Thiên Sứ Bị Thất Lạc

Chương 5:




Hôm nay làm ở siêu thị được về sớm tôi tranh thủ về nhà để ôn bài, tuần sau thi đến nơi rồi, tôi bước vào nhà thì thấy bạn trai của Trinh ngồi uống café trên sofa, tôi cũng quen với cảnh anh ta ở nhà này rồi hầu như ngày nào cũng đến có khi ở liền 2-3 ngày, tuy có hơi bất tiện nhưng tôi chẳng giám nói vì đây là nhà Trinh mà.
-chào anh, Trinh đâu rồi? tôi hỏi
Anh ta ngước nhìn tôi rồi nói.
-Trinh nói ra ngoài mua một ít đồ, hôm nay có đi làm buổi tối không?
Tôi hơi ngạt nhiên khi anh ta hỏi vậy, mọi khi anh ta đâu có nói nhiều như vậy.
-có chứ, khoảng 18h mới đến giờ tôi về tranh thủ ôn bài gần thì rồi, thôi tôi về phòng ôn bài đây!
-em không mệt sao, đi làm rồi đi học em đúng là siêu nhân! anh ta lên tiếng
Câu hỏi của anh ta làm tôi đứng xựng lại, sao anh ta lại nói như thế.
-tôi không mệt, cám ơn đã quan tâm! Tôi bỏ về phòng
Sao anh ta hôm nay lại nói nhiều thế, dù anh ta bị gì thì kệ việt của tôi bây giờ là học bài để vượt qua kì thi sắp tới, tôi không thể rớt được.
Nãy giờ chiến đấu với đống bài tập cuối cùng cũng xong, tôi nhìn đồng hồ thì đã 17h 20’ rồi, tôi vương vai rồi đi ra ngoài tìm gì đó để bỏ vào cái bụng đang đáng trống dữ dội .
-làm gì ở xuốt trong phòng xuốt thế? Trinh hỏi
-à mình học bài, đầu tuần sau thi rồi, bạn học đến đâu rồi!tôi mở tủ lạnh tìm hợp sữa
-ôi chết mình rồi, huhu mình quên mất tuần sau thì, nên chưa chuẩn bị bài vỡ gì hết làm sao đây! Trinh cuống cuồng lên
-bạn lo yêu đương nên còn nhớ gì nữa là chuyện lạ đó! Tôi ngồi xuống cạnh Trinh
-giúp mình với! Trinh nhìn tôi
-được rồi, tài liệu mình để trên bàn học đó, bạn coppy rồi học đi lần này không được lười đâu đấy!
-Anna là số 1, yêu Anna nhất! Trinh choàng tay ôm tôi
-bạn làm mình nổi da gà hết rồi buông ra đi mình phải đi làm rồi !
-yes !! đi làm vui vẻ !
Trinh cười tươi và vãy tay với tôi..
~*~*~*~*~
23h
-tạm biệt mọi người ! tôi chào mọi người trong quán
-Anna về cẩn thận nhé ! tiếng ông chủ vọng ra
-dạ con biết rồi ! tôi đạp xe đi
Đang đi bon bon trên đường thì có chiếc ô tô cứ đi theo sao tôi, còn bấm kèn in ỏi thật là bực mình tôi cố hết sức để đạp thật nhanh để thoát khỏi cái xe đó, nhưng mà xe đạp thì sao chạy nhanh bằng ô tô cơ chứ..hix
Chiếc xe tự dưng tiến lên phía trước rồi đột nhiên chặn trước xe tôi, ôi trời lại chuyện gì nữa đây. Cái người trong xe mở cửa bước ra rồi tiến đến gần tôi.
-em không sợ hay sao mà đi về 1 mình vào giờ này !
Tưởng ai hóa ra là bạn trai của Trinh, nhưng sao anh ta lại ở đây.
-sao anh lại ở đây ?
-sao lại ngạt nhiên, anh đi theo em từ khi em bước ra khỏi nhà và đợi em 5 tiếng ở ngoài quán ăn đó !
