Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 20: Thổ Kỳ gia




Còn chưa đi đến chỗ Thổ Kỳ lão nãi nãi, đã nghe tiếng la khóc, nghe thanh âm cũng biết thân thể người nọ thập phần khỏe mạnh.
"Lão nãi nãi tựa hồ khóc vô cùng thương tâm." Thiên Nguyệt Triệt trêu ghẹo.
"Ách, hắc hắc... ." Thổ Kỳ Dịch Nhân cười có chút khó xử, "Bởi vì nãi nãi rất thương ta, cái kia, nhà của chúng ta đã thành thói quen, nãi nãi thường xuyên như vậy ." Cũng không phải là rất thường xuyên, trên căn bản nếu hắn không đi thỉnh an, nãi nãi vừa khóc vừa nháo đòi thắt cổ.
"Nương, ngươi náo đủ rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút." Cửa phòng truyền tới thanh âm bất đắc dĩ của trung niên nam tử, nghe một tiếng này nương cũng biết, trung niên nam tử kia sắp bạo phát.
"Đại thiếu gia trở về... Đại thiếu gia trở về... ." Hạ nhân ở cửa thấy bóng dáng Thổ Kỳ Dịch Nhân xuất hiện, tất cả đều hưng phấn kêu lên.
Đại thiếu gia trở về đại biểu rốt cục bọn họ có thể thoát nạn.
Không chỉ là hạ nhân, ngay cả những người ở trong phòng an ủi lão nãi nãi cũng buông lỏng.
Cửa phòng lão nãi nãi mở rộng ra, trong phòng, tất cả người nhà lớn nhỏ cơ hồ đều đến đủ, theo Thổ Kỳ Dịch Nhân xuất hiện, bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nét mặt vốn buông lỏng đổi lại tò mò.
Thổ Kỳ Dịch Nhân sung sướng kéo tay Thiên Nguyệt Triệt, không coi ai ra gì chạy thẳng tới trước mặt lão nãi nãi: "Nãi nãi, đây là bằng hữu của tôn nhi."
Đối với sự vui vẻ của Thổ Kỳ Dịch Nhân, hai mắt lão nãi nãi lại càng tỏa sáng nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt, thậm chí quên vừa rồi mình còn đang khóc nháo, "Oa nhi thật xinh đẹp, đây là hài tử của gia đình nào, sao chưa từng gặp qua?"
Nói xinh đẹp là cách nói vô cùng thân thiết của trưởng bối đối với vãn bối, nếu không với bề ngoài của Thiên Nguyệt Triệt không thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung.
"Nãi nãi hảo, vãn bối là người ngoại hương, nghe nói cuộc so tài thực thần sắp diễn ra, cho nên đến đây Lạc thành tham gia náo nhiệt." Thiên Nguyệt Triệt khéo léo nói.
Lão nãi nãi là người thông minh bực nào, Thiên Nguyệt Triệt hơi giữ ý, bà liền biết người này không đơn giản, người ta không muốn nói rõ lý do, bà cần gì phải làm người khác khó chịu.
Bất quá không phải người nào cũng giống như lão nãi nãi nhanh chóng phát hiện, lúc này Thổ Kỳ Dịch Nhân được sủng ái khiến người khác không thoải mái.
"Ta nói, đại ca, ngươi đừng có kiểu ai cũng xem là bằng hữu, ba ngày hai lần nhặt người lưu lạc về nhà, Thổ Kỳ gia phải không sợ bị ăn hết, nhưng biết đâu người ta không sạch sẽ, lây bệnh cũng không tốt." Nói chuyện là một nữ nhân mang theo khinh thường và ghen tỵ, người nọ là muội muội của Thổ Kỳ Dịch Nhân, Thổ Dịch Liên Nhân, là do đại phu nhân của Thổ Kỳ lão cha sở sinh, là một đại tiểu thư được nuông chiều.
