Lúc Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên trở về Thái Hồ, trời chiều đã chuyển
sang chạng vạng. Ngồi ở trên thuyền, nhìn vò rượu vỡ bên bờ sông, Vương
Ngữ Yên thở dài, tùy tay ngắt một cái đài sen, bóc vỏ hạt sen, vừa muốn
rút tâm sen ra, lại nhớ tới dân gian hay nói “Hạt sen tâm đắng”. Nàng
nâng má, thầm nghĩ, Tiêu Viễn Sơn đại thúc kia, cũng khổ tâm đắng lòng
như tâm sen này sao?
“Yên nhi, hình như sau khi gặp vị tiền
bối kia, ngươi liền không vui.” Mộ Dung Phục một bên khua mái chèo, một
bên lại nhìn sắc mặt của nàng, “Suy nghĩ cái gì vậy?”
Vương Ngữ
Yên cố nhịn, lại cảm thấy ở trước mặt Mộ Dung Phục nàng không thể che
dấu nổi tâm tình, liền thành thành thật thật nói: “Ta suy nghĩ tới lời
của huynh, vị tiền bối kia trước ngực xăm hình đầu sói, khả năng rất lớn là võ sĩ Khiết Đan.”
Nàng tạm dừng trong chốc lát, lại thấy ánh
mắt cổ vũ của Mộ Dung Phục, liền chậm rãi nói tiếp: “Người Khiết Đan và
người Hán trước giờ như nước với lửa, tại sao vị tiền bối kia cũng biết
sử dụng võ công của Trung Nguyên.”
“Hơn nữa, nhìn công phu của
ông ấy, nếu đi lại trong chốn giang hồ, cũng là số một số hai.” Mộ Dung
Phục lại tiếp lời, “Điểm này cũng là nỗi băn khoăn của ta. Hơn nữa, vị
tiền bối kia mang lại cho ta một cảm giác rất quen thuộc…”
Hắn
cầm lấy hạt sen trong tay nàng, rút tâm sen ra, rồi đưa đến miệng nàng,
ôn nhu nói: “Ngươi yên tâm, vị tiền bối kia không có ác ý gì với chúng
ta. Nếu giả sử ngươi không biết trên người ông ấy có xăm hình đầu sói,
chẳng phải ngươi cũng nghĩ ông ấy rất tốt sao?”
“Cũng không phải
nói ông ấy không tốt, chỉ là muội cảm thấy ông ấy không hề đơn giản.
Nhất thời không biết dùng từ gì để diễn tả.” Vương Ngữ Yên nhỏ giọng
đáp.
Mộ Dung Phục cúi đầu hôn nàng một cái, một lần nữa cầm lấy
mái chèo, “Khi còn trẻ, phụ thân chúng ta đã đi khắp nam bắc, nói không
chừng ông ấy cũng biết về chuyện nước Liêu, sau khi trở về ta sẽ hỏi một chút.”
Việc này có quan hệ rất lớn với Mộ Dung Bác, nói không
chừng sẽ cho Mộ Dung Phục được một ít manh mối. Nghĩ tới đây, Vương Ngữ
Yên gật gật đầu.
Bọn họ không ngờ, vừa về tới nhà, còn chưa kịp đi gặp Mộ Dung Bác thì Mộ Dung Bác đã đến tìm họ trước.
“Các ngươi…Tối nay cùng ta ăn cơm được không?” Mộ Dung Bác khụ một tiếng,
vuốt chòm râu, trên khuôn mặt già nua có chút không được tự nhiên.
Cùng cha chồng ăn cơm, việc này không sai, như mà, liệu có làm Vương phu
nhân mất hứng không? Vương Ngữ Yên nghĩ vậy liền có chút chần chừ.
Mộ Dung Bác là con cáo già, hắn biết chỉ cần con dâu gật đầu, thì con trai hắn sẽ không phản đối, vì vậy liền nhỏ giọng nói: “Yên nhi, các ngươi
thành thân…ta thật sự…vô cùng cao hứng. Hôm nay là ngày tốt, cùng ta ăn
một bữa cơm, nha?”
