Thiên Nhai Khách

Chương 39: Chạy nạn




Lúc Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành chạy về, đám Cố Tương đã không thấy đâu, chỉ còn lại thi thể ngổn ngang, người của Cao gia trang đang xử lý, bên ngoài vây một vòng lớn xem náo nhiệt.
Ôn Khách Hành còn hết sức không quen với cảm giác có một thứ lồng trên mặt, luôn cảm thấy chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve kia phải rơi xuống, sau đó liền thấy Chu Tử Thư mới còn bị truy sát điềm nhiên như không ngông nghênh đi qua… Cứ như thể y không phải là bản thân y vậy.
Ôn Khách Hành lần đầu biết có người lòng ôm mưu mô mà cũng có thể đúng lý hợp tình như vậy, quả nhiên dán một lớp là thành hai lớp da, vì thế tấm tắc lấy làm kỳ mà đi theo.
Có mấy người đang tra xét thi thể dưới đất, Mạc Hoài Không của Thanh Phong kiếm phái cũng ở trong đó, vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên nhận ra thủ bút của Tào Úy Ninh. Ôn Khách Hành đánh giá ông ta một hồi, kề tai Chu Tử Thư nói: “Coi biểu cảm của lão đầu họ Mạc kia, tiểu tử Tào Úy Ninh không phải bỏ trốn theo Cố Tương chứ?”
Chu Tử Thư nói: “Ngươi xấu xa quá.”
Y lập tức nhìn hướng thi thể dưới đất, chân mày nhíu lại, cảm thấy hơi không ổn, Độc Hạt tử sĩ là người thế nào? Chỉ là hai kẻ không ra gì dẫn theo một hài tử choai choai, ứng phó được sao? Hiện giờ sống hay chết? Lại chạy đến nơi nào rồi?
Ôn Khách Hành ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Hiện giờ Lưu Ly giáp Độc Hạt gì đó gây mưa gió khắp thành, nếu là nha đầu ngốc Cố Tương kia, hẳn sẽ chạy đến nơi không người.”
Chu Tử Thư nhìn quét y một cái, nhanh chóng lui ra khỏi đoàn người, nói: “Vậy ngươi còn chờ gì nữa, mau đuổi theo!”
Hai người họ đến nhanh đi cũng nhanh, cơ hồ không một ai chú ý tới, Ôn Khách Hành an ủi: “Không sao đâu, nha đầu Cố Tương kia không vô dụng như ngươi tưởng tượng đâu, thêm nữa còn có Tào Úy Ninh mà.”
Chu Tử Thư cau mày nhìn y một cái, đột nhiên hỏi: “Ôn cốc chủ làm gì phải lo lắng cho sự sống chết của tiểu quỷ kia như vậy?”
Ôn Khách Hành cười cười, y cảm thấy nhếch miệng như vậy mặt nạ trên mặt hơi nhăn, sắp phải rơi, vội vàng đưa tay ấn, dáng dấp hơi quái dị, miệng hỏi ngược: “Thế Chu đại nhân làm gì phải lo lắng cho sự sống chết của tiểu quỷ kia như vậy?”
Chu Tử Thư nói: “Đó là đồ đệ ta.”
Ôn Khách Hành liền nói tiếp: “Đồ đệ ngươi chính là đồ đệ ta, hai ta ai với ai?”
Chu Tử Thư nói: “… Hai ta ngươi và ta – đừng nói nhảm nữa, có phải ngươi muốn biết được chút gì đó từ tiểu quỷ kia?”
“Hôn ta một cái ta sẽ cho ngươi biết.” Ôn Khách Hành liền ném mị nhãn cho y, đáng tiếc chiếc mặt nạ dán trên mặt quá không giống người, một ánh mắt tự cho là phong lưu phóng khoáng như vậy đảo qua, hiệu quả thật là kinh khủng.
Chu Tử Thư lập tức im lặng quay đầu, buồn nôn hết sức, chỉ cảm thấy tự làm bậy không thể sống, liền nói: “Ngươi không sợ bị lở sao?”
Ôn Khách Hành dày mặt trả lời: “Lở loét chết ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Thế là Chu Tử Thư một lần nữa nhãng qua y, ngẫm nghĩ một chút liền nói: “Nhìn từ uyên nguyên của Dung Huyền và Quỷ cốc năm đó, chỉ sợ nơi năm đại gia tộc được Lưu Ly giáp nên là ở Quỷ cốc, lúc này tin tức Lưu Ly giáp tiết lộ, người trong giang hồ không ai không đổ xô như vịt, chẳng lẽ là ác quỷ nào động phàm tâm, một mình xuất cốc? Chẳng lẽ y còn vừa hay có liên hệ với vụ án Trương gia diệt môn… Lẽ nào ngươi cũng giống Hỉ Tang Quỷ nọ, cảm thấy Trương Thành Lĩnh đêm đó ‘vừa hay’ trông thấy vị ác quỷ to gan lớn mật kia?”
