Thiên Sứ Bóng Đêm

Chương 4: Nước




Nữ hoàng ngồi xuống cái ghế mạ vàng trong phòng mình, thở dài đầy mệt mỏi. Bà đang có quá nhiều nỗi lo, nhưng đa phần là dành cho “ Julia”, cô Thiên Sứ đặc biệt, mà bà đã phái xuống thế giới con người để làm một sứ mệnh quan trọng. Đến giờ thì bà vẫn còn thấy ân hận! Ân hận… vì bà cảm thấy mình đang dựa vào “ Julia” để trút giận việc cá nhân năm xưa…của bà…
“ Thưa Nữ hoàng…”- Thiên Sứ Nước nhẹ nhàng đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, tiến vào một cách e dè.
“ Watery…”- Giọng Nữ hoàng khẽ khàng, nụ cười đầy thanh khiết- “ Con vào đi!”
Watery tiến lại cái cửa sổ to lớn, mở màn cửa ra, ánh sáng rọi vào, chiếu xuyên qua làn tóc uốn gợn, xuyên suốt tựa làn nước của cô.
“ Nữ hoàng vẫn còn lo cho Julia?”- Watery bắt đầu đặt câu hỏi.
“ Con đã thấy rồi đó,ta không cần phải trả lời nữa.”- Nữ hoàng ngồi thẳng dậy, mắt nhìn Watery.
Bà đứng dậy, đi lại đứng kế bên nàng Thiên Sứ có vẻ đẹp đầy dịu dàng đó. Watery là [Thiên sứ Nước], cô có một mái tóc dài trong suốt, đôi mắt xanh dương đầy thuần khiết. Ngoại hình và khuôn mặt thanh tú của cô toát lên một vẻ thật dịu dàng nhưng cũng thật mạnh mẽ.
Hai người im lặng, ngắm nhìn khu vườn hoa đang khoe sắc bên dưới qua khung cửa sổ. Một giây… hai giây trôi qua…
“ Nữ Hoàng, nhân tiện…”- Watery lên tiếng- “ Thần nghĩ…”
Nữ hoàng có thể thấy rất rõ vẻ đắn đo trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Bà cười, ôn tồn. “ Nói ta nghe nào, con gái”
Hít một hơi thật sâu, Watery cất tiếng:
“ Thần sẽ đến thế giới con người, để giúp đỡ Julia!”
Ánh mắt của Nữ hoàng thoáng ngạc nhiên, bà đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, suy nghĩ miên man…
“ Được rồi…! Con đi đi!”
“ Nữ hoàng không cản thần sao?”- Watery ngạc nhiên, tuy đây không phải là lần đầu tiên Nữ hoàng đồng ý yêu cầu của cô, nhưng để cô làm một việc nguy hiểm như lần này thì… đây là lần đầu tiên.
“ Ta có cản con cũng vô ích! Con là một người kiên định và giữ vững quyết tâm mà. Đi đi.”
“ Cảm ơn, Nữ Hoàng!”
“ Mẹ!”
Watery nhìn Nữ hoàng, ngạc nhiên.
“ Hãy gọi ta là [ Mẹ ]. Đến giờ ta vẫn thắc mắc, tại sao từ nhỏ con không gọi ta như thế?”
“ Đó là do…”- Watery đắn đo, bồn chồn không biết phải trả lời như thế nào.
“ Có phải là do… Con chỉ có một người mẹ là [ Nữ thần Biển]?
Trái tim Watery bỗng đau nhói. Cô vẫn nhớ như in cái ngày ấy. Mẹ cô… đã chết dưới tay [ Quỷ Vương]. Lúc đó cô chỉ mới bảy tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ mình bị đâm. Trái tim non nớt đó không thể chịu đựng hết nỗi đau. Thù hận dâng trào, Watery thù hận bọn Quỷ đến tận xương tủy.