Nhìn thấy đại thúc râu cũng đã hoa râm, vừa
cẩn thận vừa dè dặt, lại còn có đôi chút ấm ức, mà vừa vặn ông ấy lại là cha chồng mình, cho nên trong lòng Vương Ngữ Yên tuy cảm thấy người này đáng ghét, nhưng cũng không tiện mở miệng từ chối thẳng.
Thấy
phụ thân đã nhún nhường như vậy, Mộ Dung Phục không khỏi có chút dao
động, lại thấy Vương Ngữ Yên cũng không phản đối, nên hắn liền đồng ý.
Vị đại thúc vốn đang tỏ ra cô đơn tịch mịch, bỗng chốc hai mắt sáng lên,
tinh thần hưng phấn. Tuy rằng sự tồn tại của hắn là bí mật, không thể
xuất hiện trước mặt người khác, cho nên không thể sai khiến người trong
trang dọn cơm. Nhưng sau khi người hầu bị Mộ Dung Phục sai dọn cơm rồi
rời đi, Mộ Dung Bác lập tức từ chỗ tối đi ra, vẻ mặt tươi cười hớn hở,
kéo tay Vương Ngữ Yên ngồi xuống: “Đến đây, đến đây, mau ngồi đi.”
Mộ Dung Phục cũng kéo Vương Ngữ Yên ngồi xuống, lại tự tay xới cơm múc
canh, chăm lo săn sóc cho cả phụ thân và thê tử vô cùng chu đáo. Mộ Dung Bác kiến thức rộng rãi, tùy tiện nói chuyện phiếm với Mộ Dung Phục cũng rất thú vị. Xem một đôi long phượng phụ tử này nói chuyện, khiến người
ta không khỏi cảm thán, nếu như không có cái sứ mệnh “Phục hưng Đại Yến” đáng nguyền rủa kia, thì gia đình này sẽ xuất sắc và viên mãn đến thế
nào.
Có lẽ đã lâu lắm rồi không được thưởng thức một bữa cơm gia
đình thân mật thế nào, khẩu vị của Mộ Dung Bác vô cùng tốt. Vương Ngữ
Yên ngồi gần nồi cơm, thấy hắn đã ăn xong, liền vươn tay, nói: “Phụ
thân, để con xới thêm cơm.”
“Tốt, tốt.” Mộ Dung Bác cười hề hề
đem bát đưa cho nàng, lại nhìn Mộ Dung Phục ở bên kia múc canh cho hắn,
ánh mắt tràn đầy ý cười, râu cũng rung rung, trong lòng vừa cao hứng và
cảm thán.
Mộ Dung Bác vốn luôn đánh giá bản thân mình rất cao,
bởi vì tài văn võ của hắn cũng quả thật hơn xa người bình thường, ngay
từ nhỏ lại được cha mẹ gửi gắm kỳ vọng. Sau khi phụ thân hắn mất, tuổi
còn nhỏ đã trở thành cao thủ võ lâm, cũng là một trong những điều đắc ý
nhất của hắn. Theo năng lực và tuổi tác tăng lên, hắn đối với kế hoạch
phục quốc càng ngày càng nắm chắc.
Cho đến nay, hắn vẫn cho rằng
kế hoạch kia cũng không có gì thất bại. Bằng trí tuệ của mình, hắn đã
thay đổi được vận mệnh của rất nhiều người Hán và người Khiết Đan. Nếu
nói có điều gì làm cho hắn phải tiếc nuối, thì đó chính là mặc dù hắn
thay đổi thế giới, tạo nên một lực lượng lớn thay đổi theo, nhưng lại
không thể khống chế được lực lượng này.
Đại chiến thảm khốc ở
Nhạn Môn Quan năm đó, hắn đứng tránh sau vách núi, xem không sót một chi tiết nào. Máu thịt bay tứ tung, xác chết la liệt trên đất, đến nay hắn
vẫn còn có thể nhớ rõ rành rành. Nếu nói hắn không kinh hoàng sợ hãi, đó là giả.