Ôn Khách Hành dừng một chút mới hỏi: “Bằng không ngươi nói xem, nếu gã cũng không biết thì ta còn có thể hỏi ai đây?”
Chu Tử Thư bỗng nhiên quay đầu nhìn y một cái mà hỏi: “Chẳng lẽ còn nội tình can hệ trọng đại khác, ngay cả cốc chủ Quỷ cốc luôn ru rú trong nhà cũng bị kinh động?”
Ôn Khách Hành không nói gì, chỉ cười tít mắt chìa một ngón tay chỉ môi mình, hết sức chờ mong nhìn Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư làm bộ không thấy gì hết, cân nhắc một hồi lại hỏi: “Nếu để cho ngươi tìm được người này thì nên làm thế nào đây?”
Ôn Khách Hành nói nhẹ nhàng, thậm chí còn thoáng có ý cười: “Lột da rút gân, thiên đao vạn quả.” Thấy Chu Tử Thư nhìn mình với biểu cảm phức tạp, Ôn Khách Hành lại cười, cực kỳ muốn đòn bảo, “… Là hù ngươi thôi.”
Chu Tử Thư cười khan một tiếng: “Ôi, ta sợ hãi quá.”
Ôn Khách Hành thầm nghĩ, lão hồ ly trơn tuột này.
Chu Tử Thư thầm nghĩ, khốn khiếp làm bộ làm tịch này.
Hai người hết sức trái lòng nhìn nhau cười, sau đó tiếp tục vội vã lên đường, phải vội nhặt họ về khi cả ba vẫn còn biết thở.
Kỳ thật ban đầu đám Cố Tương không hề chạy đến nơi vắng vẻ như Ôn Khách Hành đoán, dù sao nơi vết chân thưa thớt giết người phóng hỏa càng dễ dàng, một tốp ba người lau qua loa vết máu, chạy đến phương hướng phố xá sầm uất, nhưng ba người mục tiêu thật sự quá rõ, chưa đến một nén nhang Cố Tương đã hối hận vì quyết định này.
Họ bị vài người chặn lại, đầu lĩnh chính là Phong Hiểu Phong và Cao Sơn Nô, theo sau còn có một ông già và một bà già, một người tay trái cầm gậy, một người tay phải cầm gậy, lão đầu tử một thân xanh chuối, lão thái bà một thân hồng đào, lão đầu tử mặc toàn vàng bạc, đeo phải hơn chục thứ trang sức vàng, lão thái bà tô son trát phấn, khuôn mặt đỏ chót như mông khỉ.
Lòng bàn tay Tào Úy Ninh lập tức đổ mồ hôi – đôi lão hóa này còn khó chơi hơn Phong Hiểu Phong, chính là “Đào Hồng bà” và “Lục Liễu ông” trong truyền thuyết, là một đôi già mất nết, tuy đã nhiều tuổi nhưng chuyện không biết xấu hổ gì cũng làm được.
Chỉ nghe Phong Hiểu Phong giọng the thé cười nói: “Trương Thành Lĩnh, ngươi tốt xấu cũng là danh môn chính phái, thiên hạ anh hùng trước mắt đều mưu tính lấy lại công bằng cho Trương gia ngươi, ngươi thì hay, lại chạy theo hai kẻ tà ma ngoại đạo không biết đến từ nơi nào, muốn làm ông già đã thành quỷ cũng phải tức sống lại sao?”
Trương Thành Lĩnh lập tức biến sắc, gã không giỏi tranh cãi, trước nay ăn nói vụng về, chỉ la lên: “Ngươi… Ngươi nói bậy, sư phụ ta và Ôn tiền bối đều là người tốt.”
Cố Tương bị móc của Độc Hạt cứa một lỗ ở hông, còn đang chảy máu, tuy đã uống thuốc giải độc nhưng vẫn đau vã mồ hôi lạnh, nàng sớm chẳng còn kiên nhẫn, buột miệng nói ngay: “Lảm nhảm gì thế? Phong Hiểu Phong nhường đường cho cô nãi nãi, đừng tưởng ngươi lùn thì ta không gọt được ngươi!”
Phong Hiểu Phong hét lên một tiếng: “Nha đầu thối không biết sống chết ở đâu đến!”
Liền rút thanh đại khảm đao sau lưng bổ đến Cố Tương, Tào Úy Ninh vội rút trường kiếm chặn lưỡi đao, còn định nói đạo lý: “Phong tiền bối, A Tương là hậu bối, ông chấp nhặt với nàng, nói ra chẳng phải mất uy danh?”
