Thiên Sứ Bị Thất Lạc

Chương 11:




Bên tai tôi là tiếng chim hót víu von, còn nghe cả tiếng xào xạt của lá cây nữa, vậy là buổi sáng rồi, tối qua tính không ngủ được nhưng mà vừa đặt lưng xuống giường là ngủ luôn, chói mắt quá…tôi nhớ đóng rèm cửa rồi mà ánh sáng sau lọt vào phòng chứ? *giựt giựt* cái chăn đang đấp tự nhiên bị kéo xuống, có ai vào phòng tôi sao? trộm à! Tôi từ từ mở mắt ra.
-tướng cô ngủ xấu quá!
Là Alex anh ta làm gì ở đây? Phòng tô là chỗ công cộng à ? sao ai cũng tự nhiên vào hết dậy ? tức chết mà !!
-ai cho phép anh vào đây hả ?? tôi la lớn
-bé bé cái miệng lại dùm đi !
-Rốt cuộc anh vào phòng tôi làm gì hả ???
-chỉ để nhìn thôi, tạm biệt nhé ! Alex nháy mắt rồi bay đi từ cửa xổ
Trời ạ, vào đây để nhìn mà nhìn cái gì chứ ? thôi chết hẹn với Danny và Catty là đi sớm mà giờ này mới dậy.
Tôi cuốn cuồn đi thay quần áo và chạy một mạch đến chỗ hẹn Catty và Danny
-Anna bạn đến rồi à ! Catty nhìn tôi cười
-xin…xin lỗi..mình dậy trễ ! tôi thở dốc
-không sao đến là được rồi đi thôi ! Danny bắt đầu bước đi
Tôi cũng đi sao hai người họ, đầu tiên họ dẫn tôi đến cái hồ mà lần trước Ray dạy kỹ năng cho tôi, họ bảo rằng đây là hồ nước đẹp nhất ở đây hằng ngày có rất người thuộc tầng lớp quý tộc đến đây chèo thuyền,
-Anna biết không con gái của ngài Royer thường hay đến đây để luyện tập.
-Con gái của ngài Royer là con của vị anh hùng đã bảo vệ tộc mình đấy sao ?
-um đúng rồi, cô ấy từ nhỏ đã được mọi người tôn kính nhờ công lao của người cha của mình đấy ! câu nói của Danny có vẻ đang mỉa may cô gái đó
-thôi bây giờ chúng ta đến thát nước đi ở đó mát lắm ! Catty lên tiếng
Chúng tôi cùng đi đến đó đúng như lời chị Sam nói thát nước rất lớn ở dưới là những cái trục lớn để nhờ lực chảy của nước để tạo ra dòng điện.
-Anna lại gần cái thát xem dưới thát nước rất trong đấy ! Danny hối thúc
-vậy à !
Vì chúng tôi đang đứng phía cao nên tôi từ từ tiến lại gần bờ đá nơi nước cứ chảy xuống liên tục rồi nhìn xuống dưới, đúng là nước dưới đây rất trong thấy cả đáy nữa.
Bất chợt tôi có cái cảm giác là lạ , nổi hết cả da gà lên. Tôi mới quay người lại thì thấy Danny và Catyy đứng nhìn tôi chầm chầm.
-hai bạn làm sao thế ? sao lại nhìn mình như thế ? tôi nhìn Danny và Catty
-à..à không mình đang nhìn thát nước phía sau bạn thôi mà ! Catty cười
-mình cảm thấy ớn lạnh quá, chắc do hơi nước dưới thát bốc lên !
-nếu vậy mình vườn cây ở phía kia nhé, có nhiều trái cây ngon lắm ! Danny chỉ về phía đằng trước
-đi thôi ! tôi bước về phía Danny chỉ
Tôi cảm thấy hai người họ có vẻ ngượng gạo lắm, lúc nảy còn vui vẻ mà, cuối cùng đi một đoạn khá cũng đến vườn cây mà Danny nói đúng có rất nhiều trái cây cũng như rau củ, nói chung có tất cả mọi thứ.
