Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 23: Khôi phục như cũ




"Các ngươi cẩn thận một chút, đem bạch cốt lên." Thiên Nguyệt Triệt vừa phân phó, vừa nói: "Minh Nhất, Minh Nhị, các ngươi đi xuống hố xem, còn phát hiện gì khác hay không?"
"Vâng."
Lúc bọn hắn đem bạch cốt lên, Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận nghiên cứu.
"Bạch cốt này đã hơn tám năm, nhưng bị ngâm lâu trong nước, không thế xác định đúng tuổi, hơn nữa bùn cát dưới sống bốc lên trường kì, bạch cốt mới bị chôn sâu như vậy." Thiên Nguyệt Triệt sơ lược.
"Tiểu điện hạ, nơi này có chút vải rách." Minh Nhất ném đồ từ hố lên.
"Tiểu điện hạ, nơi này có tiền đồng." Minh Nhị phi thân khỏi hố, đem cho Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy tiền đồng, nhìn vải rách Minh Nhất ném lên, trong lòng tựa hồ có đáp án.
"Là mưu sát." Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt, mở miệng: "Giết người nhét thi thể vào bao bố, sau đó vứt xuống sống, nhưng tiền đồng này?"
"Tiền đồng là vật dùng trấn hồn." Thành quản tiếp lời: "Ở dân gian có truyền thuyết, đặt tiền đồng trong miệng người chết, có thể ngăn cản người chết luân hồi, lại trấn áp quỷ hồn của người chết."
"Không sai." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, ở hiện đại cũng có truyền thuyết này, nhưng, cừu hận đến mức nào khiến người ta làm ra hành vi độc ác như thế.
"Bệ hạ, ngỗ tác đã tới."
Ngỗ tác kiểm tra thi thể xong, Thiên Nguyệt Triệt hỏi: "Thế nào?" Không phải trình độ của hắn kém, nhưng hiện đại dựa vào khoa học kỹ thuật, còn nơi này dựa vào học thức. Về kinh nghiệm, Thiên Nguyệt Triệt biết mình kém hơn ngỗ tác.
"Người này đã chết tối thiểu 7 năm, nhưng không vượt qua 9 năm, khung xương hoàn hảo vô khuyết, có thể thấy được, trước khi chết không bị lợi khí tổn thương, nhưng xương cổ hơi thẫm màu, không giống bộ phận khác, chắc chắn trúng độc mà chết. Độc dược vào yết hầu, cho nên phần cổ chứa độc tố nặng nhất, xâm nhập cốt tủy."
"Phụ hoàng, người này chết oan." Vì oan quá lớn, nên nước sông khô cạn, mới dẫn hắn tới đây.
"Hẳn như thế." Thiên Nguyệt Thần xoay người nhìn thành quản: "Điều tra án mất tích của Nam Giang thành từ 6 năm tới 10 năm trước."
"Vâng."
"Bệ hạ, người này đã thành xương, còn có thể tìm được sao." Nặc Kiệt nói thầm.
"Không thành vấn đề." Thiên Nguyệt Triệt cắt ngang lời Nặc Kiệt: "Ta có cách, dù không nắm chắc mười phần, cũng bảy phần."
Cho nên đoàn người trở lại phủ thành quản, thành vệ binh mang bạch cốt tới thi phòng.
"Thành quản đại nhân, ngươi chuẩn bị một gian phòng trống, mang thi thể tới đó, rồi chuẩn bị một số bùn đất mịn và nhựa cao su, để trong phòng, bổn điện muốn dùng."
"Vâng." Thành quản lập tức đi xuống chuẩn bị.
"Triệt nhi gọi cái đó là nghiên cứu?" Thiên Nguyệt Thần có chút ngạc nhiên.
"Nói cho ngươi biết cũng được." Thiên Nguyệt Triệt kiêu ngạo nhìn Thiên Nguyệt Thần: "Ngươi trao đổi điều kiện với ta a."
