Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 1: Giới thiệu




Tương quan truyền thuyết
Mạn đà la thiên
Mạn Đà La
Lại xưng bỉ ngạn hoa
Tương truyền loài hoa này nở trên đường tới hoàng tuyền, là loài hoa phổ biến nở ven bờ sông của Minh giới, là loài hoa dẫn đường tới “Vong xuyên bỉ ngạn”, là loài hoa duy nhất của Minh giới.
Truyền thuyết kể lại thật lâu thật lâu trước đây, bên bờ thành trấn nở đầy bỉ ngạn hoa, cũng chính là mạn châu sa hoa, bảo vệ bỉ ngạn hoa là hai hoa yêu, một hoa yêu gọi Mạn Châu, một hoa yêu gọi Sa Hoa, bọn họ trông coi bỉ ngạn hoa mấy ngàn năm, tuy nhiên bọn họ chưa từng gặp nhau, bởi vì thời điểm hoa nở, hoa nở nhìn không thấy hạt, lúc có lá lại nhìn không thấy  hoa, hoa lá vĩnh viễn không gặp gỡ, sinh sôi tương thác (sai lệch), bọn họ điên cuồng mà tưởng niệm lẫn nhau, cũng bị loại thống khổ này giày vò.
Rốt cục có một ngày, bọn họ quyết định làm trái với quy định của thần, len lén gặp mặt, một năm kia Mạn Châu Sa Hoa được những đóa hoa đỏ và những chiếc lá màu xanh biếc bao quanh, vô cùng xinh đẹp lộng lẫy.
Thần tiên giáng tội, — này, cũng là chuyện đã dự liệu. Mạn Châu Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, cũng bị nguyền rủa vĩnh viễn không thể ở chung một chỗ. Đời đời kiếp kiếp chịu khổ nơi nhân gian, từ đó về sau, Mạn Châu Sa hoa còn được gọi là bỉ ngạn hoa, mang ý nghĩa khát khao được trở về thiên quốc, hình dáng hoa giống bàn tay cầu nguyện hướng thiên quốc.
Nhưng loài hoa này không còn xuất hiện ở thành trấn, loại hoa này chỉ nở ở trên đường hoàng tuyền, mỗi một lần Mạn Châu cùng Sa Hoa luân hồi, trên đường hoàng tuyền ngửi được mùi thơm của bỉ ngạn hoa là có thể nhớ lại kiếp trước của mình, sau đó thề vĩnh viễn không chia lìa.
Cả đời rơi vào luân hồi bị nguyền rủa.
_____________________________
Truyền thuyết kể lại sau khi Mạn Châu Sa Hoa luân hồi vô số lần, có một ngày phật tới đây, nhìn thấy trên mặt đất có một cây hoa khí độ phi phàm, đỏ ma mị như lửa, phật tới trước nó cẩn thận quan sát, vừa nhìn liền nhìn thấu huyền bí trong đó. Phật cũng không bi thương, cũng không tức giận, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, đưa tay đem hoa này từ trên mặt đất nhổ ra. Phật đem hoa đặt ở trong tay, cảm khái nói: “Kiếp trước các ngươi không được gặp nhau, sau vô số lần luân hồi, yêu nhau không được bên nhau, phân phân hợp hợp bất quá là duyên sinh duyên diệt, trên người ngươi có sự nguyền rủa của thiên đình, cho các ngươi duyên tẫn cũng không tán, duyên diệt cũng không phân, ta không thể giúp ngươi giải khai chú ngữ ác độc này, ta dẫn ngươi tới cõi niết bàn, để cho ngươi nở khắp nơi đó.” Trên đường đi tới cõi niết bàn, phật đi ngang qua Vong Xuyên hà của địa phủ, không cẩn thận bị nước sông làm ướt y phục, mà nơi đó là nơi phật đặt hoa, chờ phật đi tới cõi niết bàn, giải khai y phục lấy hoa nhìn lại, phát hiện đóa hoa lửa đỏ đã biến thuần trắng, phật trầm tư chốc lát, rồi cười to: vui vẻ không bằng đau thương, khắc ghi