-ai trồng chúng thế ? tôi nhìn Catty
-tất cả mọi người, mỗi người trồng một chút tạo ra khu vườn lớn này, bên kia cũng có các loại rau củ, ai cần ăn gì thì tự đến mà hái rồi trồng lại thôi !
-Vậy ở đây tự trồng đồ để ăn, thú vị thật đấy. chắc đồ ăn trong tủ lạnh cũng là chị Sam hái về, hôm nào xin đi chung mới được ! tôi hớn hở
-nhà chị Sam là quý tộc nên đâu cần lo mấy việc này, hàng ngày sẽ có những người thuộc cấp độ thường hay cấp độ thấp kém như tụi này thu hoạch rồi mang đến cho những người quý tộc đấy, họ không cần động đến những việc thấp kém này đâu ! Danny nhếch miệng
Lại là cái giọng khinh bỉ đó, hôm nay Danny và Catty sao thế nhỉ ?
Catty lay lay tay của Danny.
-bây giờ hai đứa mình hái trái cây cho Anna ăn nhé, còn Anna bạn cứ ngồi ở gốc cây này đi!
Nói rồi Catty kéo Danny ra gốc cây đằng kia hái mấy trái táo, họ còn nói chuyện gì đó lâu lâu lại quay sang nhìn tôi cười, chẳng biết họ làm gì…hay là họ là người xấu như Ray nói, không …chắc không phải thế đâu.
Một lúc sau Catty và Danny quay lại với một giỏ táo trên tay, chúng tôi cùng nhau ăn và trò chuyện khá lâu, chắc cũng chiều rồi phải về thôi.
-cám ơn hai bạn vì hôm nay nhé mình rất vui, mình đi về thôi nhìn cũng chiều rồi!
-khoang đã Anna, mình còn chỗ này đẹp lắm bạn có muốn đến xem không? Catty chen vào
-nhưng mà gần tối rồi hay để mai đi vậy!
-mai bọ mình không rãnh đâu, nếu bạn sợ tối mình có thể đưa bạn về mà, bay thì nhanh hơn đi bộ chứ? Danny cố gắng thuyết phục
Có nên đi không, trời tối mà chưa về sẽ khiến chị Sam và Ray lo …không đi thì tốt hơn.
-thôi mình..
-đi thôi! Catty kéo tay tôi
Còn Danny cũng nắm một bên tay còn lại của tôi rồi vung cánh bay lên, kéo theo tôi…tôi chẳng dám nhìn xuống vì đang trong tư thế bị thả lúc nào cũng được.
Cuối cùng họ cũng đáp xuống, nhưng nơi này quen quá…đây không phải đường đến thánh địa mà hôm qua đến sao? phía trước là vực thẩm ?
-hai bạn đưa mình đến đây làm gì? ở đây đâu có gì đẹp đâu? Tôi quay lại nhìn Catty và Danny
Catty nhếch miệng cười
-ai nói không có chỗ đẹp chứ? Catty đi đến khoát vai tôi-Anna nhìn xem ở trước là vực thẩm đó thấy không? ở dưới đó có rất nhiều loài hoa đẹp và quý lắm.
-thật vậy à, nhưng mà ở dưới hình như rất sâu làm sau xuống được?
-muốn xuống thì rất dễ thôi!
*đẫy* một cách tay đẫy vào lưng tôi làm tôi mất thân bằng ngã về đằng trước và ngã xuống vựt may mà tôi phản ứng nhanh nên bám vào được mấy cái cây nhỏ mọc ở xáu vựt.
-hai người làm gì thế?sao lại đẫy tôi! Mau kéo tôi lên đi!
-sao nó may thế, ở thát nước cũng vậy gần đẫy được rồi tự nhiên quay lại, lần này đẫy thì còn bám được!
-mau giải quyết nhanh đi, còn về trễ giờ hẹn rồi! Catty nói
Nhìn Catty và Danny khác với vẻ ngoài mà tôi từng thấy, lạnh lùng tan nhẫn, tôi thật sự hối hận rồi, những lời Ray nói điều là đúng tôi nên nghe anh thì tốt hơn rồi.
