" Không giống như truyền thuyết của loài người? Như vậy còn có chút thú vị." Tính tò mò của Thiên Nguyệt Triệt bị dẫn ra.
Lôi nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái, bắt đầu nói về chuyện năm đó: "Phỉ Bỉ Na là tiểu thư quý tộc của Thần tộc, Thần tộc có thể lấy người ngoại tộc, thần tử bệ hạ cho con dân Thần tộc tự do yêu thương, nhưng Phỉ Bỉ Na gia tộc không cho phép Phỉ Bỉ Na cùng với nam tử nhân loại, đây là chuyện trong nhà, thần tử bệ hạ không tham gia vào.
Tuổi thọ của loài người và Thần tộc cách nhau quá nhiều, nam tử chết sớm hơn Phỉ Bỉ Na cũng không phải chuyện gì đáng trách, nhưng Phỉ Bỉ Na không muốn nam tử chết sớm, lẻn vào lãnh địa Ma giới trộm Huyền Minh Ma châu, hiển nhiên là thất bại, Ma châu là bảo vật vô giá, Ma vương sẽ không để người khác trộm được.
Sau khi thất bại, vì tính mạng nam tử, nàng lần nữa xâm nhập Ám Dạ chi tộc, trộm lấy Nguyệt châu, Nguyệt châu hút lấy linh khí của thiên địa, nguyệt chi tinh hoa, kết quả nàng thất bại, bị thương mà quay về, cũng vì vậy khiến Ám Dạ chi tộc, Ma tộc tranh chấp với Thần tộc."
Cho nên thần ma đại chiến? Chẳng lẽ Thần tộc không có bảo vật kéo dài tính mạng sao?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi.
"Cũng không có thần ma đại chiến, thần tử bệ hạ bảo Phỉ Bỉ Na gia tộc giao Phỉ Bỉ Na ra, Thần tộc đương nhiên là có bảo vật này, thần tử bệ hạ là thần thánh trong lòng con dân Thần tộc, Phỉ Bỉ Na hiển nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa nàng là con dân Thần tộc, sẽ không phản bội tộc của mình.
Thần tử bệ hạ ra lệnh, Phỉ Bỉ Na gia tộc cảm giác không còn thể diện, vô cùng phẫn nộ, khi đó rất nhiều người vây Phỉ Bỉ Na thành, nhưng không tìm được triền thân chính xác của Phỉ Bỉ Na.
Thật ra khi đó nàng giấu mình ở Hồng Diệp thôn, bởi vì Hồng Diệp thôn có vị trí đặc biệt, cho nên Thần tộc rất mơ hồ.
Thế nhưng gió lọt qua vách tường, Phỉ Bỉ Na và nam tử vẫn bị tìm được, Phỉ Bỉ Na cùng người nhà tranh cãi, nam tử vô tình thành vật hy sinh, nam tử chết, Phỉ Bỉ Na bi thống vạn phần, cuối cùng thiêu đốt linh hồn của mình, đồng dạng chết ở Hồng Diệp thôn.
Sau khi Phỉ Bỉ Na chết năm thứ nhất, Hồng Diệp thôn xảy ra một đợt ôn dịch khổng lồ, mà nguồn gốc của ôn dịch chính là Huyết Nga, không ai biết Huyết Nga sinh ra như thế nào, nhưng hắn cứ như vậy mà xuất hiện.
Vì chuyện này, thần tử bệ hạ giận dữ, Huyết Nga tổn thương quá nhiều con dân Phỉ Bỉ Na thành, không phải năng lực của loài người có thể giải quyết, khi đó vong hồn chết oan cũng rất nhiều.
Sau đó thần tử bệ hạ dùng sức mạnh quang minh thánh quang cứu vãn toàn bộ Phỉ Bỉ Na thành, nhưng không biết tại sao thần tử bệ hạ lại bảo thần tử nói cho loài người, nói Phỉ Bỉ Na vì cứu loài người mà hy sinh thân mình, hơn nữa để thành dân điêu khắc tượng Phỉ Bỉ Na cung phụng."
"Bởi vì hắn suy đoán Phỉ Bỉ Na có thể hóa thành lệ quỷ, cho nên muốn hương khói hóa đi lệ khí của nàng." Thiên Nguyệt Triệt cười, thuận miệng nói.
Hai ánh mắt đồng thời nhìn hắn chăm chú.
"Sao... Sao vậy?" Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được.
"Lúc ấy không có ai đóan được ý nghĩ của thần tử bệ hạ, cho đến khi Phỉ Bỉ Na gia tộc bị diệt, mà thủ phạm giết toàn bộ Phỉ Bỉ Na gia tộc chính là Huyết Nga, nhưng không ai biết là ai làm.
