Thiên Kim Trở Về

Chương 23: Tử huyệt




Khưu Uyển Di đưa tờ giấy xét nghiệm nho nhỏ ra trước mặt Khổng Khánh Tường.
Khổng Khánh Tường ngồi trên sofa trong phòng khách nhà Khưu Uyển Di liếc nhìn tờ xét nghiệm rồi dựa vào ghế, vắt chéo chân, tiện miệng hỏi:
– Cái gì vậy?
Khưu Uyển Di ngồi đối diện ông, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
– Khánh Tường, em có thai rồi.
Khổng Khánh Tường vội ngồi thẳng dậy, cầm tờ xét nghiệm trên bàn lên nhìn cho rõ:
– Chẳng phải em vẫn dùng thuốc tránh thai?
– Từ sau khi chuyển về đây, anh nói sẽ kết hôn với em thì em không uống nữa, em đã nói sẽ sinh con trai cho anh, anh quên rồi sao? Khưu Uyển Di nhìn ông.
Nghe được hai chữ “con trai”, Khổng Khánh Tường động lòng.
Nếu nói cuộc đời ông có gì tiếc nuối thì chính là ông không có con trai. Nếu nói giờ ông muốn có gì nhất thì cũng chính là con trai.
– Em thực sự mang thai?
Khổng Khánh Tường bắn ánh nhìn sắc bén về phía bà.
Khưu Uyển Di nhìn thẳng không hề né tránh, sau đó vươn tay cầm lấy tờ xét nghiệm trên tay ông:
– Em biết bây giờ bỗng nhiên mang thai anh nhất định không tin nhưng chẳng sao cả, dù sao em cũng đã hẹn bác sĩ rồi, mai sẽ đến bệnh viện phá thai!
Bà bỗng bưng miệng, ọe hai tiếng rồi chạy vội vào nhà vệ sinh, sau đó là tiếng nôn khan truyền ra.
Khổng Khánh Tường nhớ lại mấy hôm trước bà cũng có phản ứng này, trong lòng lại tin thêm một phần, lúc ấy còn chỉ cho rằng bà ăn phải đồ gì chứ không nghĩ là mang thai!
Nhất thời, Khổng Khánh Tường không nói rõ được cảm giác trong lòng mình, nhưng dần dần, sự vui mừng lan tràn.
Chỉ chốc lát sau, Khưu Uyển Di đi ra, lấy trong ngăn kéo bàn trà một hộp ô mai rồi ăn, vẻ mặt thoải mái. Khổng Khánh Tường cũng cầm lên ăn nhưng vừa cho vào miệng đã vội nhả ra.
Quá chua, chua đến chảy nước mắt!
Ông nhìn Khưu Uyển Di, sự vui mừng trong lòng càng lúc càng lớn, dần dần chiếm hết mọi cảm giác khác.
Chua nam cay nữ, lời các cụ dạy không thể không tin. Năm đó Khưu Uyển Di và Cố Linh Lung mang thai đều thích ăn cay, kết quả sinh ra đều là con gái… Mà bây giờ, Khưu Uyển Di thích ăn chua như vậy, tám phần là con trai rồi.
– Em không thể phá thai được! Khổng Khánh Tường đứng lên, quả quyết nói.
Khưu Uyển Di cười lạnh trong lòng nhưng lại tỏ vẻ đau khổ, nước mắt trào ra, ai oán nói:
– Khánh Tường… một Ngọc Phân là đủ rồi, em không muốn lại để con em phải sống cuộc sống lén lút nữa…
Bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt to ngập nước, sự đau đớn trong mắt khiến ai cũng động lòng.
– Khánh Tường, em không có ý ép anh, em biết sự khó xử của anh… Em không trách anh nhưng xin anh cũng nên suy nghĩ vì con, xuất thân này có tốt cho nó không? Là con gái còn đỡ nhưng con trai, chẳng nhẽ phải mang cái danh con tư sinh, cẩu tạp chủng cả đời? Anh bảo nó phải ngẩng đầu làm người thế nào đây?
Bà đứng lên, nước mắt rơi đầy, cả người run run:
– Anh có biết, khi Ngọc Phân và bạn học cãi nhau, bạn nó mắng nó là đồ con hoang? Anh có biết trước kia chỗ em ở, rất nhiều người đều mắng nó là đồ con tư sinh, cẩu tạp chủng? Ngọc Phân vì chuyện này mà khóc bao nhiêu lần? Bởi vì chuyện này mà chuyển trường bao nhiêu lần? Khánh Tường… Anh không ở bên cạnh nên không hiểu được sự khó xử, sự sỉ nhục, đau khổ này nhưng em biết, em thực sự không muốn con em lại phải nhận những điều này nữa…
Bà bưng mặt, nước mắt rơi qua kẽ tay:
– Chuyện gì em cũng có thể nghe anh nhưng chỉ riêng chuyện này, em không thể giữ đứa bé lại được, em không muốn hại nó, ngày mai em sẽ đi phá thai!