-anh có chuyện gì muốn nói với tôi à, sao lại đợi tôi ?
Anh ta không nói gì mà chỉ cười, tiến sát lại chỗ tôi, tôi thì xụt lui lại.
-đúng là anh có chuyện cần nói, anh thích em làm bạn gái anh đi.
Tôi có nghe nhầm không ? anh ta nói thích tôi trong khi đang quen với Trinh sao ? đúng là con người trơ chẻn mà.
-anh có nói nhầm không ? anh mà thích tôi à buồn cười thật ! tôi cười nhếch môi
Anh ta lấy tay xoa xoa trán
-làm sao đây đến cái kiểu cười khinh cũng dễ thương nữa, em làm anh phát điên thật rồi !
-làm ơn đừng đùa kiểu này nữa ! tôi leo lên xe định đi thì anh ta kéo xe tôi lại
-anh không đùa anh nói thật !
Tôi xuống xe, phải nói cho rõ với cái tên điên này mới được.
-được thôi,anh nói anh thích tôi vậy còn Trinh thì sao hai người đang quen nhau và đang tốt đẹp kia mà !
-ai nói anh và cô ta quen nhau ? anh chưa từng nói thích cô ta chỉ là cô ta đi theo anh mà thôi !
-anh còn nói được câu đó à, hai người thậm chí còn… vậy mà anh nói Trinh đơn phương à !anh là loại người gì thế ?
Tôi leo lên xe chạy đi mà anh ta cứ kéo xe tôi lại.
-anh buông xe tôi ra nếu không tôi la lên đó !
Anh ta thấy tôi phản ứng gây gắt quá nên cũng chịu để cho tôi đi, tôi đạp thật nhanh về nhà. Sao anh ta lại là loại người đó, Trinh đã rất cười rất hạnh phúc mà, hay anh ta chỉ nói đùa… nhưng mà anh ta đâu có thân thiến gì với tôi mà nói đùa như thế, có nên nói với Trinh anh ta là loại người như thế không…nếu Trinh biết được sự thật chắc Trinh sẽ bị tổn thương mất..
~*~*~*~*~
Tôi quyết định chưa nói với Trinh việc hôm qua, để qua thi tôi sẽ nói cho Trinh biết như thế sẽ tốt hơn.
Tôi vào thư viện tìm một vài tài liệu cần cho thi
-chăm học quá ta ! Quân vỗ vào vai tôi
-chào lớp trưởng, bạn vào thư việ tìm gì đấy ? tôi nhìn đống sách trên tay Quân
-mình tìm bài tập nâng cao, bạn chuẩn bị bài đến đâu rồi !
-cũng ổn rồi ! tôi cười
-chúng ta cá cược được không ? Quân nhìn tôi
-các cược ? nhưng về việc gì ?
-sau khi kì thi kết thúc, hai trong chúng ta ai cao điểm nhất là thắng, người thua sẽ bao 1 chầu kem được không ?
-ok quyết định vậy nhé, mình nhất định sẽ thắng bạn chuẩn bị tinh thần 1 chầu kem đi mình ăn nhiều lắm đó !
-chưa biết ai phải chầu kem đâu nha !
-đợi rồi xem, về lớp thôi chuông reo rồi kìa !
Tôi và Quân cùng đi về lớp. ngoài Trinh ra thì Quân là người bạn cũng hay giúp đỡ tôi lắm, nhưng nhiều lúc cũng uy hiếp tôi về vụ đi trễ lắm, nhưng nói cái miệng vậy thôi chứ không bao giờ ghi tôi cả.
Mấy tiết học trôi qua 1 cách nhanh chống.
-về chưa ! Trinh ngồi xuống chỗ tôi
-Trinh đi xuống trước đi, xíu mình xuống sau !
-uhm vậy cũng được, chắc anh Jeam đang đợi mình dưới cổng, mình đi nha ! Trinh chạy đi
Nhìn thất Trinh như vậy nếu biết được người bạn ấy yêu thương lại như vậy chắc bạn ấy sẽ sốc lắm..haiz.