Ta đuổi theo đầu mối tới đây, mới phát hiện có người tính toán đại khai sát giới với con dân của Phỉ Bỉ Na thành, đêm đó ta đuổi theo người nọ đến đập chứa nước, nhưng phát hiện mình không tự lượng sức... ."
"Là lam y nam tử kia? Hắn là ai vậy?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi tiếp.
"Về phần thân phận của hắn, ta không tra được, chỉ biết hắn là dưỡng tử (con nuôi) của ca ca Phỉ Bỉ Na, lúc toàn bộ Phỉ Bỉ Na gia tộc bị giết, thi thể người này vẫn còn, nhưng đuổi theo đầu mối, ta lại phát hiện hắn ở nhân loại.
Ta nghĩ đây có lẽ đây là trùng hợp, cho nên tới nhìn xem, nhưng không ngờ bị hắn gây thương tích."
"Tại sao hắn phải giết sạch người Phỉ Bỉ Na gia tộc? Có cừu oán? Còn nữa, tại sao hắn phải đối phó với người Hồng Diệp thôn?" Thiên Nguyệt Triệt liên tiếp hỏi, sợ rằng ngay cả Lôi cũng không biết.
"Bây giờ cách giải quyết là tìm được người kia, ngăn cản hắn tiếp tục gây chuyện, nếu không toàn bộ Phỉ Bỉ Na sẽ xảy ra chuyện." Chuyện này không phải chuyện đùa.
"Vậy thỉnh thần tử các người cứu một lần nữa không được sao?" Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười.
"Gần đây thân thể thần tử bệ hạ không tốt, đang bế quan, chuyện bên ngoài ngài ấy không biết." Lôi có lỗi nói.
"Như vậy a... Phụ hoàng, chúng ta làm gì tiếp theo?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi đến tận đây mới hỏi nam nhân.
"Lập tức tới Hồng Diệp thôn." Thiên Nguyệt Thần đứng dậy, không chút dao động nói: "Hắn khiến thôn dân đuổi chúng ta rời đi, chỉ là muốn tranh thủ thời gian, hắn có kế hoạch lớn hơn nữa."
Thiên Nguyệt Thần nhận xét, chỉ cảm thấy mọi chuyện từ trước đến nay là thứ phiền toái, nhưng lần này trực giác nói cho Thiên Nguyệt Thần biết, ôn dịch Huyết Nga này không đơn giản.
Hồng Diệp thôn.
Đêm khuya yên tĩnh, trong thôn đặc biệt yên tĩnh, mấy bóng dáng lén lút di chuyển.
"Phía trước chính là nghĩa trang ." Tiểu Nhạc chỉ vào bãi đất trống u ám mở miệng, thanh âm có chút run run, nếu như không phải là Tu ôm nó, chỉ sợ hai chân đã sớm nhũn ra.
"Hư." Tu đột nhiên nói: "Có người tới."
Cũng may Tu nhạy cảm hơn Thủ Điện Đồng và Tiểu Bạch, mấy người lập tức ẩn nấp, qua một lúc thì thấy bốn người mang một thi thể đi đến.
"Đây không phải là thôn dân mới chết lúc xế chiều sao?" Minh vệ bên cạnh Tu nghi ngờ nói, vừa mới chết đã đưa đến nghĩa trang, chuẩn bị làm cái gì.
"Kỳ quái." Thủ Điện Đồng phát ra thanh âm khanh khách, càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
"Nơi nào kỳ quái?" Tu nhẹ giọng hỏi.
"Người bình thường chết, hồn phách của hắn sẽ quanh quẩn bên cạnh mấy ngày, nhưng người này rõ ràng chết lúc xế chiều, hồn phách của hắn đã bị người khác lấy đi, đây không phải là thật kỳ quái sao? Ta đã chết mấy trăm năm nhưng hồn phách cũng còn mà." Thủ Điện Đồng giải thích, nếu như không có cái câu phía sau, sẽ hoàn hảo, có câu kia, cảm giác lại thay đổi, Thủ Điện Đồng nói gì cũng không quên khoe khoang chính mình.
"Ngươi... Ngươi... ." Tiểu Nhạc nhả từng chữ từ cổ họng, nàng... Nàng cư nhiên đã chết mấy trăm năm , đây không phải là... Đây không phải là thành quỷ.
Tu che miệng của nó, ngăn cản nó tiếp tục nói.
