Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế

Chương 4:




Lúc Tác Tây ôm chặt San Hô Thảo vừa hái được vào ngực, bảo vệ như sinh mệnh, nước mắt nước mũi giàn giụa chạy về nhà đã là 5 giờ chiều.
Cậu ta chứng kiến Mục Tinh Thần rơi xuống vực, trơ mắt mà nhìn Mục Tinh Thần cùng tên đánh lén đê tiện kia cùng nhau đồng quy vu tận.
Cậu ta là một kẻ nhu nhược, cậu ta vừa không dám vật lộn với dị thú, cũng không dám đối đầu với thợ săn dị thú. Cho dù Mục Tinh Thần cứu cậu ta một mạng, cậu ta thậm chí còn không dám xuống đáy vực cõng thi thể cô trở về.
Cậu ta giống tên hèn nhát, chạy thoát khỏi hẻm núi Tinh Hồng, gom đủ dũng khí cũng chỉ có thể báo lại tin Mục Tinh Thần đã chết cho người anh trai ốm yếu, què chân mắt mù, vai không thể gánh tay không thể nâng kia.
Tác Tây gõ cửa nhà họ Mục.
Lúc Mục Xuyên ra mở cửa, ngoài miệng còn giữ lại vết son môi đỏ rực Mục Tinh Thần vụng về bôi lên, trông có vẻ lẳng lơ nhưng lại buồn cười. Trong phòng có mùi hương toát ra, là bữa tối Mục Xuyên đã nấu xong, đang đợi Mục Tinh Thần về nhà ăn cơm.
Nhưng Mục Xuyên chú định là không đợi được, nước mắt Tác Tây rơi xuống, "Anh Mục Xuyên... Tinh Thần... cô ấy, cô ấy đã xảy ra chuyện!"
Biểu cảm trên mặt Mục Xuyên lập tức thay đổi, tiếng nói khàn vô cùng, "Cái gì?"
Tác Tây kể lại việc đã trải qua, cậu ta thậm chí không dám nhìn anh. Nội tâm cậu ta bị dày vò. Thân thể Mục Xuyên lung lay, Tác Tây hoảng loạn tiến lên đỡ lấy, "Anh Mục Xuyên!"
Sắc mặt Mục Xuyên trắng bệch như quỷ, đẩy Tác Tây ra, nắm chặt quải trượng, đi nhanh ra phía ngoài cửa.
Tác Tây chưa từng thấy bộ dáng vội vàng như vậy của Mục Xuyên. Có lẽ là bởi vì mắt và chân cẳng không tốt, ngày thường anh đi đường đều chậm rì rì, không nhanh không vội. Thậm chí những lúc có Mục Tinh Thần bên người, anh còn chơi xấu nói không đi nổi, muốn Mục Tinh Thần cõng anh.
Hóa ra Mục Xuyên cũng có thể đi nhanh như vậy, nhưng anh muốn đi đâu chứ?
"Anh Mục Xuyên anh muốn đi tìm Tinh Thần sao?" Tác Tây chạy vội đuổi theo ngăn lại Mục Xuyên, hoảng sợ nói: "Anh không thể đi!"
"Dưới đáy hẻm núi Tinh Hồng toàn là dị thú và thợ săn giết người không chớp mắt, người thường đi không có đường sống! Huống chi là cho dù anh đi, có lẽ Tinh Thần đã sớm bị dị thú... cho dù anh có đi cũng sẽ chết oan chết uổng thôi!"
Trình độ nguy hiểm vào ban đêm tại hẻm núi Tinh Hồng cao gấp mấy lần ban ngày. Thông thường thợ săn dị thú cũng đều đi săn vào ban ngày, cho dù là đội thợ săn đứng đầu cũng sẽ không lựa chọn vào hẻm Tinh Hồng lúc ban đêm.
Ánh mắt Mục Xuyên không hề động, đẩy Tác Tây ra, đi nhanh về phía hẻm Tinh Hồng. Tác Tây trơ mắt nhìn Mục Xuyên chống quải trượng, khập khiễng mà biến mất ở lối vào hẻm núi.
-
Đất đai dưới đáy hẻm Tinh Hồng bị máu tươi thấm ướt hàng năm, thu thể thối rữa, phần chân tay còn lại của nhân loại, dị thú rơi rớt khắp nơi. Thi cốt không người xử lý hóa thành chất dinh dưỡng, tẩm bổ ra cỏ cây che kín toàn bộ hẻm núi.