Tôi mang balo lên và đi xuống cổng, nhìn từ xa thì thấy Trinh đang nói chuyện với anh ta, nhìn vẻ mặt Trinh hình rất căng thẳng , tôi có cảm giác chuyện chẳng lành sắp diễn ra.
Anh ta tự nhiên nhìn về phía tôi rồi chạy đến tôi hoảng quá chẳng biết làm thế nào tôi cũng bỏ chạy nhưng anh ta cũng đuổi kịp tôi, anh ta kéo tay tôi một cách thô bạo làm tôi mất thân bằng xém té..grr
-anh buông tôi ra, anh muốn gì nữa ?? tôi cố xô anh ta ra
-sao nhìn thấy anh lại bỏ chạy, đi theo anh chúng ta phải nói rõ ràng với cô ta !
-anh điên sao ? tôi và anh thì có liên quan gì !
Anh ta xiết chặt tay tôi
-em quên anh đã nói gì với em tối qua sao, cô ta cứ đi theo anh , anh chưa bao giờ nói yêu cô ta !
Anh ta đúng là loại người xấu xa nhất mà tôi từng gặp, tôi giơ tay định đánh cho cho anh ta 1 cái
‘‘bốp’’
Có ai đó vừa cho tôi ăn bạt tay, một cảm giác rang rát trên má tôi đưa tay chà chà mặt mình, tôi quay sang hướng người đánh tôi, Trinh ? là Trinh đánh tôi sao ? nhưng tại sao ?
-sao cô giám ! anh ta chợn mắt lên nhìn Trinh
Trinh khóc nấc lên
-tại sao lại đối xửa với tôi như thế, chúng ta là bạn mà, tại sao…huhu…tại sao người cướp anh Jeam lại phải là cô…là bạn thân của tôi..huhu..tại sao ?? Trinh nhìn tôi
Tôi lắc đầu
-không ! không phải như thế, hiểu lầm thôi, mình và anh ta không giống như bạn nghĩ đâu, mình tối qua định nói sự thật cho bạn biết anh ta là người xấu xa như thế nào nhưng…
-im đi ! Trinh hét lên-đừng ngụy biện nữa, chính cô ..cô là người xấu xa tôi đã sai lầm khi xem cô là bạn thân, luôn giúp đỡ cô !
-không phải, mình luôn xem bạn là bạn thân là người thân mình không bao giờ làm tổn thương bạn đâu ! tôi kéo tay Trinh
Trinh hất tay tôi ra
-đừng mong tôi tin những lời giả tạo của cô ! Trinh quay sang nhìn anh ta-mắt anh có vấn đề rồi, không biết anh nghĩ gì mà đi chọn con nhỏ nghèo khổ , mồ côi này…cô ta bị ba mẹ ruột của mình bỏ rơi là cũng đủ hiểu cô ta xui xẻo như thế nào, vậy mà anh còn cố dướng vào !
Từng lời từng lời của Trinh như những con dao đâm vào ngực tôi,đau ! sao mà đau quá ! Trinh đâu phải là người như thế, người bạn luôn giúp đỡ tôi luôn quan tâm chia sẽ với tôi đâu rồi, sao lại biến thành một một trong những người đó nhưng người luôn câm ghét tôi ! tại sao mọi chuyện lại ra nông nổi này cơ chứ
-cô im được rồi đó, tôi và cô chẳng là gì của nhau tôi yêu ai là quyền của tôi cô đừng bận tâm vào ! anh ta lên tiếng
Trinh cười nhếch môi
-cô ta có gì hơn tôi mà anh lại chọn cô ta mà không chọn tôi ??
-có chứ ! nhiều là đằng khác, Anna như một thiên sứ trắng tinh khiết, nụ cười của cô ấy khiến tôi thấy ấm áp, cô chẳng biết được đâu khi cô ấy chơi đùa với lũ trẻ trông cô nhi viện khi ấy cô ấy đẹp hơn bất cứ cô gái nào trên đời này ! anh ta nhìn tôi cười
Nụ cười của anh ta làm tôi phát ốm, anh ta là người phá hoại tình bạn của tôi và Trinh tôi chẳng bao giờ có thiện cảm với anh ta đâu.
