" Ý của thầy là? "
Thần Kim Quy gật đầu nói: " Nếu đã có sinh mệnh lại làm sao có thể đạt được trường sinh. Chỉ có giống như thanh kiếm kia, dựa vào khí linh tự mình tu luyện dần dần thuế biến đạt được trường sinh. "
Đạo lý này Trần Minh Quân một mực hiểu rõ, cũng vì thế nên hắn mới hiểu được hàm ý bên trong từng câu nói của Rùa Thần. Nhưng rùa thần cũng chỉ nói đúng một nửa thôi, khi con người ta đi đến điểm cuối cùng trên con đường tu luyện vẫn có thể trường sinh. Chỉ là thế gian vô số người, vô số thế giới liệu có mấy ai đi được tới một bước này.
Còn như tiên kiếm, sinh ra vốn đã là vật chết sau đó dần dần đản sinh ra khí linh. Khí linh tự sinh linh trí, tự mình tu luyện, dần dần thuế biến. Cơ hội chạm đến hai chữ ' trường sinh ' so với những sinh vật sống cao hơn rất nhiều.
Nói ví dụ như Tử Vi, nàng là khí linh của Tử Vi Đế Kiếm tuổi thọ của nàng so với ông nội của hoàng thượng Đại Lê bây giờ còn lớn hơn nhưng nhờ có chất liệu đặc thù lại trải qua nhiều lần thuế biến, tương lai có lẽ có thể 'sống' thêm mấy trăm vạn năm nữa. Trong thời gian đó nếu như nàng có thể tiếp tục đột phá, trải qua thuế biến 'tuổi thọ' sẽ còn tăng cao gấp mấy lần.
Ngay cả khi bị hỏng vẫn có thể đúc lại, một lần nữa chữa trị khí linh.
Hiểu thì hiểu như vậy nhưng Trần Minh Quân lại đau đầu bởi vì sau khi nhận được câu trả lời của Thần Kim Quy theo một cách nào đó cũng đã coi như hắn hoàn thành nhiệm vụ của mình trong bí cảnh.
Vấn đề ở chỗ, tại sao mình vẫn còn ở đây?
Không lẽ rùa thần lừa hắn?
Lại tiếp tục đi qua mấy năm, thời gian mười năm theo học Thần Kim Quy đã hết. Trần Minh Quân dẫn theo A Hoa trở về trong cung trước sự tiếp đón nhiệt tình của mọi người.
Sau khi yến tiệc kết thúc, ngày hôm sau An Dương Vương đến uống trà tâm sự với con gái, mặc dù trong mười năm này nàng chưa từng rời khỏi lãnh thổ của Âu Lạc nhưng thân là người lãnh đạo của một nước An Dương Vương công vụ bề bộn không thể đến thăm con gái được.
Trần Minh Quân tranh thủ cơ hội hỏi thăm một chút những gì xảy ra trong mười năm này: " Cha, những năm này mọi chuyện vẫn ổn chứ? "
Kể từ sau khi đạt được phương pháp trường sinh từ chỗ rùa thần, mặc dù không biết thật giả ra sao nhưng hắn cứ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó rất quan trọng.
An Dương Vương cười nói: " Trong thời gian ngươi không ở trong thành, xác thực xảy ra một số chuyện. "
Hắn bắt đầu kể: " Mấy năm trước cường quốc phương Bắc tan rã, triều đại thay đổi. Triệu Đà chiếm lấy Mâm Việt thành lập nước Nam Việt lấy hiệu Triệu Vũ Đế. "
" Triệu Vũ Đế nhiều lần đem quân tiến đánh Âu Lạc ta nhưng nhờ có nỏ của Cao Lỗ cho nên liên tiếp thảm bại mà về. "
" Ít lâu sau hắn lại cử sứ giả đến cầu hòa, đồng thời ngỏ ý cầu thân muốn đem con trai Trọng Thủy sang ở rể, từ đấy về sau hai nước kết thành mối quan hệ thông gia. Ha ha...."
Nói đến đây An Dương Vương vuốt râu dài, đầy ngạo nghễ cười lớn.
Trần Minh Quân lại không như vậy, hắn trầm tư suy nghĩ.
Dựa theo lời của An Dương Vương, thời điểm Trọng Thủy xuất hiện đã đến rồi?
Nhưng trong khoảng thời gian ở cung trang gần biển, hình như chưa từng có ai đến thông báo chuyện hôn sự cho mình a?
Thế là hắn hỏi: " Vậy cha có đồng ý không? "
An Dương Vương lắc đầu: " Ta nói ngươi theo thầy của ngươi đi học tiên thuật không biết khi nào mới trở về, cho nên không đồng ý cửa hôn sự này. "
"!!! " Trần Minh Quân kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra?