Trốn ở nhà một thời gian sau, hắn cũng không dám nhìn
thẳng vào hậu quả mà trận chiến Nhạn Môn Quan để lại trên giang hồ, vì
thế dứt khoát giả ốm mà chết. Từ đó, hình bóng của vợ và con, gần như
biến mất khỏi cuộc sống hằng ngày của hắn. Sau đó, ở Thiếu Lâm Tự học
trộm võ công, kết giao bạn bè, tuy rằng bận rộn không thôi, nhưng mỗi
đêm đơn độc nhìn ra cửa sổ, trong lòng hắn không lúc nào là không canh
cánh chuyện gia đình.
Một thời gian sau, thê tử lại vì hồ đồ nhất thời của bản thân hắn mà lâm bệnh nặng. Chuyện này là một đòn giáng
mạnh vào lòng hắn, hắn vốn tưởng rằng bản thân có thể nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay, nhưng lại chợt phát hiện ra, vận mệnh dường như
đang đùa cợt với hắn. Ngay cả người vợ kết tóc se duyên, từng thề nguyền dưới ánh trăng, cùng hắn mưu toan nghiệp lớn, trước khi chết cũng hoàn
toàn thất vọng với hắn.
Hắn biết, sau chuyện đó, con trai hắn lúc đối diện với hắn cũng không vui. Ngay cả chuyện phụ thân tưởng đã mất
nhiều năm nay lại gặp lại, cũng không thể khiến Mộ Dung Phục giãn mày ra nửa phần. Lại sau cái chết của Khang Mẫn, khiến hắn không còn ý niệm
thu mua binh mã, lôi kéo người khác nữa, mà đem toàn bộ sức lực chuyển
tới học tập tuyệt học của Thiếu Lâm. Hắn cũng không rõ ràng lắm, bản
thân nghiên cứu công phu của Thiếu Lâm thì có lợi ích gì, nhưng ít ra,
làm như vậy sẽ khiến hắn bận rộn, không còn thời gian để nghĩ tới những
chuyện trong quá khứ.
Hiện giờ nhìn con trai và con dâu hiếu
thuận như thế, hắn nhìn đĩa thức ăn còn bốc hơi nghi ngút, trong lòng
lại có một tia nghi hoặc —- Từ sau trận Nhạn Môn Quan đó, đã qua nhiều
năm như vậy, hắn đã làm được cái gì? Nghiệp lớn phục quốc không hề tiến
triển, mà bản thân lại mất đi thê tử làm bạn cùng sự sùng kính của đứa
con. Mấy năm nay, trải qua nhiều đau khổ như vậy, rốt cuộc là để làm gì?
“Cha, người lại nghĩ gì vậy, mau ăn đi.” Thanh âm nhàn nhạt của Mộ Dung Phục
kéo hắn về với thực tại. Mộ Dung Bác thở dài một hơi, bưng bát cơm lên.
Hắn đã không còn là thiếu niên phong lưu năm đó, hiện tại hắn đang dần
dần già đi, bắt đầu nhận ra có một gia đình đáng quý biết bao. Có lẽ một phần là áy náy, một phần là chột dạ, cho nên khi Mộ Dung Bác ở cùng với Mộ Dung Phục, lúc nào cũng có tâm lý muốn lấy lòng, sợ mình không cẩn
thận lại chọc giận con trai.
“Đúng rồi, cha, người có biết nước
Liêu có võ sĩ nào học võ công của người Hán không? Không phải là loại võ công bình thường, mà là loại người võ nghệ cao cường ấy.”
Mộ
Dung Phục tùy ý hỏi một câu, khiến cho tâm tình đang mơ mộng của Mộ Dung Bác lập tức trở nên khẩn trương: “Ngươi vì sao lại hỏi cái này?”
Tuy rằng rất nhanh đã che giấu, nhưng ánh mắt không vui của Mộ Dung Bác vẫn bị nhận ra, Mộ Dung Phục chau mày, giả bộ như tiếp tục nói chuyện phiếm thông thường: “Ngẫu nhiên con gặp một vị tiền bối võ công cực cao, mà
ông ấy hình như là người Khiết Đan.”