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, hóa ra tiểu đông tây còn nhớ chuyện lúc trước: "Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta, được rồi, ta cảm thấy khi đó Triệt nhi đặc biệt giống như..."
Thiên Nguyệt Thần cố ý dừng lại một chút, nhìn tiểu đông tây kéo dài lỗ tai lắng nghe, cảm thấy hết sức buồn cười.
Cảm giác Thiên Nguyệt Thần có ác ý, Thiên Nguyệt Triệt dứt khoát xoay người rời phòng, tay phải bị kéo, Thiên Nguyệt Thần tiến lên: "Không muốn nghe sao?"
"Ta sợ nghe, tối sẽ gặp ác mộng a." Thiên Nguyệt Triệt không vui nhìn chằm chằm y, rõ ràng nam nhân này cố ý trêu chọc hắn.
"Không sợ, gặp ác mộng thì có ta." Thiên Nguyệt Triệt gạt tay Thiên Nguyệt Thần.
"Quả thật? Triệt nhi không nên ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nghĩ khác nha." Liên tục trêu đùa tiểu đông tây là một việc rất thú vị, mà tiểu đông tây quả nhiên không khiến y thất vọng.
"Tuyệt đối không, phụ hoàng cứ yên tâm." Thiên Nguyệt Triệt đi một nửa, xoay người: "Còn nữa, buổi tối ta muốn ngủ một mình, ngươi đừng vào phòng của ta, nếu không, ta sẽ gặp ác mộng, hừ."
Nói xong tiểu đông tây rời đi, bước chân rất nặng, tựa hồ mặt đất có cừu oán với hắn, nếu Thiên Nguyệt Thần nghe lời hắn nói thì không phải là Thiên Nguyệt Thần, đuổi theo Thiên Nguyệt Triệt, từ phía sau ôm lấy hắn: "Lúc Triệt nhi sinh khí rất giống con thỏ nhỏ, khả ái cực kỳ."
"Nói nhảm." Đỏ mặt lên, uy phong đã xuống thấp.
Không không không không, hắn đang nghĩ gì chứ, hắn là người, chủng tộc bậc cao nhất, những động vật kia đâu thể so với hắn.
Thiên Nguyệt Thần cười, mục mâu thâm thúy hiện lên ôn nhu và hứng thú.
Đi tới phòng trống thành quản chuẩn bị, thành vệ binh đã đặt bạch cốt lên tấm ván gỗ, thành vệ binh giữ cửa nhìn thấy Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, vội vàng hành lễ.
"Đi xuống." Thiên Nguyệt Thần phất tay, sau đó bước vào phòng: "Triệt nhi định làm gì?" Có chút ngạc nhiên, có chút mong đợi.
"Khôi phục như cũ." Thiên Nguyệt Triệt rất có thâm ý nói.
"Khôi phục như cũ? Là thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu, Triệt nhi có rất nhiều ý nghĩ siêu việt mà y không thể tưởng tượng, làm ra những đồ vật thế giới này không có.
"Khôi phục diện mạo như cũ." Thiên Nguyệt Triệt nói: "Đó là kiến thức ta học được từ thế giới ban đầu, nhưng chỉ học qua, chưa bao giờ thử, bởi vì không cần dùng đến."
Không cần dùng đến, đó là đương nhiên, ai sẽ tìm một bộ xương người tới dùng a.
"Kiến thức rất sâu." Mắt Thiên Nguyệt Thần thoáng hiện hứng thú.
"Đó là đương nhiên." Thiên Nguyệt Triệt kiêu ngạo nói, sau đó giật đầu bạch cốt xuống, cái này mà để Thủ Điện Đồng thấy được, không bị hù chết mới là lạ.
Tiếp theo, dùng bạch bố trùm đầu, đặt ổn định trên bàn, rồi dùng bùn đất trộn lẫn nhựa cao su, nhựa cao su có thể dính một số đồ vật.
