Thiên Sứ Bị Thất Lạc

Chương 27: Chúng ta hợp tác đi




Từ ngày hắn tỏ tình với nó hầu như ngày nào cũng là ngày nắng đẹp, hai người họ tình tứ nắm tay nhau đi vào trường, mặt kệ những ánh mắt soi mó đang nhìn về phía họ.
Nó lo lắng cất giọng:
-anh liệu có ổn không, anh xem mọi người nhìn mình kìa, em sợ giống như hôm qua bị người ta quây quanh đến ngẹt thở.
Hắn dùng ánh mắt diệu dàng để chấn an nó, rồi xiệt chặt tay hơn.
-đừng lo, có anh đây mà chúng ta chỉ đến thông báo cho mọi người rồi sẽ đi.
-chúng ta lại chốn học à, em không muốn đâu.
Hắn đột nhiên đứng lại, nhìn thẳng và mắt nó.
-em không nhớ lúc gần sáng đã làm gì với anh à, vết bầm trên …anh vẫn còn đấy, em còn hứa nghe lời anh tuyệt đối để bù đấp mà.
Nó nhăn mặt, nhớ lại tình tiết sáng nay….
nó chợt thức giấc nhìn xung quang chẳng thấy hắn đâu, nó loạn choạng bước xuống giường, chân nó đạp trúng cái gì đó mềm lắm, nó liếc mắt xuống chân, uầy chân nó đang đạp trên cái chảo của hắn, vừa nãy nó còn nhúng nữa, tiêu thật rồi.
-anh…anh không sao chứ? sao anh lại nằm dưới đất.
Hắn lườm nó, cố ngồi dậy , tay thì xoa xoa cái mông đáng thương bị nó hành hạ.
-em ngủ mơ thấy gì mà đạp anh một phát xuống tận dưới sàn nhà luôn vậy hả? còn nữa…em nở lòng nào lại đạp lên chỗ em đạp anh, đau đấy.
Hắn giả bộ, mắt thì rơm rớm, thấy hắn như thế nó đau lòng, nó cũng có muốn thế đâu, nó ngủ rồi làm gì bản thân nó cũng chẳng biết nữa mà.
-em xin lỗi..em không biết, anh còn đau không! mặt nó ỉu xìu
định chọc nó thôi nhưng phản ứng của nó như vậy có nghĩa là nó thật sự quan tâm đến hắn
-anh không trách em , nhưng mà……từ nay em sẽ phải nghe lời anh để bù đấp thiệt hại anh gây ra cho anh được chứ.
Nó chẳng suy nghĩ nhiều mà gật đầu cái gụp, cũng phải thôi ai bảo nó dẫm đạp lên chiếc mông xinh mỏng manh của hắn.
-em biết rồi!
Hắn nở nụ cười hài lòng, cùng nó nắm tay đi vào lớp.
Vừa bước vào, mọi người mồm chữ O mắt chữ A nhìn hai người, đặt biệt là July phụt luôn miến bánh mì vừa đưa vào miệng, xém tí xặc chết người rồi.
Hắn cùng nó đứng trên bụt giảng, bình thản thông báo.
-chúng tôi đang yêu nhau và sắp kết hôn, thế nên từ nay về sau anh dám có ý nghĩ và hành động làm hại đến Anna thì…điều là kẻ thù của tôi.
Mọi người bị ánh mắt đáng sợ của hắn làm cho thất thần, cả lớp sắp hỗn loạn đến nơi rồi, hắn nhìn nó cười ánh mắt thay đổi, dịu dàng ấm áp
-còn một chuyện nữa, chuyện của mình và Alex chỉ là do anh ta bịa đặt thôi, mình và Alex chẳng có gì cả, người mình yêu và sẽ kết hôn là …là…Ray!
Nó ấp úng rồi cũng nói ra tên hắn, mọi người cũng rối không biết tin ai giữa Alex , tộc trưởng tương lai hay Ray, con của kẻ phản bội.
