Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 34:




"Cho đến khi thành chủ mời chúng ta vào phủ lần nữa, đoán chừng là ba ngày sau." Thiên Nguyệt Thần nói.
"Ừm, từ Nam Giang thành đến Hán Lệ thành rồi quay về cũng mất ba ngày, mà trong lúc đó chúng ta có thể an nhàn." Thiên Nguyệt Triệt hiểu ý của Thiên Nguyệt Thần.
"Tiểu đông tây, không phải ngươi còn muốn thấy tân nương tử bị cướp sao? Thời gian này đủ để ngươi đùa, nhưng không được quá mức, thu thập tàn cuộc khá phiền toái." Thiên Nguyệt Thần nhắc nhở.
"Phụ hoàng cứ yên tâm, trong mắt phụ hoàng, tàn cuộc phiền toái hơn nữa cũng không coi là tàn cuộc, phụ hoàng nên cảm tạ ta, cho phụ hoàng cơ hội ngàn năm có một." Dù ngoài miệng Thiên Nguyệt Triệt nói n vậy, nhưng trong lòng hắn cũng có phân tấc, đây là thời gian riêng tư của hắn và phụ hoàng, hắn không muốn tiêu phí làm chuyện thiên hạ.
"Cái này... ." Thiên Nguyệt Triệt ngừng lại trước sạp, vuốt vuốt bảo thạch tử sắc, bảo thạch này cũng có thể xem là đẹp, nhưng chất lượng không phải thượng đẳng, chẳng qua là....
"Dùng làm gì?" Thiên Nguyệt Thần cầm lấy bảo thạch trong tay Thiên Nguyệt Triệt.
"Phụ hoàng cảm thấy đủ nặng không?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, "Nếu như dùng cho Âm Dương kiếm thì thế nào, lần trước đấu với nam tử kia, Âm Dương bị xích hỏa hao tổn nguyên thần, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi như cũ. Mặc dù ở Hồng Diệp thôn, ta để Âm Dương mở đường, nhưng ta cảm giác lực lượng của nó rất ít."
"Tiểu thiếu gia, bảo thạch xấu lại kém như vậy, ngài muốn dùng sao? Cung... Trong nhà có đủ loại bảo thạch, cái này rất lãng phí tiền." Đầu Nặc Kiệt chui ra từ khe hở, nhìn lại nhìn, "Hơn nữa, bảo thạch này quá nặng, lại có âm khí, là đào từ mộ lên, rất xui."
"Này... Các ngươi không muốn mua, đừng nhiễu việc buôn bán của ta, đây là đồ sạch sẽ." Lão bản không vui , hơn nữa thanh âm của Nặc Kiệt rất lớn, ai cũng không thích đồ trên sạp của mình bị người nói như vậy, mà vật này bị nói, khách nhân phía sau không dám xem.
"Ngươi hung dữ cái gì." Nặc Kiệt đem toàn bộ thân thể chui ra, "Cái này rõ ràng đào từ mộ lên, ngươi sợ người khác biết sao, phần mộ khá ướt, đồ ở bên trong sẽ hơi tối, không sáng như cái khác. Lão tử ta xem nhiều, sờ nhiều, chơi nhiều bảo thạch như vậy, chẳng lẽ không có kinh nghiệm?" Nặc Kiệt rất hiểu biết về bảo thạch, bảo thạch từ các nơi tiến cống không có cái nào không qua tay hắn, thậm chí có thể nói, Thiên Nguyệt Thần động vào cũng không nhiều như hắn. Thiên Nguyệt Thần lười nhìn, nên việc tiến cống đều giao cho Nặc Kiệt xử lý.
"Ngươi nói nhảm, cái tên mập mạp này dám ăn nói lung tung, ta phải xé nát miệng của ngươi." Lão bản thấy khách rời đi, tức giận bước ra, giơ quả đấm muốn cùng Nặc Kiệt liều mạng.
"Nói ngươi hai câu liền trở mặt, ngươi dám động thủ? Ta vươn một chân có thể đè chết ngươi, hơn nữa vật này rõ ràng đào từ mộ lên." Nặc Kiệt vươn một chân ra.
