Thiên Nương Tư Phàm

Chương 50: Về nhà




Lộ Kiều khóc đến sưng cả mắt thì cuối Phí Vân Đình cũng về, ông ta chưa kịp thở dài bời tình hình trong triều thì bà đã nước mắt giàn giụa kể chuyện Bảo Nhiên mất tích, đồng thời cũng lẳng lặng giấu bức thư tay đi.
Thiên Nương đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng nhìn hai cây nến long phụng đang tàn dần cũng bình rượu chưa kịp uống giao bôi. Bên ngoài vọng lên tiếng gõ, sau đó cửa phòng dần hé. Giọng nói quen thuộc khiến nàng không khỏi kinh ngạc mà ngước đầu nhìn.
“Thiếu phu nhân, tới giờ dùng bữa rồi.”
“Mẫn Nhi?!”
Mẫn Nhi cười tươi rói, đôi mắt vì vui mừng mà trào nước: “Dạ? Tiểu thư?”
“Sao ngươi lại ở đây?” Người làm trong nhà đều nói Phí Vân Đình đã bán nàng đi rồi mà?
Thiên Nương không nhịn được mà nắm lấy tay nàng, giọng nói kích động: “Là Lục Phàm mua lại ngươi sao?”
“Đúng vậy ạ. Hôm đó, nô tỳ bị đưa đến thanh lâu nhưng may thay người của Lục gia lại xuất hiện, chi một số tiền lớn mua lại khế ước bán thân của nô tỳ.”
Nàng dịu dàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt của Mẫn Nhi, lòng cảm thấy ấm áp: “Vậy mà hắn chẳng nói với ta lời nào…”
“Chắc ngài ấy muốn tạo bất ngờ cho người. Nào, tiểu thư, mau ăn cơm thôi, nô tỳ hầu hạ người.”

Nửa tháng này có rất nhiều chuyện xảy ra. Lục phu nhân đã trở về, thi thoảng nàng sẽ cùng bà chuyện trò, quan hệ cũng rất hòa hợp. Lục tướng quân thì đã dẫn binh đi nghênh chiến, nghe nói tin thắng lợi liên tục được truyền về. Thế nhưng Lục Phàm lại mãi chẳng thấy tin tức, nghe bảo đã bị giữ lại trong cung.
Phí gia cũng chẳng yên ổn, Phí Bảo Nhiên giống như đã bốc hơi mất vậy, vì trong nước có chiến sự nên bọn họ cũng không thể cho người ra ngoài thành để tìm. Đợi mãi, Lộ Kiều hình như cũng đành từ bỏ, bà lặng lẽ đưa bức thư mà mình đã giấu từ trước cho Phí Vân Đình. Khỏi phải nói, ông ta đã tức đến mức thổ huyết, bệnh nặng mấy ngày trời.
Thiên Nương biết tin, đành nhanh chóng trở về một chuyến. Phí Vân Đình nay đã khá hơn một chút nhưng mới qua mấy ngày mà nhìn ông ta đã già đi rất nhiều, ánh mắt mệt mỏi. Ông nhìn nàng sau đó thở dài: “Hai tỷ muội các ngươi muốn lão già này tức chết mới vừa lòng đúng không?”
Tỷ tỷ thì bỏ trốn để đào hôn, còn muội muội đang yên đang lành lại chạy theo tiếng gọi tình yêu, mà tình lang của nàng lại còn là cái tên đại phu nhỏ tuổi kia nữa chứ!
Thiên Nương lạnh nhạt đáp: “Tất cả cũng do người mà ra cả thôi. Nếu người không ép thì mọi chuyện cũng đâu đến nỗi này. Chuyện quan trọng bây giờ là tìm được Tiểu Nhiên, ngoài kia phản quân đang rình rập, ai biết được muội ấy sẽ gặp phải nguy hiểm gì.”
Phí Vân Đình im lặng không nói. Ông đang suy nghĩ gì đó, chỉ thấy nét mặt ông không còn cau có như trước nữa.
Có lẽ ông sai thật rồi.
