Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 7: Bằng hữu




“Công tử, nếu có tâm nhất thống thiên hạ, cũng không phải là không thể.” Mục mâu nam tử hàm chứa tiếu ý, phảng phất có thể thấy rõ hết thảy, nếu như đại lục này thống nhất, nói chung tiếng nói, dùng chung một dạng tiền.
“Không phải là không thể, nhưng đối với ta cùng Mạn La đế quốc, tuyệt không tốt, hơn nữa chờ bổn điện trăm tuổi lại chia năm xẻ bảy.” Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, hắn không có hứng thú với thiên hạ: “Một đế vương thành công không có nghĩa là hắn thống nhất được thiên hạ, mà là hắn dẹp bỏ sài lang hổ báo xác lập một thời thái bình thịnh thế như thế nào.”
Hơn nữa thống nhất thiên hạ không thể vội vàng lại quá nhiều chuyện, hắn không muốn cuộc sống của hắn và phụ hoàng bị những chuyện đó quấy nhiễu.
Sinh thời nam tử kia cũng vĩnh viễn không cách nào quên đã từng có một tiểu hài tử năm tuổi nói như vậy với hắn.
“Quan điểm công tử nhìn thấu cổ kim a.” Vô luận là xuất phát từ góc nhìn nào, hay từ lợi ích của bản thân, hài tử năm tuổi này có thể được hoàng đế của Mạn La đế quốc, nam nhân cao cao tại thượng không ai bì nổi kia nâng trong lòng bàn tay, không phải không có lý do .
“Thân vương cũng là người rất thú vị.” Thiên Nguyệt Triệt cười khẽ, nhìn đảo phía trước càng ngày càng gần, nhảy xuống khỏi ghế, đứng ở trên boong tàu, tay nhỏ bé nắm lan can, gió thổi động sợi tóc hắn, xiêm y nhẹ nhàng phiêu động, ở nơi này trời nước một màu, song vào mắt một hài tử lại sặc sỡ loá mắt.
Giống như hòa tan vào tự nhiên, rồi lại vượt qua hồng trần.
Nam tử ho nhẹ, tiểu cô nương thân thiết quay chung quanh Thiên Nguyệt Triệt: “Đại ca ca, đại ca ca, chờ Đóa Nhi lớn lên, sau này gả cho đại ca ca, làm tân nương của ca ca có được không?”
Thiên Nguyệt Triệt luôn luôn bình tĩnh, không khỏi có chút ngạc nhiên, không chỉ phụ thân thú vị, cả nữ nhi cũng thú vị.
Tay nhỏ bé vuốt tóc tiểu cô nương: “Nếu như khi đó ca ca thương ngươi.”
Nhưng vĩnh viễn cũng không có ngày đó, bởi vì hắn đã có người thương, là người thương cả đời.
“Đóa Nhi vô lý, để cho công tử chê cười.” Tiểu cô nương vĩnh viễn đều ngây thơ, dõi mắt thiên hạ ai dám cùng lục điện hạ Mạn La đế quốc hào ngôn loạn ngữ như vậy, muốn làm nữ nhân của hắn.
“Không sao, Đóa Nhi rất đáng yêu.” Sự đáng yêu cùng thanh thuần của nàng không thuộc về hắn, vô luận là trên địa cầu, hay là Thiên Nguyệt Triệt.
Nhưng Thiên Nguyệt Triệt rất hạnh phúc, bởi vì có Thiên Nguyệt Thần chống đở hết thảy.
“Chủ tử, gió nổi lên.” Đàn nhắc nhở Thiên Nguyệt Triệt nên vào phòng nghỉ ngơi, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt không quá để ý thân thể của mình, nhưng vừa mới ra đời đã bị nhiễm hàn độc của băng tằm, ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.
“Không sao, hôm nay tâm tình bổn điện hạ không tệ.” Thiên Nguyệt Triệt cự tuyệt, cảm giác ấm ấm trong lòng bàn tay, Thiên Nguyệt Triệt cúi đầu, chỉ thấy tiểu cô nương đang nắm tay của hắn, hai mắt sáng ngời trong veo như nước nhìn hắn.
Có chút buồn bực, không thích cho người khác tới gần người hắn, mà lại để cho tiểu cô nương nắm tay mình một cách đơn giản như vậy.