Vốn Phong Hiểu Phong tập trung hết lực chú ý vào Trương Thành Lĩnh, lúc này mới thấy y, cũng hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Tiểu tử của Thanh Phong kiếm phái sao cũng chung đụng với chúng?”
Tào Úy Ninh cười xòa nói: “Tiền bối, ta thấy trong đây sợ là có hiểu lầm gì…”
Phong Hiểu Phong “hừ” một tiếng, tay cầm đại đao, chỉ nghe Đào Hồng bà đằng sau nói chen: “Đã như vậy, Lão Phong, ngươi khoan nóng – tiểu tử Thanh Phong kiếm phái, ngươi tìm tiểu quỷ này trở về, tốt lắm, coi như đã làm một việc tốt, lão bà tử cảm thấy ngươi ngày sau sẽ có tiền đồ.”
Tào Úy Ninh vừa âm thầm đề phòng vừa phải giữ Cố Tương không cho gây chuyện, mồ hôi lạnh trên thái dương sắp nhỏ giọt, đành nói: “Vâng, đa tạ lão tiền bối…”
Đào Hồng bà kia vì thế khinh mạn vung tay, vênh mặt hất hàm nói: “Trương Thành Lĩnh, đi theo chúng ta.”
Trương Thành Lĩnh theo lời lập tức lui hai bước, trừng mắt cảnh giác nhìn mụ. Tào Úy Ninh dịch sang bên cạnh nửa bước ngăn Trương Thành Lĩnh, thăm dò: “Tiền bối là thay Triệu đại hiệp hay Cao đại hiệp đi tìm Thành Lĩnh? Chuyện này nên nói rõ thì tốt.”
Đào Hồng bà cười khẩy, trừng mắt chất vấn: “Tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì mà hỏi chúng ta?”
Tào Úy Ninh ngăn Trương Thành Lĩnh, lui hai bước, vẫn cẩn thận nói: “Các tiền bối thứ lỗi, vãn bối chỉ thay thế chiếu cố y, không dám tùy ý giao tiểu huynh đệ này cho người khác, dù phải giao, cũng cần Cao đại hiệp hoặc là Triệu đại hiệp ra mặt…”
Liễu Lục ông ra sức đập gậy xuống đất một phát, hừ lạnh nói: “Ngươi cho mình là một nhân vật sao? Hôm nay người này, ngươi buông cũng phải buông, không buông cũng phải buông!”
Mới dứt lời đã cùng Đào Hồng bà hai người đồng thời giáp công, vung cây gậy to tướng lập tức đập xuống đầu.
Tào Úy Ninh không dám sơ ý, dịch ra sau một bước gắt gao chống đỡ, quay đầu hô lên với Cố Tương: “Muội dẫn y đi trước, mau!”
Cố Tương suy nghĩ nhanh chóng, nàng biết Tào Úy Ninh chính là người của Thanh Phong kiếm phái, vô luận thế nào, mấy lão quái vật này kiêng kỵ Mạc Hoài Không và Mạc Hoài Dương, đều phải thủ hạ lưu tình ba phần, chung quy không đến mức đòi mạng y, vì thế cũng không chần chừ nói: “Huynh bảo trọng.”
Túm Trương Thành Lĩnh chạy đi một phương hướng khác.
Phong Hiểu Phong đâu chịu, muốn đuổi theo, Cố Tương ánh mắt chăm chú, đôi tay bỗng nhiên rụt vào tay áo, ra sức đẩy Trương Thành Lĩnh, tránh thoát Phong Hiểu Phong, cũng mượn lực đẩy này bổ đến Cao Sơn Nô, chùy lưu tinh của Cao Sơn Nô lập tức đập qua, Cố Tương linh hoạt né tránh, bỗng nhiên khoát tay tung một vốc phấn trắng, Cao Sơn Nô không trốn tránh kịp trúng ngay mặt, lập tức kêu rên, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng không mở nổi, hắn dùng tay dụi còn ra máu, Cố Tương hạ thủ độc ác, lại sử một chiêu âm độc phế đi đôi mắt hắn.
Phong Hiểu Phong vội chuyển hướng sang Cao Sơn Nô, kinh sợ nói: “A Sơn, ngươi… ngươi làm sao vậy?”
Cao Sơn Nô chỉ đau đớn kêu lên như dã thú, ra sức gãi mắt, Phong Hiểu Phong vội bổ đến ôm cánh tay hắn, hai người lăn tròn, mất sức của chín trâu hai hổ mới phong được huyệt vị của Cao Sơn Nô, Phong Hiểu Phong vừa thấy mắt hắn, quả thực nứt hết gan mật, giận dữ hét: “Tiểu tiện nhân thôi đi!”
Nhưng đâu còn bóng dáng Cố Tương và Trương Thành Lĩnh?