Thật ra năm đó Thổ Kỳ lão cha cùng đại phụ nhân khá ân ái, ba năm mà đại phu nhân vẫn chưa sinh, Thổ Kỳ lão gia gia vừa bệnh nặng liệt giường, muốn ôm tử tôn nên thúc giục hắn.
Bất đắc dĩ Thổ Kỳ lão cha nạp nhị phu nhân, cũng chính là mẫu thân của Thổ Kỳ Dịch Nhân, mẫu thân của Thổ Kỳ Dịch Nhân là một nữ nhân phi thường khả ái, hai người viên phòng tháng đầu liền có Thổ Kỳ Dịch Nhân.
"Liên Nhân, sao ngươi có thể nói như vậy, bọn họ là bằng hữu của ta, ta không cho phép ngươi nói bọn họ như vậy." Tính cách Thổ Kỳ Dịch tương đối tốt, nhưng hắn đối với bằng hữu đặc biệt giữ gìn.
"Ngươi hung cái gì, ta đâu có nói sai, ngươi nói một chút xem, một lần kia ngươi mang bằng hữu tới không phải là kẻ sống phóng túng, một lần kia thì kẻ không thủ tiến mãn thủ xuất (tới tay trống không rời thì đầy tay), bằng hữu? Đại ca, nói ra cũng không sợ chết cười, lần này chỉ sợ là ngươi một bên tình nguyện tán thành, người ta chỉ xem ngươi là kẻ coi tiền như rác mới tới vui đùa mấy ngày." Lời nói của Thổ Kỳ Liên Nhân có lẽ là nhằm vào Thổ Kỳ Dịch Nhân, nhưng lại là lời nói không ngoa, với nhiệt tình của Thổ Kỳ Dịch Nhân, đích thật là rất nhiều kẻ được hắn xem là bằng hữu nghĩ hắn coi tiền như rác.
Nếu không phải có Thủy Cách Nhĩ đứng sau lưng che chở, chỉ sợ hắn bị người ta bán, vẫn còn giúp nhân gia kiếm tiền.
"Vậy thì sao, nhà của chúng ta đâu thiếu cái gì, để nhân gia mang về một chút cũng không thiếu đi một khối thịt, không phải nãi nãi thường xuyên nói với tôn nhi là thi ân không vọng báo sao? Hơn nữa Liên Nhân, bằng hữu của ngươi mỗi lần tới nhà chúng ta cũng không phải thắng lợi trở về ư, mỗi lần đến nhà của chúng ta cũng ăn rất nhiều điểm tâm, giống như ở nhà các nàng không được ăn vậy, nhưng ta có trách cứ gì ngươi?" Thổ Kỳ Dịch Nhân hai mắt bắt đầu hồng hồng, hắn cũng biết mình luôn bị người ta lừa gạt, mang về nhà ăn uống chùa, Cách Nhĩ luôn nói hắn đần, nhưng hắn biết Cách Nghĩ thật sự tốt với hắn, cho nên hắn cũng không ngại.
Nhưng Liên Nhân là muội muội hắn, dựa vào cái gì nói hắn như vậy, như vậy là xem thường hắn, hơn nữa còn làm trò trước mặt bằng hữu hắn mới kết giao hôm nay.
"Ngươi cư nhiên mạnh miệng, còn nói bằng hữu của ta như vậy... Nương..." Thổ Kỳ Liên Nhân ủy khuất gọi đại phu nhân của Thổ Kỳ lão cha.
"Được rồi đừng ầm ĩ, để khách nhân nhìn không phải là chê cười sao?" Lão nãi nãi lên tiếng, hai mắt uy nghiêm nhìn mọi người chung quanh, sau đó dừng ở trên người Thiên Nguyệt Triệt, "Để oa nhi chê cười."
