Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 5: Tiểu thâu




Mạn La đế quốc hoàng cung
"Bệ hạ, sắc trời đã đã muộn, ngài nghỉ ngơi sớm một chút."
Ánh trăng nhô lên cao, dưới Mạn La các nơi nơi đều là một mảnh phấn hồng, gió đêm có chút lạnh lẽo, nhưng nhìn những cánh hoa bay xuống, thắng cảnh nhân gian kia, cho dù có chút lạnh lẽo, cũng trở thành một cỗ xúc động khác.
Đây là lễ vật Triệt nhi tặng hắn.
Phụ hoàng, ta nhất định cho ngươi xem thắng cảnh nhân gian.
Nhớ kỹ năm đó, Triệt nhi hai mắt sáng ngời nói cho hắn biết, có lẽ từ một khắc kia hắn bắt đầu một mực chờ đợi cảnh sắc này.
Đều nói, tửu bất túy nhân nhân tự túy (rượu không làm say ngươi, người tự say), mặc dù phong cảnh mê người, nhưng là người tự mê say.
"Nặc Kiệt, ngươi đi xuống trước, trẫm muốn ở đây một lát."
"Bệ hạ, Nặc tổng quản có việc phải làm , nô tài thay thế những ngày Nặc tổng quản đi vắng chiếu cố cuộc sống hàng ngày của bệ hạ ." Bệ hạ có thể vô ý gọi tên Nặc tổng quản, chắc chắn địa vị Nặc tổng quản trong lòng bệ hạ rất nặng.
Thiên Nguyệt Thần nghe xong mới nhớ tới, là hắn phân phó Nặc Kiệt đi chiếu cố Triệt nhi : "Ngươi cũng đi xuống đi, trẫm hiểu rõ."
"Cái này... ." Thái giám có chút khó xử, trước khi Nặc tổng quản rời đi đã nhắc nhở hắn cẩn thận chiếu cố bệ hạ .
"Thế nào? Lời của trẫm có vấn đề?" Thiên Nguyệt Thần chuyển hướng thái giám, hai đầu lông mày không thể hiện sự giận dữ nhưng lộ rõ khí chất khiến thái giám hồn nhiên phát hiện, người đang ở trước mặt mình là vua của một nước.
Thân ảnh thon dài đổ bóng trên cỏ, ánh trăng nhu hòa phủ lên người Thiên Nguyệt Thần phát ra quang mang âm nhu, nam nhân này dường như sinh ra là để tồn tại dưới ánh trăng, một thân hắc y cùng đêm tối dung thành nhất thể, nhưng khí chất vẫn hiển hiện rõ trong đêm tối.
Khiến người nhìn một cái có thể nhận ra hắn, đêm đen phảng phất còn sáng rõ hơn ban ngày, tô điểm cho nam nhân này.
Tóc đen phiêu động dưới ánh trăng, ánh mắt nhàn nhạt như xuyên thấu qua bầu trời tưởng niệm một người nào đó, khắc sâu như vậy, đã hóa vào linh hồn.
Mà người ở bên kia cũng đem linh hồn sáp nhập vào đêm tối, chẳng qua là lúc này tâm tình Thiên Nguyệt Triệt không tệ.
Chợ đêm có nhiều đồ chơi rất thú vị, trước mỗi quầy hàng tụ tập rất nhiều người, thiếu niên cũng có, nữ nhân và nam nhân trưởng thành cũng có.
Dọc theo chợ đêm là sông nhỏ, hai bên sông có vô số người, mọi người rối rít cầm đèn trong tay thả xuống lòng sông.
Ở rất nhiều nơi đều có chung một truyền thuyết, nếu như một nam một nữ ở hai nơi khác nhau có thể nhận được đèn hoa đăng của nhau, như vậy trời đã định họ là một đôi, bất kể đây là chuyện thật hay giả, nhưng cái này xác thực hấp dẫn rất nhiều nam nữ, sinh ý của cửa hàng bán đèn hoa đăng cũng đặc biệt náo nhiệt.
Xuyên qua bờ sông, trong đám người chật chội, không biết ai đụng phải Thiên Nguyệt Triệt.
Chẳng qua là một lát, Thiên Nguyệt Triệt lập tức xoay người, nhưng không thấy bóng dáng người này.
"Chủ tử, sao vậy?" Đàn Thành phát hiện bất thường, lập tức tiến lên.
Thiên Nguyệt Triệt nở nụ cười nhạt dưới sa mỏng, tay vuốt ve hông của mình: "Không biết là tên gia hoả nào không có mắt trộm túi thơm của ta."
Không biết nên bội phục dũng khí của hắn, hay nên cười nhạo hắn ngu ngốc.
Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát, hai mắt nhắm lại dùng tâm linh tìm vị trí người nọ, sau đó thân hình di động, đám đông chật chội tựa hồ biến thành đồ trang trí, không thể ảnh hưởng bước tiến của hắn.