Cố Tương liền kết luận nơi nhiều người là không đi được, dẫn Trương Thành Lĩnh chạy vào rừng núi hoang vắng, trong lòng gấp muốn bốc khói, ba hồi nói chủ nhân và Chu Nhứ hai kẻ dở hơi này ít nhất phải có một kẻ tìm đến chứ? Ba hồi lại lo lắng, vừa rồi bất đắc dĩ phải ra một chiêu như vậy, Phong Hiểu Phong nọ liệu có thẹn quá hóa giận trút lên Tào Úy Ninh? Đừng có hại chết tiểu tử ngốc kia nha?
Song thời gian để nàng lo lắng cho Tào Úy Ninh không hề nhiều, bởi vì nhóm tử sĩ Độc Hạt thứ ba đang ôm cây đợi thỏ ngay trong khu rừng tất qua ở ngoại thành.
Trong lòng Cố Tương âm thầm kêu khổ, bản thân nàng đang bị thương, chẳng biết còn có thể cầm cự bao lâu, bên cạnh chẳng có lấy một người để cầu trợ, nhét một thanh đoản kiếm cho Trương Thành Lĩnh, liều mạng đẩy gã ra bên ngoài kêu: “Chạy mau!” Sau đó thân như phi yến vọt lên, bất chấp khó khăn nghênh đón Độc Hạt tử sĩ.
Trương Thành Lĩnh hoảng hốt chạy bừa, sấp ngửa lao vào rừng, vừa chạy vừa rơi nước mắt, gã nghĩ mình sao mà vô dụng như vậy, sao luôn liên lụy người khác? Đầu tiên là sư phụ, sau đó lại là Tào đại ca và Cố Tương tỷ tỷ…
Song hiện thực không hề cho gã thời gian thương xuân bi thu, vài tiếng rít vang bên tai, ba bốn hắc y nhân từ những phương hướng bất đồng chui ra chặn tất cả đường đi. Trương Thành Lĩnh đứng đó, trong tay chỉ có một thanh đoản kiếm Cố Tương vừa mới nhét cho, gã cầm hệt như một đứa trẻ cầm đồ chơi.
Đám thích khách hắc y tay cầm móc câu lóe hàn quang bức sát. Trương Thành Lĩnh nháy mắt ấy bỗng nhiên bị kích lên huyết tính. Gã nghĩ, vì sao các ngươi đều muốn ta chết? Ta đã làm sai chuyện gì? Vì sao người khác đều có thể sống, riêng ta thì không thể?!
Một hắc y nhân gia tốc, móc kia quét qua ngực gã, như một con bọ cạp to, Trương Thành Lĩnh chân trái tiến lên, không biết làm sao mà trong đầu hồi tưởng lời đêm đó Ôn Khách Hành nói – như mãnh ưng bắt thỏ, như bắn cung không hối, đỉnh mà thế nhược, áp mà vạn quân – gã thình lình quay người nhảy lên, giẫm thân cây mượn lực phóng lên cao, bổ đến luồng hàn quang nọ, nháy mắt ấy trong lòng trống rỗng, chỉ có hai chữ: liều mạng.
Đoản kiếm tiếp xúc với móc của bọ cạp, tiếng kim loại vang lên, âm thanh của Ôn Khách Hành lại ở bên tai: chưa cùng mà biến, thì kiếm thế như phù hoa lãng nhụy, bất ổn mà bay, cùng cực mà biến, thì ngàn vạn loại, đều ở trong đó. Lưỡi đao bị móc kẹp, Trương Thành Lĩnh liều bị móc đứt một tay, xoay người thò tay ra, liều mạng đâm đoản kiếm vào ngực hắc y nhân.
Độc Hạt kia chết không rên được tiếng nào, Trương Thành Lĩnh còn có phần khó mà tin tưởng, nháy mắt trong lòng tuôn lên một mạch vui sướng, sợ hãi, ngỡ ngàng rất nhiều cảm xúc, còn chưa kịp hiểu rõ thì Độc Hạt khác đã đến trước mặt, Trương Thành Lĩnh giơ tay chặn, lại hoảng sợ phát hiện nơi bàn tay bị móc cắt bắt đầu tuôn lên hắc khí, sau đó toàn thân vô lực, gã lảo đảo, không đứng được nữa, lập tức quỳ ngồi xuống.
Trương Thành Lĩnh tuyệt vọng nhắm mắt, thầm nghĩ – sắp chết rồi sao?
Song một kích trí mạng không hề hạ xuống, Trương Thành Lĩnh đợi rất lâu mới lén nhìn, chỉ thấy Độc Hạt kia ngực trúng một mũi tên, mắt trợn trừng, kế tiếp ngã rầm xuống, sau đó có tiếng một nam nhân vang lên phía sau gã: “Ban ngày ban mặt các ngươi đã giết người phóng hỏa, sao ta không nhớ, dân phong Động Đình lại ngày càng xuống cấp như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.