"Ta phi, tên mập mạp chết bầm, mọi người tới giúp, hôm nay ta phải xé nát miệng tên mập mạp này." Lão bản thét to, người bán hàng hai bên đều đến, thấy một người bị gây khó dễ, hiển nhiên cùng nhau đối phó ngoại nhân.
"Phụ hoàng, cuộc chiến này không nhỏ." Dù không bằng người dân Hồng Diệp thôn, nhưng cũng khá nhiều, có hơn mười người, Thiên Nguyệt Triệt nhỏ giọng nói.
"Cho nên... ." Thiên Nguyệt Thần hướng phía Thiên Nguyệt Triệt chớp mắt, phụ tử hai người đếm một hai ba, nắm tay nhau chạy trốn, để Nặc Kiệt bị mấy người vây quanh .
Nặc Kiệt đơn thuần nhưng cũng là người có chừng mực, đối diện với mấy người bán hàng hiển nhiên không sử dụng ma pháp, mà không dùng ma pháp, lại thêm thân thể mập mạp, di động càng bất tiện.
Kết quả, lúc Nặc Kiệt trốn ra thì rất thê thảm.
"Phụ hoàng, chúng ta có quá đáng không?" Thiên Nguyệt Triệt cười ha ha hỏi, trên mặt không thấy nửa phần có lỗi, mà còn đắc ý.
"Triệt nhi cảm thấy thế nào?" Thiên Nguyệt Thần cười nói, chỉ không khoa trương như Thiên Nguyệt Triệt.
"Ừm... ." Thiên Nguyệt Triệt giả bộ suy tư, "Ta cảm thấy... Ta cảm thấy Nặc Kiệt đi theo thực sự khiến người khác chú ý, cho nên... Hắc hắc...." Thiên Nguyệt Triệt ác độc nói.
"Ngươi a..., vậy muốn làm gì bây giờ?"
Nếu không có Nặc Kiệt quấy rầy, hẳn tìm chút chuyện để làm, tiểu đông tây trước mắt không phải người an phận, chỉ là, Thiên Nguyệt Thần vẫn hy vọng hắn nghỉ ngơi một chút.
"Phụ hoàng biết rõ còn cố hỏi sao? Hiển nhiên đi làm tiểu thâu, lúc trước phụ hoàng có nói." Thiên Nguyệt Triệt nhắc nhở nam nhân.
"Như vậy... ." Hai người liếc nhau, cùng cho một ánh mắt, "Gặp ở cửa phủ thành chủ." Thiên Nguyệt Thần mở miệng.
"Được, xem ai nhanh hơn." Thiên Nguyệt Triệt rất tự tin nói.
"Một lời đã định."
Hai người vỗ tay, sau đó đồng thời động thân, nhóm người theo dõi bị động tác của bọn họ làm khó hiểu, nhưng chưa kịp nghĩ, đã phát hiện hai người rời đi theo hai hướng khác nhau.
"Tách ra hành động." Đầu lĩnh mở miệng, nhóm người theo dõi chia làm hai đội.
Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt tách ra, cũng không lập tức hướng đến mục đích, mà dẫn dụ nhóm người theo dõi dạo một vòng.
Thật ra, bằng tu vi của hai người, muốn rời đi mà không để ai phát hiện rất dễ dàng, nhưng như thế không thú vị, đả thảo đương nhiên kinh xà. Nếu không khiến xà khẩn trương, vậy thì uổng phí tâm tư.
Ước chừng qua một khắc, hai người đều tới, có lẽ đã tính toán thời gian, cho nên cố ý đợi đối phương đến. Bởi vì trong lòng ai cũng không muốn thấy đối phương bại dưới tay mình, cho nên tới cùng lúc.
Hai tầm mắt giao nhau, sau đó thân mật cười: "Lúc này, thành chủ hẳn là nôn nóng?"
Thiên Nguyệt Triệt thực muốn nhìn sắc mặt của vị thành chủ kia.
"Đoán chừng không nhanh như vậy, những người đó vẫn chưa tìm được chúng ta." Thiên Nguyệt Thần nói.
"Chủ tử."
"Chủ tử." Hai nhân ảnh phía sau đồng thời hiện thân, là Đàn Thành và Minh Nhất liên tục giám thị nơi này.
"Thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi.