Khổng Khánh Tường mím chặt môi giận dữ nhìn bà nhưng lại không nói được gì. Quả thật ông rất áy náy với Ngọc Phân!
Nếu Khưu Uyển Di thực sự có con trai thì không thể nghi ngờ gì nữa, sẽ giống chị nó, cả đời đều là con tư sinh, không được thấy ánh mặt trời.
Trừ phi kết hôn với bà!
Nhưng một khi kết hôn, Văn Kì Sơn nhất định sẽ không bỏ qua! Chuyện xấu của ông sẽ bị bại lộ.
Một bên là con mình, một bên là thanh danh của mình, bên nào nặng, bên nào nhẹ?
Lòng Khổng Khánh Tường rối rắm, càng rối lại càng hận Văn Kì Sơn! Chẳng qua chỉ là con nuôi của ông già Cố mà lại dám tự coi mình là người của Cố gia, lúc nào cũng chống đối ông, thật đáng giận!
Tay không khỏi nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ.
Lúc này, Khổng Ngọc Phân từ phòng lao ra, quỳ gối trước mặt Khổng Khánh Tường, khóc nói:
– Cha, con biết chuyện của cha mẹ con không nên xen vào nhưng trong bụng mẹ là em trai con, con không muốn mất em mình.
Cô nắm quần Khổng Khánh Tường, lớn tiếng khóc:
– Cha, có chuyện con thực sự không hiểu, giờ cha đã lợi hại như vậy sao còn phải sợ một kẻ râu ria. Nếu lần này ông ta uy hiếp cha không được kết hôn với mẹ thành công thì chẳng phải sẽ còn có lần sau sao? Chẳng lẽ cả đời này cha muốn bị ông ta xỏ mũi dắt đi!
Khưu Uyển Di vội quát:
– Ngọc Phân, sao con dám nói với cha như vậy, mau xin lỗi đi.
Khổng Ngọc Phân quỳ rạp trên đất khóc lớn:
– Con chỉ không muốn mất em trai mình, đây là người thân của con nhưng con cũng không muốn nó bị người khác mắng là con tư sinh, cẩu tạp chủng… hu… hu…
Cô ôm chân Khổng Khánh Tường, khóc đến run người.
Khưu Uyển Di tiến lên ôm con rồi cũng khóc.
Khổng Khánh Tường nhìn hai mẹ con đang khóc trên đất, sau đó nhặt tờ xét nghiệm lên, nắm trong tay, xoay người đi ra cửa, lúc gần đến cửa thì xoay người lại, vô cùng nghiêm túc dặn dò:
– Không có sự đồng ý của anh thì em không được phá thai. Nếu không, đừng trách anh không khách khí!
Nói xong sập cửa bước đi, cửa đóng vào ầm lên một tiếng lớn.
Đợi đến khi chắc chắn Khổng Khánh Tường đã đi xa thì hai mẹ con mới đứng dậy.
Trong chớp mắt, vẻ bi thương của Khưu Uyển Di đã chẳng còn, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng. Bà lau nước mắt của mình rồi lau nước mắt cho con gái.
– Ngọc Phân, làm tốt lắm. Bà nhẹ nhàng nói.
Khổng Ngọc Phân cũng chẳng còn vẻ buồn bã:
– Tốn không ít thuốc nhỏ mắt!
Nói xong lại ngẩng đầu nhìn mẹ:
– Mẹ, chúng ta làm thế này có tác dụng không? Cha sẽ vì thế mà nghĩ chuyện kết hôn với mẹ một lần nữa?
Khưu Uyển Di đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn ra, vừa vặn thấy Khổng Khánh Tường đang lái BMW rời đi.
Bà cười lạnh nói:
– Con trai là tử huyệt của cha con. Giờ ông ấy đã 42 tuổi, con cho rằng ông ta còn nhiều cơ hội để có con trai sao? Ông ấy họ Khổng không phải họ Cố. Ông ta sẽ không để con trai mình thành con tư sinh, thành con tư sinh rồi thì ai thừa kế tài sản khổng lồ kia, con cho rằng ông ấy sẽ cam lòng đem tài phú vất vả lắm mới có được trả lại cho họ Cố? Hơn nữa, con có thấy không?
Bà nhìn con gái nói:
– Ông ấy cầm giấy xét nghiệm đi chứng tỏ rằng ông ấy để ý đến đứa bé này, chỉ là muốn kiểm tra độ chân thật thôi, chỉ cần ông ta đến bệnh viện, tra ra đây là thật thì con xem xem ông ta có bỏ đứa bé này không !
– Vậy họ Văn kia thì phải làm sao? Nếu ông ta thực sự công khai chứng cứ thì chẳng phải là cha rắc rối rồi sao? Khổng Ngọc Phân lo lắng hỏi.
Khưu Uyển Di nhẹ nhàng cười :
– Đó là chuyện của cha con, không cần chúng ta quan tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.