Chờ bùn đất và nhựa cao su trộn đều, Thiên Nguyệt Triệt trét lên đầu bạch cốt.
Chỉ thấy hắn đem bùn đất lẫn nhựa cao su, dích từng chút một trên đỉnh đầu bạch cốt, mỗi một lần đều đặc biệt cẩn thận, dính lại dính, tóc trên trán rơi xuống, tay dính bùn đất không thể động, một bàn tay to vén tóc hộ hắn.
"Cám ơn." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, có chút sửng sốt, sau đó hai chữ cám ơn không tự chủ mà nhả ra.
Thiên Nguyệt Thần cười ôn hòa: "Không cần khách khí."
Không gian giữa hai phụ tử hai lại trở nên yên tĩnh, Thiên Nguyệt Thần ngồi bên bàn lẳng lặng nhìn Thiên Nguyệt Triệt, đều nói lúc người nghiêm túc làm việc là đẹp nhất. Chỉ như vậy, Thiên Nguyệt Thần không thể dời tầm mắt.
Triệt nhi của y, hài tử kiêu ngạo khả ái thuộc về y, mỗi lần nghĩ tới điều này, trong lòng là thỏa mãn chưa bao giờ có.
Nụ cười vương nơi khóe miệng, ánh mắt đầy ôn nhu.
"Phụ hoàng cười cái gì?" Không biết khi nào, tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt đã rời khỏi bạch cốt, mục mâu trong vắt nhìn nam nhân bên cạnh.
"Ta đang cười, Triệt nhi luôn làm ta vui vẻ, thế giới trước kia của Triệt nhi khiến người khó hiểu." Thiên Nguyệt Thần nói.
"Uh, đó là một thế giới hoàn toàn khác nơi này." Thiên Nguyệt Triệt vừa làm việc, vừa giải thích.
"Khác như thế nào?" Thiên Nguyệt Thần tán gẫu.
"Thế giới của ta là một thế giới người với người bình đẳng, không có hoàng đế, không có thái giám, không có quan lại, chiến tranh không cần binh khí, nói đơn giản đó là một thế giới hòa bình." Mặc dù từng bị thương tổn, nhưng nói đến nó, Thiên Nguyệt Triệt cũng có mấy phần hoài niệm.
"Chiến tranh không cần binh khí thì dùng cái gì?"
"Dùng đạn, là một loại bom, hay một loại thuốc nổ, nhưng không giống thuốc nổ, chỉ cần đem đạn bỏ vào một vật là có thể bắn, nơi đó có phi cơ, phi cơ như chim bay trên trời, nhưng khác biệt, người có thể ngồi trong, mà thuốc nổ có thể ném xuống từ phi cơ." Đặc biệt, ngồi trên phi cơ nhìn được nhiều tầng mây, Thiên Nguyệt Triệt nhớ kỹ cảm giác khi đó, mọi sầu não đều ném sau đầu.
"Nga? Thực muốn nhìn một chút." Thiên Nguyệt Thần bắt đầu tưởng tượng hình dáng phi cơ bay lượn trên không trung.
"Ta có thể vẽ cho phụ hoàng xem, nhưng nếu muốn làm thì không có khả năng, bởi vì kỹ thuật và vật liệu ở nơi này có hạn, phụ hoàng nhìn, diện mạo khôi phục như cũ ." Thiên Nguyệt Triệt hoàn thành công đoạn cuối cùng, sau đó rửa sạch tay: "Thế nào?"
"Mặc dù không thể xác định có giống người thực hay không, nhưng ít nhất có thể thử một chút, dù bảy phần cũng đủ rồi, nếu là thân nhân, chắc chắn nhận ra người này." Thiên Nguyệt Thần nói: "Người tới."
"Bệ hạ." Thành vệ binh đi vào.
"Tìm họa sư trong thành đến. Dựa theo đầu người này vẽ mấy trăm bản."
"Vâng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.