Thiên Nguyệt Triệt cười ôn hòa, chẳng qua là trong mắt không có nửa phần ý cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai Thổ Kỳ Dịch Nhân, "Thổ Kỳ đại ca chớ vì ta sinh khí, đường đột tới chơi, lại tay không, là sơ suất của ta, ra cửa mua đồ cũng không dễ dàng, nếu lão nãi nãi không để ý, ta viết mấy chữ tặng ngài, không biết thế nào?"
Lão nãi nãi hai mắt sáng như sao nhìn Thiên Nguyệt Triệt, thỉnh thoảng tán thưởng, cũng cảm giác an ủi, cuối cùng tôn nhi của bà cũng kết giao được một bằng hữu tốt.
"Bất quá là mấy chữ, lại không phải xuất từ danh gia, bằng hữu của đại ca thật đúng là hào phóng." Thổ Kỳ Liên Nhân lại nhịn không được cười nhạo một phen.
"Oa nhi, cũng gọi ta một tiếng nãi nãi, nếu lão thái bà ta để ý thì lại lòng dạ hẹp hòi, người tới, văn phòng tứ bảo."
Lão nãi nãi rộng lượng cũng làm Thiên Nguyệt Triệt có chút bội phục, nghĩ thầm lão nãi nãi lúc tuổi trẻ hẳn là một người mạnh mẽ vang danh, người lợi hại như vậy lại sủng người trời sinh tính đơn thuần như Thổ Kỳ Dịch Nhân, thực có chút bất ngờ.
Bà sủng sẽ làm Thổ Kỳ Dịch Nhân bị người trong gia đình cô lập, nhưng là...
Thiên Nguyệt Triệt cười khẽ, là mình nghĩ quá nhiều.
Người hầu mang tới văn phòng tứ bảo, Thiên Nguyệt Triệt nhấc bút lông nhẹ nhàng điểm mực, trước thư trác hắc y phiêu nhiên, hai mắt khóa đầu ngọn bút, cùng Thiên Nguyệt Triệt bình thường bất đồng, lúc này hắn lại thêm chút nhã khí văn nhân.
Phú khang chi gia.
Thiên Nguyệt Triệt viết bốn chữ này, chữ viết thon dài, như bản thân hắn khiến người ta cảm giác cao ngạo mà tôn quý, đồng thời lại có cảm giác ngạo thị quần hùng.
"Phú khang chi gia." Thổ Kỳ Liên Nhân nở nụ cười chế giễu, "Còn tưởng rằng là đại tác phẩm gì? Vất vả trèo lên nơi thanh nhã, cũng dám lấy ra bêu xấu, đây chính là cái gọi ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Thổ Kỳ gia chúng ta dạng trân bảo gì không có, cho dù không vừa mắt nhất, cũng đáng giá hơn cái này gấp vạn."
"Tiểu thư nói không sai, cái này xác thực không bằng trân bảo." Thiên Nguyệt Triệt cũng không so đo giống như nàng, "Bởi vì... Đàn... ."
Thiên Nguyệt Triệt vươn tay, Đàn lĩnh ngộ từ túi thơm lấy ra một tiểu ấn chương, "Bởi vì giá tiền của nó vượt qua toàn bộ gia sản của Thổ Kỳ thế gia."
"Ngươi hồ ngôn loạn ngữ... ." Thổ Kỳ Liên Nhân vừa muốn mở miệng, lại bị động tác kế tiếp của lão nãi nãi làm dừng lại.
Chỉ thấy Thiên Nguyệt Triệt dùng ấn chương ấn cuối bốn chữ "Phú khang chi gia". Sau đó giao cho lão nãi nãi. Lúc lão nãi nãi nhìn thấy ấn chương hiện rõ ràng tam thập tự, con ngươi lớn hơn, kích động cùng khẩn trương.
"Ngài... Ngài là... ." Lão nãi nãi từ trên ghế đứng lên, bước tiến có chút vội vàng tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Triệt vội vàng đỡ lấy bà, "Phần lễ này mong lão nãi nãi không nên lưu tâm."