-anh đã nói dối, hôm cô ta nói về viện mồ côi anh nói không muốn đi, sau khi cô ta đi khỏi anh liền nói có việc bận rồi về, tôi đúng là 1 con ngốc khi để 2 người lừa dối !Trinh nhìn tôi-tôi không ngờ cô lại là loại người bẩn thiểu đến như vậy cô dụ dỗ Jeam cũng chỉ vì tiền thôi chứ gì ? tiền tôi có thể cho cô nhưng xin cô trách xa Jeam ra tôi không thể sống thiếu Jeam được !
Trinh nảy giờ khóc lóc làm các học sinh khác quay quanh càng đông, mọi ánh mắt nhìn về tôi rồi xì xầm to nhỏ, không nói cũng biết là đang bàn tán nói xấu tôi.
-bây giờ mình nói gì bạn cũng không tin, vậy mình nói lại lần cuối mình và anh ta không có gì ! mình đã cố gắng nói với bạn anh ta là 1 người xấu nhưng vì sợ bạn sốc sẽ không tập trung vào kì thi sắp tới..bạn từng nói nó rất quan trọng mà.
Anh mắt Trinh nhìn tôi có vẻ diệu lại, tôi biết Trinh không phải người xấu mà.
-nếu cô mà tin những lời của chị ta thì cô đúng là kẻ NGU NGỐC !
Tiếng của Linh nhưng tại sao nó lại ở đây ? Trinh ở ngoài đi vào cạnh Trinh bên cạnh còn mấy đứa học sinh khác hình như không phải người trong trường.
-sao em lại ở đây ? tôi nhìn Linh
-tôi ở đây để cho mọi người thấy bộ mặt thật của chị ! Linh cười
-em nói gì vậy ? chị đang bận nếu có chuyện muốn nói thì một lát chúng ta gặp nhau sau !
-chị sợ những gì tôi nói sao ? mọi người tập chung lại đây, để tôi kể sự thật về người đang đứng đây ! Linh chỉ về phía tôi
Mọi người kéo đến càng đông, Trinh và anh ta nhìn tôi hình như cũng đang muốn nghe cái bí mật về tôi.
-đùa thế đủ rồi dừng lại đi, chị mệt mỏi với những trò của em rồi ! tôi nhìn Linh
Nó chẳng thèm nghe lời của tôi.
-chị ta là con nuôi của gia đình tôi, ba tôi nhặt được chị ta cách đây 18 năm ở một khu rừng hẻo lánh,gia đình tôi đã có lòng tốt nuôi chị ta nhưng…chị ta là một đứa xui xẻo, chị ta như một ác quỷ đội lớp người, chị ta đã một lần định giết chết tôi vì không được ba mẹ tôi mua đồ mới giống như tôi !Linh nhìn tôi và kèm theo nụ cười khinh bỉ-bằng chứng chị ta là một ác quỷ là…
- đủ rồi, em không thấy quá đáng sao ? chuyện em bị ngã cầu thang không phải chị làm là do em chạy vào chỗ chị vừa lau nhà xong nên em mới bị ngã, em còn nói chị làm ! còn chuyện em định nói tiếp theo chị nghĩ em nên dừng lại, em đã hứa với chị nếu chị dọn khỏi nhà thì em sẽ không bao giờ nhắc đến mà em quên rồi sao !
Tôi biết chuyện nó định nói, tôi sợ mọi nếu biết họ sẽ nghĩ tôi là ác quỷ như lời nó nói, tôi đã cố gắng dấu nó đi dấu đi cái bớt màu đỏ trên lưng tôi nó lớn như lòng một cái bát màu đỏ như máu trong rất đáng sợ không chỉ vậy hai bên còn có vết sẹo dài tạo nên 1 hình thù đáng sợ, Linh luôn uy hiếp tôi vì nhìn thấy những thứ ấy trên lưng tôi.