Tình tiết thay đổi??
Để chắc chắn, hắn hỏi thêm một câu: " Nhưng mà bây giờ ta đã trở về rồi nha, nếu như Triệu Đà lại đến cầu thân thì cha sẽ quyết định thế nào? "
Nghe câu hỏi này, An Dương Vương trầm ngâm giây lát sau đó nói: " Trong mười năm này ta đã suy nghĩ rất nhiều. "
" Thục Phán ta cả đời này chỉ mỗi một đứa con gái cho nên không có người kế vị. "
" Kỳ thực kết thành thông gia với nhà Triệu cũng rất tốt, có thể củng cố lực lượng, kéo dài hòa bình thịnh thế. Đồng thời, ngươi gả đến đấy cuộc sống cũng không phải lo toan. "
" Nhưng! "
" Không có nhà thông gia này Âu Lạc ta vẫn có thể đứng vững! "
" Ta vẫn có thể cho ngươi có một cuộc sống ấm no trên đất Âu Lạc. "
" Hơn nữa, không phải người dân tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác. Triệu Đà dám tự mình tách ra thành lập quốc gia cho riêng mình, xưng đế!"
" Dã tâm của người này chỉ sợ không nhỏ. "
" Cho nên, suy đi nghĩ lại ta vẫn nghĩ không đồng ý thông gia. "
" Ngoài ra, ta nghĩ tương lai của ngươi thế nào nên để cho ngươi tự mình quyết định. Dù sao thì ngươi cũng đã lớn rồi, đi theo rùa thần học hỏi mười năm rồi. "
" Ta chỉ có một đứa con gái bảo bối, không muốn vì quyết định của mình làm tổn hại đến hạnh phúc cả đời ngươi. "
"... " Trần Minh Quân yên lặng lắng nghe, trong lòng suy nghĩ.
Tình tiết thực sự đã thay đổi!
Thật sự không tài nào nghĩ ra được trong bối cảnh xã hội như bây giờ An Dương Vương lại có những tư tưởng tân tiến đến thế này.
Nhưng mà sự thay đổi này sẽ tác động như thế nào đến bí cảnh này?
Không lẽ mục đích bí cảnh này được tạo ra không liên quan đến thuật trường sinh như tấm bảng kia viết?
Trần Minh Quân càng nghĩ càng rối, tự hỏi nếu không phải vì thuật trường sinh thì vì cái gì?
Đem xâu chuỗi những sự kiện diễn ra trong bí cảnh có liên quan đến những truyền thuyết nào....
Đầu tiên là An Dương Vương Xây Thành Cổ Loa, câu chuyện Nỏ Thần, bây giờ đến Mỵ Châu và Trọng Thủy.....
!!!
Trong đầu Trần Minh Quân lóe một cái tên, hắn bỗng nhiên đứng bật dậy nói: " Cha, ta chợt nhớ tới có một việc chưa xử lý xong nên xin được cáo lui trước. "
An Dương Vương gật gật đầu nói: " Đi đi. "
Trần Minh Quân chạy như bay đi tìm một người, thậm chí ngay cả A Hoa cũng không dẫn đi theo.
Khi chạy đến sân tập bắn, nhìn thấy Cao Lỗ đang dạy một đám binh lính tập bắn nỏ, hắn cười: " Cao lạc tướng, bí cảnh này ta thông qua rồi đi? "
Cao Lỗ nghe vậy cũng không quay người lại mà ngẩng đầu lên nhìn trời thở dài một hơi.
Trần Minh Quân bắt đầu phân tích: " Dưới thời vua Hùng thứ mười tám, tướng quân không được trọng dụng cho nên sinh lòng chán nản. Đến khi An Dương Vương lên ngôi, dẫn dắt Âu Lạc đánh bại năm mươi vạn quân Tần xâm lược. Ngài lúc này mới cảm thấy mình đã tìm được minh chủ thực sự. "
" Lại thêm việc từ khi đi theo An Dương Vương, An Dương Vương luôn trọng dụng ngài dẫn đến việc ngài càng thêm kính nể, trung thành. "
" Người đời sau đều nói, khi quân của Nam Việt công phá Cổ Loa ngài đã chết. Ai có thể nghĩ đến ngài khi ấy không những không chết mà còn âm thầm bố trí ra bí cảnh này. "
Cao Lỗ rốt cuộc quay người lại, nhưng tại thời điểm hắn quay người một khắc này mọi cảnh vật xung quanh đều đứng yên bất động tựa như thời gian đang ngừng lại.