không bằng quên đi, thị thị phi phi, làm sao có thể phân rõ, hảo hoa, hảo hoa nha. Phật đem hoa này trồng tại cõi niết bàn, gọi nó là Mạn Đà La hoa, lại bởi vì ở cõi niết bàn mà gọi nó là bỉ ngạn hoa. Nhưng phật không biết, ở Vong Xuyên hà, màu đỏ của hoa bị nước sông làm phai, hòa lẫn trong nước, cả ngày khóc thét không ngừng, làm người ta nghe thấy mà đau thương, Bồ Tát vô cùng nhân từ, biết được Mạn Đà La hoa đã sinh, liền tới đến bờ sông, lấy ra một hạt giống ném vào trong sông, chỉ chốc lát, một đóa đỏ tươi hơn đóa hoa lúc trước từ trong nước vươn ra, Bồ Tát lấy nó đặt trong tay, ai thán: ngươi có thể thoát khỏi đây, được tự do không ràng buộc, vì sao phải đem hận ý khôn cùng để lại chốn địa ngục? Ta sẽ để cho ngươi làm Tiếp Dẫn Sứ, chỉ dẫn cho bọn họ đi hướng luân hồi, để người khác nhớ kỹ màu sắc của ngươi, cõi niết bàn đã có Mạn Đà La hoa, kêu ngươi là Mạn Châu Sa hoa đi. Từ đó, trong thiên hạ có hai loại hoa bỉ ngạn hoàn toàn bất đồng, một sinh trưởng ở cõi niết bàn, một sinh trưởng bên Vong Xuyên hà.
Sắc vi thiên ( Hoa tường vi)
Sắc vi thiên chi nhất
Trong hoa viên của vương tử, mỗi một hoa nhi đều là dụng tâm dưỡng thành, mỗi một hoa nhi đều thuộc về những người khác nhau.
Tiểu Sắc Vi (cây tường vi nhỏ) sinh ra ở nơi này. Từ khi nó còn rất bé, hắn đã chăm sóc nó. Được hắn cẩn thận quan tâm, nó cẩn cẩn dực dực lộ ra sắc xanh biếc, mừng rỡ đánh giá thế giới xung quanh, đánh giá hắn. Hắn đưa tình cười nhìn nó. Cách hắn chăm chú nhìn nó, từ trong ánh mắt của hắn, nó hiểu rõ, cuộc đời của nó đều thuộc về hắn .
Tiểu Sắc Vi từng ngày từng ngày lớn lên, mỗi ngày, dùng bộ dạng mỹ lệ nhất xuất hiện trước mặt của hắn. Mà hắn luôn cười, vì nó mà tưới nước, trang trí cho nó, che gió che mưa cho nó.
Hoa nhi trong hoa viên đều ở nở rộ, vì chủ nhân của mình, vì trân trọng sự yêu thương của bọn họ. Một ngày, tiểu Sắc Vi ngạc nhiên phát hiện, ở bên cạnh của nó có thêm Mân Côi (hoa hồng) mỹ lệ. Chưa có đóa hoa hồng nào mỹ lệ xuất chúng như thế, nó là hoa thuộc về một vương tử khác, hoa hồng độc nhất vô nhị.
Thâm tình của Vương tử giúp nụ hoa hồng khai mở. Nó đem sự mỹ lệ của mình tỏa ra từng chút từng chút một, nhụy hoa nhu thuận giống như cánh hoa; nó khẽ cười, thong dong như vậy, cao nhã như vậy; mùi thơm tỏa khắp ở trong gió, cánh hoa nhẹ nhàng hạnh phúc.
Tiểu Sắc Vi nhìn thấy nó đã bị khuất phục —— hoa đẹp quá a! Tiểu Sắc Vi cũng ngọt ngào nhìn hàng xóm mới. Hai đóa hoa rất nhanh trở thành bằng hữu.
Vương tử lại một lần nữa đi tới hoa viên, thoáng nhìn qua đóa hoa hồng động lòng người trong nắng sớm. Nhưng hắn biết, mỗi một đóa hoa đều là thuộc về mỗi người khác nhau, Mân Côi không thuộc về hắn, hắn chỉ có tiểu Sắc Vi.
Sắc Vi luôn rực rỡ chờ đợi của hắn, hắn quan tâm nó trước sau như một, trân trọng nó. Chẳng qua là thỉnh thoảng hắn sẽ thật lâu ngắm nhìn Mân Côi bên cạnh tiểu Sắc Vi, hắn sẽ nhẹ nhàng nhổ cỏ dại cho nó, hắn sẽ vì nó thở dài mà u buồn, hắn sẽ vì dung quang của nó mà mỉm cười.