Thế là chuyện vừa xảy ra nhanh chống truyền ra ngoài, người thì tội nghiệp cho Alex vì yêu người lăng nhăng, người thì nói nó thật là lăng nhăng ngu ngốc, khi từ trối tình cảm của Alex, chỉ mình nó là người thiệt thôi chịu bao nhiêu tiếng xấu.
-July , bạn nói gì đi chứ sao cứ nhìn xuống ly nước hoài thế?
Nó cần giải thích với July mọi chuyện nên hai người, à không ba người có cả hắn nữa, cùng nhau ở canten trường nói chuyện, nhưng July thì cứ ngồi cuối mặt không dám nhìn thẳng
-mình…à…ừ…mình hơi bất ngờ…thật là bạn và Ray yêu nhau hả? ít đây không lâu mình còn thấy hai người đánh nhau trong lớp nữa mà.
July lấp ba lấp bấp, chẳng dám nhìn hắn, nó chẳng biết được trước đây hắn nổi tiếng lạnh lùng còn rất tàn nhẫn, vậy mà đùng một cái hắn lại yêu nó, July và mọi người sốc đến tận óc luôn.
-cái đó gọi là đánh yêu, còn chuyện yêu nhau thì bạn biết thế là được.
Hắn lạnh lùng nói, giọng nói của hắn khiến July giật mình, chưa bao giờ July nghe hắn nói nhiều như vậy.
-anh đừng có trưng cái gương mặt lạnh như băng nữa, anh làm bạn ấy rung kìa.
Hắn nhìn nó cười.
-không, cho hai người năm phút nữa.
Nó gật đầu đồng ý, rồi quay sang giải thích tất tần tật cho July nghe, July cũng hiểu được đôi chút, nhưng July vẫn không hiểu được nó, Alex thì mọi thứ tốt hơn hắn kia mà, có lẽ tình yêu không thể tự mình lựa chọn mà là nghe theo trái tim.
…..
…..
Nó và hắn cùng bay đến bìa rừng, nó chẳng biết hắn định đưa nó đi đâu, có người đi tuần ngang hai người họ nấp vào bụi cây gần đó, đợi những người kia đi khuất rồi mới đi qua lớp bảo vệ.
-chúng ta ra ngoài làm gì?
Nó tròn mắt hỏi hắn, còn hắn thì bình thản nắm lấy tay nó.
-chúng ta đi hẹn hò, ở làng chẳng có gì vui chúng ta tranh thủ ra ngoài, có nhiều thứ vui như ngôi nhà ma chẳng hạn.
Ngôi nhà ma, trước đây đi vào đó nó sợ muốn tè ra quần, vậy mà hắn thấy vui, vui cái đầu hắn á.
-không nếu đi vào đó nữa, em thà ở nhà còn hay hơn.
-có anh rồi em còn sợ cái gì, còn nhớ trước đây ai đã thừa cơ hội cưỡng hôn anh nữa, ai vậy ta, em nhớ không ? sao tự nhiên anh lại quên mất.
Hắn nở nụ cười gian tà nhìn nó, chẳng phải hắn đang nói nó hay sao,lại còn giả vờ.
-cường hôn gì chứ, tại lúc đó em ngã thôi mà, anh là cái đồ đáng ghét.
Thấy nó lườm lườm, hắn ôm nó, mặt cho nó đẫy ra nhưng hắn nhất quyết ôm chặt.
-em ghét anh đến thế sao ?
-ừ, ghét lắm.
-haiz…em có ghét anh thì anh cũng phải chịu thôi..vì anh yêu em quá nhiều rồi, muốn dứt ra cũng không được.
Nó bị lời ngọt như đường của hắn làm cho cảm động rồi, cuối cùng nó cũng cười, hai người cùng nắm tay thật chặt và đi vào thành phố để đi hẹn hò.
Thế giới bên ngoài thật náo nhiệt, trên đường thì rất nhiều người, những người đi đi lại lại nói chuyện rất rơm rã.
-anh à, mọi người ở đây nhìn rất vui nhỉ, ở làng chúng ta thì hầu như ra ngoài chẳng mấy khi gặp ai.