-chị tin tôi à ? đúng là ngu ngốc ! Linh nhìn sang mấy đứa đi cùng-qua đó giữ chị ta lại tao muốn tự tai xé cái bí mật cho mọi người ở đây xem !
Cảm đám người đó tiến về phía tôi , hai nhười 2 bên giữ tay tôi lại.
-các người muốn gì mau bỏ tôi ra ! tôi hét lên
Linh đang đi đến chỗ tôi, tôi sợ lắm, họ sẽ thấy nó mất, làm ơn tha cho tôi đi ! tôi nhìn mọi người xung quang như cầu cứu nhưng màn nhìn họ tò mò hơn là muốn giúp tôi, Linh ra lệnh cho đám đó xoay lưng tôi về hướng mọi người, tôi biết điều đó sắp xảy ra, tôi vùng vẫy mong có thể thoát được/
-thả tôi ra ! làm ơn ai đó cứu tôi ! làm ơn ! tôi hét lên
‘‘xoẹt’’
Cái âm thanh đó ? nó làm tôi như chết lặng, thấy rồi ! mọi người đã thấy rồi. nhưng sao mọi chẳng có 1 tiếng gì ? sao lại im lặng một cách đáng sợ như thế.
-đáng sợ quá … á…á …á ! tiếng của một ai đó hét lên
Rồi lần lượt những tiếng la ó, tôi biết mà biết sẽ như thế mà.
-có người ngất rồi kìa mau vào đưa vào phòng ý tế nhanh lên ! lại là tiếng của ai đó hét lên
-nhìn đáng sợ quá, cái đó..cái thứ trên lưng cô ta có phải là máu không ???
Những âm thanh đó tôi không muốn nghe 1 chút nào, nếu như có thể chết tôi muốn mình được chết ngay lập tức, đám người giữ tay tôi nảy giờ mới chịu buông tôi ra chân tôi không đứng vững được nữa tôi khụy xuống sân trường. Tai tôi như ù đi nước mắt thì cứ chảy xuống má…
-mọi người tránh ra hết đi ! Anna bạn có sao không ? là tiếng của Quân
Quân lấy áo khoát lên lưng tôi, rồi đỡ tôi đứng dậy.
-ai cho các người làm loạn ở đây ? tôi gọi bảo vệ không giải tán là bị phạt nặng đó ! Quân hét lên, Quân diều tôi đi vào phòng y tế.
Thấy tôi cứ ngồi im nên Quân hỏi.
-bạn ổn chứ ? có bị thương ở đâu không ?sao lại im lặng như thế ?
Tôi nhìn Quân rồi nở nụ cượi gượng gạo
-bạn có sợ mình không ?
-sao mình lại phải sợ bạn ? nói cho bạn nghe nhé trên vai mình cũng có cái bớt màu đỏ đó, nhưng khác với bạn nó chỉ nhỏ hơn thôi ! Quân cười tươi
-vậy thì sao họ lại ghê sợ mình ?
Câu hỏi của tôi làm Quân chẳng biết nói gì.
-mình phải đi rồi, áo của bạn mai mình trả nhé ! tôi bỏ đi một mạch
Bây giờ tôi chỉ muốn về viện mồ côi thôi, tôi chạy một mạch mặc những ánh mắt và lời xì xầm của bọn họ, về đến viện tôi chạy vào tìm sơ Nhung, thấy tôi sơ nở nụ cười hiền từ như mọi khi , tôi choàng tay ôm sơ thật chặt.
-sao lại về vào nhiều này thế con ? con ăn cơm chư ? sơ Nhung xoa đầu tôi
-huhu….hức….huhuhu….hức
-sao con lại khóc, có chuyện gì sao con, nói ta nghe !
-sơ ơi..hức…tại sao con lại sinh ra trên đời này…hức…sao họ lại bỏ con..có phải vì con là môt đứa xui xẻo là một ác quỷ như người ta nói không sơ ?