Chính là bởi vì như thế, hắn không có phát hiện, Sắc Vi đang suy yếu từng ngày. Sắc Vi là hoa nhi đa sầu đa cảm, nó yêu hắn, nó chú ý nhất cử nhất động của hắn. Nó nhạy cảm, rất nhanh phát hiện hắn có tình cảm đối với Mân Côi. Không nói gì, nó suy yếu rất nhanh. Nhưng mỗi ngày, trước lúc hắn đến, nó càng thêm tỉ mỉ chỉnh trang cho mình, không để cho hắn phát hiện mình suy yếu, Sắc Vi thiện lương còn có thể làm được gì đây? Dần dần, Sắc Vi không cách nào yên giấc.
Ban đêm, nó dần suy yếu, yên lặng nhìn Mân Côi thuần khiết, một mình khóc trong gió đêm. Mân Côi không sai, nó vì Vương tử mà bung ra, Sắc Vi cũng không sai, nó vì hắn mà nở rộ; vương tử cũng không sai, hắn toàn tâm toàn ý chiếu cố Sắc Vi, chẳng qua là thỉnh thoảng nhìn sang bóng dáng của Mân Côi. Nhưng là, có lẽ hắn không rõ Sắc Vi có nhiều nhạy cảm, nhiều yếu ớt. Chỉ có toàn bộ tình yêu của hắn mới có thể chống đỡ cuộc đời nó.
Trang phục tỉ mỉ đã không còn che dấu được sự khô kiệt của nó. Ngày đó, nó đưa mắt ẩn tình thầm kín nhìn hắn rời đi, sau đó quay người lại, nhìn Mân Côi đang nở rộ, sâu kín nói: “Mân Côi, ta phải đi. Hắn đối với ta rất tốt, luôn cẩn thận như vậy; hắn cho là hắn yêu ta, có được ta, nhưng trong ý thức của hắn lại yêu ngươi, chỉ có ta nhìn ra được, … Không có toàn bộ tình yêu của hắn, ta sống không qua hôm nay . Ta chỉ hy vọng, không có ta trong cuộc sống, hắn có thể hạnh phúc. Mân Côi, thể hiện vẻ đẹp rực rỡ của ngươi, vì vương tử, cũng vì ta, được không?” Mân Côi khóc, “Nhưng là, nhưng hắn là ngươi, ngươi là hắn, này còn chưa đủ sao? Hắn yêu chính là ngươi a…” Mân Côi còn chưa nói hết, bởi vì nó thấy Sắc Vi té xuống, trên mặt còn mang theo nụ cười nhợt nhạt u buồn.
Ngày kế, vương tử đi tới hoa viên, nhìn thấy Sắc Vi rơi xuống cùng Mân Côi đang khóc. Chậm rãi, hắn nói với nó: ” Sắc Vi của ta, sao ngươi lại ngốc như vậy, ta là ngươi, ngươi là của ta, ngươi nên rõ ràng, nên biết a…”
Ý nghĩa của tường vi —— tưởng niệm tình yêu.
Sắc vi thiên chi nhị
Tương truyền thật lâu trước đây, dưới chân núi Thiên Mục ở Chiết Giang, có một gia đình, cô nương tên là Sắc Vi, phụ thân mất sớm, nàng cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, gian nan sống qua ngày. Thanh niên hàng xóm tên là A Khang, là người thiện lương, tốt bụng, thường giúp Sắc Vi đốn củi, nấu nước, lâu ngày, hai người yêu thương lẫn nhau, hẹn ước chung thân.
Có một năm, hoàng đế hạ chỉ, tuyển mỹ nữ tiến cung, Sắc Vi bị chọn. Nàng nghe thấy, liền bất tỉnh. Quan lại bức bách, muốn dẫn người vào kinh. Mẫu thân đau khổ cầu khẩn, mới đáp ứng chậm hai ngày. Mọi người hảo tâm âm thầm nói cho Sắc Vi, trốn vào thâm sơn, khi quan phủ đòi người, thì nói nàng bị bệnh cấp tính đã chết.