-ừm , vì người trong làng luôn lo lắng không biết người của bộ tộc Diabolical có thể tấn công chúng ta bất cứ khi nào, chỉ có em là vô tư thôi.
-gì hả , em căn bản đâu có biết đâu, từ nay em sẽ đề phòng, trong đầu sẽ luôn chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, em sẽ đánh hết bọn họ cho họ tơi tả luôn hehe.
-chỉ giỏi cái miệng, lúc bọn họ tấn công em sẽ sợ hãi mà chạy đến bên anh cho mà xem.
-ơ, anh nghĩ em yếu đuối vậy hả ?
Hắn cười khanh khách, biết mình bị hắn chọc , đáng vào tay vài cái rồi bỗng nhiên nó im lặng, tưởng nó giận hắn xoay qua nịn nọt.
-em giận à ? anh nói đùa thôi, anh biết em rất mạnh nằm trong mười người giỏi nhất trường mà.
Hắn lấy tay véo má nó, nhưng phản ứng của nó không như trước, không lườm không chửi hắn, mà cứ im lặng, nó giận thật sao ?
-anh, em có chuyện này em muốn hỏi anh.
-chuyện gì em nói đi, làm mặt nghiêm trọng quá vậy hả ?
Nó im lặng một lát rồi mới nói, giọng hơi trùng xuống.
-chuyện về mẹ anh, anh có muốn gặp lại mẹ anh không ? quan trọng hơn là anh có tin mẹ anh không ?
Mặt hắn xửng lại, ánh mắt thì buồn buồn, hắn không nói gì cứ im lặng.
Hắn dừng hẵn xe lại, nó hơi lo, cũng đắn đo lắm mới dám hỏi hắn, cứ sợ khơi dậy nổi đau của hắn, biết vậy nó đã không hỏi rồi.
-anh không biết nữa, nhưng thật sự thì….anh vẫn mong được gặp lại bà ấy.
Nó chồm qua ôm hắn mà vỗ về.
-anh đừng buồn nữa, em tin rằng chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi, trên đời này chẳng có người mẹ nào mà không thương con đâu anh.
Vòng tay hắn xiết chặt hắn hơn, người con gái đang ôm hắn vào lòng, mang lại cho hắn sự ấp áp của gia đình, sự ngọt ngào của yêu thương, hắn yêu nó, hắn tự hứa với bản thân.. nhất định sẽ không bao giờ hắn buông tay người con gái này.
-cảm ơn em.
-với em mà anh còn khách sáu như vậy, mà chúng ta sẽ đi đâu đây anh ?
-một lát em sẽ biết !
Hắn khởi động xe và chạy đi, đi được một lúc thì hắn dừng xe lại một cô nhi viện, thoáng nhìn vào đó nó thấy bé Mi và những đứa trẻ ở chung với nó và sơ Nhung, nó ngạt nhiên nhìn hắn.
-anh…
-anh biết em nhớ mọi người trước đây lắm nên anh muốn hôm nay chúng ta sẽ vui chơi cùng bọn chúng được chứ !
Hắn làm nó cảm động sắp khóc rồi, hắn đúng là tốt với nó quá.
-nè nè đừng có khóc nha, cbây giờ chúng ta vào trong thôi.
-dạ
-à mà khoang !Hắn lấy ra cái kính trắng đưa cho nó-em đeo vào đi, nếu không người khác thấy màu mắt của em mất.
Hắn đúng là chuẩn bị rất chu đáo, nó và hắn cùng nhau đi vào, bé Mi thấy nó thì phát khóc chạy đến ôm trầm nó, mấy đứa nhỏ kia cũng thế, lâu rồi chẳng được gặp bọn chúng, nhìn chúng lớn và khỏe mạnh nó vui lắm.
Hai người chơi đùa với lũ trẻ, cho chúng ăn uống, rồi nó giành nhiệm vụ tắm cho các em nhỏ tuổi hơn, thấy vậy hắn cũng vào làm theo.
-nhìn mấy đứa nhóc dễ thương quá anh ha.