Sơ Nhung lau nước mắt cho tôi
-con ngốc quá, ai nói con là ác quỷ thì học đã sai lầm rồi, con và các đứa nhóc trong đây điều là những thiên thần xinh đẹp nhất trên đời này, con có thấy ác quỷ nào mà xinh đẹp dễ thương như con vậy không?
-sơ ơi…hôm nay cho con ở lại viện được không sơ?
-đương nhiên là được đây là nhà của con mà! Sơ Nhung cười hiền
Tôi ôm sơ Nhung chặt hơn, tôi không muốn rời khỏi đây 1 chút nào chỉ có nơi đây là có người yêu thương tôi thật sự chỉ có nơi đây mang lại cảm giác an toàn cho tôi, tình bạn giữa tôi và Trinh đã không còn cứu vãn được nữa rồi…
-mà sơ ơi!
-hửm, sao thế con?
-hay là con nghỉ học hả sơ? Thay vì đi học con sẽ đi làm để kiếm tiền phụ giúp sơ và các em có cuộc sống tốt hơn.
-con nghĩ vậy là không đúng rồi, nếu con nghỉ được học mà đi làm con nghĩ xem công việc đó có lâu dài không ? học là con đường duy nhất để con thay đổi số phận của mình con à, còn chuyện phụ giúp cho viện thì không cần đâu con , chuyện đó đã có người tài trợ chon viện rồi, nên cuộc sống của mấy đứa nhỏ không cần lo nữa !
-viện mình có người tài trợ rồi hả sơ ? tôi ngạt nhiên
-đúng vậy ! gần đây có một công ty gì đó của nước ngoài đã nói hàng tháng sẽ cấp cho viện chúng ta một số tiền không nhỏ để lo cho mấy đứa nhỏ !
-thế là tốt quá rồi ! tôi cười
-à còn một chuyện nữa, con dọn về viện ở được không con ?
-nhưng trong viện làm gì còn chỗ mà dọn về hả sơ ?
-mấy hôm trước, có vài người đến nhận mấy đứa nhóc về nuôi, ta cũng dò hỏi kỹ càng rồi mới chấp nhận, họ là những người tốt ta tin rằng mấy đứa nhóc sẽ được một cuộc sống hạnh phúc, bây giờ phòng trống khá nhiều nên con hãy về đi nha !
-dạ.
Dọn về viện cũng tốt, chỗ nhà Trinh thì không ở được rồi mà chắc gì Trinh đã cho tôi ở, chiều tôi sẽ đến dọn đồ và trả chìa khóa cho Trinh luôn, trở về với cuộc sống như trước…
~*~*~*~*~
-trả Quân cái áo nè ! tôi đưa cái áo khoát ra
-bạn nói mai mới trả mà, mà ổn chưa đó ! Quân nhìn tôi
Tôi cươi tươi
-ổn sao không ổn, không thấy mình khỏe như trâu à !
-còn biết nói đùa là không sao rồi, à mà vào nhà chơi đứng đây làm gì !
-không , mình còn chuyện phải làm bữa khác đi nha, mình đi đây !
Chào Quân xông tôi đạp xe đến chung cư nới Trinh ở để thu dọn đồ, nhưng nhà khóa cửa Trinh không có nhà, tôi lấy chìa khóa để mở cửa loay hoay một lúc cũng không mở được hình như Trinh đã thay ổ khóa rồi, nhưng còn đồ đạt của tôi trong ấy… haiz phải đợi Trinh về thôi.
30 phút rồi 1 tiếng, 2 tiếng Trinh vẫn chưa về, trời cũng đã tối tôi quyết định đi về, sợ sơ lo vì nói với sơ là đi một chút mà đợi Trinh lâu thế này. Di ngang qua chỗ để rác của chung cư thì tôi thấy cái gì đó rất quen, đó không phải vali đồ của tôi sao ? tôi chạy đến lôi nó ra từ trong thùng rác, không nói cũng biết ai đã làm như thế, tôi lấy tay phũi phũi.dơ hết đồ rồi ! tất cả những món mà sơ mua cho tôi điều dơ cả rồi, tôi đem vali về viện , xoạn ra thì đúng là không thiếu thứ gì.