-tôi xin hai người kéo tôi lên đi tôi xắp rơi rồi, làm ơn!!!
Tôi cầu xin hai người họ, nhưng họ vẫn dững dưng như chẳng nghe thấy gì.Catty tạo một đóm lửa nhỏ trên tay rồi nhìn tôi.
-cô đừng có oán hận chúng tôi, nếu có thì hãy hận chính mình đi, tại sao lại gây thù với những người không nên gây chứ! vĩn biệt…
Nói rồi Catty nhém đóm lửa đó vào tay tôi vì lửa nóng làm tay tôi không thể bám vào được nữa..và rồi tôi bị rơi xuống.
-RAYYYYYY!!! Tôi hét lớn
Ngay bây giờ chỉ có Ray, chỉ có anh ấy….anh đang ở đâu mau đến cứu tôi với, làm ơn.
*bịch* tôi nghe tiếng cơ thể mình va chạm với mặt đất, nhưng tôi chẳng có cảm giác gì nữa, mắt tôi tối dần…
~*~*~*~*~*~
Đau quá, đầu tôi đau, tay nữa tôi nghĩ tay tôi bị gãy rồi nó đau không thể chịu được, không biết tôi ngất đi bao lâu rồi, tôi cố mở mắt ra nhìn xung quanh..hình như tôi chư phải ngã xuống đáy vực mà ngã xuống mô đất ở nhô ra cách phía trên cũng khá xa, tôi có nên gọi đây là may mắn không?
Chỉ mong rằng không thấy tôi về mọi người sẽ tìm tôi, Ray sẽ tìm thấy tôi, trời cũng tối rồi, bây giờ cơ thể tôi không cử động được nữa nếu họ không tìm thấy tôi sớm ,tôi nghĩ mình sẽ chết ở đây mất..
Tôi nhìn lên bầu trời, hôm nay nhiều sao thật, còn có cả trăng nữa nhưng trăng không sáng bằng hôm qua, *lấp lánh* sợi dây chuyền của tôi lại chớp chớp nữa rồi *bay lên* nó giống như hôm qua, làm sao đây tôi không thể cử động làm sao giữ nó được đây, đừng bỏ tao mà làm ơn..
Sợi dây cứ bay lên cao hơn, cao hơn…rồi đột nhiên nó dừng lại, nó phát sáng hơn dường như nó đang hấp thụ tất cả ánh sáng của mặt trăng, một ánh sáng trắng đang chiếu vào nó, nó lại rung lên vào chiếu thứ ánh sáng đó vào phía tôi, ánh sáng chiếu vào làm tôi cảm thấy dễ chịu lắm, mọi đau đớn không còn nữa người thấy nhẹ hơn hẳn, lại cảm giác buồn ngủ nó ập đến…mắt chẳng còn mở được nữa và tôi thiếp đi…
~*~*~*~
Tôi từ từ mở mắt ra, đây là không gian phòng tôi mà, Ray đã đến cứu tôi chắc chắn là Ray, tôi cố gắng ngồi dậy, trong phòng không có một ai, tay tôi cửa động được rồi không còn đau nữa, lần này vết thương nhanh lành quá, tôi đưa tay sờ lên cổ, sợi dây chuyền vẫn còn ở đây may quá…. Nhưng chuyên tối qua hay là tôi mơ nhỉ, tôi bước xuống giường.
Tôi đi ngang qua cái gương lớn trên tường, tôi xựng lại vì hình ảnh phản chiếu trong gương .. đôi mắt màu Ruby, làn da trắng, đôi môi nhỏ màu đỏ đỏ, đó có phải tôi không? tôi đẹp lên từ lúc nào vậy? tôi chợt giật mình khi nhìn thấy sau lưng mình là đôi cánh màu trắng, tôi không thể tin nổi nữa rồi, vậy là tối qua nhờ ánh sáng phản chiếu từ sợi dây chuyền mà tôi đã biến đổi, tôi đưa tay sờ lên cổ mình nó vẫn ở đó.
