Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 4: Danh tự từ đâu tới




” Mặc dù chủ tử phủ nhận, nhưng Hoàng của ta vẫn là Hoàng của ta, nếu như linh hồn chủ tử không phải là Hoàng của ta, thánh linh châu sẽ không phù hộ chủ tử.” Đối với sự kiên trì của Thiên Nguyệt Triệt, Thánh Anh cũng dị thường kiên trì.
Bởi vì Tinh Linh hoàng là giấc mộng đẹp nhất suốt đời nàng.
“Bổn điện hạ muốn biết chuyện kiếp trước.” Tinh Linh hoàng đối với hắn mà nói là người hoàn toàn xa lạ, điều duy nhất hắn không giải thích được chính là nam nhân kia đang sắp đặt cuộc sống của hắn.
Cho tới bây giờ cuộc đời của hắn chưa từng bị người khác sắp đặt, huống chi là kiếp trước của hắn.
“Chủ tử biết Ám Dạ chi tử, đó là sinh vật duy nhất có thể so sánh cùng Tinh Linh tộc, bọn họ có sức mạnh cường đại giống Tinh Linh, cùng tính mạng cũng vô tận.”
Thiên Nguyệt Triệt khẽ nhíu mày, đương nhiên hắn biết Ám Dạ chi tử, dựa theo lời nói của phụ hoàng hắn chính là Ám Dạ chi tử: “Thế thì sao? “
” Tinh Linh mặc dù phân chia thành Quang Tinh Linh cùng Ám Tinh Linh, nhưng kỳ thực bản chất giống nhau, bọn ta đều là chủng tộc sống dưới ánh sáng mặt trời, nhưng Ám Dạ chi tử thì bất đồng, bọn họ sinh sống trong bóng tối, là chủng tộc sống dưới ánh trăng.
Đêm trăng mỹ lệ, nhưng không thoải mái như ban ngày, cho nên bọn họ muốn phá vỡ ngày đêm, nhưng một khi ngày đêm bị phá vỡ, thời không sẽ hỗn loạn, sẽ có bao nhiêu sinh vật bị hủy diệt, cuộc sống của con người cũng sẽ thay đổi. Hoàng hiển nhiên sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, cho nên Hoàng cùng Ám Dạ chi vương quyết chiến trên đỉnh Linh Sơn, không ai biết tình cảnh lúc đó, nô tỳ dựa theo sự phân phó của Hoàng, đến ngày thứ ba thì tới đỉnh Linh Sơn, lúc đó đã không còn tin tức của Ám Dạ chi vương, Hoàng cũng đã biến mất, thứ duy nhất còn lưu lại là thánh linh châu được bao phủ bởi bạch quang.
Bạch quang kia là linh hồn của Hoàng.
Hoàng nói trong thời không rộng lớn có một thời không gọi là Địa cầu, nơi đó là một thế giới phi thường hòa bình, có thể mang theo linh hồn.
Nhưng linh hồn Hoàng cần một cơ thể mẹ, cho nên sau khi nô tỳ tìm được tiểu thư Thần tộc, nghe lời Hoàng phân phó, đem thánh linh châu cùng linh hồn Hoàng bỏ vào trong cơ thể tiểu thư Thần tộc.
Bởi vì thân thể cùng linh hồn có từ tính giống nhau, nếu như thân thể nô tỳ tồn tại, sẽ không cách nào cùng Hoàng đi tới Địa cầu, cho nên nô tỳ hủy diệt thân thể của mình, linh hồn bám trên tóc của tiểu thư Thần tộc.
Hoàng dùng sức mạnh cuối cùng , đem bọn ta dẫn tới Địa cầu.
Sau khi đến Địa cầu, sức mạnh của linh hồn nô tỳ quá mức yếu ớt, bởi vì không khí bên kia vẩn đục, nên không thích hợp với linh hồn Tinh Linh, trong lúc nô tỳ vô tình đi tới Thánh Anh học viện, phát hiện nơi đó có linh lực tồn tại, nô tỳ liền gửi linh hồn trên cây hoa anh đào, bắt đầu tu luyện, cho đến khi phục hồi như cũ.” Thanh âm Thánh Anh có chút nghẹn ngào.
Thiên Nguyệt Triệt vén chăn bông lên, tới bên cạnh Thánh Anh, đem Thánh Anh ngồi bên giường ôm vào trong ngực: “Hài tử ngốc, đáng giá sao?”