18h rồi cũng đến lúc đi làm, trưa đã nghỉ ở siêu thị nên bây giờ không thể nghỉ ở quán ăn nữa, tôi chào sơ rồi đi làm.
Đang đạp thì lại tiếng còi xe đó, là của anh ta.sao anh ta không chịu buông tha cho tôi.anh ta chặn xe tôi như tối hôm trước
-anh lại muốn gì đầy ? đến đây để cười nhạo tôi sao ? anh không sợ 1 ác quỷ như tôi sao ?
-ai nó em là ác quỷ ? lúc sáng tại anh hơi bất ngờ nên chưa kịp phản ứng gì thì thằng đó đã dắt em đi !
Dúng là con người giả tạo mà, tôi đã cố vang xin anh ta vẫn đứng nhìn mà, bây giờ thì nói như thế, tôi nhếch môi
-làm ơn trách xa tôi ra !
-em nghe anh này ! anh ta đặt tay lên vai tôi
-bỏ tay ra khỏi người tôi mau ! tôi hét lên
Anh ta bỏ tay xuống.
-anh yêu em không phải vì em đẹp hay hoàn hảo nên chuyện cái bớt của em không làm thay đổi được tình cảm anh dành cho em đâu !
-được nếu anh nói vậy tôi cũng trả lời cho anh biết tôi không yêu anh 1 chút thiện cảm cũng không ! tôi nhìn anh ta
-anh biết nhưng anh tin dần dần em cũng yêu anh mà, anh sẽ lo cho em tất cả em không phải đi làm thêm vất vả vậy đâu, tiền học và tất cả anh có thể lo cho em !
Tôi nhìn anh ta rồi cười nhạt
-anh đang bố thí cho tôi hay anh xem tôi là loại con gái đó, tôi nhắc lại lần cuối tránh xa khỏi cuộc sống của tôi !
-xin em đừng làm vậy được không ?
Tôi chẳng thèm để ý đến lời nói của anh ta mà bỏ đi, anh ta đột nhiên kéo tôi lại và ôm chặt tôi, tôi vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của anh ta ‘‘bốp’’ tôi đánh anh ta một bạt tay thì anh ta mới chịu buông tôi ra.
Trinh không biết ở đâu xuất hiện
-cô đang làm gì vậy ! Trinh hét lên-ai cho phép đứa thấp hèn như cô đánh anh Jeam !!
Trinh vung tay định đánh tôi, nhưng anh ta ngăn lại
-tôi mới là người hỏi cô đang làm gì vậy ? anh ta nhìn Trinh với đôi mắt giận dữ
-đến lúc này anh còn bênh vực cô ta, anh lại bênh vực 1 ác quỷ à anh không nhìn thấy trên lưng cô ta có gì sao, hay cô ta giở trò làm anh mê mệt cô đi chết đi !! Trinh hét lên và xô tôi

Vì đứng gần lề đường nên khi bị Trinh xô tôi bị ngã xuốn đường, tôi định ngồi dậy thì ánh sáng đèn làm tôi chói mắt nên không còn nhìn thấy gì nữa ‘‘ gầm’’ anh thanh đó vang lên. Đau quá , đầu tôi đau quá, trời mưa sao ? sao lại có cái gì chảy xuống trên mặt tôi thế ? tôi nghe thấy tiếng la hét, rốt cuộc tôi bị sao thế ? cảm giác đau nó lan đến chân tay rồi cả người của tôi, tôi sắp chết rôi sao ? tôi không muốn…..sơ ơi con xin lỗi con đau quá con không thể chịu dựng được nữa con không thể giữ được lời hứa sẽ thi đậu đại học rồi sơ ơi, sao con có cảm giác sắp được gặp lại người thân của con vậy sơ, sơ ơi… mắt tôi không còn thấy gì nữa…không còn cảm thấy gì nữa, tôi đã chết rồi ư…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.