Vương Ngữ Yên không đành lòng nhìn khuôn mặt xấu xí này, nhưng trong
lòng cũng hiểu rõ tuyệt đối không thể đồng tình với A Tử được. A Tử độc
ác tùy hứng, nhưng ông trời lại ban cho nàng vẻ ngoài xinh đẹp, khiến
cho sự tàn khốc của A Tử được đẩy tới cực hạn. Hiện giờ nàng võ công mất hết, dung mạo cũng bị hủy, nhưng tâm địa độc ác thì chỉ có tăng chứ
không có giảm, thực sự không biết nàng sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Mộ Dung Phục trầm ngâm một lát, hỏi A Tử: “A Tử, ngươi nếu quay về Đại Lý, còn có thể tiếp tục sống sung sướng, lại cũng có thể truyền ngự y xem
vết thương trên mặt cho ngươi, ngươi có bằng lòng quay về không?”
“Vết thương trên mặt ta…Hắn ngay cả một cái khăn che mặt cũng không cho ta!” A Tử vẫn lăn lộn khóc trên mặt đất, “Nhiều người dùng ánh mắt thương
hại nhìn ta như vậy, ta sống còn không bằng chết!”
Mộ Dung Phục
thấy bộ dạng này của nàng, liền quát “Ngươi đừng tưởng rằng chúng ta là
tỷ tỷ, tỷ phu của ngươi thì ngươi có thể làm nũng! Lão tặc kia ta đã
giết, cho nên hoàn toàn có thể để ngươi ở lại đây. Hiện giờ nếu ngươi
đồng ý quay về Đại Lý, ta sẽ sai người tới đón. Còn nếu không, chúng ta
sẽ để ngươi lại đây, mặc kệ ngươi.”
A Tử nghe vậy, lập tức không khóc nữa, ráo hoảnh hỏi: “Mặt ta, còn có thể chữa trị không?”
“Cha ngươi là vương gia Đại Lý, chẳng lẽ còn sợ không mời được thần y sao?
Ngươi ở bên ngoài trì hoãn càng lâu, khuôn mặt sợ rằng sẽ càng khó chữa. Tốt xấu trong đó, ngươi tự cân nhắc đi.” Mộ Dung Phục bình tĩnh nói.
“Ta sẽ trở về.” A Tử đáp rất rõ ràng. Trước tiên mặc kệ những thứ khác, chỉ cần khôi phục lại dung mạo, nàng sẽ vui mừng.
Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên nhìn nhau, đều cảm thấy trong tay đang ôm
một củ khoai lang nóng bỏng, ném đi thì không được, mà cầm thì vô cùng
đau khổ.
Trở về quán trà lúc trước, Vương Ngữ Yên ngẫm nghĩ một
lát, sau đó lấy từ trong gói đồ ra một cái khăn lụa đưa cho A Tử: “Ngươi nếu sợ mọi người nhìn thấy gương mặt, vậy thì dùng đi.” Lại lấy ra áo
tơi và đấu lạp mua dự bị để cho nàng mặc vào.
A Tử không lên
tiếng, chỉ nhìn Vương Ngữ Yên từ đầu đến chân một cái, hừ lạnh một
tiếng, rồi chộp lấy cái khăn lụa. Vương Ngữ Yên vốn cũng không nghĩ nàng ta sẽ hòa nhã với mình, cho nên cũng không thèm quan tâm.
“Biểu
ca, bây giờ, chúng ta dẫn A Tử đi tìm Triệu Tiền Tôn tiền bối sao?” Thấy A Tử đứng xa xa đang lau người, Vương Ngữ Yên có chút buồn rầu, tiến
đến bên cạnh Mộ Dung Phục, thầm thì, “Ta vẫn là cảm thấy,… nàng có chút
dọa người.”
Mộ Dung Phục cũng biết rõ, giữ A Tử ở bên cạnh tương
đương giữ một cái mầm họa, liền nhỏ giọng nói: “Không sợ, ta sẽ đề phòng nàng ta. Đợi sau khi vào Phàn Thành, ta liền nghĩ cách truyền tin cho
Đại Lý Trấn Nam Vương phủ, nếu ở đó có quán xá của Đại Lý hoặc người đại diện cho Đại Lý thì giao cho họ luôn.”
Thấy hai người bọn họ thì thầm, A Tử lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi là đang thương lượng phải đuổi ta đi thế nào, có đúng không?”
