Thính Phong Lâu trước cửa đứng một đội ngũ, một đám quân trang đầy đủ mặt đeo mặt nạ bạc binh lính vây quanh một chiếc lộng lẫy xa hoa xe ngựa. Phía đối diện, một đám lớn nam nhân đứng đợi sẵn giống như đang chờ đợi cái gì.
"Ra rồi!"
Không biết là vị nào hô lên một tiếng, toàn bộ đám nam tử ánh mắt đều hội tụ về phương hướng Thính Phong Lâu cửa. Đúng lúc này, một vị xinh đẹp tuyệt luân nữ tử chậm rãi bước ra, một cặp đùi thon dài trắng nõn dưới ánh nắng mặt trời khiến người nhìn cảm thấy muốn 'lóa mù' hai con mắt. Phía sau nàng, hai vị xinh đẹp thị nữ đi theo sau.
Một tên nam tử nhịn không được cảm khái: " Người đẹp, thị nữ đều đẹp!"
Một người khác bĩu môi nói: "Hai đứa thị nữ kia tính cái gì đẹp, còn không bằng một phần mười tam công chúa đẹp."
Béo lùn nam tử khinh thường nói: "Lão bà ngươi ở nhà xinh đẹp bằng các nàng một phần mười, mộ tổ nhà ngươi đã bốc khói xanh."
....
Đám người một trận nghị luận, cũng có không ít 'hoa si' một mực không rời mắt khỏi Lê Ngọc Kiều. Đúng lúc này, một tên anh tuấn tiêu sái thanh niên từ trong chạy ra, không phải Trần Minh Quân thì là ai.
Chào đón hắn là một trận 'Xùy', cùng với đông đảo ánh mắt ghen ghét, khinh bỉ từ phía đám đông nam nhân. Tam công chúa tuy thân thể có vấn đề cả đời định trước chỉ có thể làm phàm nhân thế nhưng dạng này đẹp như tiên nữ hạ phàm trần mỹ nữ cũng không phải một kẻ phế vật ăn bám ở rể có thể xứng với nàng.
Lại thêm một đoạn thời gian trước, trong cung thái y truyền ra ngoài tin tức Trần Minh Quân do tuổi trẻ ăn chơi quá độ dẫn đến thận hư chỉ e không thể động phòng....
Tin tức này vừa ra trong kinh thành trở thành một trận trò cười lớn, đặc biệt là đám nam nhân từng cái đều cười đến không ngậm được mồm. Giờ phút này bọn hắn ánh mắt nhìn về phía Trần Minh Quân càng thêm cảm giác siêu việt, giống như trong số bọn họ bất cứ người nào lên đều so với hắn càng nam nhân.
Trần Minh Quân mới mặc kệ bọn hắn ánh mắt gì, biểu cảm gì, nhìn thấy Lê Ngọc Kiều chuẩn bị lên xe ngựa hắn tươi cười chạy đến hô: "Nương tử, ta tới đỡ ngươi lên xe."
Hắn còn đang chạy đến lại bị một bóng hình xinh đẹp lao ra ngăn cản, hắn nhanh mắt nhìn ra thân phận đối phương, khóe miệng khẽ nhếch đem tốc độ càng tăng lên.
"Ai nha!" Hai người đụng vào nhau, Trần Minh Quân kêu lên một tiếng: "Người nào không có mắt nha?"
Nói nói, bàn tay không thành thật tại đối phương nhô lên mềm mại vị trí khẽ nắm nắm khiến đôi phương toàn thân một trận run lên không rõ đang tức giận hay làm sao. Trần Minh Quân trong lòng vạn phần không nỡ thế nhưng vẫn phải đem thân thể rời khỏi, 'phẫn nộ' chỉ tay vào mặt đối phương mắng: "Mắt ngươi có vấn đề?"
Nằm ở trên mặt đất thị nữ vừa thẹn vừa giận lại không biết nên nói gì phản bác, nàng nguyên bản mắt thấy đối phương chạy về phía công chúa cho nên mới đứng ra ngăn cản nào nghĩ đến đối phương trực tiếp đụng trúng mình, bàn tay còn còn....
Nàng đang muốn phát tiết lửa giận lại nghe đối phương hô lên: "Ngươi có vấn đề!"
Trần Minh Quân 'hiểu ra' nói: "Ngươi ngươi thật không thể tưởng tượng được! Có phải ngươi không muốn tiếp tục làm thị nữ, muốn làm nhị phu nhân cho nên mới thi triển mỹ nhân kế với bổn phò mã? Bổn phò mã nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi lớn lên có chút nhan sắc, thân hình..."
Hắn ánh mắt đánh giá có lồi có lõm thị nữ thân hình, đặc biệt là chỗ kia bàn tay mới tiếp xúc qua mặt già đỏ lên nói: "Ân, thân hình không...khụ khụ. Bổn phò mã một thân chính khí há lại bị ngươi mê hoặc!"
Thị nữ: "..."
Đám người: "..."
Ngươi một thân chính khí vậy mẹ nó khắp thiên hạ không có sắc lang!