Thiên Nương rời phòng ông, tới chỗ Lộ Kiều, trông sắc mặt của bà cũng chẳng khá hơn ông ta bao nhiêu.
Nàng chậm rãi bước vào trong, ngồi bên cạnh bà: “Mẫu thân yên tâm đi, Bảo Nhiên sẽ không sao đâu.”
Lộ Kiều chẳng buồn nhìn nàng một cái, ánh mắt đượm buồn.
“Đang yên đang lành, tự nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này.”
“Muội ấy chỉ là bồng bột nhất thời, rất nhanh sẽ trở về thôi, người đừng lo lắng quá. Đã cho mời Mục đại phu đến hỏi thử chưa?”
“Đương nhiên đã hỏi rồi.” Hỏi rồi bọn họ mới dám chắc người đi cũng Bảo Nhiên chính là tên đại phu học việc kia.
“Thế ông ấy bảo thế nào? Có hỏi được Điền Tâm là người ở đâu không?”
Lộ Kiều ảo não lắc đầu: “Không hỏi ra.”
Thiên Nương khẽ nhấp một ngụm trà, rất bình tĩnh đảm bảo với bà: “Yên tâm đi, nhiều lắm là một tháng, muội ấy sẽ liên lạc với chúng ta thôi.”
Dù gì Phí Bảo Nhiên từ nhỏ đã được cưng chiều, nàng ấy chắc hẳn không chịu được cuộc sống bôn ba bên ngoài. Đợi tình hình ổn định một chút, Phí Vân Đình sẽ lại cho người ra ngoài thành tìm. Xem như để nàng ấy ra ngoài chơi vài ngày đi.
Nghĩ xong nàng lại nói tiếp: “Dù gì Tiểu Nhiên cũng không định bỏ đi thật, sau mấy ngày nữa, cả thành đều biết đích nữ Phí gia cùng tình lang bỏ trốn, muội ấy sẽ lại trở về thôi. Lúc đó, các người không muốn thì cũng phải tác thành cho họ.”
Lộ Kiều nhìn nàng, giọng điệu uy hiếp: “Thiên Nương, ngươi định làm gì? Ngươi muốn hủy cả đời của muội muội mình sao?” Nhiên Nhi của bà sao có thể gả cho một tên đại phu quèn?
Nàng nhún vai: “Ta thì có mưu kế gì được, chẳng qua là nếu kế hoạch của muội ấy thật sự như vậy thì đã sớm tìm người ở trong thành tung tin rồi. Muội ấy sẽ không đợi ta giúp một tay đâu.”
Nói xong nàng thong thả rời đi, mặc do Lộ Kiều cả kinh nhìn theo. Bà không tin Nhiên Nhi đơn thuần của bà có thể nghĩ ra kế này. Nhất định là nàng đã bày tính giúp nó.
Quả thật, nội trong nửa tháng này cả kinh thành đều rộn tin Tam tiểu thư Phí gia bỏ trốn cùng tình lang, dù Phí gia cật lực chi tiền ém tin xuống nhưng vẫn không ém nổi. Lần này chưa để Phí Vân Đình tức đến ngã bệnh, Lộ Kiều đã vật vã ôm ngực ho khụ khụ trước. Lúc tin đồn lên tới đỉnh điểm, thì lão tướng quân lại báo tin chiến thắng, đang trên đường trở về.
Lục Phàm cũng được người trong cung “thả” ra. Trông sắc mặt hắn hồng nhuận, khỏe mạnh, hình như còn béo hơn một chút. Lục Phàm vừa về đến nhà thì lập tức đến tìm nàng, những lại hay tin nàng đã ra ngoài, hắn chuyển hướng đến phòng mẫu thân của mình.
Doãn Sa đang yên tin ngồi may cái gì đó thì dáng hình nam tử cao ráo xông thẳng vào phòng: “Mẫu thân, nhi tử nhớ người quá!”
Bà chỉ liếc mắt nhìn hắn đúng một cái, vẻ mặt có chút thất vọng. Bà còn tưởng Gia Phi của bà trở về.