Ngoại trừ Tinh Vân Thảo có năng lực sinh sản mạnh mẽ nhất khắp mấy tinh hệ lớn, số lượng cỏ ma là nhiều nhất. Đám cỏ ma muốn mọc lên cần rất nhiều máu tươi tưới, khi hoa cỏ ma diễm lệ nở rộ sẽ phóng ra một loại mùi hương quyến rũ tinh thần. Trong mùi hương mang theo ước số hưng phấn, mang đến càng nhiều giết chóc để thỏa mãn khát vọng với máu tươi của cỏ ma.
Sâu trong hẻm núi Tinh Hồng, từng tảng cỏ ma và Tinh Vân Thảo mọc lẫn vào nhau, một thiếu nữ lẳng lặng nằm trong vũng máu. Sắc mặt tái nhợt và máu tươi bên môi hình thành đối lập rõ ràng, đã không còn sức sống.
Cỏ ma quanh đó ngửi được mùi máu tươi tanh ngọt, bộ rễ dưới nền đất lén lút mọc ra, mấp máy chậm rãi tới gần máu tươi, đang muốn hút lấy một ngụm máu tươi, đột nhiên, tay phải của thiếu nữ rõ ràng đã không còn sức sống bùng nổ một đợt ánh sáng màu đen.
Ánh sáng từ một đốm nho nhỏ, nhanh chóng lớn dần lên, mà cùng lúc đó, vũng máu dưới thân thiếu nữ hiện ra hình lốc xoáy. Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng chút bị hấp thu về trong cơ thể thiếu nữ.
Cỏ ma cảm thấy không thích hợp, rễ cây đang định co lại, đột nhiên, chùm sáng trong tay thiếu nữ chói lòa, như bị nổ mạnh mà nhanh chóng bùng lên. Dưới sự bao trùm của ánh sáng màu đen, hoa tươi héo tàn, cỏ xanh khô héo, dị thú ngã xuống kêu vang, nhân loại lâm vào hôn mê, tất cả vật còn sống xung quanh trong nháy mắt bị hút cạn sức sống.
Ánh sáng đen đang không ngừng lan ra, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn. Tất cả sinh mệnh bị chùm sáng màu đen bao phủ đều không thể chạy thoát kết quả bị rút cạn sức sống.
Nhưng mà không đủ, chùm sáng đen vẫn tiếp tục lan tràn.
Mục Xuyên đi vào hẻm núi đúng lúc thấy màn này.
Ánh sáng đen bao phủ. Nhưng nơi nhìn đến được, tất cả thực vật đều khô héo mà chết, tứ tung ngang dọc trên mặt đất là người và dị thú nằm la liệt, chỉ còn chút hô hấp mỏng manh.
Sắc mặt Mục Xuyên hơi biến đổi, chống quải trượng nhấc chân bước vào giữa ánh sáng đen. Trong chớp mắt bước chân vào chùm sáng, anh rõ ràng cảm nhận được sức sống trên người xói mòn. Chỉ là bởi một số nhân tố, tốc độ xói mòn cực chậm.
Mục Xuyên đi theo hướng tia sáng xuất hiện, bước vào chỗ sâu trong hẻm núi, đi không biết bao lâu, rốt cuộc thấy được nơi tia sáng phát ra, sắc mặt không khỏi hoàn toàn biến đổi.
Chỉ thấy thiếu nữ nằm trên mặt đất, quần áo đều bị máu tươi làm cho ướt sũng, mà ánh sáng màu đen kia đúng là đến từ bàn tay phải của thiếu nữ.
"Tinh Thần!" Khóe mắt Mục Xuyên như muốn nứt ra, chật vật lảo đảo nhào qua. Dùng bàn tay run rẩy ôm Mục Tinh Thần vào trong lòng ngực. Mà lúc này, Mục Xuyên sửng sốt, đột nhiên phát hiện, tuy rằng quần áo Mục Tinh Thần rách đến tung tóe, quần áo nhạt màu thậm chí bị máu tươi nhuộm thành màu nâu thẫm, nhưng trên mặt trên người Mục Tinh Thần lại không hề có một vết thương hay vết máu nào. Sắc mặt cô thậm chí hồng nhuận, thân nhiệt cũng ấm áp.