Sau mất mát thương tâm ấy, Watery được [ Nữ hoàng của các Thiên Sứ ] đưa về nuôi nấng. Nữ hoàng phong cho cô là [ Thiên Sứ Nước]. Cô không bao giờ gọi bà là mẹ, bởi trong tim cô, hình ảnh người mẹ kia vẫn còn, và cô sợ, người này sẽ rời xa cô nếu như bà ta là [ mẹ ] của cô…
Cô muốn giúp “Julia”, muốn trả thù cho mẹ cô. Và muốn bảo vệ người [ MẸ ] thứ hai, ngay lúc này…
“ Thưa mẹ…”- Watery nói, chậm rãi. Bao nhiêu năm rồi, cô mới nói lại chữ [ Mẹ ] thiêng liêng ấy?
Nữ hoàng im lặng, bà nhìn Watery. Mười năm, mười năm rồi, đây là lần đầu tiên…
“ Tốt… Rất tốt… Bây giờ…”- Nữ hoàng gạt những giọt nước mắt đang lăn xuông má của mình- “ Con có thể đi được rồi, con của ta, hãy bảo trọng…”
Watery nhẹ nhàng ôm lấy người mẹ của mình, cười buồn…
“ Con đi đây, tạm biệt mẹ…”
Watery chạy ra khỏi phòng, mất hút.
“ Tạm biệt con gái!”- Nữ hoàng lầm bầm.
………………………………………………………………….
# Thế giới con người#
Nhà của Kaori…
Cô đang đón tiếp một vị khách vô cùng đặc biệt, đó là.. một người chị.
“ Tại sao chị lại đến đây, Watery?”- Kaori dẫn Watery vào phòng khách, sai ông quản gia đi lấy trà.
“ Chị muốn giúp em!”- Giọng Watery bình thản.
Kaori đã tuyên bố khi ở Thế giới Thiên Sứ rằng, cô sẽ làm một mình, không để ai dính líu vào, cô không muốn ai hi sinh vô ích. Không ngờ, người chị Watery dịu dàng, cứng rắn lại tới đây, quyết định giúp cô, và cô biết chắc là mình sẽ không thể nào thay đổi được ý định của người chị này.
“ Rất nguy hiểm, chị biết đấy, đừng chơi đùa với sinh mạng của mình. Chị đang là bất tử, nếu như…
“ Chị cũng giống em thôi, cả hai đều là bất tử, chị muốn làm điều gì đó, cho mẹ và em…”- Watery cắt ngang lời Kaori.
“ Mẹ?”- Kaori thắc mắc- “Ý chị là Nữ hoàng của chúng ta?”
Watery gật đầu, cô đoán “ Julia” đang thắc mắc không biết tại sao cô lại gọi Nữ hoàng là [ Mẹ ]. Thế là cô bắt đầu giải thích điều nan giải cho “Julia”, kể lại cuộc nói chuyện giữa cô và Nữ hoàng.
“ Nói vậy là… chị đã đồng ý bà ấy là [ Mẹ]?”
“ Ừm”
Kaori thoáng thất vọng. Từ nhỏ tới giờ, Nữ hoàng không bao giờ cho cô gọi bà là [ Mẹ ], trong khi các anh chị đều được phép. Dĩ nhiên Kaori cũng đã thắc mắc điều này rất nhiều lần với Nữ hoàng, nhưng câu trả lời nhận được thật không chính đáng.
Ông quản gia đi vào, đặt hai cái tách xuống, rót trà vào.
“ Ông Fushi, lâu quá không gặp!”- Watery ngước nhìn người đàn ông có bộ râu rậm bạc trắng trùng màu với mái tóc, mặc một bộ vest đen và thắt một cái cà vạt cùng màu, đôi mắt sáng ngời đầy phúc hậu, mỉm cười đầy thân thiện.