-em tỉnh rồi à Anna? Chị Sam mở cửa phòng bước vào
Chị Sam cũng giật mình khi nhìn thấy tôi.
-em biến đổi rồi sao, cánh cũng mọc lại rồi này, vui quá để chị nói với ông và mọi người họ đang ở dưới nhà.! Chị Sam lật đạt chạy đi
Đúng là tôi biến đổi được rồi nhưng mà đôi cánh này, sao không giống như mọi người , sao nó te tua thế này cách thì sợi dài sợi ngắn không điều thế này thì làm sao mà bay chứ, huhu
Mọi người bước vào, Ông Arthur , Alex có cả Ray nữa, ông Arthur nhìn tôi rồi nói.
-tốt rồi, lời nguyền đã được giải rồi, nhưng theo ta thấy thì chưa hoàn toàn đâu đợi đến lần trăng tròn sau chúng ta sẽ làm lại một lần nữa, ta phải báo cho tộc trưởng biết tin này đã, Alex con có về chung với ta không!
-dạ đợi con một lát! Alex quay sang nhìn tôi-tôi cứu cô đó biết chưa coi như cô nợ tôi lần này nhé!
Nói rồi Alex bỏ ra ngoài cùng ông Arthur, người cứu tôi là Alex chứ không phải Ray sao? có chúc gì đó hụt hẫn len lõi trong tôi.
-mà sao em lại bị rơi xuống đó thế Anna? Chị Sam nhìn tôi
-dạ em đi lạc rồi bất cẩn té xuống thôi chị! tôi cười
Tôi không muốn mọi chuyện lớn hơn, tôi không sao coi như chưa có chuyện gì xảy ra vậy..
-em cẩn thận đừng để xảy ra chuyện như thế nữa nhé, để chị làm ít đồ ăn cho em nhé!
Nói rồi chị Sam bước ra ngoài, chỉ còn tôi với Ray, chẳng biết nói gì với Ray.
-cô không thu cánh vào được à, cứ để nó chình ìn ra đấy không thấy bất tiện sao?
-không biết, làm sao để thu lại? tôi nhìn Ray
-cô cứ nghĩ thu lại thì nó sẽ thu lại thôi,mà nhìn cánh cô bèo nhèo vậy , liệu bay được không đây!
Tôi làm theo lời Ray, cố nghĩ đến cánh xe thu lại, thật là cánh đã tự động thu vào trong người nhưng không thấy có cảm giác khó chịu gì cả, nhưng tôi không bay được vậy có cánh hay không có gì khác nhau chứ.
-nè sao lại nói dối hả??
-chuyện gì chứ?
-còn định giả vờ nữa à! Ray lườm
-*thở dài* thì như anh nói tôi sai rồi…tôi bị hai người họ xô xuống vực.
-sáng mắt ra chưa, ở đây cô đừng nhìn bề ngoài mà dễ dàng tin….mà…. *ấp úng*
-mà gì? nói đi chứ! *xòe *
Đang nói chuyện tự nhiên cánh của tôi vung ra, Ray nhìn mà phì cười.
-cô không kiểm xoát được hành động của mình à hahaha!
-nó tự vung ra, tôi không điều khiển được.
-tại cô chưa quen thôi, một thời gian sẽ quen thôi mà, đừng lo! Ray diệu dàng
Tôi có nghe lầm không? Ray nói chuyện diệu dàng ân cần từ khi nào? Mọi hôm nói chuyện cọc lốc, lạnh lùng lắm mà, thay đổi từ khi nào thế không biết! đúng là khó hiểu.
-chuyện khi nảy là gì nói đi chứ! tôi nhìn Ray
-thật ra thì….thì người tìm thấy cô đầu tiên là…là tôi, chứ không phải cái tên Alex đấy đâu! Đừng có nghe theo lời tên đó biết chưa!
Đúng là Ray đã đến cứu tôi, tôi đã không lầm...
-nhưng tại sao Alex là người đưa tôi về chứ?
