo cảnh sát, Thiên Linh Linh giành trước bảo cô giáo Hoa Hoa gọi điện thoại cho các đệ tử của mình “chuộc người”.
Giờ phút này đám đàn ông lực lưỡng ngồi phía sau cô ta chính là các đệ tử của Thanh Hà quan.
Đám đại sự bình thường bọn nhà giàu quyền thế lấy lòng không được, tiện tay là có thể dời non lấp bể dưới sự chỉ huy của chưởng môn tân nhiệm của bọn họ lại đang cẩn thận mà ngồi xổm ở góc tường, ý ban đầu của chưởng môn bọn họ là bảo họ ở ngoài âm thầm quan sát, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp sẽ lập tức mang đối tượng mà chưởng môn vô cùng muốn luận bàn đi.
Nhưng kế hoạch chậm hơn so với sự thay đổi.
Bọn họ không ngờ tới, mình lại gặp trúng ngày đồ ngọt của lớp Cua Nhỏ.
Càng không ngờ tới, đối thủ một mất một còn mà chưởng môn của họ chỉ định còn mang đến một món đồ ngọt nhìn như là màn thầu, thực tế lại là bánh màn thầu nhân đậu cùng với nhân trứng chảy tạo thành màn thầu uyên ương.
Nhưng tên nhà giàu luôn tìm mọi cách lấy lòng Thanh Hà quan, đưa sơn hào hải vị như nước chảy đến Thanh Hà quan muốn vỡ đầu hẳn cũng không ngờ tới, cả đám đệ tử Thanh Hà quan cùng chưởng môn, cực kỳ thích ẩm thực, 3 món mà mọi người thích nhất chính là: màn thầu, bánh nhân đậu, bánh bao nhân trứng sữa.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng vang lớn dọa đám nắm nhỏ trong phòng, Điềm Điềm nhát gan, bắt lấy tay áo Vạn Tuế thầm thì: “Vạn Tuế, sét đánh kìa, Điềm Điềm sợ.”
Vạn Tuế nâng cánh tay nhỏ béo múp lên, giúp Điềm Điềm che kín tai: “Không sợ.”
Động tác này, lời kịch này của Vạn Vạn Tuế, còn cả biểu cảm lãnh khốc đều cực kỳ bá đạo tổng tài, nhưng tay cô hơi ngắn, bụng hơi phồng, cô không che được lỗ tai của Điềm Điềm, mà lại hết sức nghiêm túc bịt kín mặt Điềm Điềm, sau đó rất khó đi tới, vẫn là Điềm Điềm phải tự cúi đầu phối hợp với Vạn Tuế.
Tiếng sấm Điềm Điềm nghĩ thật ra không phải tiếng sấm, mà là tiếng phát ra từ bụng của tập thể đám người Thanh Hà quan bên ngoài, đương nhiên, 90% đề-xi-ben bên trong là chưởng môn của họ cống hiến.
Cũng may lớp Cua Nhỏ nhiều học sinh, mỗi người chia một chút màn thầu uyên ương, chiếc màn thầu to bằng bồn rửa mặt lớn chỉ một lúc đã xuống bụng hết, có mấy bạn nhỏ có hệ tiêu hóa khá trực tiếp, ăn xong đã muốn vào WC, được cô Hoa Hoa đưa đi nhà vệ sinh, đám trẻ khác được cô Diệp Tử dẫn đi lại trong sân đã tiêu hóa được một chút, chuẩn bị chốc nữa ngủ trưa.
Vận động tiêu cơm của Vạn Vạn tuế rất đơn giản –––– vừa chậm rãi đi, vừa dùng tay nhỏ từng cái từng cái vỗ cái bụng sau khi ăn xong đã biến thành cỡ C cộng, hai mắt vẫn sắc bén như cũ hơi nheo lại mang theo chút lười biếng trước khi ngủ, tổng thể có sự siêu thoát so với tuổi, một loại cảm giác tang thương nhìn thấu nhân thế.
Cô đang đi, đột nhiên có một cái máy bay giấy bay từ cạnh cây đại thụ về phía cô, sau đó cắm ngay chóc trên ngón tay cái nút like trên đỉnh đầu cô, hoàn mỹ mà hợp thành một tạo hình mới mà không hề có cảm giác không ổn nào.
Vạn Vạn Tuế hoàn toàn không cảm nhận được đỉnh đầu của mình có thêm một thứ gì đó, chậm chạp xoay người, vừa đúng lúc cô giáo Diệp Tử gọi bọn chúng tập hợp đi ngủ trưa, cô liền đi tới chỗ cô giáo đang đứng.
Cây đại thụ lay động, vỏ cây mở ra như vỏ chuối, lộ ra các sư huynh đệ của Thanh Hà quan phía bên trong.
“Em cái đứa ngu ngốc này! Ném máy bay giấy mà cũng ném không xong!” Sư đệ phụ trách ném máy bay giấy bị các sư huynh chộp lấy đánh.
Bé sư đệ cực kỳ áy náy, khóc hức hức mà dựa vào cạnh cái cây, lợi dụng ưu thế của kiểu tóc, dùng cách ngụy trang đơn giản nhất ngụy trang thành cục đá cuội chân thật nhất xin lỗi tiểu chưởng môn, Thiên Linh Linh đương nhiên rất tức, nhưng cô ta là chưởng môn, chưởng môn phải rộng lượng, phải điềm tĩnh, làm sao có thể so đo với một tiểu sư đệ?
Cô tức giận mà tha thứ cho tiểu sư đệ nhanh tay này.
Bởi vì máy bay giấy dung hợp quá hoàn mỹ với kiểu tóc của Vạn Vạn Tuế nên không ai phát hiện ra cái máy bay giấy này có gì kỳ lạ, còn khen kiểu tóc mới của Vạn Tuế đẹp hơn, bản thân Vạn Tuế cũng không thấy có gì không đúng, nghiêm mặt nhận lời khen của mọi người.
“Ấu ấu ấu, tức chết bản chưởng môn rồi!” Thiên Linh Linh càng tức giận đầu càng sáng, cũng không che giấu nữa, trực tiếp như một viên đạn pháo nhỏ mà dẫn theo đám đệ tử đánh đến lớp Cua Nhỏ.