“ Cô Watery, trông cô vẫn xinh đẹp như ngày nào!”- Ông ấy cười, hiền lành.- “ Hai người cứ nói chuyện, tôi sẽ đi làm bữa tối”
“ Em ăn tối sớm vậy sao? Hoàng hôn mới tắt thôi mà?”- Watery thấy khá kỳ lạ khi Kaori bắt đầu bữa tối khá sớm.
“ Em phải tranh thủ, để còn phải chuẩn bị đi săn”- Kaori uống nốt ngụm trà trong tách, đặt xuống.
Im lặng kéo dài…
“ Mà này… em có thể cho chị xem những tài liệu của bọn Quỷ không?”- Yêu cầu của Watery được Kaori đồng ý ngay. Cô dẫn chị mình ra ngoài, bước dọc hành lang lớn được trải thảm, hai bên treo những bức tranh cổ xưa. Kaori đột ngột dừng ở một căn phòng nằm ở bên trái, cánh cửa bằng gỗ, nằm lọt thỏm bên trong bức tường.
Mở cánh cửa ra, bên trong là cả một thế giới sách. Ba hàng tủ sách cao chót vót tới tận trần nhà để đầy những cuốn sách dày cộm. Một cầu thang uốn lượn ngay góc phải, dẫn lên từng tầng của tủ sách. Có tất cả năm tầng sách, mỗi tầng khoảng sáu kệ.
“ Tài liệu được đặt trên bàn”- Kaori hướng dẫn cho Watery tới cái bàn hình chữ nhật to đặt ngay giữa phòng, trên bàn là từng lọn giấy được đặt chồng lên nhau. Watery kéo chiếc ghế được trạm trổ tinh xảo ra, ngồi xuống, thận trọng mở từng tờ giấy ra như mở một báu vật gia truyền, đọc chi tiết.
“ Đây là những tài liệu ghi lại những vụ giết người liên quan tới bọn chúng. Trong đó, có hơn ba trăm thần và thiên sứ bị giết, còn lại hầu hết là con người.”
Watery yêu cầu lọc ra những tài liệu ghi những vụ giết người liên quan tới Thần thánh và Thiên sứ, Kaori làm theo. Cô hi vọng là sẽ có vụ của mẹ mình trong số này.
“ Đây rồi!”
Watery nhìn sơ qua hình ảnh được vẽ trong giấy, nó diễn tả lại cảnh mẹ cô đang bị Quỷ đâm vào ngực. Cô cảm thấy có một luồng điện chạy khắp cơ thể, thù hận và pha lẫn cả đau thương tràn về cùng một lúc, xâm chiếm lấy đầu óc cô.
“ Mưa rơi, rả rích, một màu máu…
Umiko đang bị thanh trừng bởi thanh gươm của quỷ dữ…”
Ngoài hình ảnh, trong tờ giấy chỉ có mỗi hai câu đó.
“ Watery, chị làm sao vậy?”- Kaori lên tiếng chặn mất mạch suy nghĩ của Watery.
“ À… không có gì!”
“ Quản gia gọi mình xuống ăn tối, chị đi chứ?”
“ Cảm ơn em, chị nghĩ sẽ ngồi đây một lát…”
Nhìn cử chỉ mệt mỏi của Watery, Kaori biết mình không nên nói nhiều thêm, cô yên lặng quay gót, đi ra ngoài.
Còn lại một mình, Watery có thể suy nghĩ thông suốt hơn, cô đã có quyết định cho chính mình…
11h đêm….
Chuyến đi săn sắp bắt đầu, Kaori dặn dò Fushi một số điều. Cô nhìn Watery, rồi dang rộng đôi cánh, bay vút đi.
Kaori nhớ tới lời thách thức của tên Quỷ hôm qua, cô bay nhanh tới khu rừng. Ám khí đã bắt đầu lan tỏa.
Khu rừng vẫn mang một màu sắc ghê rợn đặc trưng, những rặng cây cao, Kaori bay sâu vào trong đó, nhẹ nhàng, không gây tiếng động.