Tinh Thần không có việc gì... Sau khi phản ứng lại, Mục Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim vẫn còn đập bang bang, nghĩ mà sợ, tay không tự giác mà run nhè nhẹ. Anh gian nan ngồi quỳ xuống bên người thiếu nữ, ôm thật chặt lấy Mục Tinh Thần. Vuốt mạch đập của cô, trái tim đập quá nhanh của Mục Xuyên rốt cuộc dần dần bình ổn lại.
Lúc này anh mới hồi phục tinh thần, nhìn về phía tay phải đang phát ra ánh sáng màu đen của Mục Tinh Thần. Anh cứ cảm thấy ánh sáng đen này mang lại cảm giác có chút quen thuộc, nhưng cụ thể lại không thể nói vì sao.
Mục Xuyên thử dùng tay chạm vào lòng bàn tay Mục Tinh Thần. Ngón tay mới vừa tới gần chỗ ánh sáng đậm nhất, lập tức biến thành màu đen, đau nhức vô cùng. Anh vội vàng thu tay, không dám đụng vào, chỉ cẩn thận nâng tay phải Mục Tinh Thần lên, móng tay bên này đã hoàn toàn biến thành màu đen. Chỗ phát sáng trong lòng bàn tay có thể mơ hồ nhìn đến một ít hoa văn màu đen, như là một vật tổ.
*Chú thích: Ở đây mình dùng từ vật tổ theo nghĩa "Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định."
Vật tổ này trông quen mắt thật sự, hình như là...
Không đợi Mục Xuyên nhớ tới, mí mắt Mục Tinh Thần giật giật, đôi mắt nửa mộng nửa tỉnh mở một chút, âm thanh suy yếu như ruồi muỗi, "Đau..."
Trái tim Mục Xuyên đều co rút. Mục Tinh Thần lớn như vậy, trước nay chưa từng kêu đau với anh. Mục Xuyên ôm chặt Mục Tinh Thần, khàn giọng trấn an, "Thần Thần đừng sợ, anh mang em về nhà."
Giọng Mục Tinh Thần suy yếu, "Anh..."
Mục Xuyên ghé sát lỗ tai, "Ơi?"
m thanh của Mục Tinh Thần nhỏ như ruồi muỗi, nói câu, "Anh đánh... Son môi, thật... Đẹp..."
Mục Xuyên tức cười, cười đến mức hốc mắt cũng có chút ươn ướt, duỗi tay nhẹ nhàng gõ lên đầu Mục Tinh Thần, "Con nhóc thúi, đã như vậy rồi còn muốn chê cười anh, chờ em khỏe lại, anh đánh cho em..."
Mục Tinh Thần suy yếu nhưng nỗ lực mà kháng nghị, "Không..."
"Cứ nói vậy đi." Mục Xuyên nhìn bàn tay Mục Tinh Thần còn đang tiếp tục phát ra ánh sáng đen, nói sang chuyện khác: "Nãy trên đường đến đây anh nhặt được một tinh tệ, đặt trong lòng bàn tay phải của em đó."
Mục Tinh Thần theo bản năng mà nắm chặt tay phải. Vừa nắm tay, ánh sáng đen đã biến mất, Mục Tinh Thần không nắm được tinh tệ, "Lừa..."
Vốn dĩ liền không có, Mục Xuyên chỉ là lừa cô thu dị năng mà thôi. Thấy cô không vui, Mục Xuyên còn cười, "Cái đồ tham tiền."
Mục Xuyên nâng Mục Tinh Thần dậy, đặt hai tay Mục Tinh Thần lên trên vai mình, "Về nhà anh cho em tiền."
Mục Xuyên vừa muốn cõng Mục Tinh Thần đứng dậy, đột nhiên dư quang thấy được có ánh sáng lấp lóe. Động tác của Mục Xuyên khựng lại, nhìn chăm chú, chỉ thấy lòng bàn tay trái của Mục Tinh Thần thế nhưng cũng tản ra chút ánh sáng nhỏ màu trắng.
Có lẽ là vừa rồi ánh sáng đen bên tay phải quá thu hút, hoặc là tia sáng trắng bên này quá mỏng manh, thế cho nên Mục Xuyên lúc này mới phát hiện nó.
Mục Xuyên không biết nghĩ đến cái gì, hai mắt híp lại.
Mục Xuyên hoàn hồn, nhét gậy chống trong tay vào tay trái Mục Tinh Thần, "Giúp anh cầm cái gậy này chút."
Mục Tinh Thần mơ mơ màng màng, theo bản năng mà cầm tay trái, ánh sáng trắng bên tay trái cũng đã biến mất.