“Tay ca ca lạnh quá, mẫu thân nói tiểu hài tử sợ lạnh luôn mặc nhiều y phục.” Tiểu cô nương bắt chước bộ dáng của mẫu thân, giờ khắc này Thiên Nguyệt Triệt cảm giác được mình lại giống hài tử kia.
Mẫu thân từng mặc y phục cho mình.
” Mẫu thân Đóa Nhi nhất định rất ôn nhu.” Thiên Nguyệt Triệt tự nói, lại như đang nói với tiểu cô nương, nếu khi đó mẫu thân không chết, cũng ôn nhu như vậy.
“Ân, mẫu thân nói trên thế giới mẫu thân nào cũng ôn nhu như vậy, bởi vì bọn họ yêu thương hài nhi của mình.” Lời của mẫu thân, nàng nhớ rất kỹ: “Nhưng mẫu thân đã mất vào mùa xuân năm nay, phụ thân nói, mẫu thân biến thành thiên thượng tinh linh bảo vệ Đóa Nhi.”
Ân?
Thiên Nguyệt Triệt quay đầu nhìn tiểu cô nương bên cạnh thấp hơn hắn nửa cái đầu, đã chết, tuổi nhỏ như thế còn có thể thản nhiên tiếp thu.
Có lẽ là xúc động, cũng là cảm giác trong nháy mắt, Thiên Nguyệt Triệt gỡ hồng bảo thạch trên cổ xuống, treo vào cổ tiểu cô nương.
Hành động này làm Đàn khiếp sợ, làm nam tử khiếp sợ, cũng khiến những người ngắm phong cảnh bên cạnh hiếu kỳ.
Là người chỉ cần nhìn một cái liền biết đây là hồng bảo thạch thiên hạ ít có, màu sắc đỏ sậm như vậy, người luyện tập ma pháp ở đây cũng có chút động tâm, đối với người luyện tập hỏa hệ ma pháp mà nói đó là tinh thạch tốt nhất.
“Công tử, đây là… ?” Nam tử có chút kích động, lễ lớn như thế làm sao nhận, tuy người Khắc Lý Hi quốc không luyện tập ma pháp, nhưng giá trị khối bảo thạch này hắn không phải không biết.
“Đóa Nhi, sau này cảm thấy lãnh, lấy tay chạm đến nó, sẽ có cảm giác ấm áp, tựa như mẫu thân trở lại bên cạnh ngươi, khối bảo thạch này là lúc ca ca mới sinh ra, phụ thân ca ca đưa cho ca ca, nếu như sau này Đóa Nhi cần trợ giúp, dựa vào nó tới Mạn La đế quốc tìm ca ca, ca ca nhất định giúp ngươi.”
Đồ trân quý không vì giá trị của nó, mà nó được dùng như thế nào, hắn nhìn ra tiểu cô nương này giống hắn, rất tịch mịch.
Nhưng hắn biết sự tịch mịch của hắn sẽ từ từ được lấp đầy, bởi vì có người nam nhân kia.
Nhớ tới hắn, khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ hiện ra nụ cười, phụ hoàng a…
“Ca ca, lúc ngươi cười thật đẹp, giống như Tinh Linh hoàng.” Tiểu cô nương đột nhiên nói, Thiên Nguyệt Triệt chấn động, giống Tinh Linh hoàng? Tiểu cô nương này biết Tinh Linh hoàng?
Tầm mắt không tự chủ chuyển hướng nam tử, bên trong sóng mắt bình thản có một chút gợn, nam tử cũng cảm thấy kỳ quái, không rõ tại sao nữ nhi lại có ý nghĩ như vậy.
“Thân vương có vẻ hiểu biết về Tinh Linh hoàng?” Tinh Linh hoàng, nếu như không nghe Thánh Anh nói Tinh Linh hoàng là linh hồn của hắn, hắn cũng sẽ không chú ý như vậy.
“Công tử có vẻ hứng thú với Tinh Linh hoàng?” Nam tử cẩn cẩn dực dực trả lời, như đề phòng Thiên Nguyệt Triệt, điều này làm cho Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy kỳ quái.
Nghi vấn chưa thốt ra, tiểu cô nương một bên đã mở miệng: “Tinh Linh hoàng là thần bảo vệ của Khắc Lý Hi quốc chúng ta.”
“Đóa Nhi.” Thanh âm nghiêm khắc của nam tử vang lên, đây là bí mật, toàn bộ thiên hạ, bí mật của toàn bộ đại lục.