* VÚT*
“ Nàng đến đúng giờ đấy nhỉ?”- Hắn đã xuất hiện, giọng nói đó, như muốn đâm thủng tim người khác, ghê rợn.
“ Bây giờ chúng ta bắt đầu thử thách chứ?”
Kaori nhìn quanh quẩn bằng con mắt giận dữ. Cái gì sẽ đến?
*Xoẹt*
Chưa kịp định thần, Kaori đã bị chém ngay cổ tay một đường. “Tên này nhanh quá!”. Hắn đứng đối diện, nhìn chằm chằm cô, như muốn ăn tươi nuốt sống. Kaori ôm cánh tay đang rỉ máu của mình, cô cảm thấy, hắn là một người khá mạnh, hơn những tên khác.
“ Bắt đầu đi!”
Tên đó lao tới, theo phản xạ, Kaori né sang một bên, nhưng ngay lập tức, cô lại bị đánh phăng vào một thân cây gần đó. Kaori rút thanh kiếm ra, chém lên vai hắn một đường. Hắn dừng lại ít phút, rồi lại lao tới. Kaori chém hắn thêm một lần nữa, rồi bay thật nhanh, luồn qua các rặng cây. Như một con sư tử vớ được một con mồi béo bở, hắn đuổi theo Kaori tới tấp. Nàng thiên sứ bay vút lên trời, bay lướt nhanh hơn gió.
Ngoảnh lại đằng sau kiểm tra, tên đó đã biến mất…
Hắn biến đi đâu?
“ Nhìn đi đâu… đối thủ đang ở đằng sau ngươi đây!”
Kaori giật mình, quay phắt lại, hắn cầm láy tay cô, vật xuống. Kaori đang rơi, đôi cánh của cô như tê dại đi.
*Bịch*
“ A…!”- Kaori rên khe khẽ, cô ngồi dậy. Trong lòng cô bây giờ, sự tức giận đang phun trào.
Tên kia bay tới gần, Kaori liền lấy kiếm đỡ, một tiếng keng chói tai vang lên, thanh kiếm của hắn và của cô cọ xát vào nhau.
“Chuẩn bị chết đi”- Kaori đe dọa. Khuôn mặt tên đó vẫn bình tĩnh.
“ Có vẻ như Thiên Sứ đang tức giận!”- Rusia bay đến kế bên Kiba- “ Liệu Shita có sao không?”
“ Đừng lo”- Kiba vắt chéo chân, bình thản- “ Cậu ta sẽ biết xử lý mọi tình huống.”
Kaori tách kiếm ra, đâm vào bụng hắn. Trúng phóc! Nhưng chuyện gì thế này? Hắn chỉ lùi ra, mà không bị tan biến sao? Kaori đã thấm mệt, cô thở hồng hộc, đồng tử dãn ra nhìn vào vết thương trên bụng hắn. Máu chảy ra, nhưng hắn không tỏ vẻ gì là đau đớn.
“ Shita đã được cha ta bảo vệ. Ông ta làm một lá chắn quanh thân người cậu ta. Cả ngươi và Kepi cũng vậy!”- Kiba giải thích cho Rusia trong khi cô ta đang căng mắt ngạc nhiên hỏi vì sao tên đồng minh của mình không tan biến.
Kaori đơ cứng người, bây giờ cô biết phải làm sao. “Mình sẽ chết dưới tay hắn?”
“ Trò chơi kết thúc!”- Hắn nói, vung kiếm lao tới, Kaori nhìn hắn, chân tay tê dại, không biết phải làm gì. Ngay lúc này, cô cảm thấy mình thật vô dụng……
*PHẬP*
“ Hự…!”
Đồng tử của Kaori dãn ra, cả tên kia cũng lấy làm ngạc nhiên…
“ WATERY!!”
Trước khi Kaori la lên, Watery đã ngã xuống, máu từ ngực chảy ra, thấm ướt cái áo trắng tinh. Kaori vội vã nâng đầu Watery dậy, giọng luống cuống, run run. “ Chị Watery, nhìn em đi, em sẽ cầm máu cho chị!”