Hắn cười, nhìn mấy đứa bé nhỏ nhỏ này cưng chết đi được, hắn lấy tay véo má một đứa nhóc
-oaaaaaaaa……oaaaaaa
Đứa nhóc vì đau khóc nên ngất lên, hắn bối rối hắn chỉ muốn nựng yêu thôi mà, đừng khó nữa, hắn cố vỗ nhưng càng khóc to hơn.
-anh lại dùng cái trò véo má người ta, đưa đây em cho em- nó đưa bế đứa trẻ- ngoan nào…ngoan chị thương nào…ú oà…
Vừa vào tay nó, đứa bé liền nín khóc, còn cười vì trò ú òa của nó, nhìn dáng nó lúc này rất giống bà mẹ trẻ lắm, nhìn nó hắn có vẻ rất thích thú.
-em.
-gì anh ?
-chúng ta hợp tác đi.
-gì cơ ? anh bảo hợp tác gì ?
Nó ngẩn người nhìn hắn, còn hắn thì nở nụ cười gian tà nhìn nó, nó thấy nghi lắm, đặt đứa bé xuống nó chống hai tay lên hong nhìn hắn.
-nụ cười của anh có ý gì đây ? lại nghĩ chuyện xấu xa đúng không ?
Hắn choàng tay ôm nó, mặt cố đẫy nhưng hắn vẫn ôm thật chặt.
-buông ra, ở đây toàn là trẻ con thôi, anh định đầu độc tâm hồn bọn trẻ hả ?
-không buông, trừ khi em chịu hợp tác với anh.
-được rồi, được rồi, anh buông ra đi.
Nó đồng ý hắn cũng buông nó ra, ánh mắt hắn triều mến nhìn nó
-là em nói đó.
-nhưng mà hợp tác gì hả ?
-uhm…..chúng ta hợp tác để tạo ra nhưng thiên thần bé bé giống mấy đứa nhóc dễ thương này đi.
Nói xong hắn cười híp mắt, còn nó đơ cả người, thôi chết rồi chưa biết đã hứa vội, hắn đúng là đồ biến thái mà.
-anh !! nó lườm
-gì muốn nuốt lời à, em hứa rồi đó.
Nó chẳng biết nói gì, vì nó đã hứa mà, chỉ còn cách làm lơ hắn thôi.
-ơ hình như bé Mi gọi em, ờ chị ra đây !
Nó bỏ đi thật nhanh, thấy phản ứng của nó rất thú vị nên hắn không buông tha, đuổi theo nó mà chọc nó đến đỏ mặt.
……….
-nè, đừng giận nữa.
Nó lườm lườm , không thèm nói chuyện với hắn, thấy nó vậy hắn cù nó làm nó không nhịn được cười phá lên.
-haha…anh lo mà lái xem kìa, em không muốn chết…haha.
-chịu cười rồi nhé, mà chúng ta đi ăn gì đó đi anh đói rồi.
-cũng được, hay mình mua đồ đi em nấu.
Tay hắn đan vào tay nó.
-thôi để giành sức đi, chúng ta vào quán nào đó ăn cũng được mà.
Lời nói của hắn có ẩn ý gì đây, nó nghi lắm, nghi hắn lại nghĩ bậy vừa nãy bị nó giận mà không sợ
Hắn dừng xe ở một quán ăn lớn, nó cùng hắn đi vào tìm một bàn thích hợp, món nó thích ăn hắn điều gọi lên hết.
Nó có chút thắc mắc, vì sao hắn ở trong làng mà lại rất thông thạo mọi thứ ở bên ngoài.
-anh này, sao anh biết hết tất cả mọi thứ ở ngoài thế?
-là vì anh hay đi ra ngoài, khi tộc trưởng đi hợp với mọi người ở ngoài, hay có việc gì đó anh điều đi theo.
-kể cũng lạ anh ha, sao mọi người không vào làng mà tộc trưởng lại phải ra, em thấy ông già rồi, với lại người của bộ tộc Diaboliacal lại khắp nơi không lo sự an toàn cho ông sao.
-em ngốc, vì lo cho sự an toàn của tộc trưởng nên anh mới đi theo bảo vệ, mà em lo ăn đi, suy nghĩ nhiều quá.
-dạ.