Mộ Dung Phục không muốn nhiều lời với nàng, liền đứng dậy đi dẫn ngựa lại
đây, nói với Vương Ngữ Yên: “Yên nhi, chúng ta chỉ có hai con ngựa, chỉ
có thể để ngươi và nàng cùng cưỡi một con.”
A Tử nghe xong, ánh mắt lộ ra bên ngoài khăn lụa liền đảo loạn hai vòng.
Mộ Dung Phục nhìn thấy, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần nghĩ chủ ý quái
quỷ gì, chúng ta sẽ giám sát ngươi chặt chẽ. Hiện giờ phải để ngươi chịu ấm ức rồi.” Nói xong, liền điểm huyệt A Tử, sau đó ném nàng lên ngựa
của Vương Ngữ Yên.
A Tử ô ô kêu to vài tiếng, trong mắt tràn đầy
phẫn nộ, giống như đang không ngừng phóng đao qua ánh mắt. Vương Ngữ Yên thấy vậy, có chút khó xử: “Biểu ca, như vậy có được không?”
“Đối phó với nàng ta như vậy, không phải chỉ mình nàng bất tiện, mà chúng ta cũng bất tiện.” Mộ Dung Phục xoay người lên ngựa, “Chúng ta chạy thêm
nửa canh giờ nữa, là có thể đi vào Phàn Thành.”
Vương Ngữ Yên
nghe lời, cũng nhảy lên ngựa, nỗ lực không cho bản thân nhìn ánh mắt
tràn ngập sát khí của A Tử, cùng Mộ Dung Phục giục ngựa tiến vào Phàn
Thành.
Mưa cũng dần dần ngớt, Vương Ngữ Yên hoan hô một tiếng,
đem áo tơi và đấu lạp vướng víu trên người bỏ xuống, cảm thấy cả người
thoải mái không ít, Mộ Dung Phục cũng cởi bỏ đồ che mưa, nhìn Vương Ngữ
Yên ôn hòa cười. Thấy hai người bọn họ như vậy, A Tử càng giận sôi lên,
nhưng không có cách nào phát tác lửa giận của mình.
Phàn Thành là một tòa thành rất lớn, ngựa xe như nước, người người đi lại như mắc cửi, vô cùng nhộn nhịp đông vui.
Chính là, biển người mờ mịt, bọn họ phải đi đâu để tìm Triệu Tiền Tôn đây?
Mộ Dung Phục nhìn xung quanh, phát hiện một tòa tửu lâu, bên trong có
nhiều khách nhân đeo đao kiếm ngồi, xem ra đều là người trong giang hồ. Ở chỗ này, các tiểu nhị tất nhiên sẽ có kiến thức rộng rãi về giang hồ
nhất, một cái tửu lâu cũng giống như một cơ sở tình báo nhỏ. Hắn liền
dặn Vương Ngữ Yên đứng bên ngoài trông chừng ngựa và A Tử, còn bản
thân thì đi vào hỏi thăm.
“Chủ quán, ngươi có từng nghe có ai ở đây tên là Triệu Tiền Tôn không? Tuổi
khá lớn, võ công cũng rất tốt.” Hắn mua một ít lương khô, một ít nước
uống, sau đó ném cho tên tiểu nhị một khối bạc vụn.
Tiểu
nhị thấy hắn ra tay hào phóng như vậy, hơn nữa trông cũng không phải là
loại người tầm thường, liền vội vàng tươi cười lấy lòng, nghĩ nghĩ một
lát, quay đầu hỏi một người đang ngồi bên trong: “Du công tử, tiểu nhân
mấy ngày trước nghe ngài hình như đề cập đến một người gọi là Triệu Tiền Tôn Lý phải không?”
“Phải, là Triệu Tiền Tôn tiền bối, mấy ngày nay đang làm khách ở nhà ta. Làm sao?” Một người trẻ tuổi lên tiếng đáp.
Biết được tin tức này vô cùng thuận lợi, Mộ Dung Phục liền mừng rỡ, hòa nhã
hỏi: “Tại hạ có việc muốn tìm Triệu Tiền Tôn tiền bối, xin hỏi quý phủ
là?”
Người trẻ tuổi đáp: “Tụ Hiền Trang Du gia, gia phụ
tục danh là Ký. Ta vừa vặn cũng ăn xong, nếu huynh đài có việc quan
trọng, vậy xin cùng ta quay về trong trang nói chuyện.”