Bởi vì một nam nhân mà vứt bỏ thân phận cao quý, rời đi nơi chốn quen thuộc, đến Địa cầu xa lạ, phần nhân tình này, quá sâu đậm?
Thánh Anh chấn động, nước mắt chảy xuống, năm đó, lần đầu tiên Hoàng nhìn thấy nàng, cũng đem nàng ôm vào trong ngực như vậy, khi đó nàng vẫn chỉ là một tiểu hài tử.
Cái ôm khác nhau, hơi thở khác nhau, nhưng linh hồn giống nhau, cũng ấm áp như vậy.
“Đáng giá, vì Hoàng, cho dù phải chết, Thánh Anh cũng không có nửa lời oán hận.” Linh hồn đã hãm quá sâu, nàng chỉ nghĩ được ở bên cạnh hắn.
Thiên Nguyệt Triệt ôm lấy Thánh Anh, không nói gì, chuyện trên đỉnh Linh Sơn năm đó không người nào biết được.
Cho dù không cách nào khôi phục trí nhớ của Tinh Linh hoàng, nhưng Thiên Nguyệt Triệt biết đó là một nam nhân phi thường thông minh, Ám Dạ chi vương? Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên cười.
Phụ hoàng, phụ hoàng, Tinh Linh hoàng có thể chuyển thế, như vậy Ám Dạ chi vương cũng có thể sao?
Buông Thánh Anh, Thiên Nguyệt Triệt xuống giường, đi tới bên cửa sổ: “Thánh Anh, ngươi có biết dấu hiệu hỏa diễm trên người bổn điện tại sao lại biến mất không?”
“Ân?” Thánh Anh do dự, nàng không biết.
Thiên Nguyệt Triệt cười cười, vạch trần nghi ngờ của Thánh Anh: “Phụ hoàng đã từng hỏi ta, có biết tại sao lại đặt tên ta là Thiên Nguyệt Triệt hay không.”
Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại tựa vào bên cửa sổ, dung nhan lúc tươi cười như phong hoa tuyệt đại: “Khi đó ta không biết, nhưng hôm nay ta đã biết rồi.”
Thánh Anh say mê trong dung nhan tuyệt mỹ: “Tại sao?”
Thanh âm không tự chủ được nhả ra, đế vương kia quá mức thâm trầm, nàng không đọc được tâm hắn.
“Bởi vì gợn sóng trong suốt phản chiếu sự mỹ lệ của bóng trăng, Triệt là vì Nguyệt mà tỏa hương.” Phụ hoàng, trung tâm của Triệt vĩnh viễn đều là Nguyệt, ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi là Ám Dạ chi chủ —— Nguyệt.
Thánh Anh nghi hoặc, không hiểu rõ.
Phụ hoàng, ta bắt đầu tò mò, năm đó, ta và ngươi đã làm cái gì trên đỉnh Linh Sơn?
——— ————————-
Đàn đi theo Liệt La Đặc tìm hiểu hoàn cảnh trên thuyền.
“Chủ tử của các ngươi, thật đúng là người đặc biệt.” Nếu Liệt La Đặc đã khôi phục bản tính, cũng không cần phải giấu diếm.
Đàn nhìn hắn một cái, sau đó mỉm cười: “Ngươi cũng là người đặc biệt a.”
Nga?
Liệt La Đặc khiêu mi, nhích tới gần Đàn mấy phần: “Đặc biết như thế nào?”
Ánh mắt Đàn không vui, rồi lại che dấu rất nhanh, bóng dáng lui về phía sau mấy bước: “Có thể khiến cho chủ tử hứng thú, cũng rất đặc biệt .”
Thật sao?
Liệt La Đặc đem ánh mắt không vui của Đàn thu vào tầm mắt, trong mắt hiện lên tiếu ý: “Ngươi hiểu rất rõ Thiên Nguyệt Triệt.”
Thân ảnh Đàn vừa động, nhanh chóng rút tiểu đao trong tay áo đặt lên cổ Liệt La Đặc: ” Tên của chủ tử há để ngươi gọi.” Ánh mắt luôn luôn cười đùa bây giờ đã không còn.
“Ngươi muốn giết ta?” Liệt La Đặc không thèm để ý, chẳng qua lại nhích tới gần Đàn thêm mấy phần.
Tay Đàn vừa động, vết đao sắc bén đã quét qua da Liệt La Đặc, có chút máu chảy ra: “Nếu như chủ tử có hứng thú với ngươi khá lớn, đến lúc đó cũng không cần ta động thủ.”
