Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 23: Xuất cung




Nhìn một cái xem bây giờ là tình huống nào, xe ngựa hoa lệ chạy hối hả ở ngã tư đường của kinh đô, Thiên Nguyệt Triệt giương cái miệng nhỏ nhắn thoải mái ăn quả cam Nặc Kiệt bóc vỏ.
Mà tổng quản vĩ đại cẩn cẩn dực dực theo ở một bên, trong lòng đang suy nghĩ hôm nay trở lại cung cái mạng nhỏ của ta không biết còn giữ được không, những thứ tóc giả hắn cất dấu cũng không có ai thưởng thức.
“Nặc Kiệt, ngươi nói phụ hoàng sẽ thích lễ vật gì?” Thanh âm non nớt liên tục truyền ra từ cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, vừa lúc xe ngựa dừng lại trước cửa một thương phẩm sa hoa.
“Chỉ cần là tiểu điện hạ đưa, bệ hạ sẽ thích.” Nặc Kiệt mở cửa xe ngựa nhảy xuống trước, một thị vệ đi tới hai chân quỳ trên mặt đất, thân thể cúi xuống thành đường thẳng song song với mặt đất.
“Tiểu… Tiểu chủ tử cẩn thận.” Nặc Kiệt cúi người xuống đưa tay vươn ra, lúc này rất nhiều người tiến tiến xuất xuất cửa hàng, cũng chưa ai thấy qua sự phô trương lớn như vậy.
Nhịn không được tò mò muốn nhìn thấy mặt mũi người bên trong xe ngựa.
Tay nhỏ bé vươn ra, làn da thủy nộn sáng như bạch ngọc, từ bên trong xe ngựa bước ra là một hài đồng khoảng năm, sáu tuổi, ngoại y của hài đồng là áo choàng kim sắc có mũ, áo choàng dài đến bắp chân, cái mũ đội ở trên đầu che nửa cái đầu, từ trên xuống dưới bao lấy hài đồng, chân đi một đôi giày da hắc sắc, phía trên giày da khảm tử thủy tinh (thủy tinh màu tím), nếu không nhìn kỹ thì nhìn không ra.
Thủy tinh thuần chất có năng lượng cao, có thể bổ sung năng lượng cho thân thể con người, khí tràng, có thể phòng ngừa những thứ năng lượng phụ tính đến gần, cho nên có thể “Tránh ma quỷ”!
Mà tử thủy tinh (thủy tinh màu tím) còn có thể gia tăng ma pháp nguyên tố trong cơ thể.
Cho nên chỉ cần nhìn một cái mọi người đều biết hài đồng này đích thị là sinh trưởng ở trong gia đình không bình thường, trên giầy của con cái nhà ai có thể khảm thủy tinh, huống chi là tử thủy tinh thuần chất (thanh khiết).
Mặc dù toàn thân bị áo choàng kim sắc vây lấy, nhưng áo choàng cũng không có nút thắt, cho nên mọi người có thể rất thấy rõ ràng trong áo choàng là da lông hắc sắc xinh đẹp của chồn nước.
Trời ạ…
Trong đám người có người khống chế không được hô ra tiếng, chồn nước cũng không phải thứ có tiền là có thể mua.
——— —————— —————-
Da chồn nước, da hồ ly cùng da sơn dương, là ba loại thương phẩm lớn nhất. Hiện nay, da chồn nước cung cấp không đủ, tương lai có thể sẽ phát triển rất tốt.
Bởi vì chồn nước không giống hồ ly hoặc sơn dương, dễ dàng bị bắt như vậy, cho nên da lông của chồn nước rất ít, huống chi trên người Thiên Nguyệt Triệt là chồn nước có màu lông cực kỳ xinh đẹp.
Cũng bởi vì chồn nước rất ít cho nên các phu nhân quý tộc, tiểu thư hoặc các thiếu gia cũng thích lấy nó để ganh đua.