"Tuyết Nhi!" Thị nữ kia còn muốn nói cái gì Lê Ngọc Kiều đã lên tiếng đánh gãy, nàng nhìn về phía Trần Minh Quân mỉm cười nói: "Minh Quân, ta muốn lên xe ngựa."
Trần Minh Quân nghe vậy trong lòng vui vẻ nở hoa vội chạy đến, lão bà bật đèn xanh ngu gì không nắm lấy cơ hội. Nắm bàn tay mềm mại rét lạnh, hắn nội tâm cười nở hoa cẩn thận từng li từng tí nâng đỡ Lê Ngọc Kiều bước lên xe ngựa. Lê Ngọc Kiều quay đầu lại nhìn hắn khẽ gật đầu mỉm cười sau đó vén lên rèm lụa chui vào trong xe, hắn đang muốn cùng leo lên xe lại bị hai tên binh lính cản lại.
Trần Minh Quân không vui quát: "Các ngươi làm cái gì?"
Hai tên binh lính mặt không biểu tình hoặc có thể do một lớp mặt nạ bạc che giấu nhìn không rõ biểu lộ, động tác y như cũ ngăn cản Trần Minh Quân. Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, trong đầu nhanh chóng soạn ra kế sách.
"Để phò mã tiến đến." Trong xe truyền ra dịu dàng thanh âm, Lê Ngọc Kiều lạnh giọng khiển trách: " Các ngươi muốn tạo phản? Phò mã là trượng phu ta vậy mà các ngươi dám ngăn cản hắn?"
Hai tên binh lính nhìn nhau giống như tại dùng ánh mắt trao đổi sau đó cả hai lui sang một bước nhường đường. Hai tên thị nữ bốn mắt nhìn nhau đều thấy rõ trong mắt đối phương kinh ngạc.
Tam công chúa hôm nay làm sao?
Trần Minh Quân không để ý nhiều như vậy, một bộ được lợi còn ra vẻ khoe mẽ bước lên xe ngựa cười nói: "Vậy mới đúng mà."
Hai tên binh lính: "..."
...
Bên trong xe ngựa toàn bộ được làm bằng vàng nguyên khối, họa tiết tinh xảo như thật đính lên kim cương, đá quý, chỗ ngồi được lụa là gấm vóc bện thành tạo thành hình chữ 'U', lấy Trần Minh Quân xuất thân gia đình tỷ phú giờ phút này cũng có chút kinh ngạc. Cỗ xe ngựa này thực sự xa hoa đến cực điểm!
Hắn còn đang muốn đi đến ngồi xuống bên cạnh đã thấy phía bên tay phải theo chiều hướng bên phải hắn (phía bên trái Lê Ngọc Kiều) đang nằm một con dữ tợn chó săn hai hàm răng nanh nhe ra nhìn về phía mình, ánh mắt của nó giống như đang nói với Trần Minh Quân "Ngươi tới ngồi thử một chút".
Lê Ngọc Kiều chỉ chỉ một vị trí bên phải một chỗ ngồi khác nói khẽ: "Ngươi ngồi ở đấy."
Lấy hắn tính cách tự nhiên không nguyện ý thế nhưng nhìn con chó săn kia, cái mông cảm thấy lành lạnh chỉ đành dựa theo vị trí 'chỉ định' ngồi xuống.
Không lâu sau hai tên thị nữ cũng lần lượt đi lên, thị nữ hắn còn chưa biết tên nhanh chân lên trước lựa chọn ngồi ở bên cạnh chó săn, chó săn đem cái đầu to rúc vào trong ngực nàng tùy ý nàng vuốt ve, một mặt hưởng thụ, ánh mắt liếc về phía Trần Minh Quân tựa như đang đối với hắn dương dương đắc ý, khoe mẽ.
Háo sắc cẩu! Trần Minh Quân trong lòng âm thầm đem chó săn mười tám đời hỏi thăm một lượt.
Tên gọi Tuyết Nhi thị nữ chậm chân lên sau chỉ có thể hậm hực ngồi xuống bên cạnh Trần Minh Quân, hai người bảo trì một khoảng cách, mặt mỗi người hướng về một hướng thoạt nhìn có chút giống một đôi oan gia bị bắt ngồi chung chỗ.
Người lên đầy đủ, xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Để Trần Minh Quân ngạc nhiên là mặc kệ bên ngoài địa hình nhấp nhô hay bằng phẳng, trong xe ngựa vẫn luôn duy trì sự êm ái, thoải mái giống như chạy trên một đoạn đường bằng phẳng.
Thế giới này đã phát minh ra giảm xóc?
Trần Minh Quân sửng sốt.
Chợt nghĩ đến cái gì, hắn hai mắt đảo quanh phát hiện bên trong xe ngựa thỉnh thoảng lóe lên màu xanh nhạt trận đồ, trong lòng bừng tỉnh, nguyên lai là trận pháp. May mắn kiếp trước đọc nhiều chút tiểu thuyết bên trong cũng có tình huống tương tự nếu không bây giờ mất mặt xấu hổ.