Nó và hắn cùng nhau ăn uống vui vẻ nhưng mà, nữa chừng nó muốn đi wc nên nói với hắn một tiếng rồi vụt nhanh vào wc của nhà hàng.
Và nơi đây nó chạm mặt một người quen, là Linh con của ba mẹ nuôi, người mà gây cho nó nhiều đau khổ xuốt tuổi thơ, nhìn thấy nó Linh ngờ ngợ vì giờ nó cũng thay đổi đôi chút.
-oh, xem ai kìa, có phải Anna ác quỷ không? tôi nghe nói chị mất tích rồi kia mà.
Nó cũng không xa lạ gì cái kiểu nói chuyện này của Linh, nó chỉ cười
-lâu không gặp em, ba mẹ vẫn khỏe chứ?
-đương nhiên là rất khỏe vì không thấy một ác quỷ như chị.
Bây giờ nó không phải ác quỷ như Linh nói, nếu biết nó là một thiên sứ thì sẽ ngạt nhiên như thế nào, nhưng nó mặt kệ bỏ ngoài tai tất cả.
-vậy sao.
Nó đi vào bồn rửa tay, cứ thế thản nhiên lờ Linh , thấy thế Linh cũng đứng bên cạnh.
-nhìn chị có vẻ sống rất tốt, mà sao chị lại đến nhà hàng năm sao này được, chị lấy đâu ra tiền? hay chị đang cặp với một ông già đại gia nào đó à? Chị cũng ghê quá nhỉ?
Nó nhìn Linh cười nhạt.
-em suy đoán quá nhiều rồi, tại sao em đến đây được mà chị lại không đến được, gia đình của mình tuy có khá giả hơn lúc trước nhưng mà cũng đâu đến nổi cho em phung phí đến những nơi như thế nào? Hay em cũng cặp với ông già đại gia nào đó?
Nó nói làm Linh tím mặt vì tức giận, chẳng nói lại được câu nào, đúng lúc đó một cô bạn đi chung đi vào tìm
-Linh làm gì lâu quá vậy? ở ngoài kia có một anh chàng cực kì đẹp trai nhìn rất bảnh, xem chừng rất giàu nếu có được anh ta thì không gì bằng, bồ mau đi ra đi.
-được rồi ra ngay.
Linh bỏ ra ngoài, trước khi đi thì vẫn ném cho nó cái nhìn khinh bỉ
Đúng như lời nó sao? Linh thật sự nhắm vào những người giàu có để trục lợi, dù có ghét nhau nhưng nó không muốn linh sống theo cái kiểu phóng túng này đâu.
Đứng thẩn thờ một hồi nó quên mất hắn còn bên ngoài, chắc cũng trễ rồi phải đi về làng chứ.
Vừa ra nó nhìn thấy hắn bị rất nhiều cô gái quây quanh trong số đó có Linh, vậy là người khi nãy bạn Linh nói là hắn, mặt hắn thì đang rất khó chịu, mắt cũng sắp đổi màu luôn rồi, nó hốt hoảng chạy đến.
-mọi người đang làm gì vậy hả??
Nghe tiếng nó đám người tảng ra, hắn mới dễ thở một chút.
-đừng nói với tôi đây là người chị dựa vào nhé đúng là, anh đẹp vậy mà không biết nhìn người sao?
-ý là gì đây? Hắn gằng giọng
Vẫn cái ánh mắt đó và nụ cười đó, cái cảm giác này rất giống như đợt trước ở sân trường Linh cũng thế.
-anh không biết người này là ai sao? chị ta là một sác quỷ đấy, anh biết không trên lưng chị ta có thứ rất thú vị anh muốn xem không?
Linh định đưa tay lên xé áo nó, nhưng bị tay hắn ngăn lại.
-không cần, tôi tự biết trên lưng vợ tôi có gì.
Mọi người ngạt nhiên khi hắn gọi nó là vợ, nó lại lườm hắn, hắn thì cười cười rồi kéo nó đi ra khỏi nhà hằng, bỏ lại Linh và nhóm bạn vẫn chưa khỏi bàng hoàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.