Thiên Ma Nữ Vương

Chương 4:




– Được rồi! Ngươi trước tiên theo ta lên núi.
Cuối cùng, Bạch Thiên Lam hạ quyết định.
Đứa nhỏ đang bưng mặt khóc nghe thấy lời nói của Bạch Thiên Lam liền ngẩng mặt nhìn hắn nở một nụ cười. Gương mặt nhem nhuốc, vừa khóc vừa cười của nó làm Bạch Thiên Lam không biết nói gì hơn.
Hắn quay đầu, không chờ đứa nhỏ phản ứng đã bước đi, tà áo trắng tinh của hắn đã bị đứa nhỏ vấy bẩn một mảng to, hắn cũng không để ý, cứ thế đi qua ánh mắt mở trừng không thể tin được của mấy tên đệ tử.
Đứa nhỏ thấy Bạch Thiên Lam đi rồi liền hớt hải chạy theo sau.
Nó một lần nữa tiến vào Thanh Vân phái.

Lại bước qua cổng lớn, nhưng lần này, khung cảnh không giống như lần trước.
Trước mắt nó bây giờ là một sân viện nằm trên một ngọn núi, ngôi viện được xây dựng đơn sơ nhưng không kém phần trang nghiêm, trong sân có trưng bày những loại kỳ hoa, núi giả, lại có một con thác nhỏ từ không trung đổ nước xuống, hơi nước bốc lên hóa thành mây trắng lượn lờ, xa xa còn có cả tiếng chim hót vang…
Đứa nhỏ bị khung cảnh trước mắt làm mê hoặc, nó mở to hai mắt không thể tin được. Nơi này thật sự quá đẹp.
Bạch Thiên Lam cũng không hối thúc, để cho nó từ từ thích ứng. Mãi một lúc sau, nó mới thu hồi tầm mắt, nhìn Bạch Thiên Lam càng thêm thần kỳ.
– Đây là nơi ở của ta, gọi là Thiên Thương, ngươi có thể tùy ý chọn lấy một phòng.
Đứa nhỏ định lên tiếng nói, nhưng rồi im bật, vò đầu suy nghĩ mãi không có đáp án, mới ngượng nghịu hỏi:
– Con phải xưng hô với ngài như thế nào ạ?
Bạch Thiên Lam không ngờ nãy giờ nó khổ sở suy nghĩ như vậy chỉ vì vấn đề này, hắn lại không ước thúc những chuyện này, chỉ đơn giản nói:
– Ta gọi là Bạch Thiên Lam.
Tới bây giờ nó mới biết được tên vị thần tiên trước mặt mình, liền lộ vẻ hào hứng, rồi lại sững sờ… ngài vẫn không nói nó nên gọi ngài là gì nha. Nó tuyệt không thể vô phép gọi thẳng tên ngài được.
Sư phụ?
Không được! Nó không phải là đệ tử của ngài!
Đại gia?
Liệu ngài có thích không?
Chủ nhân?

– Công… công tử! Con có thể gọi ngài là Bạch công tử không?
Những lời nó lẩm nhẩm nãy giờ, Bạch Thiên Lam đều nghe thấy. Thật không ngờ, chỉ một cái xưng hô thôi mà nó lại quan trọng hóa như vậy.
Đứa nhỏ đưa mắt nhìn theo chờ đợi, không biết liệu nó có làm vị thần tiên này khó chịu không. Nhưng Bạch Thiên Lam không trả lời câu hỏi của nó, mà hỏi ngược lại:
– Ngươi tên là gì?
Đứa nhỏ nghe thấy liền mất đi vẻ hào hứng trên mặt, nó cúi gầm mặt, yếu ớt nói:
– Con… không có tên…
Khi mẫu thân của nó còn sống, chỉ gọi nó là “A Đầu” như những các đứa trẻ khác. Về sau, những người xung quanh luôn tránh xa nó, nếu có, họ sẽ chỉ chỏ kêu nó là Tiểu Quỷ, Tiểu Ôn… gì đó.
Bạch Thiên Lam thấy vẻ mặt khó xử của nó, cũng không tiếp tục hỏi, đơn giản nói:
– Kể từ bây giờ, ta cho ngươi cái tên: Y Nhi!
Đứa nhỏ tròn xoe mắt nhìn Bạch Thiên Lam, nó không ngờ Bạch Thiên Lam sẽ đặt tên cho nó.
Thấy nó cứ mãi nhìn mình mà không lên tiếng, Bạch Thiên Lam lại hỏi:
– Ngươi có muốn cái tên đó không?
Đứa nhỏ liền hoàn hồn, cảm kích nhìn Bạch Thiên Lam, sốt sắng nói:
– Muốn! Con rất thích! Cám ơn! Cám ơn công tử…
Bạch Thiên Lam nhìn nó chỉ vì cái tên mà kích động đến như vậy cũng không nói gì thêm, sau khi dặn dò vài câu thì lặng lẽ đi đến thư phòng.
Còn đứa nhỏ đến giờ vẫn vui mừng không thôi, thiếu điều nhảy cẳng lên. Không thể tin được nó đang ở một nơi đẹp như vậy, đây còn là nơi nó sẽ sống sau này. Thật sự quá thần kỳ rồi…
Từ bây giờ, nó đã có thể nói với người khác: nó có tên! Tên của nó là Y Nhi!