Ai ngờ chuyện này phong phanh để lộ, bị người tham tiền tố cáo lên quan phủ. Quan huyện thượng tấu triều đình, Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh đuổi bắt, sống thấy người, chết thấy xác. A Khang cùng Sắc Vi chạy nhanh vào núi, ra sức chạy trốn. Nhưng đi bộ sao thoát được người cưỡi ngựa đuổi theo. Nghe thấy tiếng vó ngựa đã gần đến, vì không muốn liên luỵ A Khang, Sắc Vi dứt khoát nhảy xuống vách núi vạn trượng. A Khang bi thống vạn phần, cũng nhảy theo xuống. Truy binh lục soát, tìm được hai cỗ thi thể ở dưới vách núi, chở về kinh thành.
Hoàng đế thấy xác, vừa tức vừa hận, sai người tưới dầu đốt xác, nhưng đốt một ngày đêm, thi thể vẫn không thay đổi, hoàn hảo không tổn hao gì. Lại sai người giơ đao bầm thây, nhưng cương đao chém không vào. Hoàng thượng thẹn quá thành giận, hạ lệnh vứt vào biển rộng, thể thi thể cũng không chìm. Lúc này, tiếng oán than khắp nơi, có ngươi lớn mật mắng hoàng thượng là hung tàn hôn quân. Hoàng đế không dám tiếp tục làm bậy, sai người vớt thi thể, hợp táng dưới chân núi Thiên Mục.
Không lâu, nơi mộ này mọc lên một cây hoa mỹ lệ, trên thân cây có rất nhiều gai nhọn. Mọi người đều nói hoa này là do Sắc Vi cô nương biến thành, gai hoa là do A Khang vì bảo vệ Sắc Vi mà sinh. Vì vậy mọi người gọi nó là “Sắc Vi” .
Anh túc thiên
Tương truyền, trước đây trong khe núi sâu, có mười mấy gia đình tạo thành tiểu thôn trang, trong thôn có một thiếu niên anh tuấn, đứng hàng thứ ba, mọi người gọi hắn là Tam Lang. Thưở nhỏ Tam Lang cùng với một cô nương tên là Anh Thục chơi rất thân, thanh mai trúc mã, hài tử vô tư, rất hợp nhau. Tam Lang đàn rất giỏi, Anh Thục cô nương thông minh lanh lợi, đặc biệt thích nghe đàn, chỉ cần vừa nghe tiếng đàn của Tam Lang, lại như mê như say. Lúc nàng vừa được mười bảy mười tám tuổi, Tam Lang cùng Anh Thục hẹn ước chung thân, Anh Thục không phải là quân không lấy chồng, Tam Lang không phải là khanh không lấy vợ.
Một ngày, người làm mai đến nhà Anh Thục nhắc chuyện hôn sự, nói là tham mối cho con cháu của một gia đình giàu có thôn bên cạnh. Phụ thân của Anh Thục ham tiền tài, một câu liền đáp ứng. Sau khi Anh Thục biết thề chết không theo. Người làm mai rất nôn nóng, ba ngày sau sẽ đến thúc dục hỏi cưới, phụ mẫu Anh Thục trông giữ rất nghiêm, bức bách lại chặt. Mắt thấy ngày cưới gần tới, trong một đêm đen, Anh Thục thừa dịp người trong nhà chưa chuẩn bị, treo cổ chết trên cây ở trong viện. Phụ thân Anh Thục hối hận không kịp, không thể làm gì khác hơn là đem nữ nhi đoản mệnh chôn cất ở trên một vùng núi.
Tam Lang nghe tin Anh Thục chết, trong lòng khổ sở cực kỳ. Hắn gục ở trước mộ Anh Thục đấm ngực dậm chân, khóc đến chết đi sống lại. Nước mắt mông lung, chợt thấy một cành hoa mọc lên trên mộ. Hoa đỏ lá xanh, thủy linh thủy linh (xinh đẹp), tản mát mùi thơm dụ hoặc. Tam Lang cẩn thận đem cành hoa đào lên, mang về nhà, trồng trong chậu, để ở bên trong thư phòng. Buổi tối mỗi ngày đóng cửa không ra, gảy đàn cho hoa nghe, ký thác nỗi nhớ nhung Anh Thục. Năm rộng tháng dài, mỗi đêm như thế. Có những đêm, tiếng đàn Tam Lang vừa vang lên, chỉ thấy Anh Thục cô nương từ trên đóa hoa đi xuống, trong thư phòng lập tức tràn đầy tiếng cười đùa. Đêm khuya người tĩnh, Anh Thục cùng Tam Lang vẫn còn thân mật, thổ lộ tình ý sinh ly tử biệt.