Mục Xuyên cõng Mục Tinh Thần, chống gậy, mới đi được hai bước, Mục Tinh Thần vừa nhắm mắt lại nỗ lực mở ra, tay cô túm góc áo Mục Xuyên, "Dị thú...của em."
"Cái đồ tham tiền." Mục Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua, cách Mục Tinh Thần không xa quả thật có một con Giao Tích đã chết. Chỉ là bình thường, độ dài của Giao Tích chỉ khoảng 2-3 mét, vảy vô cùng cứng rắn, tốc độ cực nhanh, giỏi ẩn nấp thân hình, phun ra nọc độc có tính ăn mòn cao, cấp bậc hầu hết là cấp C. Nhưng con Giao Tích trước mắt này, độ dài đã gần 6 mét, hơn nữa đầu lưỡi thậm chí có thể phân thành xúc tu, có thể thấy cấp bậc tuyệt đối không chỉ là cấp C, hẳn là đã đạt tới cấp B.
Anh không thể kéo một con lớn như vậy về, Mục Xuyên chỉ có thể buông Mục Tinh Thần xuống trước. Cầm lấy đao trên mặt đất của dị năng giả, cầm ước lượng trong tay. Sau đó linh hoạt vẽ mấy vết đao, trên người dị thú liền xuất hiện mấy vết cắt. Cuối cùng dùng đao cắt một vết ở cổ Giao Tích, xé xuống, một tấm da Giao Tích hoàn chỉnh đã bị lột ra.
Da Giao Tích cầm trong tay cực nhẹ cực mỏng, nhưng lại cứng rắn vô cùng, còn có thể biến hóa màu sắc theo cảnh vật xung quanh.
Mục Xuyên ném đao trở lại, cầm da Giao Tích, khập khiễng trở lại, cõng Mục Tinh Thần lên rời khỏi hẻm Tinh Hồng.
Mục Xuyên không mang Mục Tinh Thần trực tiếp về nhà, mà cõng cô đi về ngược lại với hướng rời nhà.
-
Khi mười ba giống như một xóm nghèo thật lớn, nhưng ở vị trí khu mười ba tiếp giáp khu mười hai, có một con phố rất phồn hoa. Từng tòa nhà nhỏ chỉnh tề xinh đẹp, tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, không hề hợp với toàn bộ khu mười ba, nhìn qua như là vào nhầm khu mười hai khu. Ngay cả người nơi này, rất nhiều người đều là tới từ khu mười hai —— loại vật liệu may mặc mỏng nhẹ, màu sắc có độ bão hòa cao, quần áo với đồ trang sức hoa lệ rườm rà, rõ ràng đều là phong cách đang lưu hành tại khu mười hai.
Có điều, con phố này thật sự thuộc về khu mười ba. Chỉ là người ở bên trong không nhất định là người khi mười ba. Con phố này là một trong ba chợ đen nổi tiếng nhất toàn bộ tinh cầu B612. Mỗi một tòa nhà ngăn nắp xinh đẹp đều đang kinh doanh những mặt hàng không thể công khai.
Bác sĩ Hắc có một tòa nhà tại cuối con phố này, nhận khám cho một số người bệnh có thân phận càn giấu kín. Đa số thời gian vào ban ngày, bác sĩ Hắc đều sẽ ở trong tòa nhà xinh đẹp này, chỉ có buổi tối mới về chỗ ở khu mười. Giờ này, cửa hàng của ông ta hẳn là còn chưa đóng cửa.
Mục Xuyên cõng Mục Tinh Thần, khập khiễng lao lực đi đến trước tòa nhà viết "Tiệm thuốc của Bác sĩ Bạch" này, đẩy cổng lớn xinh đẹp làm bằng thủy tinh công nghiệp ra, không gian sáng sủa sạch sẽ, trống trải sáng ngời. Mấy kệ để hàng màu trắng lọt vào trong tầm mắt. Các loại thuốc thường dùng xếp chỉnh tề trên kệ, trên tường thậm chí còn treo giấy tờ kinh doanh, nhìn qua là một tiệm thuốc vô cùng chính quy.
Đương nhiên đây chỉ là biểu tượng.
Thiết bị cảm ứng trung ương cảm nhận được có người vào cửa, phát ra giọng điện tử nữ vang vọng toàn bộ nhà ở, "Hoan nghênh đến với tiệm thuốc của bác sĩ Bạch, trợ lý dược sư 'Bản Lam Căn' xin phép được phục vụ, xin hỏi ngài cần mua thuốc gì?"