Mộ Dung Phục đa tạ, lại trao đổi tên họ với hắn, sau đó theo hắn ra cửa.
“Vị này là thê tử của ta.” Mộ Dung Phục giới thiệu với người trẻ tuổi kia.
Người nọ nhìn thoáng qua Vương Ngữ Yên, trong mắt có ý tán thưởng nhan sắc của nàng, chắp tay nói: “Tại hạ Du Thản Chi.”
Vương Ngữ Yên suýt nữa thì trượt chân, vừa mới cầm củ khoai lang A Tử nóng
phỏng tay này chưa lâu, làm thế nào mà Du Thản Chi lập tức liền xông ra, hay đây thật sự là nghiệt duyên trời định, có trốn cũng không thoát?
Nàng mỉm cười gật gật đầu với hắn, lại tò mò nhìn người này, chỉ thấy
hắn ăn mặc sang trọng, mi thanh mục tú, vừa thấy liền biết chính là loại người từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, một chút mưa gió cũng chưa
từng trải qua.
Mộ Dung Phục sau đó lại giới thiệu A Tử,
nói là tiểu muội muội của Vương Ngữ Yên, đang bị bệnh nặng, ít ngày nữa
liền muốn đi tìm đại phu. A Tử nâng mí mắt lên, thản nhiên nhìn Du Thản
Chi một cái, xem như đáp lễ. Mộ Dung Phục tuy rằng giải huyệt đạo trên
người nàng, nhưng vẫn điểm á huyệt của A Tử, nàng tức giận một trận, sau đó vẫn phải ỉu xìu chấp nhận sự thật này. Dù sao so với đi theo Đinh
Xuân Thu, nàng hiện thời được đối xử tốt hơn vô số lần.
Du Thản Chi nhìn về phía Vương Ngữ Yên bên cạnh A Tử, tuy rằng thấy A Tử
trên mặt che khăn, nhưng vết phỏng đỏ như máu trên trán và mắt nàng
trông vô cùng quỷ dị. Trong lòng hắn âm thầm kỳ quái, nghĩ tại sao tỷ tỷ xinh đẹp như thế, mà muội muội thì vừa cáu kỉnh vừa cổ quái như vậy.
Hắn từ nhỏ lớn lên trong giàu sang, cũng giống như các thiếu gia khác, bên
cạnh không ít nha hoàn, thiếp thất, cho nên tất nhiên thích nữ tử xinh
đẹp. Mà A Tử lại bị hủy dung, cho nên theo bản năng Du Thản Chi liền
chán ghét nàng. Hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó hoàn toàn coi A Tử không tồn tại.
Du Thản Chi là con út của trang chủ
Tụ Hiền Trang Du Ký, là một nhà giàu cự phú ở đây. Hắn từ nhỏ không
thích võ công, cũng không thích văn vẻ. Hắn năm nay đã mười mấy tuổi,
nhưng lại không mang chí lớn gì, mặc cho cha và anh trai có đốc thúc thế nào, cũng không nên thân. Tính cách người này lại yếu đuối, ngoại trừ
mỗi ngày sống phóng túng bên ngoài, những chuyện khác đều không màng
tới.
Trong nguyên tác hắn vốn cũng như vậy. Sau khi Tụ
Hiền Trang nháy mắt nhà tan cửa nát, thấy Tiêu Phong là kẻ thù vô cùng
mạnh mẽ, khiến hắn nhất thời sững sờ. Rồi lại nhìn thấy A Tử xinh đẹp,
mới điên cuồng mà rơi vào lưới tình, vì nàng mà lãng phí bản thân.
Tuy rằng A Tử tính tình độc ác, nhưng thật ra lại vừa vặn bù vào chỗ thiếu
hụt của Du Thản Chi yếu đuối, khiến hắn cam tâm tình nguyện bị nàng
ngược đãi, đồng thời lại sinh ra mong muốn chinh phục nàng. Nhưng tất
nhiên, nếu không có gương mặt xinh đẹp của nàng làm điều kiện đầu tiền,
nhưng vậy Du Thản Chi sẽ không cuồng dại mà yêu như thế. Cho nên, tình
cảnh bây giờ của bọn họ, chính là giống như đã có củi lại không tìm thấy lửa — tình cảm chỉ được xây dựng trên nhan sắc, thực sự rất hời hợt.