Bởi vì khi Thiên Nguyệt Triệt ở trong cơ thể mẹ bị băng tằm dựa vào, cho nên một năm bốn mùa nhiệt độ cơ thể rất thấp, có khi buổi tối còn có thể bị đông cứng, chỉ cần bị một chút gió lạnh sẽ cảm mạo, vì thế Thiên Nguyệt Triệt không biết đã cần đến bao nhiêu y sư, cũng vì vậy Thiên Nguyệt Thần không yên lòng để hắn ngủ một mình vào buổi tối, may mà long sàng rộng lớn nên từ nhỏ đã đem hắn ôm ở trong lòng cùng nhau ngủ.
Đến tận bây giờ gian phòng của lục hoàng tử ở Kim Long điện liên tục trống không, bất quá có khi Thiên Nguyệt Triệt cùng phụ hoàng giận dỗi , sẽ rời nhà trốn đi, đây là Nặc Kiệt nói, cái gọi là rời nhà chẳng qua là ôm cái gối trên long sàng trở lại phòng của hắn.
Đương nhiên không đến nửa canh giờ sau Thiên Nguyệt Thần lại ôm tiểu gia hỏa trở về.
Đây là sủng nịch Thiên Nguyệt Triệt, cho nên toàn bộ người ở Kim Long điện đều biết bệ hạ mặc dù là vua của một nước, nhưng tiểu điện hạ mới là người đứng đầu một điện.
——— —————— —————
Nếu như nói cảnh tượng trước mắt đã đủ đẹp, như vậy giờ phút này Thiên Nguyệt Triệt mang theo mắt kiếng lại càng hấp dẫn ánh mắt mọi người, tạo hình kỳ lạ như thế, thương phẩm lớn nhất kinh đô cũng không có.
Thị giả (người hầu) vội vàng đi ra nghênh đón: “Hoan nghênh khách quý quang lâm, bên trong, mời.”
Nơi mua bán kinh doanh việc chính là buôn bán, việc buôn bán đương nhiên chẳng phân biệt nghèo hèn, chỉ cần ai có tiền liền làm ăn, cho nên cho dù là khất cái, lưu manh, cường đạo, dân cờ bạc, cũng là một câu nói “Có tiền là được”.
Thiên Nguyệt Triệt cảm thán nơi này không hổ là thương phẩm lớn nhất ở kinh đô của Mạn La đế quốc, vào đại sảnh có thể thấy rõ ràng toàn bộ phòng ốc chia làm ba tầng lâu, giống như mọi người suy nghĩ, mỗi một tầng, giá tiền, cấp bậc cùng chất lượng cũng đồng thời lên một tầng.
Cho nên trong ba tầng thì tầng thứ hai có nhiều người nhất.
Dù sao không phải là tất cả mọi người đều có tiền, nhưng tầng thứ ba vẫn không ít người, bởi vậy có thể thấy được toàn bộ Thiên Thụy đại lục, nói Mạn La đế quốc là giàu có nhất cũng không phải nói bậy.
Ở chỗ này đều có mỗi thị giả (người hầu) chiếu cố một vị khách, bên trong thị giả xếp hàng chờ đợi khách đến, cho nên thị giả dẫn đường phía trước là vừa lúc đến phiên hắn tiếp đãi nhóm người Thiên Nguyệt Triệt, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đến chết.
Thị giả cũng là người thông minh, từ lúc thấy Thiên Nguyệt Triệt xuống xe, thị giả không cần hỏi rất tự nhiên đem Thiên Nguyệt Triệt lên lầu thứ ba.
Song mới vừa đến cầu thang lầu một, một thanh âm thanh thuần truyền ra: “Chậm đã.”
Ân?
“Chờ một chút.” Nặc Kiệt vội vàng gọi thị giả dẫn đường ở phía trước, cúi đầu khom lưng xuống hỏi: “Tiểu chủ tử?”
Thiên Nguyệt Triệt không nói gì, đi tới trước mặt một chậu hoa trong góc lầu một, khóe miệng hiện ra nụ cười như có như không, Nặc Kiệt rõ ràng cảm ứng được lúc này tâm tình tiểu điện hạ rất tốt, có chút không giải thích được, không phải trước mắt chỉ là một chậu hoa đơn giản sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.