Sau khi dùng bữa tối cùng gia đình xong thì Doãn Tranh liền đi tắm.
Bước ra khỏi phòng tắm liền thấy 99+ tin nhắn dồn dập đến trong điện thoại của cô, Doãn Tranh vừa xuyên không nên chưa kịp thích ứng với bạn bè của nguyên thân nhưng cũng vào nhắn cho có mặt.
Bạn đã nhỡ 20 cuộc gọi từ Kiều Nguyệt, 99+ tin nhắn từ Kiều Nguyệt.
Kiều Nguyệt: "Tranh gia, hôm nay sao cậu nghỉ vậy?"
Tiểu Tranh Tử: "Hôm nay tớ bị ốm nên không đến lớp được."
Kiều Nguyệt: "Ôi cậu không biết đâu, hôm nay Giang Viễn đến lớp đòi tính sổ với cậu mà cậu nghỉ, cái mặt cậu ta đen như đít nồi, khó coi lắm luôn ha ha!"
Tiểu Tranh Tử: "Từ nay tớ không thích tên đấy nữa, đừng nhắc Giang Viễn trước mặt tớ, nghe đã thấy buồn nôn."
Kiều Nguyệt: "Tranh gia nhà ta nghỉ một hôm liền nghỉ thông suốt hay tính lạt mềm buộc chặt vậy?"
Tiểu Tranh Tử: "Tớ nghiêm túc đó, thật sự không thích được cái tên hay ra vẻ ấy đâu, nhìn đã thấy ghét. Tớ có chút chuyện, cậu ngủ sớm đi nhé."
Kiều Nguyệt: "My baby:))) Em nghĩ thông suốt nên mai anh sẽ bao em đi ăn nhé. Baby ngủ ngon."
Doãn Tranh thấy cái tên Kiều Nguyệt này, nhớ lại trong nguyên tác, cô ấy cũng bị Doãn Tranh liên lụy, phải đi làm người hầu cho nữ chính. Những người liên quan đến Doãn Tranh đều bị hại thảm, không tan nát nhà cửa thì cũng phá sản.
Thiên chi kiêu tử Giang Viễn ở quyển tiểu thuyết này ỷ mình là thiếu gia bá đạo, hắn có thể trừng phạt Doãn Tranh, nhưng gia đình, bạn bè cô ấy thì liên quan gì? Hơn nữa lại vì nữ chính, Doãn Tranh còn đối xử với ông bà Giang rất tốt.
"Hình như tương lai Giang Viễn trở thành CEO của công ty công nghệ thông tin, để rồi xem ai hơn ai." Doãn Tranh nhếch môi, cô rất mong chờ trận so tài giữa cô và Giang Viễn, xem xem hào quang nam chính là cái chó má gì.
Sau đó Doãn Tranh leo lên giường đi ngủ.
Kiếp trước, mỗi ngày cô phải bận bịu hoàn thành dự án, lập trình phần mềm, về đêm còn đam mê cày truyện nên thời gian cô ngủ được rất ít ỏi. Bây giờ xuyên không vào cơ thể của học sinh trung học như này cũng cảm thấy thoải mái, có thể ngủ nhiều hơn mà không lo nghĩ về tương lai ra sao.
Doãn Tranh ngủ ngon đến mức không để ý trời đất như nào, cho đến sáng hôm sau bị mẹ và Doãn Trạch hét toáng vào mặt mới có thể mở mắt.
"Gì vậy? Sao hôm nay mọi người lại tập trung ở phòng con rồi?" Doãn Trang ngái ngủ, cô dụi mắt ngồi dậy nhìn sắc mặt anh trai Doãn Trạch đang âm trầm.
Doãn Trạch vẻ mặt khinh thường, trong lời nói còn có ý châm chọc: "Giang Viễn hôm nay động trời động đất còn đến sớm đón em đi học, thằng chó đấy chắc chắn không có ý tốt."
Doãn Tranh hơi bất ngờ, nhanh chóng định thần lại rồi suy nghĩ: "Vãi, nam chính rảnh rỗi không đi đu đưa với nữ chính mà đến đón mình làm gì? Là ngại cái danh Doãn Đại Tiểu thư của mình à."
Mẹ Doãn nhanh chóng lên tiếng: "Dù gì hai đứa nhỏ cũng là thanh mai trúc mã, không thích nữa thì vẫn là bạn mà không phải sao?"
"Hai người xuống lầu trước, con vệ sinh cá nhân một chút rồi ra liền đây." Doãn Tranh đứng dậy.
Ở phòng khách, Doãn Trạch và Giang Viễn không ngừng liếc đối phương, cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng.
Doãn Trạch châm chọc: "Cơn gió nào mang Thiếu gia Giang gia đến đây? Không nhìn lại bản thân mình xem có gì hay ho mà đòi quyến rũ em gái tôi?"
Giang Viễn cũng không thua, nhanh chóng đáp lại: "Em gái anh theo đuổi tôi cả trường đều biết, con mắt chó nào của anh thấy tôi quyến rũ cô ta?"
Giang Viễn nhìn Doãn Trạch, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm không thôi. Hắn ta ghét Doãn gia, cả gia đình này ai cũng mang vẻ kiêu ngạo, khinh thường người khác, cũng vì vậy mà hắn ghét cái tính đại tiểu thư của Doãn Tranh, luôn luôn thượng đẳng, nghĩ mình là trung tâm của trái đất, so với An An dịu dàng nhà hắn thì không đáng giá một xu.
Doãn Tranh nhìn đống đồ trang điểm của nguyên thân, toàn màu son đậm dành cho mấy người trung niên nên cô chỉ để mặt mộc, vừa bước xuống cầu thang liền thấy anh trai và nam chính đang xỉa xói nhau, trong lòng không khỏi thở dài nhìn về phía hai người rồi nghĩ:
"Một tên lớn tướng sắp tốt nghiệp đại học, một tên thì cũng học cấp ba rồi mà cãi nhau, trông trẻ con không chịu nổi."
Doãn Tranh lên tiếng cắt ngang hai người: "Được rồi, anh trai không đi học hay sao mà ở nhà lâu thế, còn cậu nữa Giang Viễn, sao cứ thích gây sự với anh trai tôi vậy?"
Trong khi đó, Giang Viễn lại đang ngẩn người, vì Doãn Tranh hôm nay không trang điểm đậm, trông rất xinh đẹp.
"Doãn Tranh, cậu lại định giở trò gì nữa?" Giang Viễn hếch mũi khinh thường, xinh đẹp thì sao chứ, tâm địa vẫn độc ác thôi.
"Tôi thì sao dám giở trò gì với cậu, lão nương ngứa mắt cậu lâu lắm rồi, hôm nay trở trời nên đến đón tôi, lại tính tẩy não tôi hay gì? Lượn đi cho nước nó trong." Doãn Tranh xổ một tràn ra rồi đến kéo tay Doãn Trạch, nhờ anh trai đưa cô đến trường.
Giang Viễn lần đầu thấy cô lạnh nhạt với mình như vậy, liền nghĩ cô đang chơi trò lạt mềm buột chặt với hắn, không thèm để ý mà quay đầu rời đi.
Doãn Trạch nhìn em gái dứt khoát như vậy, liền vui mừng: "Em đúng là em gái của anh, loại tra nam như vậy phải dẫm đạp lên, không thể để nó đè đầu cưỡi cổ mình được."