“Người Khiết Đan xưa nay
thích săn bắn, cho nên con đường tập võ khác hoàn toàn với Trung Nguyên. Lại nói, Liêu Tống xưa nay không vừa mắt với nhau, làm sao có thể có
chuyện người Khiết Đan đi học võ công của chúng ta. Phục nhi, có lẽ
ngươi nhìn nhầm rồi, người nọ có lẽ không phải là người Khiết Đan.” Mộ
Dung Bác cười ha hả, hòa hoãn nói.
Mộ Dung Phục mỉm cười, cũng không truy hỏi nữa.
Vương Ngữ Yên lại chú ý tới, lúc Mộ Dung Bác bưng bát cơm lên, lại lén thở phào một hơi.
Kế tiếp bữa cơm vẫn như cũ bình thản ấm áp, nhưng trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự riêng. Cơm nước xong, bọn họ tùy tiện nói vài câu, sau
đó liền tự trở về phòng của mình.
“Trong thiên hạ, loại người võ
công cao như vậy, thực sự rất hiếm. Mà người Hán lại đồng ý dạy người
Khiết Đan võ công, lại còn hiếm hơn.” Mộ Dung Phục đóng cửa phòng lại,
ngồi xuống trước bài, cẩn thận phân tích, “Xem phản ứng vừa rồi của phụ
thân, tựa hồ có một người phù hợp cả hai điều kiện đó, nhưng người này
lại có liên hệ không thể nói với ông ấy.”
Vương Ngữ Yên trong lòng tuy sốt ruột, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
May mà Mộ Dung Phục cũng không để nàng phải nhịn lâu: “Ngày đó phụ thân giả truyền tin tức, khiến võ lâm Trung Nguyên đi tập kích ở Nhạn Môn Quan,
chẳng phải là đã giết một vị võ sĩ Khiết Đan sao?”
Vương Ngữ Yên
gật gật đầu, đợi cho Mộ Dung Phục nói xong, mới nỗ lực tìm từ thích hợp
để diễn đạt ý của mình: “Lúc ấy ở Nhạn Môn Quan, võ sĩ Khiết Đan kia võ
công rất tốt, ít nhất có mười đệ nhất cao thủ của võ lâm Trung Nguyên
chết trên tay hắn. Hơn nữa, người nọ cuối cùng nhảy vực, nhưng cũng
không tìm thấy thi thể. Mà vị tiền bối kia tuổi tác cũng không khác xa…”
“Việc này không phải là nhỏ. Cho dù vị tiền bối kia và người Khiết Đan bị mai phục năm đó có liên hệ gì không thì chúng ta vẫn phải cẩn thận.” Mộ
Dung Phục đấm mạnh lên bàn.
“Vậy chuyện Toàn đà chủ của Cái Bang
bị sát hại kia, trước mắt mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Kiều đại ca liệu
có tra ra được vị tiền bối kia không?” Vương Ngữ Yên rót một chén trà,
bưng tới cho Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục lắc lắc đầu: “Về lý mà
nói, khả năng này không lớn. Án mạng kia không có nhân chứng, mà vị tiền bối này lại mai danh ẩn tích, trước đây chưa từng có ân oán với bất kì
ai trên giang hồ. Hơn nữa, ngươi cũng thấy công phu của ông ấy rồi đấy,
đi lại nhanh như gió. Cái Bang rất khó tra ra manh mối.”
Vương
Ngữ Yên nhìn sắc mặt của hắn, sau đó chân chó lại gần đấm lưng cho Mộ
Dung Phục: “Biểu ca, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Ta toàn bộ nghe lời ngươi.”
Mộ Dung Phục bật cười: “Có thể làm gì chứ, trước cứ
yên lặng nhìn xem có động tĩnh gì không. Hơn nữa, nếu thực sự có chuyện, ta cũng không để cho ngươi nhúng tay vào.”