-khi thấy cô nằm ở đó tôi đã xuống xem thấy tay, và đầu cô bị thương tôi đi tìm thảo dược cầm máu cho cô, nhưng khi quay lại thì thấy Alex đến và bế cô đi, cái tên đó đúng là..
-Cám ơn anh! khi bị rơi xuống tôi đã mong rằng anh sẽ tìm thấy và cứu tôi! Tôi cười nhìn Ray
Ray cũng nở nụ cười tươi rói với tôi, dạo này Ray cười nhiều hơn thay thế cái vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhìn Ray cười có cái cảm giác lạ lẩm len lỏi trong tôi…
-mà này! Cô tiến hóa rồi sao vẫn không đẹp lên vậy? nhìn mặt mũi vẫn vậy, chỉ có màu mắt thay đổi và đôi…đôi..
Ray đang nhìn tôi rồi tự nhiên ấp úng , Ray định nói cái gì chứ.
-nè làm gì nhìn tôi chầm chầm thế? Mặt tôi dính gì à? Tôi đưa tay chùi chùi mặt của mình
-cô…cô ….đừng có …thoa..thoa son biết chưa !!! nhìn ghê lắm !Ray nói một mạch bỏ đi ra ngoài
Ray nói cái gì vậy trời, không đầu không đuôi, thoa son gì gì chứ ? tôi có thoa gì đâu. Mới thấy bình thường một chút lại phát điên rồi..* thở dài*
Bây giờ nên làm gì đây ? không muốn ra ngoài chút nào, bên ngoài đó…không biế ai là người đối xử thật lòng với tôi ..còn Danny và Catty có bất ngờ khi biết tôi còn sống không ? tại sao họ lại hại tôi, họ nói tôi gây thù với ai ? từ khi vào đây tôi đâu quen biết nhiều người đâu mà gây thù với được ai chứ ?
~*~*~*~*~
Tôi đang cảm nhận được mình dần biến thành con sâu lười nhất quả đất rồi, chẳng muốn làm gì ngoài cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, ôi cuộc sống thoải mái quá không biết sơ và mọi người thế nào rồi hay nhân lúc không có việc gì làm về thăm sơ nhỉ, không biết Ray có rãnh không nữa?
-*beng beng*CÔ CÓ CHỊU GIẬY KHÔNG CON SÂU LƯỜI !!!!!
Giật cả mình, là Ray anh ta ở đâu chạy vào trên tay còn cầm theo cái nồi rồi gõ liên tục , xém tí tim tôi lọt ra ngoài luôn rồi.
-anh làm gì vậy hả ???
-làm như thế cô mới chịu chui ra khỏi cái chăn, đã 2 ngày liền cô ở trong đây xuốt không chịu ra ngoài, cô là con sâu lười !!
Tôi lườm Ray
-tôi không ra ngoài thì ảnh hưởng đến hòa bình thế giới à ! tôi cuộc mình lại trong chăn
-cô định ngủ đấy à ? cô ngủ tiếp là thành heo đó !
Ray cố gắng kéo tôi ra, nhưng tôi nhất quyết quyết sống chết bám lấy cái chăn làm Ray cũng phải bó tay hehe.
-cô không ra ngoài cũng được thôi, định dạy cô cách bay và kỹ năng đành thôi vậy à còn nữa định cho cô theo nơi này vui lắm, nếu cô bận ngủ thì thôi vậy ngủ ngon nhé, tôi đi đây !
Nơi vui lắm, là nơi anh ta thường đến xuốt ngày đấy à ? mình cũng muốn đi.
-khoang đã ! tôi nói lớn
-sao đây ?
Tôi tung cái chăn ra.
-anh xuống trước đi tôi thay đồ rồi sẽ xuống nhớ đợi tôi đấy !
-đồ ngốc ! Ray cười rồi bỏ ra ngoài
Tôi thay đồ thật nhanh rồi đi xuống nhà, và tôi và Ray cùng đi ra ngoài.