Mục Xuyên không còn thừa tay có thể dùng, quay đầu nhìn cameras một cái, "Ra đây."
Một lát sau, kệ để hàng sát tường ở tận cùng bên trong cùng dịch chuyển song song về phía trước, mở ra.
Bác sĩ Hắc mặc áo blouse trắng đi ra, vẻ mặt ghét bỏ, "Sao lại là hai người các ngươi chứ."
Bác sĩ Hắc chú ý tới đôi môi đỏ rực của Mục Xuyên, cười haha hai tiếng, "Cậu định đi tiếp khách đấy à?"
Mục Xuyên không thèm để ý ông ta, phía sau ông bác có một người máy điện tử đi tới, nó vươn cánh tay máy, cánh tay tách ra, tạo thành một chiếc giường, người máy phát ra âm điện tử: "Hộ sĩ người máy Hoàng Liên xin giúp ngài di chuyển người bệnh."
Mục Xuyên đặt Mục Tinh Thần lêm trên giường nhỏ làm từ cánh tay của người máy. Sau đó người máy đưa Mục Tinh Thần vào trong phòng tối phía sau kệ hàng, Mục Xuyên cũng đi theo vào.
Bác sĩ Hắc cười một mình cũng không thú vị, chỉ có thể đi theo sau kiểm tra Mục Tinh Thần, "Đây là làm sao vậy?"
Mục Xuyên: "Lúc hái San Hô Thảo xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn."
Bác sĩ Hắc liếc mắt nhìn Mục Xuyên một cái, ra lệnh cho người máy Hoàng Liên, "Rà quét."
"Mở ra chức năng rà quét."
"Đang rà quét..."
"Rà quét xong."
Một loạt số liệu phóng từ hai mắt người máy phóng ra giữa không trung, bác sĩ Hắc nhìn số liệu, "Không có việc gì, chỉ là sử dụng dị năng quá độ mà..."
"Dị năng!" Giọng bác sĩ Hắc đột nhiên cất cao, "Con nhóc này thức tỉnh dị năng từ khi nào?!"
Mục Xuyên: "Mới vừa rồi."
Bác sĩ Hắc vẫn khiếp sợ không thôi, rất ít khi nghe nói có ai mười lăm tuổi mới thức tỉnh dị năng.
"Từ từ," bác sĩ Hắc lẩm bẩm đi đến một phòng khác, "Ta nhớ rõ chỗ này của ta có thiết bị kiểm tra đo lường, nhớ lại xem nào, để ở đâu..."
Theo sau, cách vách truyền đến tiếng lục tung.
Một lát sau, bác sĩ Hắc đẩy một cái dụng cụ cao nửa thước đi đến, này trên dụng cụ phủ đầy tro bụi, nhìn qua có thể thấy đã rất nhiều năm không dùng đến. Bác sĩ Hắc dùng tay áo tùy tiện lau hai cái trên màn hình, "Từ mười năm trước rồi, kích cỡ có chút cũ, nhưng cũng không sao."
Bác sĩ Hắc cắm điện, lại nghiên cứu trong chốc lát, ấn nút khởi động máy. Bởi vì là máy móc từ mười năm trước, cho nên khởi động máy còn phải chờ một hồi, lúc này bác sĩ Hắc mới nhớ tới, lúc thí nghiệm dị năng cần dị năng giả tỉnh táo, lại đi lục tung đồ đạc lên, trong miệng nhắc mãi, "Dung dịch bổ sung năng lượng, dung dịch bổ sung năng lượng..."
Một lát sau, bác sĩ Hắc lấy ra một cái ống tiêm nano từ trong ngăn tủ chứa dung dịch bổ sung năng lượng, bác sĩ Hắc chỉ chỉ vào nó nói với Mục Xuyên, "Giá ưu đãi, 500 tinh tệ một ống."
Mục Xuyên: "Có tiền, nhanh tay đi."
Bác sĩ Hắc nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì, tiêm cho Mục Tinh Thần một ống dịch bổ sung năng lượng.
Bác sĩ Hắc nhìn tình trạng của Mục Tinh Thần, "Dị năng vừa mới thức tỉnh, lại sử dụng quá mức, thân thể thật sự mệt, phải ngủ một giấc."
Mục Xuyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Mục Tinh Thần, sờ đầu cô, nói: "Tôi có việc đi ra ngoài một chuyến, chăm sóc em ấy giúp tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.