Đàn thu hồi tiểu đao, cười lạnh.
“Ngươi thực trung thành với hắn, nhưng không biết là thật sự hết lòng với ai?” Liệt La Đặc không quan tâm, dùng ống tay áo lau đi vết máu trên cổ, chẳng qua thân thủ Đàn nhanh ngoài tưởng tượng của hắn.
Thiên Nguyệt Triệt? Liệt La Đặc nghi nhớ cái tên này, trong lòng cảm thấy từng đợt hứng thú dâng lên.
“Cái này không can hệ tới ngươi, ngươi chỉ cần biết rằng, nếu như ngươi động thủ với chủ tử, ta sẽ giết ngươi.” Nét mặt ngọt ngào đã sớm biến mất, con mắt lạnh lùng nồng đậm sát khí.
“Yên tâm, ta sẽ không động đến hắn, dù sao, hiện tại hắn cũng là chủ nhân của ta.” Sẽ không động đến hắn, cũng không có năng lực động đến hắn. Liệt La Đặc chưa đến mức mù quáng như thế.
“Đó là tốt nhất.” Đàn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong phòng.
Thân thể hài tử quả nhiên dễ dàng mệt nhọc, mới nằm trong chăn chốc lát, đã qua lâu như vậy.
“Chủ tử, nên rời giường.” Thanh âm quen thuộc của Đàn từ bên giường truyền đến.
Thiên Nguyệt Triệt có chút ảo não, giả bộ xoay người sang bên kia, tiếp tục ngủ.
Đàn lắc đầu, chỉ có lúc này mới có thể nhìn ra hắn thật sự giống một hài tử.
“Chủ tử, đến giờ dùng vãn thiện .” Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi, đôi khi nhìn Thiên Nguyệt Triệt ngủ, cũng là một việc rất sung sướng.
Miễn cưỡng mở mắt: “Còn ầm ĩ bổn điện hạ sẽ đem ngươi ném xuống biển, tin không?”
Thanh âm non nớt nghe không ra uy hiếp, giống như hài tử đang làm nũng và tức giận.
“Vâng vâng vâng.” Đàn nói liên tục ba từ vâng, một bên vẫn không quên ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt từ trong chăn, sau đó giúp hắn mặc y phục: “Thật là hiếm có a, chủ tử cũng tự cởi y phục khi ngủ.”
Đàn thích thú trêu chọc, trước kia ở Kim Long điện, chủ tử vừa lên giường liền muốn ngủ, chuyện thay y phục đối với hắn là chuyện cực kỳ phiền phức.
Không ngờ hôm nay chủ tử lại ngoan như vậy.
“Dài dòng.” Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ quay đầu, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ, y phục này chắc là lúc hắn ngủ Thánh Anh đã cởi cho hắn a.
Ra khỏi phòng, hành lang dài thập phần an tĩnh, đi qua cầu thang tới tầng thứ nhất, trên boong thuyền, lúc này là bầu trời bao la đã xám xịt .
Gió trên boong tàu nhẹ thổi thập phần mát mẻ, rất khác gió biển bình thường.
Vô số viên lóe sáng tinh tinh cái bóng ở trên mặt hồ, thật là xinh đẹp.
“Chủ tử, vào thôi, gió biển không tốt.” Đàn phủ thêm ngoại y cho Thiên Nguyệt Triệt, sợ hắn nhiễm phong hàn.
Đàn Thành đứng ở sau lưng, không nói một câu.
“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: “Liệt La Đặc đâu?”
Tên tiểu tử kia một khi khôi phục bản tính liền không thấy bóng dáng.
“Hắn ở trong đại sảnh giành chỗ, chờ chủ tử tới.” Đàn cũng hảo tâm giải thích, không hề nhìn ra mới vừa rồi còn cùng Liệt La Đặc mâu thuẫn.
Qua boong tàu, đi vào đại sảnh lầu một, bên trong rất náo nhiệt, cực kỳ giống dạ vũ.
Ánh nến đủ mọi màu sắc, dạ minh châu nhiều màu sáng ngời, chiếu rọi đại sảnh sáng như ban ngày.
Mọi người đều ngồi bên bàn ăn, bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt vừa xuất hiện ở cửa khiến rất nhiều người cả kinh, không phải vì dung nhan xuất trần, mà kinh ngạc vì trang phục của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.