15 phút sau…
-này ! anh đưa tôi đến nơi khỉ gió gì thế ? cây cối âm u thấy ghê thế ? xem kìa đằng trước có đầm lầy kìa ! tôi lườm Ray
-cứ đi theo đi, tôi đã nói đến nơi đâu lăn xăn quá tôi ném xuống đầm lầy bây giờ !
Tôi lật đật đi theo sau Ray, ở cái đầm đằng trước có mấy cây gỗ bắt qua để đi qua nhìn vết cắt còn mới lắm, hay là Ray làm để tôi đi qua nhỉ ? cái đầm này nếu bay thì Ray dư sức mà đâu cần phải đi bộ với tôi như thế này.
Chúng tôi đi qua cái đầm thì trước mặt là một hàng rào bằng cây, cao hơn đầu tôi và Ray, Ray bế tôi lên và vung cánh bay qua bên đó, tôi cũng quen với việc Ray bế rồi nên không phản khán như lần đầu tiên nữa.
Trước mắc tôi không phải vẻ u ám như bên ngoài hang rào kia thay vào đó là một không gia trong lành nhiều ánh sáng, xa xa đằng kia là một vườn hoa nhỏ và kế tiếp là một ngôi nhà lớn bằng gỗ nó có một tầng, giám chắc nó khá lâu rồi nhìn những miếng gỗ đã lên màu đỏ xẩm rồi.
-Đây là nơi gia đình tôi sống trước kia ! Ray nhìn ngôi nhà
Đây là nơi mà Ray hay đến sau ? nhìn Ray rất vui khi nhắc đến gia đình thì phải. Ray đến ngồi ở cái ghế gỗ dài được đặt ở dưới cây hoa anh đào lớn, tôi cũng đi đến và ngồi cạnh Ray.
-trước đây cô muốn nghe về chuyện của bà ấy đúng không ?
Tôi gật đầu, ánh mắt Ray bắt đầu nhìn xa xăm rồi thở dài..
-18 năm trước gia đình tôi sống một cuộc sống bình yên ở đây, ba tôi thì ngày ngày dạy tôi những kỹ năng ông có mong muốn rằng tôi sẽ trở thành chiến binh giỏi nhất bộ tộc, còn bà ấy thì yêu những bông hoa bà ấy nghiên cứu về các loài hoa , gia đình tôi luôn hạnh phúc thế đó, rồi đến một ngày….hôm ấy là một đêm khinh hoàng nhất đối với tôi, tôi ngủ dậy và xuống phòng khách thì đập vào mắt tôi là ba tôi đang nằm trên vũng máu và không còn cử động nữa, còn bà ấy thì ngồi trong gốc nhà khóc….từ khi ba tôi mất chúng tôi chuyển về nhà ông ở, cũng từ ngày đó bà ấy như người mất hồn bà chỉ ở trong phòng , rồi đến một ngày bà ta bỏ đi mọi người đã đi tìm bà ấy…và rồi thấy bà đang cố phá vở lớp bảo vệ làng và tiếp theo đó là tai họa ập đến người của bộ tộ Diabolica vào làng và tàng xát rất nhiều người,vì sự việc quá bất ngờ nên không ai đề phòng cuối cùng cũng đuổi được bọ họ đi nhưng mà ngài Royer và vợ mình đã hy sinh trong trận chiến đó…và có người thấy bà ta đi theo đám người đó…kể từ đó tôi bị xem như tội phạm bị người trong làng hất hủi như cô thấy vậy.
Hoàn cảnh của Ray còn đáng thương hơn mình nữa, từ nhỏ Ray đã phải chịu nhiều đau thương đến thế phải chăng do lí do này nên Ray luôn tạo cho mình cái vỏ bọc lạnh lùng bất cần như lúc trước.
-đừng nhìn tôi , mặt tôi sắp mòn rồi !!
Sao Ray biết mình đang nhìn anh ta chứ.
-chắc hẵn anh rất nhớ về gia đình của mình, ngày nào anh cũng đến đây cả.
-một phần thôi, tôi đến đây để tập luyện tôi muốn mình mạnh hơn nữa rồi một ngày tôi sẽ đi tìm bà ấy, xem cuộc sống của bà ấy thế nào sao khi phản bội bộ tộc của mình.
