Thiên Phi Không Biết Tiếng Trung

Chương 2:




5.
Thiên quân nhíu mày:
- Có vậy thôi à?
- Gì mà có vậy thôi, thiếp đã phải ăn củ cải rất lâu đấy…
Chàng cầm quạt gõ nhẹ lên đầu tôi:
- Lại lầm bầm gì đấy?
Tôi xoa đầu mình, ấm ức nói:
- Người không thấy mấy hôm nay thiếp rất phiền muộn ra sao, sắp trụi hết cả tóc rồi này.
Chàng vô ý chạm vào tay tôi, cả hai đột nhiên sượng cả người. Đột nhiên tôi nhận ra mặt chàng đang ở gần mình lắm.
Không thể không nói, Thiên quân bệ hạ rất tuấn tú. Gương mặt chàng góc cạnh rõ ràng, khóe mắt hơi nhếch, sống mũi cao thẳng. Lúc không cười có vẻ lạnh lùng. Chẳng trách mấy tiên thị trong cung của tôi cứ giờ học lại đến vây xem.
Hai bên lúng túng trong chốc lát, đột nhiên tôi thấy tim mình đập loạn.
Tôi hỏi:
- Bệ hạ?
Chàng lúng túng thu tay về, gò má bỗng đỏ ửng:
- Khụ, thực đơn hôm nay của cung nàng là gì?