Nàng liền dừng tay lại, vội la lên: “Vậy ngươi ít nhất cũng phải mang theo ta, để ta đi xem náo nhiệt chứ!”
“Ngươi dường như là biết nhất định sẽ phát sinh chuyện náo nhiệt sao, thân
ái?” Mộ Dung Phục nghiêng đầu, như cười như không nhìn nàng một cái.
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Vương Ngữ Yên, nàng vội vàng tiếp tục đấm bóp: “Không có a, ta chỉ là nói vạn nhất thôi…”
“Ngươi là sợ thiên hạ chưa đủ loạn thì có. Có phải cảm thấy có chút nhàm chán
không?” Mộ Dung Phục kéo nàng xoay lại ngồi trong lòng mình, thân thiết
nhéo mũi nàng, “Nếu ngươi đã nhàn nhã như vậy, chi bằng chúng ta nghỉ
ngơi một chút, được không?”
Nghĩ tới dụng ý của hai chữ “nghỉ
ngơi”, mặt Vương Ngữ Yên lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: “Hiện, bây giờ
còn chưa đến lúc ngủ mà, biểu ca.”
“Không quan trọng. Sớm nghỉ
ngơi một chút, ngày mai cũng có thể sớm làm một chút chuyện khác.” Mộ
Dung Phục cười tủm tỉm, dính lại gần, thoải mái ôm nàng mà hôn.
Ngày hôm sau, bọn họ dậy…cũng không tính là sớm.
Tuy rằng ngày đầu tiên xuất hành sau đêm tân hôn của Mộ Dung Phục và Vương
Ngữ Yên vì chuyện của Tiêu Viễn Sơn mà rối rắm, nhưng dù sao vẫn là
trong thời kì hôn nhân nồng nhiệt, tương đối rảnh rỗi, cũng coi như có
chút thú vị riêng. Hơn nữa Mộ Dung Phục mới quen mùi vợ, mỗi ngày đều
phải lôi kéo Vương Ngữ Yên cùng nhau luyện tập “Bí kíp”, cho nên không
đi ra ngoài đối với bọn họ mà nói cũng không vấn đề.
Gần một
tháng sau, Cái Bang đối với án mạng của Toàn Quán Thanh, có bước tiến
triển mới. Đầu đuôi là, do bọn họ không tra ra được người sát hại Toàn
Quán Thanh là thần thánh phương nào, cho nên đem tất cả những đệ tử thân cận của Toàn Quán Thanh ra tra hỏi, liền phát hiện chuyện Toàn Quán
Thanh không phục Kiều Phong làm bang chủ, có ý muốn cướp quyền lực của
Kiều Phong, thậm chí là soán ngôi bang chủ. Lại thẩm tra gia quyến của
Toàn Quán Thanh, thì bọn họ cũng xác nhận có chuyện này. Hơn nữa, từ
trong nhà hắn và phân đà còn tìm thấy một ít giấy tờ mang tính chất kích động người trong bang làm phản. Tất cả đủ để chứng minh bụng dạ Toàn
Quán Thanh khó lường.
Cho nên vốn huyết án kia xảy ra, vốn trên
dưới Cái Bang đều căm phẫn, ồn ào đòi báo thù cho Toàn đà chủ, thì nay,
lập tức trở nên lạnh lùng. Kiều Phong năm đó lập bao nhiêu công lao hiển hách, ở đại hội Thái Sơn dùng sức một mình mà đánh bại mười vị cao thủ
Cái Bang, nhận ngôi bang chủ. Mà sau khi hắn lên làm bang chủ, cũng chưa từng làm chuyện gì khiến người trong bang không phục. Không chỉ có thế, hắn hòa nhã bình dị gần gũi, cho tới bây giờ cũng chưa từng khinh rẻ
huynh đệ cấp thấp, tất cả đều xưng huynh gọi đệ, uống rượu ăn thịt.
Một vị bang chủ tốt như vậy, cái tên Toàn Quán Thanh kia có tài đức gì mà dám mưu đồ bí mật tạo phản?