Trong thư phòng của chưởng môn Trần Anh Thái.
Khói trầm hương từ trong đỉnh lô lập lờ bay ra rồi lan tỏa vào không khí.
Ở giữa sảnh, chưởng môn nhân Trần Anh Thái đang cùng Bạch Thiên Lam đánh cờ.
Sau khi hạ xuống một con cờ, chưởng môn Trần Anh Thái thờ ơ lên tiếng hỏi:
– Nghe nói đệ vừa thu nhận một đệ tử?
Bạch Thiên Lam đưa tay hạ cờ, chậm rãi nói:
– Không phải!
– Hửm? Vậy chẳng lẽ ta nghe nhầm?
– Đứa nhỏ đó không có căn cơ, không thể tu tiên được.
Bạch Thiên Lam lên tiếng nói, thay cho câu giải thích. Chưởng môn nhân Trần Anh Thái liếc nhìn Bạch Thiên Lam khó hiểu.
– Vậy tại sao đệ còn thu nhận?
Bạch Thiên Lam vẫn không rời mắt khỏi ván cờ, lững lờ đáp:
– Nó là một cô nhi, không nơi nương tựa.
– Dù là vậy, cũng sẽ có điều tiếng không hay…
Bạch Thiên Lam vẫn bình tâm như cũ.
Tiếng con cờ đặt xuống bàn gỗ vang mạnh, ván cờ được phân định, thắng bại đã phân rõ ràng.
Trần Anh Thái cau mày nhìn thế cuộc trên bàn cờ, Bạch Thiên Lam thì thu hồi tầm mắt dưỡng thần.
Trần Anh Thái dùng dằng nửa muốn tiếp tục hạ cờ, nửa lại thôi. Cuối cùng, hắn buông con cờ trong tay, thở dài nói:
– Ta chưa khi nào đánh thắng đệ…
– Nó sẽ không ở đây lâu đâu!
Bạch Thiên Lam đột ngột lên tiếng nói. Trần Anh Thái đưa mắt nhìn Bạch Thiên Lam suy đoán.
Bạch Thiên Lam nhẹ giọng nói:
– Tương lai của đứa nhỏ đó, không phải ở đây!
Số mệnh của nó đã được định sẵn, và tương lai của nó tùy thuộc vào quyết định của những người ở đây.

Y Nhi như người mất hồn, cầm khăn lau chùi qua chùi lại chỉ một chỗ. Nó vẫn còn bị ám ảnh bởi lời nói của Bạch Thiên Lam.
“Ngươi chỉ được ở đây mười năm!”
Câu nói nhẹ nhàng của Bạch Thiên Lam như gáo nước lạnh tạt vào tâm hồn đang bay bổng của Y Nhi.
Y Nhi hốt hoảng nhìn Bạch Thiên Lam, khổ sở van xin:
“Công tử, có phải Y Nhi phạm lỗi gì không? Nếu Y Nhi phạm lỗi, xin ngài hãy trừng phạt Y Nhi, đừng đuổi Y Nhi đi được không…”
Nhìn Y Nhi hiểu lầm lời nói của mình, Bạch Thiên Lam nói rõ hơn:
“Mười năm sau, ngươi đủ mười tám tuổi, đã có thể sinh tồn được ở trần thế.”
Y Nhi ngước gương mặt đầy nước mắt nhìn Bạch Thiên Lam, hỏi:
“Tại sao người muốn đuổi Y Nhi…”
“Đạo bất đồng! Con đường ngươi nên đi không phải ở Thanh Vân phái.”
Bạch Thiên Lam lạnh nhạt phán quyết.
Y Nhi ngơ ngác nhìn vị thần tiên trước mặt mình, hồi lâu sau mới đưa tay lên lau nước mắt, phần nào đã hiểu lời của Bạch Thiên Lam.
Suy cho cùng, nó cũng không có căn cơ, không phải là đệ tử của Thanh Vân phái, Bạch Thiên Lam chịu thu nhận, bảo bọc nó đến lúc trưởng thành đã là chuyện đáng quý rồi, nó lẽ ra không nên đòi hỏi nhiều hơn.
Y Nhi cắn răng, xem như nhận mệnh:
“Công tử, Y Nhi đã hiểu…”
Dù đã nghĩ đến như vậy, nhưng bây giờ Y Nhi vẫn không tránh khỏi tâm trạng chán chường. Nhìn khăn lau trong tay, Y Nhi híp mắt, vỗ vỗ mấy cái lên mặt để lấy tinh thần, sốt sắng nói:
– Mười năm thì mười năm! Trong mười năm này mình nhất định sẽ làm tốt công việc để báo đáp công ơn của công tử! Y Nhi, mày không thể tham lam hơn được!
Nói rồi, Y Nhi đứng vụt dậy, cầm thùng nước bẩn đi đổi, tiếp tục công việc dọn dẹp.
Hai má của Y Nhi vì bị vỗ mạnh, vẫn còn ửng đỏ, hai mắt nó tràn ngập quyết tâm.
“Mình tuyệt đối không thể tham lam quá nhiều!”
Bạch Thiên Lam đứng ở hành lang, những lời nói và hành động của Y Nhi hắn đã thấy toàn bộ nhưng thủy chung hắn vẫn một vẻ lạnh nhạt không lộ chút cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.