Lâu dài, hai tẩu tử của Tam Lang nghi hoặc: Tam Lang chưa lập gia đình, thanh âm nữ nhân trong phòng ở đâu ra. Một buổi tối, hai tẩu tử nghe được trong thư phòng lại vang lên tiếng đàn, liền lén lút đứng ở dưới cửa sổ, dùng nước bọt ướt phá giấy trên cửa sổ, nhìn lén vào bên trong. Chỉ thấy trên đóa hoa có một vị nữ tử xinh đẹp bước xuống, nàng mặc y phục phấn hồng, tóc đen khẽ vãn, khuôn mặt tươi cười giống cánh hoa, chớp chớp hàng mi chứa đôi song nhãn trong suốt, không cần nói có bao nhiêu mỹ lệ. Nàng cùng Tam Lang thân mật vừa nói vừa cười. Hai tẩu tử cho là Tam Lang gặp ma, yêu quái quấn lấy Tam Lang.
Mấy ngày sau, mỗ gia (ông ngoại) của Tam Lang mừng thọ bảy mươi, Tam Lang không thể làm gì khác hơn là rời nhà đi chúc thọ, nhưng lại không yên lòng cho đóa hoa trong nhà. Đợi Tam Lang đi rồi, hai tẩu tử cấp tốc chạy đến thư phòng của Tam Lang, lục lung tung lăn qua lăn lại, lấy hoa ra. Các nàng đem hoa xé thành cành lá rời rạc, hoa rơi đầy đất, trong miệng còn mắng: “Để xem ngươi còn dám tác quái, còn dám quấn lấy nam nhân!”
Tam Lang chúc thọ xong, trong lòng nhớ tới Anh Thục, lại vội vội vàng vàng chạy về nhà. Đẩy cửa phòng ra, vừa nhìn, không khỏi ngây người, chỉ thấy cánh hoa thất linh bát lạc đầy phòng. Tam Lang quỳ trên mặt đất, một bên rơi lệ, một bên dùng nước bọt đem từng mảnh nhỏ của cánh hoa dính lại, nói cũng lạ, hoa kia lại khôi phục bộ dáng lúc trước. Tam Lang lại cao hứng mà đem cầm đến gảy, nhưng bất kể đàn dễ nghe như thế nào, bóng dáng của Anh Thục vẫn không xuất hiện, chỉ thấy trong nhụy hoa có một tiểu quả tròn tròn.
Tục truyền, đây chính là hậu nhân của Anh Túc.
***
Theo hệ năng Ma pháp chia thành: hệ ma pháp trị liệu (chữa bệnh), hệ ma pháp công kích, hệ ma pháp phòng ngự.
Theo cấp bậc lại chia thành:
Học đồ cấp: ma pháp học đồ sơ cấp, ma pháp học đồ cao cấp
Thuật sĩ cấp: chú thuật sĩ kiến tập, chú thuật sĩ hạ cấp, chú thuật sĩ trung cấp, chú thuật sĩ thượng cấp
Pháp sư cấp: ma pháp sư sơ giai, ma pháp sư trung giai, ma pháp sư cao cấp, đại ma pháp sư
Đạo sư cấp: ma đạo sĩ Địa cấp, ma đạo sĩ Thiên cấp, Thánh Ma Đạo Sư
Mà lợi hại nhất chính là: ma đạo sư triệu hoán cấp
Đương nhiên mỗi cấp bậc cũng phân chia ngũ hành Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ.
Ma pháp vũ khí: pháp trượng, chỉ có vật liệu tràn đầy linh khí mới có thể dùng để chế tạo pháp trượng. Hình dạng của pháp trượng tao nhã, thân trượng thật dài hàm chứa uy lực ma pháp cường đại. Ma trượng, là vũ khí viễn trình (đường xa) có thể cầm trong tay. Ma trượng thường sử dụng bảo thạch có sức mạnh ma pháp từ nguyên tuyền (nguồn suối) làm nên.
… … … …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.