“ Julia, em không sao… chứ?”- Watery thều thào, thở hồng hộc, mồ hôi túa ra.
“ Tại sao chị lại ra khỏi nhà? Em đã nói là đừng có ra ngoài rồi mà…?”- Kaori dồn dập hỏi. Cô rất sợ giây phút này, nếu cô buông tay ra khỏi ngực của Watery, cô sẽ mất người chị này mãi mãi…
“Cuộc chia ly lâm li bi đát này có vẻ như không nằm trong kế hoạch của bọn ta!”- Ba tên còn lại bay xuống, đứng kế tên kia.
“ Đừng có giở cái giọng đó ra. Ta sẽ giết hết các ngươi!”- Kaori phẫn nộ.
“ Trò chơi tối nay đã kết thúc rồi! Bọn ta phải đi đây!”- Tên cầm đầu nói và cả bốn bay đi, mất hút.
Kaori giận dữ nhìn theo, rồi lại cúi xuống nhìn người chị của mình.
“ Có vẻ như… chị sẽ không được gặp lại [mẹ]…!”- Watery bây giờ đã rất yếu ớt.
“ Chị đừng có nói vậy, chị chỉ mới nhận Nữ hoàng là mẹ thôi. Chị phải sống, chị phải sống để có thể chăm sóc bà ấy! Nếu bà ấy biết chị như thế này thì bà ấy sẽ đau khổ tới nhường nào cơ chứ?”- Kaori bắt đầu khóc, nước mắt của cô rơi xuống cánh tay đang ấn chặt vết thương.
“ Chị biết, nhưng chị đã yên tâm rồi, bởi vì chị còn có em, em sẽ cứu mọi người thoát khỏi quỷ dữ, chị không thể để em chết…”
Mắt của Watery sắp nhắm lại, nó đang cố gắng nhìn những hình ảnh cuối cùng trước khi ngừng hoạt động…
“ Chị và Nữ hoàng chắc là không có duyên làm mẹ con…!”
Thân người của Watery đang phát sáng, Kaori biết đã tới thời điểm, cô cuống cuồng giữ chặt lấy chị mình, như một niềm hy vọng nhỏ nhoi.
“ Đừng!!!”
“ Nói với mẹ là chị rất yêu bà ấy…!”
Khuôn mặt Kaori giàn giụa nước mắt, cô ôm lấy chị mình.
Watery, bây giờ… cô cảm thấy rất bình yên, cô không còn gì để lưu luyến ở nơi đây…
“ [Nữ thần biển], con sắp đến với mẹ rồi đây!”
Tan biến… Watery… đã biến mất.
Kaori ngồi lặng hồi lâu. Cô vừa mất đi một người chị. Một người chị dịu dàng, mạnh mẽ với trái tim rắn rỏi, một người chị…..
Kaori lặng lẽ bay về dinh thự, lòng cô nặng trĩu…
# Sáng hôm sau#
“ Kaori, cậu làm sao vậy?”- Hikari đã cố gắng bắt chuyện từ sáng, nhưng Kaori vẫn im lặng lờ đi. HIện tại cô đang chịu một cú đả thương tinh thần quá lớn lao…
Kiba bước vào, hỏi thầm Hikari lý do khi thấy Kaori như thế. “Chịu”, Hikari nhún vai, bất lực.
Kiba nhướn mày, đi tới gần, nhìn Kaori… Anh ngạc nhiên, lần đầu tiên, anh thấy đôi mắt vô hồn ấy có cảm xúc. Tim anh bỗng đau nhói…
Kaori đang khóc… Nước mắt đang lăn trên má của cô… Bất giác, Kiba lấy tay quệt đi giọt nước mắt ấy, Kaori liền đẩy tay ra.
Thẳm sâu trong tâm hồn, Kiba cảm thấy… hình như mình vừa làm điều gì đó có lỗi với Kaori…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.