Câu chuyện về mẹ Ray phải chăng có sự hiểu lầm nào không ? nhìn vẻ mặt Ray lại buồn rầu nữa rồi.
-thôi đừng buồn nữa, Ray này anh muốn đi chơi không ? chúng ta ra thế giới bên ngoài đi tôi muốn về thăm sơ !
-không tập kỹ năng và tập bay à ?
-chuyện đó để sau đi chúng ta đi chơi một ngày cũng sao mà ! đi thôi ! Tôi kéo tay Ray
Ray cười, rồi bế tôi bay đi ra khỏi làng và bay đến rừng cây khi lần đầu vào đây đã đi qua vì vào và ra cũng một đường mà hơ hơ, đột nhiên Ray dừng lại.
-sao thế ? tôi nhìn Ray
-có người canh gác ở cửa vào, sao đen thế đi ngay giờ đi tuần tra, đợi một lát đợi họ đi rồi chúng ta lẻn ra ngoài.
-nhưng người trong làng bị cấm ra ngoài sao ?
-không phải cấm, bên ngoài toàn người của bộ tộc Diabolica đang tìm cách lẻn vào nên mới đề phòng vậy thôi.
-hiểu rồi ! tôi cười
Tôi vừa thấy Alex anh ta đang đi xung quanh và ra lệnh cho đám người đó đi tuần, hình như xong rồi, họ đang chuẩn rời đi, vậy là ra ngoài được rồi sơ con đến đâyyy .
Đang quay đi tự nhiên Alex dừng lại rồi quay mặt lại phía chúng tôi đang ẩn nấp rồi quan sát thật lâu, cũng may tôi và Ray phản ứng nhanh không là bị phát hiện rồi, một lúc thì anh ta bỏ đi.
-chúng ta đi được rồi ! tôi quay lại nhìn Rya-*giật mình* làm gì anh nhìn tôi chầm chầm thế ??
Ray đang nhìn tôi chầm chầm, ánh mắt lạ lắm hay anh ta bị chúng gió rồi ?? thấy tôi hỏi Ray quay đi hướng khác ho vài tiếng rồi đứng lên.
-anh bệnh à, nếu bệnh khi khác đi cũng được !!
-không…không tôi có bệnh gì đâu đi thôi !
Ray tiến vào lối ra tôi cũng lật đật đi theo sao, chúng tôi đi qua lớp bảo vệ và đến khu rừng chúng tôi bắt đầu đi ra ngoài.
-trốn ra ngoài bị phạt thế nào nhỉ ??
Là tiếng của Alex ? anh ta đi rồi mà sao lại nghe thấy tiếng, thôi xong rồi bị phát hiện rồi.
- bắt được thì bị phạt thôi, lần sau tôi sẽ đưa cô đi , trở lại thôi ! Ray nhìn tôi
Tôi gật đầu, cũng đành để lần sau vậy.
-khoang đã ! Alex ở trên cây bay xuống-tôi đã nói hết đâu ! Alex chỉnh quần áo của mình
-có gì thì nói một lần đi ! Ray hằng học
-tôi sẽ không phạt hai người nếu..hai người cho tôi đi cùng !
ôi trời muốn đi thì nói đại ra đi làm mình hụt hẫn nảy giờ.
-không được !
Ray từ chối lời đề nghị của Alex, nhưng mà đã ra đến đây rồi, tôi muốn gặp sơ lắm rồi.
-Ray ! tôi lay lay tay Ray-tôi thật sự muốn gặp sơ !
Ray nhìn tôi.
-muốn đi vậy sao? *tôi gật đầu* Ray nhìn Alex-được thôi nhưng phải giữ lời nếu không thì…tự hiểu nhé!
-giao dịch thành công! Alex nói
Chúng tôi lên đường đi ra ngoài và ngoài dự định là có Alex đi cùng, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì khi hai con người hay cãi nhau giờ lại đi chung với nhau đây, tôi hoang mang quá…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.