Ân?
Chuyện này, tại sao Thánh Anh chưa nói cho hắn?
Nhưng là?
Nhìn bộ dạng hoảng sợ của Đóa Nhi, Thiên Nguyệt Triệt biết không thể tiếp tục hỏi hài tử này, hơn nữa nam tử bắt đầu đề phòng hắn.
“Thân vương không cần khẩn trương, Tinh Linh hoàng là thần minh của toàn bộ đại lục, bổn điện hạ chỉ tò mò, Đóa Nhi nhỏ tuổi như vậy lại có thể nhìn thấy, cũng không có ý tứ khác.”
Chẳng lẽ nói Tinh Linh hoàng cùng Khắc Lý Hi quốc cũng thú vị sao?
Nam tử nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt hồi lâu, trong mục mâu kim sắc kia không có cái gọi là dối trá cùng giả vờ, hơn nữa lần đó đã chứng kiến biểu hiện của Thiên Nguyệt Triệt, sự can đảm và khí chất của hắn, khiến nam tử có ấn tượng phi thường tốt.
Chỉ là chuyện này quan hệ đến Khắc Lý Hi quốc, cho nên nam tử trầm mặc lại.
“Công tử, xin lỗi.” Dân lấy nước làm trọng, huống chi hắn là hoàng tộc Khắc Lý Hi quốc.
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, cho biết không để ý, chẳng qua là nam tử càng tăng thêm hứng thú cho hắn.
“Công tử, nếu không ngại cùng người đó kết giao bằng hữu, người đó là nhi tử thứ ba của quốc vương Khắc Lý Hi quốc, Nhược Đức . Mông . Khắc Lý Hi.” Nam tử giới thiệu.
Nga?
Thiên Nguyệt Triệt nghe được lời của hắn, có chút nghi hoặc.
Nam tử cười một tiếng: “Ở Khắc Lý Hi quốc, ngôi vị hoàng đế đều là nhường ngôi, bởi vì tổ tông của Khắc Lý Hi quốc là Khắc Lý Hi tộc, cho nên tên quốc là họ của chúng ta, tên không dễ nghe như Mạn La đế quốc, Sắc Vi đế quốc, Anh Túc đế rộng lớn.”
Phốc xuy…
Thiên Nguyệt Triệt cười, ai nói Mạn La đế quốc, Sắc Vi đế quốc, Anh Túc đế quốc là tên dễ nghe, hắn nghĩ tên Khắc Lý Hi quốc còn dễ nghe hơn.
Có lẽ vì cái tên Khắc Lý Hi có chút giống hiện đại.
“Đối với ba quốc gia này, thân vương có ý kiến gì không?” Kiến thức của nam tử tuyệt đối không chỉ là giới hạn trong Khắc Lý Hi quốc bé nhỏ.
Nhược Đức . Mông . Khắc Lý Hi không nghĩ tới Thiên Nguyệt Triệt sẽ hỏi trực tiếp vấn đề như vậy, hắn nên trả lời thế nào, dù sao đối phương là hoàng tử của Mạn La đế quốc. Hơn nữa còn là hoàng tử hoàng đế thương yêu nhất, tương lai có thể là hoàng đế của Mạn La đế quốc.
Nếu như không cẩn thận sẽ khiến hai nước mâu thuẫn.
Mặc dù Mạn La đế quốc cùng Khắc Lý Hi quốc cách biển rộng mênh mông, nhưng bằng quân đội của Mạn La đế quốc muốn san bằng Khắc Lý Hi quốc, tuyệt không phải việc khó.
Nhìn thấu sự do dự của Nhược Đức . Mông . Khắc Lý Hi do dự, Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy ly trà trên bàn, uống một ngụm trà, chậm rãi mở miệng: “Thân vương không cần quá lo lắng, bổn điện hạ chỉ cùng Thân Vương trò chuyện, nếu như Mạn La đế quốc có ý xâm chiếm, sao bây giờ có thể thái bình như vậy. Hơn nữa bổn điện hạ, hay phụ hoàng, đối với việc đó không có hứng thú.”
Lời nói có vẻ thờ ơ, lại làm cho nam tử khó xử, sau đó nam tử đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vứt đi sự do dự: “Công tử, đã quyết đinh kết giao bằng hữu với người đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.