Dọc đường trở về Tụ Hiền Trang, Du Thản Chi còn không thèm nhìn A Tử lấy
một cái. Mà A Tử cũng không thèm nhìn hắn, chỉ coi hắn thành bao cỏ di
dộng. Hai người mặc dù chưa đến mức chán ghét lẫn nhau, nhưng vẫn là đều không thích đối phương.
Vương Ngữ Yên nhìn Du Thản Chi
ngồi trên mình ngựa, thầm cảm thán cho tình cảnh của người này. Lần này, Tụ Hiền Trang sẽ không còn tái diễn cảnh máu chảy thành sông, mà A Tử
hiện giờ cũng không có nhiều khả năng mà đem hắn biến thành “Thiết Sửu”
của mình. Nếu như Du Thản Chi vẫn tiếp tục như vậy, thành thành thật
thật làm “cậu ấm”, tuy rằng hắn sẽ không có khả năng luyện thành tuyệt
thế võ công, lên làm bang chủ Cái Bang, nhưng đối với hắn mà nói, cũng
có thể xem là hạnh phúc.
Tụ Hiền Trang quả nhiên là nhà
giàu nức tiếng Hà Nam, đất của trang viên mở rộng hơn mười dặm, tựa như
một tòa thành nhỏ. Mộ Dung gia và Du gia xưa nay không có nhiều quan hệ, tay không đến nhà người ta cũng có chút khó coi, hơn nữa chuyện đi tìm
Triệu Tiền Tôn không thể lộ ra ngoài, cho nên Mộ Dung Phục cũng không
chính thức đến thăm, mà chỉ nhờ Du Thản Chi chuyển lời, mời Triệu Tiền
Tôn ra ngoài.
Du Thản Chi tuy văn dốt võ dát, nhưng ở lễ
tiết cũng coi như khéo léo. Hắn mỉm cười đáp ứng, lại thành khẩn mời nếu sau này Mộ Dung Phục có rảnh xin cứ đến làm khách ở Tụ Hiền Trang.
Vương Ngữ Yên nhìn nhìn A Tử, thấy nàng cúi đầu, cũng không biết nàng
đang suy nghĩ gì. Lại chuyển mắt nhìn Du Thản Chi đi qua cửa rồi biến
mất. Đời này, đối với Du Thản Chi và A Tử mà nói, cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, nói không chừng giờ phút này, ngay cả tên đối phương cũng không nhớ được.
Mộ Dung Phục thấy Vương Ngữ Yên thất thần,
liền nắm tay nàng, nói: “Lúc này nếu có thể thuận lợi gặp được Triều
Tiền Tôn tiền bối, hắn nghe chuyện tất nhiên sẽ muốn lập tức quay về
Thiếu Lâm. Chỉ sợ vất vả cho ngươi.”
“Có gì vất vả đâu,
chỉ là đi thêm chút đường thôi.” Vương Ngữ Yên cười cười, “Tiêu đại ca
và A Châu bên kia đi còn xa hơn chúng ta nhiều. Ta hiện tại sức khỏe đã
tốt, huống hồ nội công của ta đâu có kém, cưỡi ngựa vài ngày sao làm khó dễ ta được.”
A Tử ở bên cạnh không tiếng động mà hừ
lạnh. Vương Ngữ Yên cũng không để ý nàng, lại hỏi Mộ Dung Phục: “Chờ sau khi quay trở lại Thiếu Lâm Tự rồi, chúng ta mới truyền tin cho Đại Lý
đi, đừng mang nàng về Cô Tô.”
Mộ Dung Phục gật đầu, lại
thấy xa xa truyền tới tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó liền nhìn thấy một ông lão bước ra. Vẻ mặt hắn có chút khôi hài cao ngạo, cả người không
ngừng vừa đi vừa lắc lư, ra vẻ trời có sập xuống cũng chả liên quan đến
mình. Mộ Dung Phục sau khi giới thiệu bản thân xong, hắn chỉ nhìn Mộ
Dung Phục, rồi mở miệng hỏi: “Hậu sinh, ngươi tìm ta làm gì?”
Bởi vì có A Tử ở đây, cho nên Mộ Dung Phục hành lễ rồi nói: “Tiền bối, xin ra đây nói chuyện.”
Triệu Tiền Tôn theo hắn bước ra xa mấy chục bước. Sau đó Mộ Dung Phục nhỏ
giọng hỏi: “Xin hỏi tiền bối còn rõ đại chiến Nhạn Môn Quan hai mươi bảy năm trước không?”
