Editor: Vivi
Thấy Thiên Quyết công tử đi từng bước tới gần nàng, Ninh Thải Nhi hoảng sợ như rơi vào hầm băng, ngồi trên mặt đất không nhúc nhích.
Khoảnh khắc bàn tay trắng nõn của hắn vươn ra, nàng giống như tỉnh mộng né tránh, lảo đảo chạy về phía sương mù dày đặc.
Suy nghĩ như bị hút ra, đầu óc trở nên trống rỗng, nàng chỉ muốn thoát khỏi ngôi chùa đáng sợ này, dòng lqd máu toàn thân như đang sủi sùng sục, nàng liều mạng chạy như điên, nhưng sương mù dày đặc tới mức giơ tay không nhìn thấy năm ngón, chạy lqd tới chỗ nào cũng không biết.
Không được, đôi chân vì mệt mỏi đã tê dại, ngũ tạng lục phủ đau đớn từng cơn.
Nàng không chịu nổi nữa dừng bước chân, tựa vào gốc cây đại thụ gầy trơ xương, thở hổn hển. Đợi tới khi cảm giác quay lại, nàng phát hiện ra, gốc cây nàng dựa vào chính là gốc cây hòe ở Lan Nhược Tự.
Thì ra là nàng vẫn không thể rời khỏi nơi quỷ quái này.
Lúc Ninh Thải Nhi đứng lên, vài nhánh cây im hơi lặng tiếng đến gần, một nhánh cây trong đó bất ngờ quấn chặt cổ tay nàng.
Nàng sợ hãi, luống cuống kéo nhánh cây ra khỏi tay, không ngờ lại bị những nhánh cây khác trói tay bên kia, ngay sau đó, càng nhiều nhánh cây quấn lên hai chân nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích.
"Thải Nhi, nàng có thể bỏ chạy hả?"
Giọng nói từ sau lưng vang lên, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai, thắt lưng bị hai cánh tay ôm chặt, dịu dàng như đôi tình nhân thân mật, lại khiến cả người nàng không nhịn được mà run rẩy.
Sau lưng nàng rõ ràng là cây hòe, từ khi nào biến thành hắn.
"Ta chưa bao giờ đối xử với một phàm nhân, thậm chí là đối xử với nữ nhân như với nàng, vậy mà lại có người một lòng muốn rời đi. Có lẽ đã ăn quen vị ngọt, liền quên mùi vị khổ sở rồi."
Một nhánh cây mảnh khảnh len lỏi dọc theo đùi nàng, đi vào trong làn váy dặm trong quần lót, nhẹ nhàng lay động mịn màng chỗ kín, cọ sát ra từng tia nhột tê dại.
"Ừ......" Sau khi rên rỉ, Ninh Thải Nhi cắn chặt môi dưới.
Ở trước mặt nam nhân cường thế này, nàng tuyệt đối không muốn thể hiện sự mềm yến của bản thân.
Hai bối thịt hồng nhạt bị nhánh cây tách ra, bất ngời chui vào hoa huy*t khít khao, nhanh chóng đâm vào nơi chỗ lqd sâu nhất trong tử cung. Nhánh cây phía ngoài vươn ra một chồi non, ma sát đến hoa huy*t mềm mại, kích thích khiến hai chân nàng khẽ run rẩy, theo lqd bản năng kẹp chặt dị vật trong cơ thể.
"Phía dưới kẹp thật chặt, chạm vào nàng có vài ngày mà đã nhạy cảm như vậy rồi, có cần đâm vào nhiều hơn một chút không, tốt nhất là nên nhét một cây vào đó mọi lúc mọi nơi."
Bỗng Ninh Thải Nhi thấy hoang mang, ở vào trong cơ thể nàng không phải là nhánh cây hay sao, tại sao Thiên Quyết công tử lại có thể cảm nhận được.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, nhánh cây giống như con rắn uốn lượn du, tàn sát bừa bãi ở nơi sâu nhất hoa huy*t, rút ra lqd đâm vào vô cùng mạnh mẽ, càng đi vào trong đâm thọc càng hung ác. hoa huy*t tiết ra chất mật trong suốt, khiến cho lá cây lấp lánh giống như dính mật ngọt nắng sớm.
Nhánh cây khác tháo dây thắt, mở rộng vạt áo nàng, giật tung cái áo và yếm trên người, bộc lộ cơ thể trần truồng của thiếu nữ.
Chóp mũi cao thẳng áp vào cần cổ trơn bóng, đôi môi dán chặt lên bờ vai mảnh khảnh của nàng, từng câu chữ như đầu độc nàng: "Ứớt thế này rồi, vì sao không lên tiếng, chẳng lẽ muốn ta đâm vào sâu hơn hơn?"
Đáng sợ hơn là, nhánh cây quấn quanh trên người nàng nâng nàng cao lên, phía sau nàng, một cây to dài nóng rực di chuyển tới lqd gần, chen vào nơi ấm áp mà ẩm ướt giữa hai chân nàng, ma sát khe thịt mịn màng, tỏ vẻ nóng lòng muốn đi vào.
"Bây giờ chịu thua còn kịp. Nếu không......" Nam nhân đang nói bỗng dừng ngừng lại, cắn môi nàng, "Ta sẽ làm nàng tới mức khóc thành tiếng."
Bỗng nhiên, Ninh Thải Nhi thấy bả vai đau nhói, vẫn cố gắng che miệng lại, dù thế nào cũng không mở miệng nói tiếng nào.
"Vẫn còn cứng miệng, lòng nàng cũng thế." Tay của hắn vòng ra trước, vuốt ve hình dáng đôi môi nàng, sau đó trượt xuống ngực dùa lqd bỡn hai luồng phấn nhũ, "Vậy chúng ta thử một chút xem phía dưới có cứng hay không."
Ngay sau đó, cự long thô to, nóng bỏng vọt nhanh vào trong cơ thể nàng, hung tợn chiếm nơi sâu nhất của thiếu nữ.
......
Gần tới khuya, Hề Phong mới trở về phòng, phát hiện trong phòng không một bóng người, giỏ trúc còn nằm lên bàn, Hề Phong nhăn mày: "Nửa đêm canh ba, tiểu thư sinh chạy đi đâu rồi?"
Hắn liếc thấy bức họa trên mặt đất, ngạc nhiên nhặt lên, khuôn mặt như bị nhuộm màu, thoắt đỏ thoắt trắng.
Trong bức họa, cây hòe vươn tán rộng, cành lá xum xuê túm tụm thành một cái kén, quấn quanh một thiếu nữ trần truồng,lqd vóc dánh lả lướt, không thấy rõ mặt mũi của nam nhân đứng sau, đang ôm chặt nàng, hung vật đỏ tím xỏ xuyên lấp ló giữa thảm lông tơ mềm mại lqd nơi hạ thể nàng, trông rất sống động, giống như lập tức vùi sâu cả cự long vào trong cơ thể nàng ngay.
Mà khuôn mặt liễu yếu đào tơ của cô gái kia, rõ ràng là khuôn mặt của Ninh Thải Nhi.
Hề Phong liếc mắt nhìn, vội vàng ném bức họa xuống đất, bước từng bước khó khăn đi ra khỏi phòng.
Trong đầu còn đang hiện lên khung cảnh bên trong bức tranh, trong lòng lại vô cùng lo lắng có thể khiến cả người hắn như bị thiêu đốt.
Tối nay, phải tắm nước lạnh rồi......