"Tiểu Bạch." Tu đặt Tiểu Nhạc xuống, giao cho Tiểu Bạch, sau lưng Tiểu Bạch là một tay nải, bên trong đều là trái cây, mà giờ khắc này nó vừa ăn trái cây, vừa khó hiểu nhìn Tu.
Cái trán Tu đầy hắc tuyến: "Tiểu Bạch, ta đem Tiểu Nhạc giao cho ngươi, ngươi đưa hắn về nhà trước, bọn ta đến chỗ kia xem, được không?"
Lần đầu tiên trong đời Tu nói chuyện với sủng vật, cũng không biết sủng vật của tiểu điện hạ nghe hiểu được hay không.
"Được." Tiểu Bạch nhẹ giọng mở miệng, như cũ ăn chuối tiêu nhưng vẫn rất có lương tâm nhìn Tiểu Nhạc một cái, sau đó do dự một chút, từ trong tay nải lấy ra một trái chuối tiêu cho Tiểu Nhạc.
Kỳ thực chuyện gì Tiểu Bạch cũng không cự tuyệt.
Tu có chút bất an: "Thật sự không có chuyện gì chứ?" Có thể giao cho Thủ Điện Đồng thì tương đối an toàn a, nhưng nhìn Tiểu Bạch cũng có thể tin, hơn nữa bọn hắn còn cần Thủ Điện Đồng.
"Không có... Chuyện." Một chữ nói lưu loát, hai chữ Tiểu Bạch nói rất chậm, dù sao vừa mới học nói chuyện, vì chứng minh mình hữu dụng, Tiểu Bạch kéo tay Tiểu Nhạc rời đi.
Tiểu Nhạc sớm bị một trái chuối ngon miệng mua chuộc, lúc này phát hiện Tiểu Bạch còn có thể nói chuyện, lại càng thêm tò mò, ngây ngốc đi theo Tiểu Bạch.
"Thủ Điện Đồng, chúng ta vào bên trong dò đường, nhìn xem thế nào." Tu nói tiếp.
Theo sau Tu, minh vệ, Thủ Điện Đồng, ba người biến mất tại chỗ.
"Tiểu... Tiểu Bạch?" Tiểu Nhạc ăn từng miếng từng miếng chuối, đi theo Tiểu Bạch, nhưng nó phát hiện một vấn đề rất quan trọng: "Tiểu Bạch, đây là đâu?"
Đây không phải là đường về nhà a, sắc trời lại tối như vậy, Tiểu Nhạc bắt đầu lo lắng, để cho Tiểu Bạch dẫn đường, đúng là không phải biện pháp tốt, bởi vì Tiểu Bạch trời sinh mù đường, trong hoàng cung mà mỗi ngày vẫn lạc đường.
Nhưng tính cách mạo hiểm của Tiểu Bạch học được từ Thiên Nguyệt Triệt.
"Không... Sợ." Tiểu Bạch an ủi vỗ vỗ tay của nó: "Cho... Ăn."
Tiểu Bạch phát hiện Tiểu Nhạc ăn sạch chuối tiêu, lại cho nó một trái táo, tay nải của Tiểu Bạch chính là túi Bách Bảo, bên trong có thể đựng rất nhiều đồ, mà phía ngoài lại không nhìn thấy, đó cũng là Thiên Nguyệt Triệt bỏ rất nhiều kim tệ mua về.
Tiểu Nhạc chưa từng ăn trái cây ngon như vậy, hài tử trong thôn tương đối đơn thuần, tâm lại bị mua chuộc, ngơ ngác đi theo Tiểu Bạch.
Ánh trăng chiếu trên thân hai người, có chút tức cười, Tiểu Bạch vẫn đánh bạo đi tới, không phải là Tiểu Bạch không sợ, mà nó không có học qua sợ là gì, hơn nữa nó còn có một chủ tử không biết sợ điều gì.
Đi một nửa đường, hai người đi tới một nơi kỳ quái, nghe thấy có tiếng người nói chuyện, Tiểu Bạch lôi kéo Tiểu Nhạc núp vào, hơn nữa học bộ dáng của Tu: "Hư."
"Những thứ này đủ chưa?" Mở miệng chính là thanh âm của một nam nhân.
"Nhiều hơn chút nữa, lo trước khỏi hoạ." Thanh âm nam nhân nói tiếp.
Tiểu Bạch có chút nghi ngờ, lặng lẽ vươn đầu, nhìn chỗ kia. Thấy một nam nhân trong tay giữ một con heo, heo giãy dụa không ngừng, phía dưới cổ có một thùng nước, chỉ nghe tiếng tích tích.