Triệu Tiền Tôn nghe xong, giống như bị sét đánh. Nhạn Môn Quan là nỗi đau vĩnh viễn không phai trong lòng hắn, thay đổi cả cuộc đời hắn. Nhớ tới năm đó bạn bè thịt nát xương ta, ngay cả mũi tựa hồ vẫn còn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc. Nhạn Môn Quan
đem đến đau đớn không chỉ về thể xác cho hắn. Hắn còn nhớ rõ, hắn mang
một thân thương tích bò về sư môn, thì thanh mai trúc mã, tiểu sư muội
liền nói cho hắn, nàng muốn gả cho người khác. Dưới hai tầng đả kích,
hắn mới trở nên điên điên khùng khùng như ngày hôm nay.
Hắn không phải chỉ là kiềm chế không được tính nóng, bị nàng đánh thì đánh
lại sao? Chẳng lẽ nàng không phát hiện hắn có đánh lại, thì lực cũng ít
hơn năm sáu phần so với lúc nàng đánh? Vì sao nàng tình nguyện gả cho
một người mới quen được mấy tháng, lại vứt bỏ vị sư huynh tình thâm ý
trọng này?
Nếu năm đó không đi Nhạn Môn Quan, mà ở lại
bên cạnh sư muội thì mọi chuyện đã khác. Như vậy sẽ không phải thấy cảnh huyết nhục bay tứ tung, tiểu sư muội cũng sẽ không thể thầm mến người
khác. Mấy năm nay, Triệu Tiền Tôn không lúc nào không nghĩ như vậy.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cảnh tượng thảm thiết ở Nhạn Môn Quan và
khuôn mặt xinh đẹp khi còn trẻ của tiểu sư muội không ngừng hiện lên
trước mắt Triệu Tiền Tôn. Hắn kinh ngạc nói không ra lời, chỉ vào Mộ
Dung Phục một lúc lâu, mới bật ra được một câu: “Ngươi từ đâu mà nghe
được chuyện này?”
Mộ Dung Phục lấy thư tay của Huyền Từ
từ trong lòng ra, cung kính đưa cho hắn. Triệu Tiền Tôn hơi hơi đẩy thư
ra xem dấu hiệu, xác định đúng là bút tích của Huyền Từ, liền hít sâu
một hơi, vội vàng đọc. Đọc tới chỗ nào đó, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, lại
đánh giá Mộ Dung Phục tới lui. Mộ Dung Phục biết, Triệu Tiền Tôn có lẽ
cũng oán hận sai lầm của phụ thân mình năm đó, cho nên mới đề phòng mình như vậy. Triệu Tiền Tôn đánh giá một lúc, lại quay lại đọc thư, đôi mày lúc cau lúc giãn, nét mặt cũng thay đổi mấy lần.
Sau một lúc lâu, Triệu Tiền Tôn mới buông tờ giấy ra, ngửa mặt lên trời thét
dài một hơi, sau đó chậm rãi bình tĩnh lại, nói: “Cũng tốt.”
Hắn hai tay hơi vận lực một chút, tờ giấy trong tay hắn nháy mắt biến thành bột mịn.
“Đi thôi, người trẻ tuổi.” Hắn giang hai tay ra, cảm nhận làn gió thổi vào trong ngực, “Ta cùng các ngươi quay về Thiếu Lâm.”
Mộ Dung Phục vái lạy: “Đa tạ tiền bối.”
“Tiền bối, ngươi cứ như vậy theo chúng ta, không quay về thu dọn một chút
quần áo sao?” Vương Ngữ Yên thấy hắn cứ thế tiến lại, liền tò mò hỏi.
Nơi này cách Thiếu Lâm Tự tuy chỉ có mấy ngày đi đường, nhưng Triệu Tiền Tôn cái gì cũng không mang theo, chỉ mặc quần áo như vậy, chẳng lẽ
không định tắm rửa sao?
Triệu Tiền Tôn quay đầu nhìn nàng một cái, lắc đầu cười nói: “Tiểu cô nương, cô không hiểu rồi! Ta đã
chừng này tuổi, còn có cái gì không bỏ xuống được?”
Thấy
hắn chắp tay sau lưng, chậm rì rì bước đi, bóng dài đổ xuống vô cùng cô
đơn, Vương Ngữ Yên trong lòng yên lặng nói: “Phải, ngoại trừ tiểu sư
muội của ngươi, ngươi cái gì cũng có thể buông.”