Hắn nhìn xem Trần Minh Quân bằng ánh mắt đầy nghiền ngẫm, hỏi: " Am hiểu về Âu Lạc như vậy, ngươi là người đời sau của Âu Lạc? "
Trần Minh Quân không chút giấu giếm, gật đầu nói: " Ta đúng là người đời sau của Âu Lạc, chỉ là không tại thế giới này. "
" Không phải người của thế giới này? " Cao Lỗ hai hàng lông mày nhíu lại nhưng sau đó lại ngẳng mặt lên trời cười ha hả.
" Nói một chút, tại thế giới của ngươi người Âu Lạc có bị diệt vong giống như nơi này không? "
Trần Minh Quân biết gì nói đấy: " Có! Nhưng người Âu Lạc tại thế giới của ta có một khỏa trái tim yêu nước, có ý chí sắt đá thấy không sợ. Trải qua nhiều lần bị đồng hóa dân tộc nhưng nhiệt huyết chưa từng bị dập tắt. "
" Cho đến thời đại của ta, dân tộc ta vẫn như vậy đoàn kết một lòng, không chịu khuất phục trước bất cứ kẻ địch nào dù cho chúng có mạnh mẽ đến đâu, dù cho vũ khí có chênh lệnh đến nhường nào. "
Cao Lỗ nghe thế cười lớn không ngừng, miệng liên tục hô " Tốt! Rất tốt! Quả không uổng là người đời sau của Âu Lạc! "
Hắn đi đến, vỗ vào vai Trần Minh Quân ba cái.
Trần Minh Quân kinh ngạc phát hiện thân thể của mình đã biến trở về hình dáng vốn có.
Cao Lỗ nói: " Cả đời ta không có gì tiếc nuối, duy chỉ có một chuyện khiến ta hối hận mãi. "
" Năm đó Triều Đà phái sứ giả đến cầu thân, cho Trọng Thủy đến ở rể. Khi ấy trong lòng ta đã có hoài nghi về nguyên nhân khiến hắn làm như vậy. "
" Aizzz......đáng tiếc ta không có bằng chứng cho nên do dự mãi không bẩm báo lên vương. "
Trần Minh Quân an ủi: " Về điều này cũng không thể trách ngài, nếu trách thì chỉ có thể trách Trọng Thủy bạc tình bạc nghĩa. "
Cao Lỗ lắc đầu: " Mọi chuyện đều có nguyên nhân, trước trách chính mình sau mới trách kẻ khác. Do ta do dự, lưỡng lự mới dẫn đến mối họa này. "
" Thôi, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ nhắc lại, trách móc ai cũng chẳng thể nào thay đổi được quá khứ. "
" Đúng rồi, vì sao chiếc trống đồng....cổng vào của bí cảnh lại được đặt trong mật thất bên trong cung điện thành Cổ Loa? " Trần Minh Quân hỏi ra nghi hoặc của mình, nếu như bí cảnh này do Cao Lỗ tạo ra thì phải là sau khi thành Cổ Loa bị công phá mới đúng chứ.
Cao Lỗ cười cười nói: " Sau khi Thành Cổ loa mất, ta âm thầm đi bái sư học nghệ hi vọng có thể đem cha con Trọng Thủy chém giết cho hả cơn giận mất nước. "
" Đáng tiếc tư chất của ta có hạn lại thêm thân cô thế cô, cuối cùng vẫn bại trận. Trước khi chết, ta đã lừa gạt hai cha con bọn họ rằng trong bí cảnh này có lưu lại một tia tiên niệm của rùa thần mà rùa thần có tiên thuật giúp con người ta đạt được trường sinh, thậm chí còn có thể đem người chết cứu sống được. "
" Nhưng khi ấy bí cảnh còn thiếu thốn, cần phải đem linh hồn ta phong ấn vào bên trong mới tính là hoàn thiện. "
" Ha ha ha...... bọn chúng nào biết được ta muốn đem linh hồn phong ấn trong này chỉ vì để ngắm nhìn Âu Lạc lâu hơn chút nữa. "
Thì ra là như thế!
Tuy Cao Lỗ kể lại rất ngắn gọn nhưng Trần Minh Quân tin tưởng để lừa được hai cha con Triệu Đà đâu đơn giản như vậy.
Hai người tâm sự thêm vài câu, Trần Minh Quân đem chuyện xảy ra bên ngoài kể lại cho Cao Lỗ nghe.
Cao Lỗ nghe xong thì khe khẽ thở dài: " Thôi, đã ngươi là người hữu duyên mà ta cũng ngắm phong cảnh trong này đủ lâu. Vậy thì cũng đến lúc đem mọi chuyện kết thúc! "