Đàn, Đàn Thành, Nặc Kiệt theo sát, chẳng qua là Nặc Kiệt quá nặng, rất nhanh liền bị đám người bỏ xa.
Theo sau tiểu thâu, Thiên Nguyệt Triệt một mình đi tới trước một toà miếu, nơi đó đang ở tiến hành hội chùa, cũng phi thường náo nhiệt.
Rất nhiều người đều có sắp hàng đứng trước miếu, thuần thục quỳ lạy, tiểu thâu kia đang đứng ngay hàng đầu tiên của nhóm người.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn đám người chen chúc, muốn đi tới phía trước, nhưng bị người khác ngăn cản.
"Bằng hữu, theo thứ tự xếp hàng, theo thứ tự."
"Thiếu niên, đừng chen chúc a."
Mấy người bị Thiên Nguyệt Triệt chen lấn đều bắt đầu ngươi một câu ta một câu, Thiên Nguyệt Triệt có chút khó xử, nhưng ngũ hành thú bị trộm, không thể ngồi yên.
Thân thể từ trên mặt đất nhảy lên, bay qua đỉnh đầu mọi người, đi tới hàng đầu
Bởi vì Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên xuất hiện quấy rầy mọi người quỳ lạy, chủ trì chính là sư thái trong miếu, mắt thấy Thiên Nguyệt Triệt, có chút tức giận.
Nhưng thật ra không trách được sư thái, bởi vì quỳ lạy dâng lễ ở Phỉ Bỉ Na thành vô cùng trọng yếu.
"Xin lỗi." Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía sư thái cùng mọi người nhàn nhạt mở miệng: "Bởi vì lúc đi dạo túi thơm của ta bị trộm, ta đuổi theo tiểu thâu đến nơi này, mắt thấy tiểu thâu trà trộn vào đám người, cho nên mới mạo muội tới đây quấy rầy."
"Tiểu thâu, nói chuyện cần chứng cứ xác thực, ngươi quấy rầy bọn ta hành lễ, ngươi có biết ngươi đã phạm sai lầm lớn như thế nào không?" Một phụ nhân lớn tuổi trong đám người có chút không vui.
"Đúng vậy a, ngươi còn che mặt, lại nói như vậy, ngay cả mặt cũng không dám lộ ra, lời của ngươi có độ đáng tin quá thấp."
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Sư thái, người này quấy rầy bọn ta hành lễ, dùng miếu quy (quy định của miếu thờ) xử trí hắn."
"Đúng vậy a, vạn nhất Phỉ Bỉ Na sinh khí không muốn phù hộ bọn ta thì làm sao, sư thái, dùng miếu quy xử trí hắn."
Phỉ Bỉ Na? Từ trong lời nói của mọi người, Thiên Nguyệt Triệt lập tức hiểu rõ, những người này đang quỳ lạy Phỉ Bỉ Na, theo sự giải thích của Nặc Kiệt, hóa ra chuyện Phỉ Bỉ Na cũng không phải là giả.
Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, mang theo sa mỏng quả thật có chút bất tiện, suy tư một chút, đem sa mỏng gỡ xuống tới, một đầu tóc dài tiểu mạch sắc, cái này là công lao của Nặc Kiệt, ai bảo Nặc Kiệt có hứng thú thu thập tóc giả.
Tóc dài tới eo như cảnh sắc thiên nhiên, khuôn mặt tuyệt mỹ khắc băng, ánh mắt cười nhạt không thấy rõ ý cười thật sự, đôi môi câu khởi nhè nhẹ độ cong, rồi lại lộ ra vẻ thập phần vô tình.
Nhìn diện mạo thực của hắn, chung quanh chỉ còn tiếng hít thở.
Thiên Nguyệt Triệt cũng không để ý tới, chỉ ngẩng đầu nhìn pho tượng được dâng hương, nữ nhân có ngũ quan phi thường xinh đẹp, nếu ở hiện đại hẳn được xưng là nữ thần Venus.
Thu hồi tầm mắt, Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía mọi người, mở miệng lần nữa: "Ta quấy rầy việc quan trọng của mọi người, nhưng lúc này ta cảm thấy rất may mắn vì quấy rầy mọi người."
Mắt thấy đám người tựa hồ muốn bạo động, Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục mở miệng: "Mọi người không nên gấp gáp, xin nghe ta nói, Phỉ Bỉ Na là người tôn quý cỡ nào, hành lễ hiển nhiên phải thành tâm thành ý, mà có người muốn đục nước béo cò, nếu như Phỉ Bỉ Na có linh, nhất định sẽ thương tâm, một khi thương tâm thì khẩn cầu của mọi người sẽ không thể đạt thành, cho nên ta không muốn vì một tiểu thâu phẩm hạnh bất lương mà đắc tội Phỉ Bỉ Na, cũng không muốn vì vậy mà nguy hại đến chính mình."