"Không có." Lão nãi nãi lập tức lĩnh ngộ ý tứ Thiên Nguyệt Triệt, "Lễ này lớn, lớn... ."
Lão nãi nãi thu hồi chữ, cẩn cẩn dực dực cột lại, sai người dâng trà, mời Thiên Nguyệt Triệt tọa.
Biến hóa lớn như vậy khiến mọi người không giải thích được.
"Nương... ." Cuối cùng vẫn là Thổ Kỳ lão cha đi về phía trước, mẫu thân hắn luôn luôn trời sinh cao ngạo, sao đối với một người như vậy cẩn cẩn dực dực, huống chi còn là một thiếu niên mười mấy tuổi.
"Các ngươi đi xuống đi, ta cùng bằng hữu của Dịch nhi hảo hảo nói chuyện."
Mọi người tuy có nghi ngờ, nhưng phải phục lệnh của lão nãi nãi mà lui xuống.
"Nãi nãi... Ta... ." Thổ Kỳ Dịch Nhân nhìn hai người một chút, sao lúc này hắn thấy mình như người ngoài cuộc, chẳng lẽ nãi nãi cũng thiên vị cái đẹp?
Cái này không thể được, nãi nãi đã lớn tuổi như vậy, huống chi mỹ nhân là hắn tìm được trước. (em ơi là em….!!)
"Ngươi cũng đi xuống." Lão nãi nãi mặc dù giọng điệu hiền lành, nhưng lại khiến người ta không dám trái.
Thổ Kỳ Dịch Nhân bĩu môi, mặc dù vậy vẫn biết điều lui ra.
"Đàn, Đàn Thành, các ngươi cũng lui ra." Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, giọng nói cũng nhẹ lên.
"Vâng." Hai người cung kính thối lui khỏi gian phòng.
Đợi mọi người lui xuống, trong phòng yên tĩnh trở lại, lão nãi nãi lại một lần nữa từ trên ghế đứng lên, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt hành lễ, "Lão thái bà không biết là điện hạ giá lâm... ."
"Lão nãi nãi không cần phải khách khí." Thiên Nguyệt Triệt lại một lần nữa ngăn trở lão nãi nãi hành lễ.
Hai người cũng cảm thấy khó xử, nở nụ cười.
"Tôn nhi không ra gì của ta thật là tam sinh hữu hạnh, cư nhiên có thể kết giao bằng hữu với điện hạ." Tôn nhi của bà bị lừa vô số lần, lần này thật đúng là nhặt được bảo vật.
"Thổ Kỳ đại ca tự nhiên, đơn thuần, tấm lòng son nhân gian ít có." Thiên Nguyệt Triệt nói chân thành. Lão nãi nãi nghe cũng dễ nghe.
"Điện hạ tới Lạc thành là vì cuộc so tài thực thần?" Lão nãi nãi cũng chỉ là tán gẫu cũng không có ý hỏi thăm, Thiên Nguyệt Triệt tự nhiên cũng nghe ra ý tứ trong đó, lão nãi nãi là quan tâm Thổ Kỳ Dịch Nhân cho nên mới cùng hắn nói chuyện một chút.
"Cũng có, nhưng cũng không phải." Thiên Nguyệt Triệt trong lòng đột nhiên có một cái chủ ý.
"Nga?" Nghe Thiên Nguyệt Triệt nói như thế, lão nãi nãi nhất thời rõ ràng, tựa hồ Thiên Nguyệt Triệt có chuyện muốn nhờ bà, nếu không đã có thể trực tiếp khẳng định, mà không phải không phủ nhận cũng không thừa nhận như vậy.
"Mặc dù cuộc so tài thực thần nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng ta thuở nhỏ kén ăn, không ăn được đồ dầu mỡ, khẩu vị đặc biệt kén chọn, năm ta năm tuổi trong hoàng cung tới một đầu bếp... ." Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu nửa thật nửa giả nói về chuyện trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.