“Về rồi thì đi tìm Thiên Nương đi, đến đây tìm ta làm gì? Cũng đâu phải lần đầu con đi lâu như vậy?” Mấy lần trước hắn rời nhà cả tháng trời, lúc đó bà còn chẳng biết hắn đi đâu làm gì, lần này biết người ở trong cung tự khắc chẳng lo lắng gì.
“Mẫu thân, con nghe nói phụ thân sắp về đến rồi. Người đây là đang chuẩn bị quà gì cho ông ấy vậy?” Hắn vui vẻ cầm lấy trái táo trên bàn ngoạm một phát, vừa nhai vừa hỏi.
Doãn Sa vẫn lạnh nhạt trả lời: “Về thì về thôi, cần phải chuẩn bị quà nữa sao?”
Nói là nói vậy nhìn ánh mắt bà nhìn bộ y phục đang may dở lại rất dịu dàng.
Hắn cũng không hỏi nữa, nụ cười trên môi có chút kì lạ giống như mang theo ý khinh thường rồi rời đi.
Mẫu thân của hắn trước giờ đều “khẩu thị tâm phi” như vậy.
Nhắc tới chuyện phản quân nổi dậy lần này, hắn đoán chắc Phùng Lương là kẻ đứng sau thao túng, nhưng đáng tiếc, thời gian quá ít chưa kịp tìm đủ bằng chứng để hạ bệ cả Thục phi. Những gì có thể hắn đều đã làm rồi, chỉ mong lão hoàng đế còn đủ minh mẫn để chọn được người kế vị xứng đáng.
Ném chuyện đau đầu đó ra sau, hắn vừa gấp gáp vừa hớn hở chạy ra phố tìm nương tử của mình. Bọn họ còn một hôn lễ chưa hoàn thành, nhất định phải nhanh chóng bù vào thôi.

Có lẽ bá tánh cũng nghe được tin chiến thắng nên đường phố cùng đông đúc, ồn ào hơn thường ngày, dù không phải lễ tết gì nhưng khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, cánh hoa được tung đầy trời. Nơi náo nhiệt nhất có lẽ là những quán rượu, quán trà trong thành, đâu đâu cũng cười nói phi thường náo nhiệt.
Trước cửa tiệm bánh rán mật, một vị cô nương mặc y phục màu sắc bắt mắt, đang đừng đợi lấy bánh.
“Thiếu phu nhân Lục gia đây mà, bánh này tặng miễn phí của người đó, không cần trả tiền đâu.”
“Như vậy làm sao mà được, thẩm cứ nhận đi, khi khác ta lại đến mua nữa.”
Hai người đùn qua đẩy lại nén bạc trắng, vừa cười vừa nói, chợt một bàn tay khác lại vương ra cướp túi bánh của nàng. Thiên Nương vừa định quay đầu tẩn cho hắn một trận thì vài đồng xu đã được đưa đến trước mặt bà chủ. Ấy vậy mà bà chủ bán bánh lại cười toe toét nhận lấy: “Lục công tử đến đón thiếu phu nhân đó à? Thật ngưỡng mộ quá đi.”
Hắn không nói gì mà tủm tỉm cười rồi hào phòng đặt cả túi bạc lên quầy: “Thầm lấy thêm cho ta vài cái nữa đi.”
Thiên Nương mới đầu còn bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn giờ đây lại nhìn túi tiền với ánh mắt tiếc rẻ.
“Chàng mua nhiều như vậy làm gì? Hai người chúng ta ăn cũng không hết.”
“Không sao, Lục gia có rất nhiều người, nàng không cần sợ lãng phí đâu.”
Nhận túi bánh, một nam một nữ lại sóng bước rời đi.
“Nàng có muốn đi đâu nữa không? Ta đi cùng nàng?”
Thiên Nương nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu. Ngón tay nàng rụt rè đan vào lòng bàn tay ấm áp của nam tử bên cạnh, sau đó lại ngọt ngào nhìn hắn cười:
“Chúng ta về nhà đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.