Công thành công nhanh hơn dự tính của Thiên nga trắng.
Mới hơn ba năm, đã tự tạo dựng nên sự nghiệp của riêng mình.
Thiên nga trắng biết nhà cậu không thể trợ giúp cho Công nhiều hơn được nữa, theo thời gian, Công nhất định sẽ có vùng trời lớn hơn.
Thiên nga trắng nghĩ, hôn nhân mỹ mãn của cậu có thể dừng tại đây rồi.
Mấy năm nay Công đã cưng chiều cậu thành phế vật ăn không ngồi rồi, đi đến đâu cũng dẫn cậu theo.
Chăm sóc cậu, quan tâm cậu, yêu thương cậu.
Là chuyện rất cực khổ.
Công đối xử với cậu tốt lắm tốt vô cùng, là một người chồng đúng chuẩn.
Thiên nga trắng đau lòng cho hắn, cảm thấy đã đến lúc ngả bài rồi.
Buông tha cho đối phương, cũng buông tha cho chính mình.
Công lại phải đi công tác, nhưng khác với mọi khi, lần này Công không định dẫn cậu theo.
“Điều kiện bên kia không tốt, em mà đi thì vất vả lắm, lần này ở nhà chờ anh nhé, được không?”
“Vâng.” Thiên nga trắng ngoan ngoãn trả lời, cậu đau khổ phát hiện mình đã mất khả năng phân biệt được thật giả rồi, nghe đối phương nói vậy mà còn cho rằng hắn thật sự đau lòng cho cậu.
Cậu sắp xếp hành lý cho chồng, tự mình tiễn đối phương đi xa.
Rồi cậu không về thẳng nhà, chạy đến mấy sạp ăn bên đường mà Công luôn không cho phép, phàm ăn tục uống một tối.
Cậu tự nói nhiều lần với bản thân, rằng cậu vui lắm, sau này sẽ không có ai quản cậu nữa rồi.
Kết quả dạ dày yếu ớt của cậu làm loạn, đáng thương tội nghiệp ngồi trong nhà vệ sinh cả ngày.
Thật sự không có cách nào khác đành chạy tới bệnh viện truyền nước.
Cậu vùi người trên giường bệnh, bụng vẫn quặn từng cơn.
Kết quả người đã đi rồi lại bỗng xuất hiện trước mặt cậu.
Công đi đường mệt nhọc mắt đỏ bừng nói cậu không ngoan không nghe lời.
Thiên nga trắng ngẩn ngơ lúc lâu, mới làm bộ đáng thương ôm lấy eo chồng trong bộ tây trang nhăn nhúm.
“Em đau quá chồng ơi.”
“Ai bảo em không ngoan? Không nhìn một cái thôi là đi làm chuyện xấu được luôn!”
Công mang túi chườm nóng được ủ trong áo khoác ngoài tới cho Thiên nga trắng làm chuyện xấu đắp bụng.
“Sau này có lẽ nên dùng dây xích buộc em lại trên người!”
“Em sai rồi chồng ơi.”
Thiên nga trắng tủi thân vui mừng.
Buộc lại đi buộc lại đi, sau này cậu có thể cứ bám lấy chồng rồi.
Mặc dù chồng cậu vẫn chưa phát hiện, nhưng cậu đã phát hiện ra rồi nha.
“Chồng ơi…”
Thiên nga trắng được chồng ôm lấy nằm trên chiếc giường bệnh chật hẹp mà gọi người ta.
“Hửm?”
Thiên nga trắng chạm vào cọng tóc bị vểnh lên của Công.
“Anh ngốc thật đấy.”
“Nhóc hư hỏng giờ còn nói xấu được nữa đấy…” Công ôm chặt cậu hơn, đắp kín chăn cho cậu, “Chờ em khỏe rồi sẽ đánh mông.”
“Còn lâu em mới sợ.”
Thiên nga trắng đắc ý lắm.
Dù sao anh cũng sập bẫy rồi, chồng ngốc ạ.