"Không có động tĩnh, trừ người theo dõi chủ tử, đến nay không ai đi ra, người gặp trong nhà cỏ, có lẽ dữ nhiều lành ít." Đàn Thành nói.
Vậy sao?
Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi nhìn Đàn Thành, nếu là trước kia, Đàn Thành sẽ không nói bốn chữ dữ nhiều lành ít, hắn sẽ không quản người ta sống chết, nhưng hôm nay Đàn Thành có chút ngoại lệ.
Đại khái là bị Thiên Nguyệt Triệt nhìn, có chút xấu hổ, Đàn Thành dời tầm mắt, một lát sau lại cảm thấy không ổn, cho nên giải thích: "Lão phụ nhân vẫn còn ở nhà cỏ chờ hắn trở về, bên người lão phụ nhân không có thị nữ chiếu cố."
"Nguy rồi." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên bừng tỉnh, "Phụ hoàng, ngươi nói nhóm người thành chủ phái ra chưa trở về, có thể đi tìm lão phụ nhân kia không?"
Thiên Nguyệt Thần sững sờ, đã quên mất khả năng này.
"Đàn Thành, lập tức đi đến đó, Minh Nhất ở lại." Thiên Nguyệt liền nói.
"Vâng." Đàn Thành đáp, động thân.
Minh Nhất canh giữ ở cửa, Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt vào bên trong tìm hiểu.
Lúc này mới khoảng chín giờ, vì Hán Lệ thành bốn phía là núi, nên sắc trời đặc biệt đen, tuy đèn trong phủ sáng sủa, nhưng vẫn mang hơi thở tối tăm.
"Phụ hoàng, nhìn, bên kia hẳn là đình viện của thành chủ." Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào nơi ngọn đèn sáng nhất, đây là khuyết điểm của nhà giàu, tiểu tặc sẽ để ý nơi sáng nhất để trộm. Bởi vì độ sáng của đèn tượng trưng cho địa vị của người trong phủ, mà nơi này không phải hoàng cung, tuy nói viện tử không nhỏ, nhưng vừa thấy liền hiểu ngay, còn hoàng cung có tam cung lục viện, sợ là đi mấy ngày mấy đêm cũng không phân biệt được.
"Ừm, đi qua xem." Hai người đang bí mật trốn sau gốc cây, một trước một sau bay lên nóc nhà.
Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ đứng trên nóc nhà, suýt nữa đứng không vững: "Rêu xanh trên nóc nhà thật dày." Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt trách cứ. Tay kia nắm chặt y phục Thiên Nguyệt Thần.
Thiên Nguyệt Thần mười phần toan tính nhìn hắn: "Đúng, dù sao nóc nhà giống nhà chúng ta không nhiều lắm, cho nên mới để rêu xanh kết dày."
Thiên Nguyệt Thần trêu chọc, y vừa nói xong, mặt Thiên Nguyệt Triệt càng thêm đỏ: "Bổn... Cũng có thể."
"Đúng vậy, nên ta mới đồng ý lời của Triệt nhi, nhưng, nhà chúng ta phòng ốc quá nhiều, sau khi trở về bảo Nặc Kiệt dẫn người, tẩy sạch toàn bộ nóc nhà một lần, được không? Tránh khi Triệt nhi muốn ngắm trăng, bị rêu xanh phá hỏng tâm trạng." Thiên Nguyệt Thần hợp tình hợp lý nói, hình tượng phụ thân hoàn hảo.
"Ực?" Mặt Thiên Nguyệt Triệt rút gân, chỉ có thể miễn cưỡng trả lời, "Được... Được... Chẳng qua là, Nặc Kiệt không sợ phiền toái là tốt rồi."
"Nhưng... ." Thiên Nguyệt Thần ngồi xổm xuống.
"Nhưng cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt cẩn cẩn dực dực ngồi xổm xuống.
"Để Nặc Kiệt quét dọn rêu xanh trên nóc nhà, đắp một cái đình, ngắm trăng ngắm cảnh, còn có thể uống rượu, Triệt nhi thấy thế nào?" Cực kỳ lãng mạn a.
Lúc này Thiên Nguyệt Thần không còn trêu cợt, mà là ôn nhu.
Thiên Nguyệt Triệt nghĩ đến cảnh tượng kia, thật sự rất đẹp, uống rượu làm thơ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.