Vì thế trong Cái Bang không ngừng truyền ra những lời đồn đại, mỗi lần một phiên bản khác nhau. Đầu tiên nói rằng là do Toàn Quán Thanh buông lời
gièm pha với Uông lão bang chủ, ác ý hãm hại Kiều bang chủ, cho nên Uông lão bang chủ mới một chưởng giết hắn trừ hại; sau đó lại nói là do một
vị trưởng lão hoặc đà chủ trong bang biết tâm địa độc ác của Toàn Quán
Thanh, cho nên thay trời hành đạo, giết đi mạng chó của hắn; lại có tin
đồn, là do một vị anh hùng hảo hán đi qua thấy chuyện bất bình liền thay Cái Bang giết tên tặc tử phản loạn này — còn nói muốn dâng rượu tỏ lòng thành kính với người bạn tốt không biết tên tuổi này!
Trong một
khoảng thời gian ngắn, trên dưới Cái Bang đều xôn xao, giang hồ cũng
nhiều đồn thổi. Bất quá án mạng của Toàn Quán Thanh, tạm thời vì hắn
phạm thượng phản loạn cho nên không giải quyết nữa.
Kỳ thực nếu
như không phải là do huyết thống Khiết Đan, lại thêm Toàn Quán Thanh đổ
dầu vào lửa, thì Kiều Phong vốn rất được lòng mọi người trong bang.
Vương Ngữ Yên thổi thổi chén thuốc đang bốc hơi trong tay, lại có chút
đăm chiêu, Tiêu Viễn Sơn không phải là loại người chỉ giết nhân vật phụ
như Toàn Quán Thanh đã thỏa mãn dừng tay đâu…
“Nguội hết rồi mà
nàng còn thổi sao?” Mộ Dung Phục cầm một miếng mứt hoa quả giơ lên trước mặt nàng, dỗ dành: “Uống thuốc đi, nghe lời.”
Vương Ngữ Yên vẻ
mặt đau khổ bưng bát thuốc lên uống sạch một hơi, sau đó lập tức nhào
lên cắn miếng mứt táo trong tay Mộ Dung Phục.
“Chờ ngươi thân thể khỏe mạnh, sẽ không phải uống thuốc nữa.” Mộ Dung Phục vuốt vuốt tóc
nàng, “Đến lúc đó, ngươi sẽ sinh một đứa nhỏ cho ta.”
Vương Ngữ Yên nghe xong liền đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Vậy đến lúc đó…lại nói sau.”
Thấy nàng thẹn thùng, Mộ Dung Phục ôn nhu cười cười, tiếp tục nói tiếp:
“Nương của ngươi, còn có cha của ta, tuy rằng ngoài miệng không nói,
nhưng trong lòng đều muốn ôm cháu rồi. Tương lai chúng ta sinh nhiều đứa nhỏ một chút, sau đó hiếu thuận với bọn họ, để cả gia đình chúng ta hòa thuận ở Thái Hồ, được hay không?”
“Vâng.” Vương Ngữ Yên bị tương lai tốt đẹp mà hắn vẽ ra làm cho động lòng, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai
hắn, “Nhỡ cha lại đòi quay về Thiếu Lâm Tự thì sao?”
Mộ Dung Phục cười nhẹ: “Ta thấy ông ấy thế này, có thể là không muốn đi nữa đâu. Chỉ là có chút e ngại mặt mũi, không nguyện ý thừa nhận bản thân đã già,
cần nghỉ ngơi an hưởng mà thôi. Lúc này ông ấy không còn đau ốm nữa, chỉ cần chúng ta chờ cho ông ấy thông suốt mọi việc, tự nhiên ông ấy sẽ ở
lại Yến Tử Ổ.”
Một con bồ câu trắng như tuyết bay tới, dừng ở
trên tay của Mộ Dung Phục. Hắn linh hoạt rút ra tờ giấy cột bên chân con bồ câu rồi mở ra.
Thấy hắn nhíu mày, Vương Ngữ Yên liền hỏi: “Biểu ca, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiền nhiệm bang chủ Cái Bang, Uông Kiếm Thông, đã chết.”