Đừng có đánh trống lảng! Không hợp một cái là lại ăn chùa trong cung của tôi… Đến bao giờ người mới nộp học phí!!!
6.
Nghe nói Thiên quân bệ hạ đang hâm nóng tình cảm với Thiên phi.
Nghe nói gần đây Thiên quân bệ hạ thường xuyên đến cung của Thiên phi, khiến người người ghen tị.
Các tiên tử bàn tán sôi nổi. Một truyền mười mười truyền trăm, người ghen tị người mong ước, nhưng chủ yếu vẫn là quần chúng ăn dưa thôi.
- F**K! S**T! Hoang vu!
Tôi vỗ bàn đứng bật dậy, làm Hằng Nga đến chơi giật cả mình, đánh rơi đống hạt dưa.
- Tên vô duyên nào đồn tôi có thai vậy!
Tiểu Như dè dặt nói:
- Nương nương, là hoang đường, không phải hoang vu…
- Ta không cần biết! - Tôi hất tay áo muốn xông ra ngoài, - Ta phải tính sổ với tên ăn không nói có kia!
Hằng Nga vội giữ tôi lại:
- Ấy ấy bình tĩnh, tìm đứa bịa đặt kia làm gì.
- Không tìm đứa bịa chuyện thì tìm ai?
- Tìm Thiên quân, - Hằng Nga nói, - Thiên cung rộng lớn, thần tiên đông đảo, cô định tìm đến bao giờ. Không bằng đi tìm Thiên quân, hai người cùng tìm thì nhanh hơn nhiều.
Tôi vừa nghe nói đến chuyện tìm Thiên quân đã ỉu xìu:
- Vậy… vậy cứ coi như…
Hằng Nga tỏ vẻ cân nhắc:
- Sao vậy, ngượng à?
- Ai…ai ngượng cơ!
- Không ngượng thì đỏ mặt làm gì, - Hằng Nga ghẹo tôi, - Gần đây Thiên quân có đến không?
- Không đến. Ngài ấy nói gần đây Ma tộc có dị động, chuyện cần xử lý khá nhiều nên xin nghỉ một tuần.
- Chẳng phải cô nói ngài ấy chưa nộp học phí đấy ư? Hay ngài ấy định quỵt?
Hằng Nga nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tôi trợn tròn hai mắt.
Đúng vậy! Không phải chàng cố ý muốn quỵt nên kiếm cớ không đến đấy chứ!
- F**K! S**T! Hoang vu! - Tôi lại vỗ bàn đứng dậy, - Lần này nhất định tôi phải đòi được học phí.
Tiểu Như nói:
- Nương nương, là hoang đường, không phải hoang vu…
Tôi vung tay áo chạy vọt ra ngoài, lần này Hằng Nga không cản tôi nữa.
Tôi hùng hổ chạy thẳng đến Ngự thư phòng của Thiên quân.
Thiên quân đang bận rộn xử lý công văn, bị tôi nhảy vọt vào làm giật mình.
Tôi nói:
- Bệ hạ, người thực sự không thể khất học phí của thiếp nữa!
Thiên quân:...
Chàng hơi buồn cười đặt bút xuống.
Bên ngoài bỗng có người hốt hoảng thét to:
- Có thích khách! Có thích khách! Bảo vệ Thiên quân!
Đúng lúc này, một kẻ áo đen phá cửa sổ xông vào. Hắn nhìn chúng tôi, nhe ra nụ cười lạnh như băng, tay giơ lên bỗng hóa ra một chiếc nhỏ không nói hai lời bắn thẳng về phía Thiên quân.
Là người Ma giới!
Tôi không kịp suy nghĩ gì mà cứ nhào tới trước.
7.
Có nước mắt của ai đó rơi trên mặt tôi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn, có người nhấc vật nặng gì đó ra ngoài, có người đang nói chuyện.
- Xin lỗi, trẫm sai rồi, trẫm không nên cố ý cắt xén tiền hàng tháng của nàng, làm nàng phải chịu đói, trẫm chỉ muốn nàng để ý tới trẫm thôi…
- Xin lỗi, trẫm không nên khất học phí, trẫm chỉ muốn nàng đến tìm trẫm… Trẫm không ngờ sẽ thành ra thế này…
- Nàng tỉnh lại đi, nàng tỉnh lại, trẫm sẽ trả gấp đôi học phí cho nàng.
Ta lập tức mở mắt lật người đứng dậy, chìa tay ra với Thiên quân:
- Người nói rồi đấy nhé.
Thiên quân hốt hoảng:
- Nàng… nàng…
Tôi cởi áo, Thiên quân vội quay mặt đi, mũi tên trên ngực dễ dàng bị tôi rút ra.
Tôi giải thích:
- Trước khi đi, lão Thiên quân tặng thiếp một chiếc Đằng giáp, nói do Chức Nữ mất 7749 ngày để dệt bằng sợi mây trên núi Chung Nam, còn được luyện trong lò luyện đơn của Thái Thượng lão quân 100 ngày, rất mạnh, có thể chịu được phần lớn công kích lẫn pháp lực. Thiếp thấy đằng giáp này dáng ôm người lại mềm mại không khác quần áo thường là mấy nên coi nó thành đồ lót để mặc.
- Ra vậy, tốt quả rồi, nàng còn sống.
Thiên quân thở phào nhẹ nhõm, một lát sau, chàng nhớ ra cái gì lại nhìn ta đầy phức tạp:
- Vậy trẫm vừa…
Tôi cười sáng lạn:
- Bệ hạ, bạc.
Vẻ mặt của Thiên quân lập tức thay đổi
8.
Mấy ngày gần đây, Thiên cung chiêng trống rộn ràng.
Hai trăm năm làm Thiên phi, cuối cùng tôi đã trở thành Thiên hậu, tiền lương mỗi tháng tăng gấp bốn.
Thiên quân tổ chức lại đại hôn với tôi, muốn bù đắp tiếc nuối năm đó không kịp động phòng.
Đêm đại hôn, Thiên quân mặt đầy sắc xuân bước vào phòng, chuẩn bị vén khăn voan.
Tôi hô to:
- Wait a minute!
Thiên quân đã được tôi dạy tiếng Anh đương nhiên nghe hiểu, chàng thu tay về hỏi:
- What’s the matter?
- Bệ hạ, thần thiếp muốn hỏi… sao đột nhiên người lại thích thiếp vậy?
Thiên quân đáp:
- Không phải đột nhiên, trẫm vẫn luôn thích nàng mà.
- Không phải, vậy sao trước giờ người không đến gặp thiếp?
Thiên quân tủi thân đáp:
- Đêm đại hôn hai trăm năm trước, rõ ràng trẫm đã bày tỏ hết tâm sự, chính nàng lắc đầu từ chối trẫm đấy chứ.
Tôi ngẩn ra suy nghĩ một lát, bỗng nhận ra chỗ sai sai.
- Móa nó! Chẳng lẽ đây là tầm quan trọng của thành thạo một ngôn ngữ à!
[Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.