Thanh âm êm ái nói ra tiếng lòng của mọi người.
Mọi người xôn xao, đối với quyền lợi của mình hiển nhiên phải suy nghĩ cẩn thận, lúc này một thanh âm phản bác truyền ra: "Mọi người đừng nghe hắn nói lung tung, Phỉ Bỉ Na là người thiện lương như vậy, cho dù thật sự có người phẩm hạnh không tốt, chỉ cần thật lòng ăn năn, ta tin tưởng Phỉ Bỉ Na nhất định sẽ dẫn người kia đi vào con đường đúng đắn, ngược lại hắn quấy rầy bọn ta hành lễ, phải dựa theo miếu quy xử phạt, hắn làm chúng ta bỏ lỡ chuyện cầu khẩn, mới là tội ác tày trời."
Hừ, Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh.
"Nói như vậy cũng đúng." Tựa hồ lại có người bắt đầu thay đổi ý kiến.
Thiên Nguyệt Triệt nghe người nọ nói, từng bước từng bước đi tới trước mặt của hắn, mục mâu kim sắc lãnh lẽo chiếu thẳng vào hắn, một cỗ cảm giác lạnh lùng từ chân của hắn truyền đến, bắt đầu tê dại.
"Ngươi... Làm gì?" Thanh âm bắt đầu ấp úng , thiệt là, ngay chính hắn cũng không tin được mình lại bị một hài tử chỉ mới mười mấy tuổi làm cho sợ đến phát run, nhưng ánh mắt kia, ánh mắt quá lạnh, rõ ràng xinh đẹp như vậy, lại khiến người khác nhịn không được mà run rẩy.
"Vị đại ca này nói không phải không có lý, nhưng là... ." Thiên Nguyệt Triệt nói tới đây dừng lại một chút, hắn biết muốn hấp dẫn người chú ý, tốt nhất là nên dừng lại ngay lúc quan trọng, quả nhiên mọi người nín hơi chờ đợi.
"Nhưng là cái gì?" Người nọ có chút nóng lòng.
"Nhưng tại sao điểm này mọi người cũng không nghĩ tới, ngươi hết lần này tới lần khác ngươi lại mở miệng đầu tiên, ngươi nghĩ tất cả mọi người không thông minh như ngươi sao?" Thiên Nguyệt Triệt tà tà cười.
Cho dù là kẻ ngu cũng không nguyện ý thừa nhận mình đần hơn người khác, huống chi là bình thường, người nơi này nếu tín nhiệm cái gọi là lễ bái, cho nên từ một phương diện khác mà nói cũng là cực kỳ mê tín, mà cái những người này ghét nhất chính là người khác ở trước mặt ra vẻ thông minh hơn.
Vì vậy lời của Thiên Nguyệt Triệt không hề nghi ngờ khiến tất cả mọi người tức giận nhìn người nọ.
"Ngươi... Ngươi nói nhảm." Người nọ có chút tức giận, có chút ấp úng.
"Ta đương nhiên là nói nhảm." Thiên Nguyệt Triệt sảng khoái thừa nhận: "Bởi vì tất cả mọi người đều thông minh hơn ngươi, mọi người nói có đúng không? Hơn nữa tất cả mọi người là người cao thượng, Phỉ Bỉ Na chắc chắn sẽ phù hộ, ngoại trừ những kẻ cưỡng tình đoạt lý, thay đổi sự thật."
"Ngươi... Ngươi... ."
"Hư." Thiên Nguyệt Triệt đem ngón trỏ tay phải đặt ở phần môi: "Ta giải thích thêm với ngươi cũng vô ích, bởi vì trong túi thơm của ta không phải là kim tệ, cũng không phải là bảo thạch đáng giá, mà là... ." Thiên Nguyệt Triệt có chút dí dỏm mở to hai mắt: "Mà là thổ đậu (khoai tây) ta mang đi từ nhà, chỉ cảm thấy nó thú vị, muốn xem lúc nào sẽ nẩy mầm, nhưng ta đợi mười năm cũng không nẩy mầm, ta nghĩ nhất định là hạt giống đã biến thành sâu, nói không chừng lúc này đã tiến vào trong y phục của ngươi."
"Ngươi... ." Người nọ kinh sợ vươn tay vào trong ngực lấy ra một cái túi thơm, vội vàng mở ra, bên trong là một số vụn bùn đất, chẳng lẽ thật sự là thổ đậu, nhất thời sắc mặt người nọ vô cùng khó coi: "Hừ, vật này trả lại cho ngươi."
Tiểu thâu đem túi thơm ném cho Thiên Nguyệt Triệt, hùng hồn rời đi, song vừa tới cửa lại bị Đàn và Đàn Thành chặn đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.